Vay nóng Tima

Truyện:Mãnh Nam Lầu Sáu - Chương 08

Mãnh Nam Lầu Sáu
Trọn bộ 11 chương
Chương 08
0.00
(0 votes)


Chương (1-11)

Siêu sale Lazada


Trở lại bãi đỗ xe, Tỉnh Vu Hi lấy di động từ trong túi ra, lại phát hiện có mười hai cuộc gọi nhỡ.

Cô kiểm tra, trong mười hai cuộc gọi, Trần Gia Quân chiếm tám cuộc, hai cuộc là điện thoại nhà gọi, hai cuộc còn lại là chị Khúc Thiến gọi.

Cô hơi giật mình nhìn ba chữ Trần Gia Quân, không rõ Gia Quân gọi nhiều như vậy là vì sao? Suy nghĩ một lúc lâu, không khỏi lòng chua xót mím môi cánh hoa.

Mặc kệ Gia Quân vì chuyện gì mà vội vã tìm nàng, cũng không trọng yếu, bởi vì các nàng đã tuyệt giao.

Nhưng như thế, cô vẫn nhịn không được đoán xem Gia Quân có phải muốn cùng mình hòa hảo hay không, hay là lại cùng tên Lâm Danh kia cãi nhau, muốn tìm cô tố khổ, oán giận, muốn cô cùng mắng tên hỗn đản đó, cuối cùng lại cùng tên hỗn đản đó hòa hảo, vòng đi vòng lại, đem lời khuyên bảo của cô trở thành gió bên tai?

Nhưng cô biết, khả năng sau chiếm 90%.

Đây là khuyết điểm của Gia Quân, cô đã nhận thức quá rõ.

Lại trừng mắt nhìn cái tên trên di động một lát, cô khẽ cắn môi dưới do dự một chút, quyết định đưa tay ấn bỏ qua. Cô không bao giờ muốn vì chuyện hợp rồi lại tan, tan rồi lại hợp lặp đi lặp lại kia làm cho phiền lòng nữa.

Được rồi, trước điện thoại cho chị Khúc Thiến, nói hôm nay cô có việc cho nên không qua được.

Chấm dứt cùng Khúc Thiến trò chuyện, Tỉnh Vu Hi lại gọi điện về nhà, nhưng không có người tiếp nghe.

Cô nhíu mày, đang suy nghĩ xem chị mình sẽ đi chỗ nào, không nghĩ tới di động trên tay lại đột nhiên vang lên, dọa cô nhảy dựng.

Số điện thoại cô chưa bao giờ gặp qua, cô chần chờ một chút mới ấn chọn nghe.

"Alo?"

"Xin hỏi cô là Tỉnh Vu Hi tiểu thư sao?"

Thanh âm đối phương xa lạ mà khách sáo làm cho cô ngây ra một chút, nhịn không được đề phòng.

"Chính là tôi, xin hỏi anh là......"

"Tôi là người của cục cảnh sát."

"Cục cảnh sát?" cô ngạc nhiên lặp lại, căn bản không nghĩ tới mình sẽ nghe thấy ba chữ này.

"Phải. Xin hỏi cô có biết Trần Gia Quân hay không?"

"Gia Quân?"

"Phải."

"Xin hỏi có chuyện gì sao?" cô khó hiểu hỏi.

"Trần Gia Quân nửa giờ trước từ tầng mười chung cư nhảy lầu tự sát, tử vong tại chỗ. Chúng tôi từ di động của cô ấy phát hiện trước khi cô ấy tự sát liên tục gọi tám cuộc nói cho cô, cho nên muốn mời cô hỗ trợ giải quyết vụ án, không biết cô hiện tại có thể tới đây một chuyến không?"

Cô thoáng chốc mặt không có chút máu, đầu lại trống rỗng, sau khi nghe thấy tám chữ "nhảy lầu tự sát, tử vong tại chỗ", cái gì cũng nghe không thấy.

Gia Quân nhảy lầu tự sát?

Gia Quân tử vong tại chỗ?

Gia Quân cô ấy...... Đã chết?

Cô ấy đã chết? Làm sao có thể?!

"Tỉnh Vu Hi tiểu thư, cô còn nghe không? Tỉnh tiểu thư?" cô trầm mặc làm cho viên cảnh sát ở bên đầu kia không khỏi lên tiếng.

"Tôi không tin, tôi không tin Gia Quân đã chết, tôi không tin." cô lảo đảo lui lại mấy bước, thì thào lắc đầu nói.

"Tôi thực có lỗi khi phải báo cho cô biết tin tức này." đối phương có kinh nghiệm đáp lại, "Xin hỏi cô hiện tại có thể lập tức tới đây một chuyến không?"

"Cô ấy ở nơi nào?" Tỉnh Vu Hi kiên cường đứng lên, hiện tại cô không thể bối rối, "Nói cho tôi biết côấy ở đâu ở nhà hay bệnh viện, nói cho tôi biết cô ấy hiện tại ở nơi nào?"

Chưa tận mắt nhìn thấy thi thể Gia Quân, cô tuyệt không tin Gia Quân đã chết, tuyệt không tin tưởng!

"Xin hỏi cô xác định đây là di thể Trần Gia Quân sao?"

"Phải, là cô ấy."

"Xin hỏi lần cuối cùng hai người gặp mặt là khi nào?"

"Tôi cùng cô ấy đã nửa tháng không liên lạc."

"Vì sao?"

"Bởi vì cãi nhau."

"Vì điều tra vụ án, phiền nói cho chúng tôi biết nguyên nhân vì sao?"

"Vì bạn trai của cô ấy."

"Xin cho biết chúng tôi biết tình hình."

"Bởi vì tôi không thích hắn......"

Từ sau khi thấy thi thể Trần Gia Quân, Tỉnh Vu Hi vẫn ở trạng thái đờ đẫn, khi đối mặt cảnh sát hỏi, cũng là ngốc lăng không chút biểu tình.

Cô không khóc, không hề rơi một giọt nước mắt. Bởi vì hôm nay cô đã khóc quá nhiều, thật sự không có bao nhiêu nước mắt rơi vì một người hèn hạ tự kết liễu sinh mệnh của chính mình.

Cô tuyệt đối sẽ không vì Gia Quân mà khóc, tuyệt đối sẽ không vì Gia Quân rớt xuống một giọt nước mắt thương tâm, tuyệt không!

Cô có thể không khóc, nhưng không thể ngăn chặn cảm giác bi thương một lần lại một lần bài sơn đảo hải đánh về phái mình.

Cô cảm thấy thật là khó chịu, cảm thấy không khí bốn phía đột nhiên trở nên vô cùng loãng, làm cho cô có cảm giác không thể hô hấp. Cô cảm thấy đầu có chút chóang váng, cảm thấy thân thể tựa hồ đang lay động, thậm chí có chút đứng không vững.

"Tỉnh tiểu thư, cô không sao chứ? Muốn ngồi xuống hay không?"

Viên cảnh sát phụ trách ghi chép đột nhiên quặc trụ cánh tay Tỉnh Vu Hi, dìu cô ngồi xuống ghế tựa ở hành lang bệnh viện.

"Thực xin lỗi, từ giữa trưa tới giờ tôi không ăn cơm, cho nên mới như vậy." cô hít sâu một hơi, mặt không có chút máu suy yếu giải thích.

"Không có gì. Cô cần cái gì không? Tôi có thể gọi người đi mua giúp cô."

"Có thể cho tôi một ly cà phê không?" cô do dự nói.

Viên cảnh sát gật gật đầu, xoay người tìm đồng sự giúp cô đi mua đồ uống, rồi trở về.

"Cô nghỉ ngơi một lát trước đi."

Tỉnh Vu Hi cảm kích nhìn viên cảnh sát."Xin hỏi tôi có thể gọi điện thoại không?"

Anh ta nhìn cô gật gật đầu, còn cố ý tránh ra cho cô gọi điện thoại.

Cô gọi điện về nhà, trong nhà vẫn không có người như trước.

Chị đi đâu vậy? Cô cần chị ấy.

Tuy rằng ngồi trên ghế cô đã không còn cảm giác lay động, nhưng vẫn cảm thấy khó chịu, vẫn cảm thấy khó thở, đầu óc choáng váng.

Tỉnh Vu Hi cảm thấy mình tựa hồ có khả năng té xỉu bất cứ lúc nào, cô không muốn mình té xỉu khi bên cạnh không có một người quen nào. Cô kinh ngạc tìm danh bạ điện thoại.

Chị gái không ở nhà, chị Khúc Thiến, chị Vu Hàncùng Lưu Dư lại đều có gia đình củachính mình phải chiếu cố, cô không thể làm phiền các chị ấy. Cô vẫn nghĩ mình có rất nhiều bạn bè, nhưng mà những người có thể dựa vào, lại chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Ba chữ Quan Hàm Tư đột nhiên xuất hiện ở giữa màn hình điện thoại trên tay cô, làm cho cô nháy mắt đình chỉ động tác ấn phím, hơi giật mình nhìn nó ngẩn người.

Tâm vẫn là rất đau, cảm giác còn chưa chết lặng, hơn nữa cô vẫn muốn gặp hắn, vẫn khát vọng hắn có thể ở bên người cùng cô đối mặt tất cả chuyện này.

Do dự nhìn cái tên đó thật lâu, cô rốt cục ngăn không được khát vọng của chính mình ấn phím, gọi cho hắn.

"Vu Hi!"

Nghe thấy tiếng chị gái, Tỉnh Vu Hi mờ mịt từ trên hàng ghế dài ở hành lang ngẩng đầu lên, không xác địnhcó phải mình nghe nhầm hay không, nếu không, làm sao có thể ở trước nhà xác của bệnh viện nghe thấy thanh âm của chị mình?

Nhìn rõ ràng bóng dáng đang chạy về phía mình, trong nháy mắt cô ngay cả sức lực để hoài nghi cũng không có.

Đúng là chị, làm sao chị cô lại tới nơi này? Là ai thông báo cho Vu Hiểu? Cô chỉ gọi cho Quan Hàm Tư mà thôi nha, vì sao chị cô...

Quan Hàm Tư?

Đúng rồi, cô sao có thể quên hắn hiện tại là bạn trai của chị cô được? Mình thông báo cho hắn, hắn sẽ nói cho chị, đây là chuyện bình thường, tuyệt không kỳ quái.

Nhưng cô không hiểu là, vì sao cô không tìm thấy Vu Hiểu, mà hắn lại tìm được?

"Vu Hi." Tỉnh Vu Hiểu đứng ở trước mặt cô nhẹ gọi cô một tiếng, lập tức vẻ mặt khổ sở ôm lấy cô đang ngồi trên ghế, thương tâm khóc lên, "Ông trời, sao lại lại phát sinh sự tình này?"

Cô không biết, nhưng nó đã xảy ra.

Cùng người đánh nhau, bị hắn vũ nhục, đã mất việc còn mắc nợ, sau đó là Gia Quân tự sát.

Hôm nay là thứ Sáu ngày mười ba sao? Hay là ngày Cá tháng Tư?

Cô không biết vì sao lại xảy ra chuyện này, có lẽ tất cả chỉ là một cơn ác mộng!

"Được rồi, chị, đừng khóc, nếu chuyện đã phát sinh, chúng ta cũng chỉ có thể chấp nhận. Đừng khóc, được không?" Tỉnh Vu Hi vỗ nhẹ lưng chị gái trấn an.

Tỉnh Vu Hiểu mặt đẫm lệ từ bên gáy cô ngẩng đầu lên, hấp cái mũi hoài nghi nhìn cô.

"Vu Hi, em có khỏe không?" Vu Hiểu cẩn thận hỏi, tổng cảm thấy Vu Hi hiện tại hẳn là sẽ rất khó chịu, rất khó vượt qua mới đúng, nhưng cô lại vẻ mặt bình tĩnh, trên mặt không thấy một tia nước mắt.

"Em? Tốt lắm nha." cô bình tĩnh nói, "Làm sao chị lại đến đây?"

"Quan Hàm Tư đưa chị đến." Tỉnh Vu Hiểu xoa xoa nước mắt, vẫn thấp giọng khóc nức nở, "Hắn đi đỗ xe, muốn chị lại đây trước."

"Chị đi đâu vậy?"

"Sao?"

"Em gọi điện thoại về nhà, nhưng không có người nghe."

"À! Chị cùng Quan Hàm Tư ra ngoài ăn cơm."

Cho nên chị ấy mới có thể nhận được tin tức nhanh như vậy, mới có thể tới nhanh như vậy.

Bữa tối hẹn hò? Cô nên nghĩ đến từ trước, lại càng không nên cảm thấy ngoài ý muốn. Cô đờ đẫn nghĩ, phát hiện cảm giác đau lòng dường như càng lúc càng nhẹ.

"Thực xin lỗi, đã làm phiền hai người." Tỉnh Vu Hi nói nhỏ.

"Em đang nói cái gì ngốc vậy, đã xảy ra chuyện này, em đương nhiên phải nói cho chị, rốt cuộc là xảy ra như thế nào?"

"Khi cảnh sát gọi điện cho em, Gia Quân cũng đã chết." cô bình tĩnh kể lại, "Bọn họ tìm được di thư ở nhà cô ấy, di thư viết cô ấy hối hận đã không nghe em khuyên bảo, hối hận đã yêu thượng một kẻ như Lâm Danh, cô ấy hận chính mình liên tục bị lừa gạt, bị thương tổn, lại cứ liên tục tha thứ cho hắn, không rời xa hắn. Cô ấy nói cô ấy rất thống khổ, không ai quan tâm tới cô ấy, còn nói cô ấy muốn chết."

"Tại sao có thể như vậy?" Tỉnh Vu Hiểu nhịn không được khóc ra tiếng.

"Cô ấy nhảy xuống từ tầng mười chung cư, chết tại chỗ. Cảnh sát nói những người chứng kiến ở hiên trường nói cô ấy nhảy lầu không chút do dự, đứng trên rào chắn rồi nhảy xuống, làm cho người ta ngay cả muốn cứu cô ấy cũng không có cơ hội. Khi cô ấy chết, hai mắt vẫn mở..."

"Không cần nói, Vu Hi, ô...... Không cần nói." Tỉnh Vu Hiểu khóc ngăn cản cô tiếp tục nói tiếp.

"Thực xin lỗi, em không nên nói chuyện này với chị."

"Vu Hi" Tỉnh Vu Hiểu đau thương nhìn gương mặt tái nhợt của cô, ám ách khóc hô, "Em vì sao không khóc? Vì sao còn có thể bình tĩnh nói cho chị chuyện đó như thế?"

"Em không biết." Tỉnh Vu Hi bình tĩnh trả lời, "Có lẽ em trời sinh chính là người ích kỷ lại máu lạnh rồi!"

"Em không phải như vậy, em là bị sợ hãi mới có thể như vậy." Tỉnh Vu Hiểu khóc ôm lấy cô, "Không có gì, chịkhóc giúp em, ô...... Chị khóc giúp em là được rồi, ô......"

Cô tựa đầu dựa vào Tỉnh Vu Hiểu, mệt mỏi nhắm mắt lại, thì thào nói: "Ngốc nghếch."bà chị ngốc nghếch của cô.

Hành lang dài bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập, từ xa đến gần hướng về phía các cô.

Cô mở hai mắt nhìn về phía người tới.

"Cám ơn anh đã đưa chị tôi đến." cô đờ đẫn mở miệng hướng hắn nói lời cảm tạ.

Quan Hàm Tư nheo lại hai mắt, trong lòng đột nhiên dâng lên một chút bất an, bất an lại rất nhanh lớn lên.

"Cô có khỏe không?" hắn nhìn cô không chuyển mắt, có chút lo lắng hỏi.

Tỉnh Vu Hi nhẹ giọng."Ngượng ngùng khiến anh phải đi một chuyến này, nếu tôi biết chị tôi lúc ấy đang ở bên cạnh anh, tôi sẽ nhờ anh đưa điện thoại cho chị ấy nghe, như vậy sẽ không phiền toái đến anh." cô áy náy đối hắn nói.

Quan Hàm Tư vẻ mặt không ủng hộ, đôi môi mân thành vẫn tuyến, đường cong ở cằm có vẻ kiên cường mà vô tình.

"Cô không cần khách khí với tôi như vậy, chuyện của Vu Hiểu chính là chuyện của tôi, cho dù cô chỉ nói cho cô ấy, tôi cũng sẽ đến cùng cô ấy." hắn vừa nói vừa nhìn chằm chằm Tỉnh Vu Hi như là chờ mong cô sẽ có phản ứng gì.

Cô lại lần nữa đối hắn nhẹ cười, trừ bỏ vẻ tái nhợt, không còn một tia phản ứng gì khác.

"Được rồi, chị, đừng nữa khóc. Chị khóc như vậy xấu, sẽ dọa anh Quan chạy đó." cô cúi đầu, vừa ôn nhu thay chị mình lau đi nước mắt trên mặt, vừa bình tĩnh nói.

Anh Quan?

Hắn nháy mắt cắn chặt hàm răng, hai mắt lửa giận cuồng nhiên mà tỏa sáng.

"Cô yên tâm, tôi sẽ không mới như vậy đã bị dọa chạy, bởi vì tôi đối với Vu Hiểu là thật sự." hắn nửa thật nửa giả nói.

Cô vẫn như cũ không có phản ứng với hắn, lại khẽ gật đầu."Như vậy tôi an tâm." liền giúp đỡ chị gái vẫn đang khóc thút thít đứng lên.

"Chị, hai người đi về trước đi."

"Chúng ta đi về trước? Vậy còn em?" Tỉnh Vu Hiểu lo lắng hỏi.

"Em chờ người nhà của Gia Quân đến mới trở về." thái độ của cô bình tĩnh vô ba.

"Nhưng ba mẹ Gia Quân không phải đều ở đại lục sao?" Tỉnh Vu Hiểu khó hiểu nhìn cô.

"Cảnh sát đã thông tri bọn họ chuyện này, cho nên bọn họ hẳn là đang trên đường tới đây."

"Nhưng cho dù đang ở trên đường, bọn họ nhanh nhất cũng phải tới buổi chiều hoặc buổi tối ngày mai mới có thể tới? Em muốn ở chỗ này chờ đến khi bọn họ đến mới thôi?"

"Gia Quân luôn luôn không thích ở nơi xa lạ, cho nên em muốn lưu lại cùng cô ấy."

"Vu Hi......" mới ngừng lệ lại rớt xuống, Tỉnh Vu Hiểu khóc ôm chặt cô.

"Chị, sao lại khóc?" cô vỗ vỗ Vu Hiểu, giọng điệu có chút bất đắc dĩ.

"Bởi vì em không khóc, cho nên chị mới giúp em khóc." Tỉnh Vu Hiểu khóc thút thít nghẹn lại tỏ vẻ.

"Ngốc quá." cô lại vỗ vỗ lưng chị, sau đó mới buông chị mình ra, quay đầu nhìn về phía Quan Hàm Tư."Anh Quan, bà chị thích khóc này của tôi liền phiền toái anh chiếu cố."

Nói xong, cô đem Tỉnh Vu Hiểu đẩy đến bên người hắn, sau đó nói."Lái xe cẩn thận."

Hắn không biết chính mình lúc này nên làm thế nào, một đôi mắt cơ hồ muốn toát ra lửa. Nhưng trừ bỏ lửa giận, đáy mắt hắn còn nồng đậm lo lắng cùng bất an.

Tỉnh Vu Hi bộ dáng rất kỳ quái, bình tĩnh hơi quá đáng, giống oa nhi đầu gỗ, không chút tình cảm.

Cô rốt cuộc làm sao vậy?

"Chị không muốn trở về, chị muốn lưu lại cùng em, Vu Hi." Tỉnh Vu Hiểu dùng sức lắc đầu, không chịu để cô lại một mình.

"Chị, nghe em đi về trước được không?"

"Nhưng là..."

"Đến, Vu Hiểu, anh đưa em về trước." Quan Hàm Tư đột nhiên mở miệng.

"Nhưng là..." Tỉnh Vu Hiểu ngẩng đầu nhìn phía hắn.

'Yên tâm. Tôi sẽ lưu lại cùng cô ấy. ' Hắn dùng ánh mắt kiên nghị hướng Tỉnh Vu Hiểu không tiếng động truyền lại tin tức.

Hắn muốn làm rõ ràng, Tỉnh Vu Hi đến tột cùng là làm sao vậy, vì sao phải cố nín nhịn cảm xúc của mình? Muốn khóc liền khóc, muốn tức giận thì tức giận, muốn thét chói tai, muốn rống giận cũng sẽ không có người nào ngăn cản cô, cô đến tột cùng là làm sao vậy?

Tỉnh Vu Hiểu lẳng lặng nhìn hắn trong chốc lát, mới gật gật đầu đáp ứng.

"Được, chị về nhà trước." cô quay đầu đối Tỉnh Vu Hi nói, "Em không cần quá khó khăn, không cần nghĩ nhiều, biết không?"

"Em biết." cô đối Vu Hiểu gật gật đầu, "Trên đường cẩn thận."

Tỉnh Vu Hiểu nhịn không được lại đưa tay ôm cô một chút, sau đó mới xoay người cùng Quan Hàm Tư rời đi, đảo mắt liền biến mất cuối hành lang.

Nhìn theo bọn họ rời đi, cô suy sụp ngồi yên ở ghế, không để ý thời gian trôi qua, chỉ cảm thấy bốn phía một mảnh trầm tĩnh, có loại cảm giác như đang ở một thế giới quỷ dị khác.

Lòng của cô đã không đau, bi ai dày đặc cơ hồ ép cô không thở nổi tựa hồ cũng đã không còn, hiện tại cô cảm giác thực bình tĩnh, cũng thực im lặng.

Thế giới im lặng, không gian trầm mặc, tâm tình bình tĩnh. Gia Quân hiện tại cảm nhận được, có phải hay không chính là loại an tường không hề áp lực này? Nếu đúng vậy, Gia Quân thật sự quá ngốc, bởi vì cảm giác thoải mái này, cũng không phải chỉ có tự sát mới đạt được.

"Thật sự là ngu ngốc." cô thì thào tự nói.

"Xác thực cô ta thực ngốc." bên người đột nhiên truyền đến một đạo thanh âm trầm thấp.

Cô sửng sốt một chút, mờ mịt ngẩng đầu lên, chỉ thấy Quan Hàm Tư đang đứng trước mặt mình.

Hắn như thế nào đã trở lại? Trở về lúc nào, tại sao cô không nghe thấy thanh âm gì?

"Là quên cái gì sao?" Tỉnh Vu Hi đứng lên hỏi.

Hắn trầm mặc nhìn cô, vẻ mặt nghiêm túc.

"Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không, anh Quan?"

Hắn không chớp mắt lấy một cái, nhìn chằm chằm cô, trầm giọng hỏi: "Cô muốn diễn trò tới khi nào?"

"Diễn cái gì?" cô khó hiểu.

"Chị cô hiện tại đã không còn ở nơi này, cô không cần phải kêu tôi là anh Quan như vậy, cô hẳn là hận tôi tận xương, căn bản là không muốn nhìn thấy tôi đi?" hắn muốn cho cô phát tiết tức giận, nhưng cô lại vẫn như cũ, mặt không chút thay đổi, bình tĩnh giống như hồ nước trên núi cao không gợn sóng.

"Kia đều đã là chuyện quá khứ." cô trầm mặc một chút, cảm xúc vững vàng đáp lại, "Hơn nữa anh hiện tại đã cùng chị tôi kết giao, cho nên tôi hẳn là nên gọi anh một tiếng anh Quan."

"Tôi nói không cần đóng kịch nữa." Quan Hàm Tư cắn nhanh hàm răng, tiếng nói có chút nặng nề hơn.

"Anh Quan, mặc kệ lúc trước chúng ta phát sinh chuyện gì, với tôi mà nói đều đã qua đi, tôi hy vọng anh cũng có thể quên nó đi." ngữ điệu của cô bình tĩnh vô ba, tựa như đang nói về chuyện của người khác.

"Cô muốn tôi quên cái gì?"

Tỉnh Vu Hi hơi hơi ngẩn ra, bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện.

"Thực xin lỗi, anh không cần hiểu lầm, tôi nói quên đi cũng không bao gồm chuyện buổi chiều tôi làm tổn hại danh dự công ty anh, chuyện kia tôi sẽ phụ trách, chẳng qua khả năng sẽ cần chút thời gian, bởi vì tôi trên người không có nhiều tiền! Chuyện này có thể muốn anh thông cảm một chút." cô không nhanh không chậm trả lời.

"Cô không phải nói cô sẽ bán thân sao?"

"Kia chỉ là nhất thời tức giận mà nói ra, tôi căn bản không có khả năng làm được chuyện đó, hơn nữa tôi cũng không thể làm cho chị tôi lo lắng." cô vẫn là mặt không chút thay đổi.

"Tôi mua cô là được, tôi tuyệt đối sẽ không cho chị của cô biết."

"Tôi biết đó là một trò vui đùa, bất quá vẫn đừng để cho chị ấy nghe thấy thì tốt hơn."

Phản ứng bình tĩnh của cô làm cho Quan Hàm Tư nhịn không được bạo phát, hắn đột nhiên quặc trụ bả vai của cô, sau đó giống như phát cuồng lay cô.

"Em rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" hắn cuồng nộ hỏi, "Em hẳn là phải cảm thấy tức giận, cảm thấy phẫn giận, thậm chí cảm thấy bị vũ nhục, vì sao còn có thể bình tĩnh, mặt không chút thay đổi nói chuyện với tôi, em rốt cuộc là làm sao vậy?"

"Anh Quan, nơi này là bệnh viện, anh lớn tiếng như vậy sẽ ảnh hưởng tới người khác." giọng điệu của cô vẫn không mang theo cảm xúc hỉ, nộ, ái, ố, yêu, ác, dục gì.

"Ảnh hưởng đến người nào? Người chết sao? Bạn tốt của em Trần Gia Quân sao?" hắn lớn tiếng trả lời.

Cô khinh túc hạ mày."Anh hẳn là nên tôn trọng người chết một chút."

"Tỉnh Vu Hi!" hắn rốt cục nhịn không được rít gào.

Tiếng bước chân từ đầu hành lang khác truyền đến, một người mặc trang phục y hộ bỗng dưng xuất hiện, đi về phía bọn họ.

"Tiên sinh, nơi này cấm tranh cãi ồn ào ầm ĩ, có thể phiền toái ngài khống chế âm lượng nói chuyện một chút không?" nhân viên y hộ đi đến trước mặt bọn họ nghiêm túc khuyên bảo.

"Thực xin lỗi, chúng tôi sẽ không lớn tiếng như vậy nữa." Tỉnh Vu Hi thay hắn giải thích, vẻ mặt vẫn thản nhiên như cũ không biểu lộ cảm xúc rõ ràng.

Nếu nơi này không cho phép nói to, vậy đổi chỗ khác!

"Em theo tôi!" Quan Hàm Tư kéo tay cô, không nói hai lời liền hướng về phía cửa.

"Chờ một chút, anh Quan. Anh muốn dẫn tôi đi đâu? Tôi muốn ở tại chỗ này cùng Gia Quân, anh Quan?"

Hắn ngoảnh mặt làm ngơ, cũng không quay đầu lại tiếp tục kéo cô đi về phía trước.

Thấy hắn thập phần kiên trì, Tỉnh Vu Hi cũng không nói nữa.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-11)