Cũng sẽ rất thích anh
← Ch.76 | Ch.78 → |
Trước khi Trần Tĩnh An đến, ba mẹ đã bắt đầu chuẩn bị. Phòng cho khách được dọn dẹp lại một lần, thay ga giường mới, sau đó sáng sớm ba Trần đi chợ mua thức ăn. Họ miệng thì nói sẽ không nhiệt tình lắm, nhưng những quy trình cần có, một cái cũng không thiếu.
Buổi sáng, Trần Tĩnh An nghe được cuộc đối thoại của ba mẹ.
Mẹ Trần: “Làm mấy món thôi nhỉ, nhiều quá có phải hơi quá không?”
Ba Trần: “Cũng như trước kia thôi. ”
Rồi lại bổ sung: “Làm thêm mấy món đi, lần đầu con gái dẫn người về. ”
“Được, mấy món?”
“…”
Hóa ra ba mẹ ngày thường điềm đạm, cũng sẽ có lúc đột nhiên luống cuống chân tay.
Máy bay hạ cánh vào buổi trưa, thời gian vừa đẹp. Từ sân bay về nhà, vừa kịp đến giờ cơm. Ba mẹ nhắn tin hỏi đã đón được người chưa. Một tay Trần Tĩnh An đã bị nắm lấy, một tay rất khó gõ chữ, chỉ có thể trả lời bằng tin nhắn thoại.
“Đón được rồi ạ. ”
Cô trả lời tin nhắn xong, nghiêng đầu, liền đối diện với ánh mắt Thẩm Liệt đang nhìn qua. Anh mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh lá cây vừa vặn, quần dài màu đen, tỷ lệ cơ thể rất đẹp, vai rộng chân dài, có một cảm giác lười biếng, thoải mái.
Trần Tĩnh An giải thích: “Ba mẹ em hỏi, để biết lúc nào thì nên xào rau. ”
“Ừm, ăn ở nhà à?” Thẩm Liệt hỏi.
“Mẹ em nấu, rất nhiều món chắc anh chưa từng thấy đâu. ” Trần Tĩnh An nhíu nhíu mũi, có chút kiêu ngạo.
Thẩm Liệt cười: “Lợi hại vậy sao?”
“Đương nhiên rồi. ”
“Anh có thể sẽ bị đuổi ra ngoài không?”
Trần Tĩnh An trợn mắt, trong mắt toàn là vẻ không thể tin nổi: “Sao có thể. ”
“Ba mẹ em đều là giảng viên đại học, họ sẽ chỉ nói, mời anh đi ra ngoài thôi. ” Cô bổ sung.
Mời đi ra ngoài, lịch sự biết bao, đâu có nói là đuổi.
Thẩm Liệt véo mu bàn tay cô, cười một cách lơi lỏng: “Cảm ơn em đã an ủi, rất hữu dụng. ”
“Không có gì. ”
Hai người bắt taxi từ sân bay về nhà.
Động tác mở cửa của Trần Tĩnh An dừng lại một chút, hít một hơi như để lấy dũng khí, nắm chặt tay nắm cửa, nhấn xuống mở ra. Tiếng xào nấu trong nhà, tiếng TV, cùng với tiếng nói chuyện của ba mẹ lập tức trào ra. Cô nắm lấy tay anh, đi vào.
Ba Trần là người *****ên nhìn thấy Thẩm Liệt.
Nói thế nào nhỉ.
Nhìn tướng mạo và vóc dáng, thật sự không thể chê vào đâu được. Nhưng vấn đề chính là ở đây, vẫn là quan niệm cũ, đàn ông đẹp mã cũng không phải chuyện gì tốt, rất dễ bị đánh đồng với mấy gã sở khanh, đào mỏ, trăng hoa.
“Đây là ba của em. ” Trần Tĩnh An giới thiệu.
“Chào chú ạ, cháu là Thẩm Liệt. ” Thẩm Liệt vươn tay.
Ba Trần không được tự nhiên gật đầu, bắt tay một cách lịch sự, gần như chỉ chạm vào một chút rồi buông ra.
Mẹ Trần từ trong bếp đi ra, lau vệt nước trên tay vào tạp dề. Nhìn thấy Thẩm Liệt, bà *****ên là sững sờ, ngay sau đó dưới sự giới thiệu của Trần Tĩnh An, bà vươn tay ra bắt nhẹ.
Sững sờ là vì bà từng hỏi con gái chàng trai kia trông thế nào, Trần Tĩnh An suy nghĩ rồi nói “cũng được”. Bà vốn ôm tâm lý “cũng được” mà trông mong, ai ngờ nhìn thấy lại là một dáng vẻ khác.
Giới thiệu xong.
Khung cảnh nhất thời có chút lúng túng.
Thẩm Liệt đưa quà lên, ba mẹ mỗi người một phần, không phải những thứ thường thấy, vừa không tỏ ra quá mức quý giá, cũng không thiếu thành ý.
“Cảm ơn cháu, vào nhà ngồi đi. ”
Mẹ Trần nhận lấy, giao cho ba Trần đi cất.
Trên bàn trà là hoa quả đã cắt sẵn, ba Trần lại pha trà, trong TV đang chiếu tin tức.
Cả ba người trong nhà đều không phải kiểu người giỏi giao tiếp, cuộc đối thoại khô khan, giống như làm cho có lệ… Trần Tĩnh An có chút mờ mịt, đây là lần *****ên cô dẫn người về nhà, thật sự không biết lúc này nên làm gì cho phải.
Thẩm Liệt ngồi xuống sofa, ba Trần ngồi ở một chiếc sofa đơn khác.
Ba Trần biết mình nên nói gì đó, nhưng nói gì, hỏi gì, những gì ông đã tưởng tượng trước đó đều quên sạch, giống như đã chuẩn bị bài mấy ngày, sắp đến lúc lên bục giảng lại quên sạch sành sanh, một câu cũng không nhớ nổi.
Cùng với việc ấp úng không thỏa đáng, nên ông không nói gì.
Trông vẻ mặt thì nghiêm túc, ngưng trọng, nhưng thực ra nếu không có vỏ bọc sofa, lớp da sofa chắc đã bị ông bóc sạch sẽ rồi.
Trần Tĩnh An chỉ có thể gửi gắm hy vọng phá băng này cho Thẩm Liệt.
Cô đã từng thấy dáng vẻ của Thẩm Liệt khi làm việc, cũng từng thấy anh diễn xuất trong các bữa tiệc. Trong ấn tượng của cô, Thẩm Liệt hẳn là rất giỏi phá băng.
Nhưng, hình ảnh dự đoán đã không xuất hiện.
Thẩm Liệt ngồi thẳng lưng, đoan chính, ánh mắt dừng lại ở bản tin trên TV, làm như thật sự đang xem, mím môi, quai hàm căng cứng, mắt nhìn thẳng.
Trần Tĩnh An lần *****ên thấy anh như vậy.
Cô nhớ tới những video hài hước từng xem trên mạng, chàng trai đến nhà gái, hai chân khép lại, hai tay đặt trên đùi, làm ra một dáng vẻ trung thực hiếm có.
Thẩm Liệt bây giờ không đến mức khoa trương như vậy.
Nhưng đối với một người như anh, đi đâu cũng có người tung hô, tâm trạng tốt thì nói nhiều vài câu, tâm trạng không tốt thì ánh mắt chỉ lướt qua một cách nhàn nhạt, anh vĩnh viễn chiếm cứ vị trí chủ đạo… Nhưng bây giờ, anh giống như con nhím bị mất đi lớp gai, vừa 𝖒ề●𝐦 mạ●ï lại vừa gò bó.
Trần Tĩnh An cũng rất muốn chụp lại, lưu giữ, sau này đưa cho anh xem.
Cô nghĩ vậy, cũng làm vậy.
Chỉ là vừa mới chụp lén được một tấm, mẹ Trần gọi một tiếng “ăn cơm”, tay cô run lên, điện thoại suýt nữa thì rơi.
Một câu “ăn cơm”.
Không chỉ có ba Trần thở phào nhẹ nhõm.
Mẹ Trần nói là không nên làm quá nhiều món, kẻo quá mức long trọng, có vẻ không đủ rụt rè mà vội vàng quá. Nhưng từng món ăn xào ra, lại biến thành một bàn đầy ắp.
Có vài món, Trần Tĩnh An đã rất lâu không được ăn, tất cả đều là đặc sản của Giang Thành.
Mẹ Trần mời Thẩm Liệt ăn nhiều một chút, lại thuận miệng nhắc đến cậu của Trần Tĩnh An cũng đã về, buổi tối sẽ qua ăn cơm cùng. Bà lại nhìn về phía Thẩm Liệt nói: “Không biết cháu có thích ăn đồ ăn ở đây không, khẩu vị vùng miền khác nhau, bên này của bác vẫn là thiên về vị ngọt. ”
“Cháu rất thích ạ, cháu và Tĩnh An thường ăn, đã quen rồi. ”
“Vậy sao?” Mẹ Trần gật gật đầu, đối với câu trả lời này khá là hài lòng.
Thẩm Liệt đối với chuyện ăn uống rất có nghiên cứu. Vài món ăn độc đáo của Giang Thành, sau khi nghe mẹ Trần giải thích, anh cũng có thể nói theo vài câu, nói đến công dụng của thực phẩm, khen ngợi vừa phải, khiến mẹ Trần cầm đũa chung gắp cho anh không ít.
“Thích thì ăn nhiều một chút. ”
“Cảm ơn dì ạ. ”
Ba Trần không nói nhiều.
Thỉnh thoảng chỉ gắp thức ăn cho Trần Tĩnh An.
“Còn một món canh nữa, chờ chút. ” Sắp ăn xong, mẹ Trần vào bếp, bưng ra món canh đã nấu xong. Nắp vung mở ra, mùi ngọt thanh nhàn nhạt lan tỏa. “Cháu đã uống cái này bao giờ chưa?”
Thẩm Liệt ngửi thấy mùi vị quen thuộc, đậu xanh và hạt sen, anh nói: “Cháu uống rồi ạ. ”
Mẹ Trần đứng dậy, múc canh cho Thẩm Liệt rồi nói: “Tĩnh An rất thích món canh này, chỉ cần ở nhà, cách mấy ngày là sẽ uống một lần. Có một lần nghỉ đông, bác cũng nấu như trước, thấy nó dùng cà mèn múc một ít, nó nói là cho bạn học uống. ”
Trần Tĩnh An vốn đang lặng lẽ lắng nghe, lúc này không khỏi ngồi thẳng người.
Mẹ Trần đưa bát canh đã múc xong cho anh: “Bạn học kia, là cháu phải không. ”
Lúc đầu, bà không nghĩ nhiều, một món canh chẳng đáng gì, cho đến hai ngày trước, Trần Tĩnh An nói mình có bạn trai, một vài chuyện nhỏ nhặt không đáng kể bỗng nhiên được xâu chuỗi lại với nhau.
“Mẹ. ” Trần Tĩnh An lên tiếng.
Thẩm Liệt đối diện với ánh mắt của mẹ Trần, gật đầu: “Dạ, phải ạ. ”
Anh dường như có thể tưởng tượng ra cảnh tượng đó, cô gái Trần Tĩnh An luôn luôn tuân thủ quy củ, khi bị mẹ Trần phát hiện trộm múc canh, vẻ mặt hoảng loạn, không thể không nói dối, nhưng lời nói dối của cô lại quá vụng về. Cô trước nay không giỏi chuyện này, nói xong mặt đã đỏ bừng lên.
Tự cho là đã qua ải, cô ôm cà mèn, bắt xe đến khách sạn.
Anh khi đó đang sốt cao, lục phủ ngũ tạng như bị thiêu đốt.
Tỉnh lại không thấy cô, trái tim lập tức nguội lạnh đi, cho đến khi cửa phòng khách sạn được đẩy ra, cô lại một lần nữa xuất hiện, anh như thể người bệnh nặng khỏi hẳn. Kể từ đó, trái tim anh đã mềm đi đến rối tinh rối mù. Đối với cô, anh trước sau không thể nhẫn tâm được.
Lúc chia tay để cô đi là như vậy.
Sau khi chia tay, muốn níu kéo cũng là như vậy.
Vẻ mặt Thẩm Liệt dịu dàng: “Rất ngon ạ. ”
Trần Tĩnh An cúi đầu, vành tai ửng hồng.
Cô cứ tưởng mình lúc đó đã giấu được, nhưng không ngờ mẹ Trần đã sớm nhìn thấu.
“Vậy lần này uống nhiều một chút, không cần phải trộm mang đi nữa. ” Mẹ Trần nghiêng đầu nhìn Trần Tĩnh An, giọng điệu trêu chọc.
Bữa cơm ăn rất lâu.
Bắt đầu từ hơn hai giờ, đến hơn bốn giờ mới kết thúc.
Mẹ Trần bảo Trần Tĩnh An đưa Thẩm Liệt ra ngoài đi dạo, cũng để cảm nhận phong cảnh của Giang Thành.
Hai người vâng lời, chào ba mẹ rồi ra khỏi nhà.
Xung quanh đều là hàng xóm, ở lâu ngày đều thành người thân quen, dì, chú, thím… Trần Tĩnh An gặp ai cũng ngọt ngào chào hỏi. Đối phương thấy Thẩm Liệt, ý cười ái muội: “Bạn trai à?”
“Dạ, phải ạ. ” Trần Tĩnh An thoải mái thừa nhận.
“Thời gian trôi nhanh thật, Tĩnh An đã dẫn bạn trai về nhà rồi, ba mẹ con vui lắm nhỉ. ”
“Cũng tạm ạ. ”
“Bạn trai cao ráo đẹp trai, Tĩnh An, mắt nhìn của con không tệ đâu. ”
“…”
Đi một đoạn đường, sẽ gặp được vài người.
Mỗi khi đến lúc này, Thẩm Liệt lại lặng lẽ lắng nghe, khi bị người khác đánh giá, anh lại nở một nụ cười ấm áp, thân thiện.
Trần Tĩnh An quay đầu lại nhìn anh, anh vẫn duy trì nụ cười, cảm nhận được ánh mắt của cô, anh cũng nhìn cô, nụ cười càng thêm rạng rỡ, một dáng vẻ hiền lành và vô hại.
Đến nỗi các dì các chú thấy anh là khen.
Thực ra không phải.
Trần Tĩnh An biết anh là người thế nào.
Đám người đi rồi, cô cười, ý vị sâu xa: “Diễn xuất của Thẩm tiên sinh thật tốt. ”
“Tốt chỗ nào?”
“Hiền lành vô hại, thanh niên tốt ngũ giảng tứ mỹ. ” Cô suýt nữa cũng bị lừa rồi.
(Chú thích: Ngũ giảng tứ mỹ là khẩu hiệu giáo dục đạo đức ở TQ)
“Anh không phải sao?” Thẩm Liệt hỏi.
Mắt Trần Tĩnh An cong xuống: “Trong những điều đó, anh chỉ dính một chữ thôi. ”
“Chữ nào?”
Trần Tĩnh An hừ hừ, dùng khẩu hình không tiếng động nói ra, cần phải bĩu môi, một âm bật.
Thẩm Liệt véo môi cô, cảm giác quá mức mề·ɱ 𝐦·ạ·ⓘ. Anh động tác rất nhanh, khi cô còn chưa kịp kháng nghị, đã đổi thành nắm cằm cô, cướp lấy, cúi đầu hôn lên môi cô.
Càng giống như một cái mổ nhẹ.
Rất nhanh liền buông ra.
Đây là nơi cô lớn lên từ nhỏ, không biết đã đi qua bao nhiêu lần, xung quanh toàn là người quen. Cô hôn ở đây, cảm giác xấu hổ như đang yêu sớm… Má cô đỏ bừng, theo bản năng nhìn trước nhìn sau, may mắn lúc này không có ai, nếu không thì mất mặt ⓒ𝐡.ế.ⓣ.
Trần Tĩnh An lúc này mới dám nhỏ giọng nói: “Anh làm gì vậy?”
“Chưa đủ rõ ràng sao?” Thẩm Liệt hỏi.
Trong mắt có ý “chưa rõ ràng thì có thể làm lại một lần nữa”.
Trần Tĩnh An da mặt quá mỏng, bảo anh nghiêm túc một chút.
Thực ra, người hiền lành vô hại chính là Trần Tĩnh An. Có thể thấy được, các trưởng bối ở đây đều rất thích cô. Cô là kiểu “con nhà người ta”, ưu tú lại lễ phép. Ngay cả con chó nhà người khác, cũng vẫy đuôi mừng rỡ chạy về phía cô. Cô ngồi xổm xuống, xoa đầu chú chó nhỏ, nói lần này ra ngoài không mang đồ ăn cho nó.
Dịu dàng đến tận xương tủy.
Giống như cảm giác mà thành phố này mang lại cho anh, nhịp sống chậm rãi, nhưng rất an nhàn. Cô là cô gái trong trẻo được nuôi dưỡng bởi nơi này.
Thẩm Liệt hỏi cô: “Nếu chú dì không thích anh thì làm sao bây giờ?”
Trần Tĩnh An nghiêm túc suy nghĩ, tay cô chen vào lòng bàn tay anh, nhỏ bé, có thể được bao bọc hoàn toàn.
“Sẽ không đâu. ”
Cô hơi nghiêng đầu nói: “Em rất thích anh. ”
“Ba mẹ em rất thích em, cho nên, họ cũng sẽ rất thích anh. ”
← Ch. 76 | Ch. 78 → |