Bị em chơi hỏng rồi
← Ch.67 | Ch.69 → |
Trần Tĩnh An ngẩn ngơ.
Cô tự hỏi đây có tính là lời yêu đương không?
Thật giống như Thẩm Liệt đã tự tay dâng lên mối uy ***** lớn nhất đời mình, cam tâm tình nguyện. Sống hay c●𝖍ế●🌴, tất cả đều nằm trong một câu nói của cô.
“Ai. ”
Trần Tĩnh An không biết phải phản ứng thế nào, chỉ phát ra một tiếng thở có chút ngượng ngùng.
Trong lòng cảm thấy ấm áp, có chút vui s●ướ●𝓃●🌀, lại có chút xấu hổ.
Hơi thở dần trở nên dồn dập, cả hai đều như vậy, tim đập thình thịch như trống trận, vang dội không dứt. Trong lồng ng. ực là một khát khao mãnh liệt, nhưng đúng vào khoảnh khắc môi chạm môi, như có một dòng điện mảnh chạy dọc sống lưng, lan khắp toàn thân. Sau cơn tê dại rùng mình ấy, mới cảm thấy như được giải thoát. Thẩm Liệt sïế-ⓣ ↪️-♓-ặ-ⓣ lấy eo cô, trong tư thế ôm sát, người trong lòng ɱ-ề-ⓜ 𝖒-ạ-𝒾 như làn gió xuân. Anh ôm chặt hơn một chút, như thể muốn khảm cô sâu vào tận xương tủy.
Nụ hôn của Thẩm Liệt dịu dàng đến lạ. Anh chậm rãi m. út lấy môi cô, cẩn trọng thưởng thức sự Ⓜ️.ề.m 𝐦.ạ.ı và ngọt ngào ấy, là cảm giác của một thứ từng đánh mất, nay mới có lại, khiến anh không dám mạnh tay, sợ rằng chỉ cần lỡ một chút thôi cũng sẽ khiến cô tan biến khỏi vòng tay mình.
Hơi thở của cả hai đều loạn nhịp.
Trần Tĩnh An ngửa người ra sau, nhưng eo lại bị giữ chặt, như trở thành điểm cố định, khiến nửa người trên của cô gần như lơ lửng giữa không trung, không có chỗ bấu víu. Cô không chịu nổi, phải đưa tay chống ra phía sau. Chiếc điện thoại đã sớm không còn giữ được, bị đẩy lệch sang một bên, chỉ còn khẽ lay động, đầu ngón tay thỉnh thoảng còn chạm vào được một chút.
“Anh cứ tưởng em sẽ không quay lại nữa. ” Giọng Thẩm Liệt trầm thấp vang lên, gần như vậy, như thể đang nói ngay bên tai.
“Anh đã cho người dọn dẹp sạch sẽ căn nhà này một lần, đồ của em, tất cả đều bị dọn đi hết. Mắt không thấy thì lòng không phiền. Dù sao em cũng không cần, anh giữ lại làm gì. ”
Trán, chóp mũi chạm nhau, hơi thở quyện vào nhau.
“Dọn đi hết rồi sao?” Trần Tĩnh An hỏi.
“Không có. ”
“Dọn được một nửa, lại cho đặt lại như cũ. ”
Vì đồ đạc khá nhiều nên công ty dọn dẹp đã cử đến ba dì giúp việc, tất cả đều là những người giỏi nhất, làm việc nhanh nhẹn, gọn gàng. Anh đứng nhìn đống đồ đạc lần lượt được thu dọn, tốc độ còn nhanh hơn cả anh tưởng. Ban đầu anh nghĩ sẽ tốn không ít thời gian, vậy mà chưa đến nửa tiếng, họ gần như đã làm xong. Lúc đầu anh chỉ lặng lẽ quan sát, nhưng chẳng bao lâu đã không thể tiếp tục dửng dưng. Khi tủ quần áo dần trống trơn, anh chợt thấy lồng ng. ực mình cũng như thiếu mất một khoảng, trống rỗng đến khó thở. Dấu vết của cô, đang từng chút một biến mất.
Chờ đến khi dọn dẹp gần xong, nơi này đã gần như trống rỗng, cô dường như chưa từng xuất hiện.
Anh đã cho dừng lại giữa chừng.
Các dì cứ tưởng mình đã làm sai điều gì, nhìn nhau lo lắng, tự hỏi liệu có phải chỗ nào làm chưa tốt. Rõ ràng chỉ cần hơn mười phút nữa là có thể dọn dẹp sạch sẽ hoàn toàn.
“Không vứt, đặt lại đi. ”
“?”
Các dì giúp việc ở thủ đô này đã có hơn mười năm kinh nghiệm làm việc, vẫn là lần *****ên gặp phải yêu cầu như vậy.
Đồ đạc được đặt lại như cũ, tiền vẫn thu như thường.
Trần Tĩnh An như có thể hình dung ra cảnh tượng ấy, lòng bỗng chốc tràn đầy cảm xúc. Cô chống tay, chủ động nghiêng người tới, khẽ hôn lên môi anh một cái: “Thẩm Liệt, em về rồi. ”
Rất nhẹ, rất nhẹ, như lông vũ lướt qua.
Hai người gần nhau trong gang tấc, tầm mắt gần đến mức có thể thấy rõ từng hơi thở. Thẩm Liệt đưa tay nắm lấy cằm cô, chạm khẽ lên môi. Mới vừa hôn qua, môi cô vẫn còn căng mọng, Ⓜ️ề●𝐦 Ⓜ️ạ●ℹ️, mang theo hơi ấm và một cảm giác chân thật khiến người ta khó quên. Anh cúi người hôn xuống lần nữa, lần này mãnh liệt hơn nhiều, mạnh mẽ cạy mở môi răng, tùy ý khám phá. Trần Tĩnh An bị hôn đến mức gốc lưỡi tê dại, hơi thở rối loạn, không sao điều chỉnh nổi.
Mọi cảm giác đều hỗn loạn, lý trí tạm thời bị bỏ lại phía sau, chỉ còn bản năng dẫn lối.
Mãi đến khi tiếng nước sôi lục bục vang lên từ khu đảo bếp, Trần Tĩnh An mới như bừng tỉnh, ý thức dần trở lại.
Chiếc áo khoác len của cô đã bị cởi bỏ, chỉ còn lại chiếc váy hai dây màu trắng bên trong. Vạt váy bị đẩy cao đến tận chân, lộn xộn, đầy những nếp gấp. Còn áo sơ mi của Thẩm Liệt không biết đã bị cởi ra từ lúc nào, cũng không rõ là do ai cởi. Thân trên tr. ần tr. ụi, cơ thể rắn chắc hiện rõ trong tầm mắt, từng đường nét cơ bắp nổi bật, sắc nét. Làn da rất trắng, toát lên cảm giác săn chắc và đầy sức bật.
“Canh sôi rồi. ”
Trần Tĩnh An nghiêng đầu đi, nhắc nhở: “Anh vẫn nên mặc áo vào đi. ”
Cằm bị nắm lấy, bị bắt phải quay lại.
Cô cụp mắt, ánh nhìn dừng lại ở chân anh, chiếc quần tây căng, dáng người thon dài.
“Trốn cái gì?” Thẩm Liệt hỏi.
“Cũng không phải chưa từng thấy. ”
Trần Tĩnh An cố ý nói vòng vo, hỏi anh: mười hai kỹ xảo theo đuổi con gái cũng có cả điều này sao?
Cô cố tình chọc vào chỗ yếu của anh, muốn khiến anh xấu hổ. Không biết theo đuổi con gái, còn phải đi hỏi bách khoa toàn thư, cuối cùng lại bị cô bắt gặp. Nếu là cô, chắc đã muốn độn thổ cho rồi.
Nhưng Thẩm Liệt không những không xấu hổ, trái lại còn thẳng thắn đáp:
“Có. Trong đó nói ngoại hình quan trọng ngang bằng, phải ăn mặc chỉn chu, sạch sẽ, gọn gàng, trông ưa nhìn. ”
Trông có vẻ, anh không chỉ xem, mà còn thật sự nhớ kỹ.
Trần Tĩnh An muốn hỏi anh bây giờ mặc ở đâu mà phù hợp, Thẩm Liệt ôm lấy cô, nói: “Bây giờ xem ra, không mặc sẽ tốt hơn?”
Từ đâu mà xem ra?
Phản ứng của cô? Cô không có.
Trần Tĩnh An có ý muốn cãi lại, Thẩm Liệt lại lấy chiếc áo khoác trên bàn khoác lên cho cô, cúi người nhặt áo sơ mi mặc vào. Chỉ là mặc thế nào cũng có cảm giác lùng bùng, lười biếng, tùy ý. Tiếng sùng sục vẫn còn vang lên, anh đi xử lý nồi canh đã sôi, giảm lửa xuống. Để không phải đói bụng, người đầu bếp không thể đình công.
Trong lúc nấu cơm, cô tìm kiếm nguyên nhân cá chìm dưới đáy. Có vài nguyên nhân. Cô nhìn thấy nước trong bể sạch sẽ, cũng không tồn tại nguyên nhân do nước bẩn. Một trong số đó có thể là do nhiệt độ nước quá thấp. Cô hỏi Thẩm Liệt, cuối cùng đi đến kết luận, có lẽ là do người dọn dẹp mới đến, thường xuyên thay nước quá nhiều, dẫn đến nhiệt độ nước quá thấp.
Chuyện này dễ giải quyết, chỉ cần dặn dò thêm một tiếng là được.
Nửa giờ sau, Thẩm Liệt làm xong ba món ăn.
“Ngon quá. ” Trần Tĩnh An không có nửa điểm giả dối mà khen.
Thẩm Liệt nhìn cô ăn, chống tay: “Em thích thì dọn qua đây, ngày nào anh cũng nấu cho em ăn. ”
Trần Tĩnh An dừng đũa, tỏ ra không dao động: “Cấm hối lộ để đạt được mục đích đi đường tắt. ”
“Vậy thì thật là đáng tiếc. ”
Thẩm Liệt gắp thức ăn cho cô, giả vờ tiếc nuối, kỳ thật diễn xuất rất kém cỏi.
—
Rất nhanh đã đến ngày biểu diễn. Nghiêm túc mà nói, đây là lần *****ên cô biểu diễn trên sân khấu chính thức sau khi vào đoàn. Quy mô lớn hơn trước đây rất nhiều, 67 người, cộng thêm chỉ huy. Mặc dù sau khi luyện tập không xảy ra vấn đề gì, nhưng khi thực sự lên sân khấu, vẫn khó tránh khỏi có chút căng thẳng.
Chung Hân và Trần Tĩnh An nói chuyện, chị liếc thấy bóng dáng của Triệu Gia Thụ, liền trêu chọc một câu khen anh ấy hôm nay trang điểm không tồi, trông anh tuấn lỗi lạc.
Triệu Gia Thụ nhìn qua, không thể tránh khỏi cũng thấy Trần Tĩnh An. Hôm nay cô mặc một chiếc sườn xám màu nhạt, tóc vấn gọn gàng, khuôn mặt như trăng sao, thanh lãnh xinh đẹp. Lần trước tỏ tình thất bại, tuy ngoài miệng nói sau này vẫn là bạn bè, nhưng khó tránh khỏi trong lòng có khúc mắc, gặp lại không được tự nhiên như trước.
Anh đáp lại lời nói của Chung Hân, cũng không tập trung lắm.
Ngược lại Trần Tĩnh An vẫn như cũ gọi anh là thầy Triệu, cách nói chuyện và cư xử vẫn như trước đây. Cô trước sau đều khách khí, xa cách, điều này lại càng khiến anh cảm thấy bất lực.
Cảm xúc này kéo dài mãi cho đến lúc biểu diễn.
Triệu Gia Thụ liếc mắt một cái đã nhìn thấy Thẩm Liệt ở hàng ghế VIP phía trước. Anh đến, anh ấy cũng không ngạc nhiên.
Trên sân khấu, Trần Tĩnh An theo sau đàn chị, hơi cúi người chào rồi ngồi vào vị trí của mình. Bàn tay thon dài, trắng trẻo nhẹ nhàng nâng cây đàn tỳ bà lên. Lúc đầu, trên gương mặt cô còn phảng phất nét rụt rè, thậm chí còn khẽ làm động tác điều chỉnh hơi thở. Nhưng ngay khi tiếng trống *****ên vang lên, cô dần dần nhập tâm, môi mím lại, mắt cụp xuống, ngón tay linh hoạt đến mức khiến người ta hoa mắt. Tiếng đàn ngân lên, dây đàn và 𝐥.𝖎ռ.♓ ⓗồ.ⓝ như cùng rung động.
Một bữa tiệc hòa tấu không thể chê vào đâu được.
Triệu Gia Thụ trước sau vẫn chú ý đến Thẩm Liệt.
Ánh mắt anh từ đầu đến cuối không hề thay đổi, thẳng thắn và nóng bỏng. Những người khác đều không còn tồn tại, anh trước sau chỉ nhìn một mình Trần Tĩnh An.
Bản nhạc kết thúc, tập thể chào bế mạc.
Cảm xúc của Trần Tĩnh An vẫn còn dâng trào. Sau đó, cô nhìn thấy Thẩm Liệt dưới sân khấu. Anh nhếch môi cười khẽ, hơi gật đầu như là khen ngợi. Má cô nóng lên, khẽ nâng cằm, như thể thản nhiên tiếp nhận, không có nửa điểm khiêm tốn.
Ánh đèn công bằng chiếu lên mỗi người.
Mà trên sân khấu có 68 người, cô chỉ là một trong số đó. Xét về danh tiếng và kinh nghiệm, cô là người nhỏ bé không đáng kể nhất.
Nhưng có người đã nhìn thấy cô.
Liền cảm thấy như vậy là đủ rồi.
Buổi biểu diễn kết thúc, Trần Tĩnh An ra khỏi hậu trường trước. Xe của Thẩm Liệt đậu ở ven đường, cô nhận ra biển số xe, kéo cửa xe, khom lưng lên xe. Động tác liền mạch, như thể chỉ cần thêm một giây là sẽ bị nhìn thấy.
Vì chạy vội đến đây, hơi thở không đều, chóp mũi có những giọt mồ hôi nhỏ.
Thẩm Liệt cứ tưởng cô cũng giống mình, vội vã muốn sớm được gặp anh. Anh cong môi, có chút vui 💲-ướ-𝓃-🌀, rồi kéo tờ khăn giấy đưa cho cô: “Cũng không cần vội như vậy, anh cũng sẽ không chạy đâu. ”
“Không phải…”
Trần Tĩnh An hít thở đều lại: “Em qua đây là muốn bảo anh đi trước, tối nay còn có tiệc chúc mừng, chắc là sẽ rất khuya. ”
“Không thể không đi sao?” Nụ cười của Thẩm Liệt tắt ngấm.
“Có thể, nhưng em rất muốn đi. ” Trần Tĩnh An không chút do dự, trả lời dứt khoát, rất thẳng thắn. Ánh mắt cô trong veo, không có nửa điểm che giấu.
Có thể không đi, nhưng cô muốn đi, cho nên cô phải đi.
Thẩm Liệt một tay chống lên vô lăng. Thật ra anh không vui, không muốn bất kỳ ai chia sẻ thời gian của cô, không muốn thấy cô cười với người khác, dịu dàng gọi đàn anh, đàn chị. Cảm giác không thoải mái này làm anh rất muốn giấu cô đi, để cô chỉ có thể cười với anh, chỉ dành tâm tư cho anh, chỉ dịu dàng, nhỏ nhẹ với anh.
Nhưng làm như vậy chỉ khiến cô chán ghét.
Chần chừ một lát, anh xoa xoa mái tóc ⓜề●ⓜ 〽️●ạ●i của cô, nói được.
Trần Tĩnh An có chút ngạc nhiên, nhưng lại rất hài lòng. Vì thế, cô nhoài người qua, nhẹ nhàng hôn lên má anh, càng giống như một phần thưởng.
“Vậy anh đi đường cẩn thận. ”
Mùi hương thuộc về cô, vị ngọt nhàn nhạt, làm người ta sinh ra một chút không thỏa mãn, không thỏa mãn với việc chỉ lướt qua mà hít vào lồng ng. ực.
“Ừm. ”
“Ở lại với anh thêm một lát nữa được không?” Thẩm Liệt nói.
Trần Tĩnh An hào phóng tỏ vẻ: “Được, ở lại thêm ba phút nữa. ”
Thẩm Liệt vẫn thỉnh thoảng xoa tóc cô, giọng nói trầm thấp hỏi: “Trò chuyện một lát nhé?”
“Được, nói chuyện gì?”
“Nói chuyện của người lớn. ”
“Hả?!”
“Sau khi chia tay, anh không có làm qua, còn em thì sao?”
Giọng điệu rất bình tĩnh, nhưng lời nói ra lại khiến Trần Tĩnh An kinh ngạc đến ngây người.
Thẩm Liệt hơi mỉm cười: “Em biết anh đối với em luôn không có chút ý chí lực nào, em cứ trêu chọc anh nửa vời, sẽ không sợ có ngày anh bị em chơi hỏng sao?”
“…”
“Trêu một ngày thì làm thêm một lần, anh ghi sổ cho em. Một ngày làm nhiều lần, rồi sẽ có lúc trả hết. ”
Trần Tĩnh An bị những lời nói thẳng thắn của anh làm cho đỏ mặt: “Thẩm Liệt, anh uy ***** em?”
“Không phải, anh đang nói lý với em. ”
“Anh đây là lý lẽ gì?”
“Là lý lẽ nợ thì phải trả, là chân lý hiển nhiên. ” Giọng điệu vẫn rất nghiêm túc.
← Ch. 67 | Ch. 69 → |