Vay nóng Homecredit

Truyện:Mê Đắm - Chương 020

Mê Đắm
Trọn bộ 118 chương
Chương 020
0.00
(0 votes)


Chương (1-118)

Siêu sale Lazada


Vào lúc nửa đêm, hội quán tư nhân Mặc Điểm ở khu vực sầm uất nhất của trung tâm thành phố đã chào đón hai vị khách quý.

Nó yên tĩnh giữa dòng người hối hả. Phần sân tứ hợp viện chiếm diện tích không lớn, không treo biển hiệu, chỉ phục vụ một số người có máu mặt thuộc tầng lớp thượng lưu. Nơi này có sự riêng tư tuyệt đối, bình thường cách biệt không để những người xa lạ quấy rầy đến những hội viên cao cấp.

Khi Cố Thanh Sương đến, nhắc đến tên của Hạ Tuy Trầm thì ngay lập tức được chính người quản lý trực tiếp ra nghênh đón.

"Đãi ngộ với phụ nữ của các ông lớn thật là cao. Trước đây tớ nghe nói quy định của Mặc Điểm là do ông chủ ở đây đặt ra. Có một người giàu mới nổi muốn tham gia câu lạc bộ, nhưng sau khi được xác minh thân phận, ông chủ nói rằng chưa đủ tư cách... Ngay cả cửa cũng không được vào."

Giang Điểm Huỳnh thường ở nước ngoài, nhưng cô không chịu nghe lời người lớn trong nhà thừa kế công việc gia đình.

Cố Thanh Sương nhìn sang bên và cười hỏi, "Vậy cậu có biết ông chủ của Mặc Điểm là ai không?"

"Người nhà của vị kia?"

Cố Thanh Sương trả lời: "Là sản nghiệp của gia tộc nhà Trình Thù ở Thân Thành, gần hai năm nay mới chuyển tới phát triển ở Tứ Thành. Mà gia tộc anh ta ở phương diện kinh doanh thương trường từ trước đến nay đều đi một bước tính ba bước, tìm kiếm sự ổn định."

Một lúc sau, một người đàn ông quen thuộc xuất hiện ở trước mắt họ.

Cố Thanh Sương nhẹ nhàng nói xong câu tiếp theo: "Câu lạc bộ tư nhân Mặc Điểm này do nhà họ Trình mở ra mười năm trước, nhằm bắt cơ hội mạng lưới của giới quý tộc Tứ Thành, hiện giờ Trình Thù là ông chủ nhỏ ở đây."

Trong mắt Giang Điểm Huỳnh có chút kinh ngạc, không kìm được nhìn về phía gương mặt lạnh lùng của Cố Thanh Sương: "Trước khi đi cậu có học thuộc bài à?"

Cố Thanh Sương cười: "Là Hạ Tuy Trầm nói cho tớ biết."

Cô ngày thường ở đoàn phim đóng phim, rảnh rỗi sẽ tán gẫu với Hạ Tuy Trầm một vài chuyện, ít nhiều cũng biết một chút.

Giang Điểm Huỳnh chưa kịp nói thì người đàn ông mang diện mạo dịu dàng đã bước tới trước, như đang chiêu đãi bạn bè, giọng điệu bình thản và tự nhiên: "Các cô đến rồi à... Cô Cố, cô Giang, mời vào."

Giang Điểm Huỳnh nhìn anh ta, ngoài ra không để thứ gì lọt vào tầm mắt.

Trong mắt cô ấy giờ chỉ có niềm vui không giấu được: "Trình Thù, anh cứ gọi tôi là Điểm Huỳnh, gọi cô Giang nghe hơi xa lạ."

Trình Thù dẫn họ vào phòng, dừng một lát rồi sửa lại xưng hô với thái độ dịu dàng: "Cô Điểm Huỳnh."

Giang Điểm Huỳnh lẩm bẩm: "Như vậy có khác gì."

Cố Thanh Sương hít một hơi thật sâu, thiếu chút nữa không nhịn được cười.

Cửa phòng bị đẩy ra, có lẽ là bởi vì sợ quá ít người sẽ xấu hổ, cho nên Trình Thù còn chu đáo gọi rất nhiều người qua đây chơi cùng hai người.

Không khí sôi động hẳn lên, những tiếng cười nói, trò chuyện rôm rả.

Nhìn xung quanh, Cố Thanh Sương không thấy bóng dáng của Hạ Tuy Trầm, cô hạ mí mắt xuống, tìm một chỗ sạch sẽ yên tĩnh rồi ngồi xuống.

Trình Thù được gọi tới để chiêu đãi mọi người nên mang theo một ít hoa quả và điểm tâm tráng miệng, không dám tùy ý cho cho hai người uống rượu: "Tuy Trần gọi điện cho tôi, cậu ấy vẫn đang có một bữa tiệc xã giao, nên tối nay không tới đây được."

Cố Thanh Sương cầm ly lên, uống một ngụm nước trái cây, che giấu cảm giác buồn phiền trong lòng: "Tôi biết rồi."

Trình Thù không nói gì nữa, ngồi xuống ghế bên cạnh cô.

Anh ở đâu thì ánh mắt của Giang Điểm Huỳnh đều tuyệt đối sẽ không bỏ qua, cô cũng dẫm lên đôi giày cao gót đi tới.

Cố Thanh Sương rất kiệm lời, trong ba người, Giang Điểm Huỳnh nói nhiều nhất.

Đặt điện thoại lên bàn, cô nhìn Trình Thù hết sức hứng thú: "Anh quen biết Hạ Tổng bao nhiêu năm rồi?"

Cô hỏi chuyện này một cách khéo léo, tìm một chủ đề nghe có vẻ rất bình thường, nhưng lại làm Trình Thù không thể không trả lời: "Mười lăm năm."

"Ồ, tôi và Cố Thanh Sương quen nhau cũng chưa lâu..." Giang Điểm Huỳnh hơi nghiêng đầu, dựa vào vai cô, chớp mắt nói: "Đúng không, tính qua mới có hai mươi năm à. Vậy đó."

Cố Thanh Sương hơi cong môi phối hợp với cô: "Ừm."

Giang Điểm Huỳnh đảo mắt mang theo ý cười, nhìn Trình Thù chằm chằm như yêu quái đang muốn làm thịt Đường Tăng: "Cha mẹ tôi rất yêu thương nhau, các vị trưởng bối cũng rất trường thọ... Có lẽ là vì gen tốt, nên mọi người trong gia đình ai cũng sống tới tuổi 90, tôi còn có một người em trai thừa kế công việc kinh doanh của gia đình, năm nay hai mươi tư tuổi."

Cố Thanh Sương ho hai lần, đặt cốc xuống, đầu ngón tay trắng nõn vô tình kéo kéo tay áo Giang Điểm Huỳnh.

Ý muốn nhắc nhở cô ấy tiết chế lại, đừng làm ra vẻ thân mật quá như vậy.

Giang Điểm Huỳnh không thèm để ý đến, nhìn chằm chằm chân mệnh thiên tử không bỏ: "Còn anh thì sao?"

Trình Thù luôn nở nụ cười ấm áp và khách sáo, nét mặt luôn khiến người đối phương không bao giờ cảm thấy khó xử hay không được tự nhiên, sau khi nghe xong lời nói của Giang Điểm Huỳnh thì dừng lại một lúc, không để cô phải "xuống sân khấu", anh không nhanh không chậm nói: "Cha mẹ tôi cũng vậy, trong nhà còn có bà tôi là người lớn tuổi. Tôi là con một, từng ly hôn vợ."

Lời trước không có vấn đề gì, cho đến câu nói cuối cùng của anh về việc có vợ cũ đã khiến Giang Điểm Huỳnh gần như mất hết lý trí.

"Hả, anh kết hôn rồi à?"

Trình Thù cười nhẹ: "Lúc trước có kết hôn sớm."

Giang Điểm Huỳnh tức khắc không nói nên lời, may mà điện thoại vang lên đã làm giảm bớt khung cảnh ngượng ngùng này.

Nhìn thấy là Thẩm Tinh Độ gọi điện thoại tới, tâm trạng cô vô cùng phức tạp, giọng điệu cũng không tốt lành gì, nói: "Tìm tôi làm gì?"

Đầu dây bên kia điện thoại, Thẩm Tinh Độ gọi cô muốn rủ ra ngoài chơi, còn chưa kịp nói xong đã bị Giang Điểm Huỳnh thẳng băng từ chối: "Không có tâm trạng."

Nói xong, cô trực tiếp cúp điện thoại.

Thẩm Tinh Độ lại gọi lại, nhưng không có ai trả lời.

Giang Điểm Huỳnh thở ra một hơi dài, nhìn Trình Thù, sau đó lại nhìn sang Cố Thanh Sương, cảm thấy rằng mình phải bình tĩnh lại.

"Hai người..."

Cố Thanh Sương quá hiểu tính tình của Giang Điểm Huỳnh, cho nên không ngăn lại mà quét mắt dưới hàng mi cong vút về phía Trình Thù vẫn cười dịu dàng và bình tĩnh bên cạnh, nghi ngờ là anh ta cố tình nói rằng anh ta đã có vợ cũ.

Không đợi cô suy nghĩ sâu xa, đã nghe thấy có người trong phòng thấp giọng chào hỏi, "Hạ Tổng tới rồi."

Tim Cố Thanh Sương bỗng đập dữ dội, theo bản năng nhìn về phía phát ra âm thanh, thấy Nghiêm Thuật đã đẩy cửa, cuối cùng, Hạ Tuy Trầm được mời vào, mặc một bộ vest đen rất sang trọng, khuôn mặt tuấn tú dưới ánh đèn lộ ra vẻ lạnh lùng thờ ơ, cũng không có ý định nói chuyện với người tới gần mình.

Giây tiếp theo.

Hạ Tuy Trầm đã tìm thấy chính xác bóng dáng của cô, bước tới như không có ai xung quanh, cuối cùng dừng lại bên cạnh cô.

"Hai người tiếp tục chơi đi, tôi đưa cô ấy đi trước."

Lời là nói với Trình Thù, nhưng ánh mắt anh lại nhìn cô rất thâm sâu, nỗi nhớ nhung nửa tháng không gặp đều giấu ở bên trong.

Cố Thanh Sương còn chưa kịp phản ứng đã bị anh nắm tay đứng dậy, trực tiếp rời khỏi căn phòng náo nhiệt.

Bầu không khí im lặng mất hồi lâu, cho đến khi có người lên tiếng: "Hạ Tổng như thế là đang theo đuổi cô gái kia rồi, không còn dáng vẻ thanh tâm quả dục nữa rồi."

Một người khác phụ hoạ: "Nhìn vào mắt anh ấy, suýt chút nữa là muốn ăn thịt cô ấy luôn."

"Đừng nói nhảm nữa, Hạ Tổng rõ ràng là rất thâm tình mà ——"

...

Bên ngoài, những ngón tay lạnh toát của Cố Thanh Sương vô thức nắm chặt lấy người đàn ông, nhiệt độ của lòng bàn tay anh truyền đến ấm áp, khiến cô cảm thấy rất chân thực. Mặc dù không nói, nhưng tận đáy lòng cô đã dâng lên một cảm giác khó tả.

Khi Trình Thù nói rằng tối nay anh có việc phải làm, cảm giác thấp thỏm khó chịu đó không thể lừa người được.

Hiện tại nhìn thấy Hạ Tuy Trầm, tâm trạng của cô đột nhiên bình tĩnh lại, trong đôi mắt đen láy sáng lạn hiện lên một nụ cười, sau khi lên xe thì chủ động hỏi anh: "Sao anh lại tới đây?"

Trả lời cô lại là trợ lý Nghiêm Thuật đang ngồi ở ghế phụ phía trước: "Tối nay Hạ Tổng đã trễ hẹn với một đối tác làm ăn, cuộc hẹn đã được lùi lại nửa tiếng. Sau khi kết thúc xong tiệc rượu, anh ấy đã trực tiếp điều tài xế đến đón cô."

Hạ Tuy Trầm ở bên cạnh, giọng nói đè thấp: "Anh đang vội, nhưng cũng muốn gặp em."

Cố Thanh Sương bị những lời này làm cho mê hoặc, lặng lẽ tiến lại gần, ngửi được mùi thơm trên bộ vest, có hơi nồng mùi rượu: "Xem ra Hạ Tổng thật sự rất muốn gặp em nhỉ?"

Hạ Tuy Trầm nghiêng người ghé vào tai cô hỏi: "Em không nhớ à?"

Cố Thanh Sương ngồi thẳng dậy, mi cong không chút run rẩy: "Không nhớ."

"Anh sẽ khiến em phải nhớ về anh khi tới khách sạn."

Hai giây sau, người đàn ông nắm chặt bàn tay trắng nõn của cô trong lòng bàn tay, dùng da thịt ấm nóng sưởi ấm, mỗi lời nói thốt ra từ đôi môi mỏng của anh lại càng nóng bỏng hơn.

Khách sạn nơi Hạ Tuy Trầm ở thường được chuẩn bị cho giới thượng lưu, doanh nhân. Căn hộ cấp cao nhất rất rộng rãi và sáng sủa, còn phòng khách to lớn được bài trí theo kiểu văn phòng. Một số nhân viên tư vấn đi cùng đang ngồi trên ghế sofa, tất cả đều trong bộ quần áo chỉnh tề. Họ đang thì thầm trò chuyện.

Thấy hai người quay lại, họ đều kiềm chế không đem ánh mắt tò mò, đánh giá mà nhìn lên.

Hạ Tuy Trầm trực tiếp đưa Cố Thanh Sương vào phòng ngủ, cửa từ từ đóng lại, ngay cả một chút ánh sáng cũng không thể lọt qua.

Tuy là vậy, Cố Thanh Sương ở trong bóng tối chân tay vẫn có vẻ luống cuống, cố gắng hô hấp lồng ngực của mình: "Bên ngoài thật nhiều người."

"Em trốn cái gì vậy?" Hạ Tuy Trầm dùng ngón tay thon dài ấn lên cằm cô, đôi môi mỏng của anh lập tức phủ xuống.

Lần nào anh cũng như vậy, khi muốn hôn cô, anh không bao giờ bận tâm đến hoàn cảnh hay có bị người khác phát hiện hay không.

Người đứng trên đỉnh cao quyền lực thì có đặc quyền làm bất cứ điều gì mình muốn.

Đầu lưỡi Cố Thanh Sương tê dại vì nụ hôn của anh, lời nói của cô có chút mơ hồ: "Hạ Tuy Trầm..... Anh giành giật từng giây đưa em về khách sạn, lời cũng chưa nói tới mười câu là vì muốn thân thiết thế này à? Thật sự là..."

Anh hôn mạnh, rất dễ khiến cô ảo tưởng rằng hai người đã làm xong mọi chuyện.

Mà trên thực tế, Hạ Tuy Trầm còn vẫn duy trì lý trí, ngón tay chưa từng xuyên vào trong váy, qua lớp vải mềm mại, không nhẹ không nặng đang miêu tả đường cong cơ thể một cách vừa phải, đôi môi mỏng tràn ra một tiếng cười khàn khàn trầm thấp: "Em đoán thử đi, mười ngày qua em nợ anh bao nhiêu nụ hôn, em lại không chịu cho anh đến thăm phim trường khi đang quay phim?"

Cố Thanh Sương đứng không vững, giơ tay ôm lấy cổ của anh, trong lòng mềm nhũn, suýt chút nữa thì thào nói: "Vậy thì anh muốn thế nào? Yêu cầu hơn mười ngày hôn lại một lần? Anh thật là tham lam."

Đặc biệt là về phương diện này, dưới ngọn đèn là trang phục chỉnh tề, nhưng trong tư tưởng anh đã phạm tất cả các giới luật.

Cảm xúc trong mắt Hạ Tuy Trầm không thấy đáy, anh bế cô đặt lên giường lớn, trong một giây tiếp theo, anh dùng thân thể mình đè chặt cô vào lòng.

Nửa giờ đã trôi qua.

Cố Thanh Sương nghĩ chắc anh cũng sẽ quay lại công việc, vuốt mái tóc dài rồi đứng dậy, đầu ngón tay run lên, cô kéo khóa váy, còn che kín cả phần ngực mềm mại trắng như tuyết kia.

Không hiểu sao, mỗi lần cô thân thiết với anh lại có cảm giác đang yêu đương vụng trộm vậy.

Hạ Tuy Trầm còn chưa chịu đứng dậy, thân hình cao lớn thẳng tắp nằm im lìm, cúc áo sơ mi gần như mở hết ra, mơ hồ có thể nhìn thấy cơ bụng cùng bộ ngực săn chắc quyến rũ.

Cố Thanh Sương tự sửa sang lại, xoay người, ánh mắt dưới hàng mi cong vút cố gắng bỏ qua sự kỳ lạ ở đũng quần âu của người đàn ông, mím chặt đôi môi tê dại, mơ hồ nói: "Hạ Tuy Trầm, anh vào phòng vệ sinh giải quyết một lúc đi, kẻo lát nữa thư ký vào thúc giục anh ra ngoài đấy."

Hạ Tuy Trầm nâng mí mắt lên nhìn cô, khóe miệng cong lên, cố ý hỏi: "Giải quyết gì cơ?"

Cố Thanh Sương đối với mấy chuyện kiểu như này không thể mặt dày như ai đó được.

Có đôi khi cô thực sự cảm thấy một khi một mối quan hệ thân mật được thiết lập, một người đàn ông nổi tiếng cấm dục bên ngoài đến đâu cũng sẽ bộc lộ những mặt tối của mình trong chuyện riêng tư. Không kìm được, đôi mắt ngấn nước đen láy đó của cô nhìn anh một cách giận dữ.

Quả nhiên, thư ký bên ngoài đúng giờ gõ cửa: "Hạ tổng."

Giọng nói này giống như gõ vào trái tim của Cố Thanh Sương, cô cúi đầu nhìn Hạ Tuy Trầm, trong lòng thầm hỏi anh, nên giải quyết như thế nào bây giờ hả?


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-118)