Truyện:Mãnh Liệt - Chương 10

Mãnh Liệt
Trọn bộ 91 chương
Chương 10
Thứ đáng để tôi bận tâm, cũng không nhiều
0.00
(0 votes)


Chương (1-91)

Mây đen nặng trĩu, dù trong đêm tối vẫn có thể cảm nhận rõ ràng cảm giác áp bức như sắp đổ sập xuống. Không khí vì thế mà loãng đi, Trần Tĩnh An cảm thấy gần như không thở nổi.

Thẩm Liệt đã hòa vào bóng tối, và cũng chính là bóng tối.

Trần Tĩnh An ngược lại bình tĩnh hơn, cô cứng cổ, giọng nói cũng trở nên lạnh lẽo: “Thì đã sao?”

“Kể cả tôi và Tần Nghi Niên có chia tay, anh Thẩm, chúng ta cũng tuyệt đối không có khả năng. Tôi biết anh ở địa vị cao, muốn gì mà chẳng được. Có lẽ anh thấy việc đùa bỡn người khác rất thú vị, nhưng tôi lại thấy ghê tởm, kinh tởm và chán ghét. Đó là ấn tượng *****ên của tôi về anh, và cũng sẽ là ấn tượng duy nhất. ”

“Kinh tởm, mất hết cả hứng. ” Cô chưa bao giờ cay độc như vậy.

Trần Tĩnh An ngẩng mặt, cảm thấy có gì đó lạnh lẽo trên má. Một giọt mưa rơi xuống, cô chưa kịp lau đi thì một bàn tay đã nhanh hơn, bóp lấy cằm cô. Lòng bàn tay miết đi vệt nước, lực hơi mạnh khiến phần thịt mềm trên má cô lõm vào. Cô hoảng sợ, đối diện với đôi mắt đen kịt của Thẩm Liệt, nghi ngờ rằng anh muốn bóp 𝖈𝒽ế_𝖙 mình.

Vẻ mặt Thẩm Liệt cực kỳ chăm chú, cảm giác dưới ngón tay thật tinh tế. Anh cảm nhận được xương cốt, nhỏ nhắn như một món đồ tinh xảo, nhỏ nhắn và cũng mong manh.

Thật ra anh cũng không để tâm.

Thích cũng được, ghét cũng chẳng sao, đều là những thứ không đáng kể. Thứ anh muốn, cuối cùng rồi cũng sẽ có được, chỉ là vấn đề thời gian, mà anh thì không phải là người không chờ nổi.

“Mưa rồi. Không đi nữa là muộn đấy. ”

Chỉ là một lời nhắc nhở thân thiện.

Thẩm Liệt buông tay, lùi lại một bước, trở về nơi có ánh sáng. Ánh đèn đường loé lên rồi vụt tắt, như một con thiêu thân mất phương hướng.

Trần Tĩnh An dường như chỉ cần nhìn anh thêm một giây nữa cũng sẽ gặp ác mộng. Cô quay người, bóng lưng dứt khoát, nhanh chóng biến mất trong bóng tối.

Nhưng cơn mưa này đến quá đột ngột và ào ạt. Lúc về đến ký túc xá, cô vẫn bị ướt đôi chút.

Nguyễn Linh đang ở trong phòng, thấy mặt cô còn vương vệt nước chưa kịp lau khô, tóc mái dính bết vào trán, môi tái đi, cứ ngỡ là do bị lạnh. Cô ấy vội lấy khăn khô lau cho bạn, đợi Trần Tĩnh An tắm xong ra ngoài lại pha sẵn một ly trà gừng giải cảm, bắt cô uống cạn: “Mấy ngày nay nhiệt độ giảm mạnh, nhất định phải chú ý giữ ấm, đừng để bị cảm lạnh. ”

“Cảm ơn cậu. ”

“Với tớ mà còn khách sáo gì nữa. ” Nguyễn Linh ngồi xuống bên cạnh, “Trả ô lại rồi à?”

“Trả rồi. ”

Nguyễn Linh gật đầu, mở máy tính lên: “Trả rồi thì tốt. Tớ thấy anh Thẩm kia đáng sợ lắm, đứng trước mặt anh ta tớ chẳng dám nói năng gì. Với loại người như vậy, tốt nhất là không nên dính dáng gì. ”

Trần Tĩnh An cầm ly thuốc, uống một hơi cạn sạch, vị đắng ngắt của thảo dược lan ra trong miệng.

Hôm sau, Trần Tĩnh An nhận được một tin nhắn chỉ vỏn vẹn một dòng: một địa chỉ, cùng với thời gian.

Số điện thoại không phải của Kinh Thành, nhưng cô thừa biết đây lại là một nước cờ của Thẩm Liệt, đơn giản và thẳng thừng. Cô nhìn chằm chằm vào dòng chữ đó hồi lâu, đến mức gần như không nhận ra mặt chữ Hán nữa, cuối cùng vẫn quyết định gọi cho Tần Nghi Niên.

Điện thoại vừa kết nối, Trần Tĩnh An đã nói rằng mấy ngày nay mình không có tiết, hỏi có muốn qua thăm anh không. Tần Nghi Niên lúc đầu có chút ngạc nhiên, sau đó lấy cớ thời tiết mấy nay không tốt, ra ngoài không tiện: “Em à, cứ ngoan ngoãn đợi anh về là được rồi. Vả lại em có qua đây thì anh cũng bận việc, không có thời gian đưa em đi chơi được, em sẽ chán lắm đấy. ”

“Em mang theo đàn tỳ bà, sẽ không chán đâu. ”

“Sao thế? Có chuyện gì à, trước đây em đâu có như vậy. ”

Trần Tĩnh An chớp mắt: “Không có gì, chỉ là hỏi vậy thôi. Nếu anh không có thời gian thì thôi vậy. ”

“Ngoan, đợi thêm mấy ngày nữa, anh về sẽ bù cho em. ”

Trần Tĩnh An cúp máy. Có những chuyện một khi đã bị vạch ra thì không thể nào che đậy lại được nữa. Trong lòng cô đã đoán được bảy tám phần, nhưng có những việc, chỉ khi tận mắt thấy mới có thể hoàn toàn hết hy vọng.

Cô đặt vé máy bay đi Tân Thành. Nguyễn Linh cứ ngỡ cô vì nhớ bạn trai quá nên không đợi được mà đi ngay trong hôm nay. Trần Tĩnh An thở ra một hơi, nói với Nguyễn Linh rằng Tần Nghi Niên rất có thể đã có người khác.

“Anh ta ngoại tình? Không thể nào, tình cảm của hai người tốt như vậy, anh ta yêu cậu đến thế cơ mà. Tĩnh An, có phải có hiểu lầm gì không?”

“Có lẽ vậy, nên tớ muốn qua đó để xác nhận. ” Sắc mặt Trần Tĩnh An trắng bệch.

Nguyễn Linh đứng bật dậy, vẻ mặt nghiêm lại: “Sao cậu không nói sớm? Hay là thế này, tớ đi cùng cậu, nếu anh ta thật sự dám làm chuyện có lỗi với cậu, tớ sẽ thay cậu đánh cho anh ta một trận. ”

“Không cần đâu, tớ đi một mình được. Tệ nhất cũng chỉ là chia tay thôi mà. ”

Từ Kinh Thành đến Tân Thành mất hai giờ bay, lúc hạ cánh đã là buổi chiều. Tân Thành là vùng duyên hải, gió lớn, mưa như trút nước, chiếc ô lúc này cũng gần như vô dụng. Ngồi trên taxi, bác tài xế nghe giọng biết cô không phải người địa phương, liền hỏi sao lại chọn lúc này để đến Tân Thành, đây không phải là thời điểm tốt.

Đúng là không phải thời điểm tốt.

Cô vừa xuống xe, chiếc ô mới bung ra đã suýt bị gió xé toạc. Cô dùng sức nắm chặt cán ô, vạt áo bị gió thổi bay phần phật, rồi khi ướt sũng lại dính chặt vào da thịt. Cô đoán bộ dạng mình lúc này chắc chắn rất thảm hại. Là cô tự chuốc lấy, cam tâm tình nguyện rơi vào cái bẫy người khác đã giăng sẵn.

Địa chỉ là một khu chung cư nằm trên con đường sầm uất. Cô gập ô lại để trú mưa, đứng chung với những người qua đường cũng đang tìm chỗ tránh cơn mưa lớn. Họ dậm chân, xoa tay, than phiền với bạn đồng hành rằng cơn mưa này phải đến thứ sáu mới tạnh.

Quá trình chờ đợi dài đằng đẵng và dày vò. Cô cảm thấy mình sắp 🌜_𝒽ế_🌴 lặng, nên khi nhìn thấy một đôi nam nữ che chung một chiếc ô đi về phía mình, cô lại bình tĩnh đến lạ thường, như thể máu trong người đã ngừng chảy, khuôn mặt cũng không thể biểu lộ thêm cảm xúc nào khác.

Cô thấy Tần Nghi Niên, nhưng không nhìn rõ mặt cô gái bên cạnh, tầm mắt đã nhòa đi thành một mảng. Cô giơ tay lên, mới kinh ngạc nhận ra lòng bàn tay mình ướt đẫm.

Hai người đi lướt qua trước mặt cô, tiến vào khu chung cư, gập ô lại. Cô gái kia vẫn khoác tay anh, cử chỉ thân mật, chẳng khác gì những cặp tình nhân đang yêu say đắm.

Trần Tĩnh An bắt đầu bước đi theo hướng ngược lại.

Chiếc ô bị gió thổi bay mất, cả người cô ướt sũng trong nháy mắt. Cô sững sờ nhìn chiếc ô bị thổi đi ngày một xa. Cô bước về phía trước một bước, chiếc ô đã bị thổi đi xa hơn nữa.

Trần Tĩnh An đi thêm vài bước, cũng mệt rồi. Cô đột nhiên rất muốn về nhà, nhưng lại không thể. Bộ dạng này của cô, cha mẹ chắc chắn sẽ lo lắng. Thật vô dụng, có chút chuyện là lại chạy về nhà, cứ như một đứa trẻ không bao giờ lớn.

Cô lau mặt, không phân biệt được đó là nước mắt hay chỉ là nước mưa.

Mưa như trút, Trần Tĩnh An nhìn thấy một chiếc Bentley màu đen đỗ ven đường. Biển số Kinh Thành, một dãy số đẹp mà cả Kinh Thành cũng không tìm được mấy cái.

Cũng không có gì lạ. Chắc hẳn anh ta đã đến từ sớm, có lẽ đã xem một màn kịch rất lâu rồi.

Cửa sổ xe hạ xuống, Thẩm Liệt ẩn mình trong bóng tối không thấy rõ mặt, chỉ buông một câu: “Nghĩ thông suốt rồi thì lên xe. ”

Giọng nói rành rọt, dù giữa trời mưa to vẫn nghe đủ rõ ràng.

Cửa xe đóng chặt, khả năng cách âm tuyệt vời, chỉ thấy cần gạt nước bận rộn hoạt động chứ không nghe thấy tiếng mưa rơi. Tài xế đưa cho Trần Tĩnh An một chiếc khăn tắm mới, rồi kéo tấm ngăn lên, tạo ra một không gian độc lập, không nên nghe thì không nghe, không nên thấy cũng không thấy.

Trần Tĩnh An ướt sũng, chiếc áo thun dính sát vào đườ·𝐧·𝖌 𝖈·oռ·𝐠 cơ thể, vải ướt nên có phần xuyên thấu. Cô biết điều đó, nhưng vẫn cởi áo khoác ra, cầm khăn, máy móc lau mặt, lau người. Đôi môi không còn chút sắc hồng, lạnh đến trắng bệch. Cô vô cảm, sức sống của tuổi trẻ dường như đã bị nước mưa dập tắt.

Thẩm Liệt chỉ dửng dưng quan sát.

“Vì một thằng Tần Nghi Niên mà biến mình thành bộ dạng này sao?” Lời nói có chút xem thường, anh không tài nào hiểu nổi.

Trần Tĩnh An tiếp tục lau người, trái tim trống rỗng như thể sắp ngừng đập. Trong đầu cô lần lượt hiện lên những hình ảnh khi còn bên Tần Nghi Niên: tình yêu chớm nở, lần đầu nắm tay, nụ hôn *****ên, trái tim đập thình thịch khi cô nhắm chặt mắt, lần đầu ăn chung một món, uống chung một ly, và đêm đó, đôi mắt anh lấp lánh hỏi cô có bằng lòng cưới anh, sinh cho anh một đứa con không... Quá nhiều ký ức gắn liền với anh. Hai năm, chứ không phải hai ngày, hai tháng.

Tại sao lại thành ra thế này? Cô không thể hiểu nổi.

Hồi lâu sau, Trần Tĩnh An mới dừng tay, ngước mắt nhìn anh, bình thản đối thoại: “Anh có biết cô gái kia là ai không?”

“Vết xe đổ cũ, còn nhớ không?”

“Bạn gái cũ. ”

Trần Tĩnh An vẫn tỏ ra rất bình tĩnh, lại hỏi: “Cũng là do anh tìm tới, đúng không?”

Đến Tân Thành, lại tình cờ gặp bạn gái cũ, làm gì có chuyện trùng hợp như vậy.

“Ừ, ” Thẩm Liệt không hề phủ nhận, “Không khó tìm lắm đâu. Một họa sĩ nghèo túng thất thế, lại bị nhà họ Tần chèn ép, đến sống qua ngày còn khó. Đối phương ra giá cũng hợp lý, quả là một đối tác không tồi. ”

Sự thật đã chứng minh đúng như vậy, hiệu quả còn tốt hơn cả trong tưởng tượng.

Ván cờ này tốn hơi nhiều thời gian, nhưng may là anh có đủ kiên nhẫn, và kết quả cũng không tệ.

Nghe đến đây, Trần Tĩnh An chỉ muốn vỗ tay cho anh. Thật khó để tìm được một 🎋-ẻ 𝐤-♓-ố-п пạ-п thẳng thắn như anh ta. Sao lại có người có thể dùng giọng điệu nhẹ nhàng như vậy để kể về hành vi độc ác của mình, cứ như thể mọi chuyện đều là lẽ đương nhiên, thậm chí anh ta còn thể hiện nó giống như đang làm việc thiện.

Một chiếc khăn khô đột nhiên trùm lên đầu cô, trước mắt tối sầm lại. Cô không nhìn thấy gì, nhưng lại ngửi thấy mùi hương gỗ thoang thoảng đến gần. Thẩm Liệt cúi người xuống, một tay đặt lên đầu cô, các ngón tay siết lại, cổ tay dùng sức. Anh lau mái tóc còn đang nhỏ nước của cô, động tác có phần lạ lẫm, lực cũng hơi mạnh. Những sợi tóc ướt dính vào mặt rồi lại bị lau đi, cứ thế lặp đi lặp lại.

“Đến nước này mà em còn cảm thấy Tần Nghi Niên đáng để tha thứ sao? Thật thú vị. Tôi chỉ đưa cho cậu ta một người bạn gái cũ, để ôn lại chuyện xưa cũng được, tâm sự cũng tốt, chứ tôi đâu có tặng kèm thêm một cái giường. ”

Phải, Thẩm Liệt không hề ép Tần Nghi Niên ngoại tình.

Bạn gái cũ bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện. Bây giờ không có, thì sau này thì sao?

Tần Nghi Niên không đáng để tha thứ, mà Thẩm Liệt cũng không hoàn toàn vô tội.

Lau vài phút, anh kéo chiếc khăn xuống. Tóc cô bị vò cho rối tung, lúc này anh mới nở một nụ cười có vẻ áy náy, đưa tay ra, giúp cô vuốt lại tóc.

Trần Tĩnh An không động đậy, chậm rãi chớp mắt, bỗng nhiên cười, hỏi: “Anh Thẩm bỏ ra nhiều công sức như vậy, làm ra bao nhiêu chuyện như thế, có đáng không?”

“Thứ đáng để tôi bận tâm, cũng không nhiều. ” Thẩm Liệt ngừng lại, “Em là một trong số đó. ”

Trần Tĩnh An chậm rãi gật đầu. Cô muốn cười một cách thoải mái, nhưng cơ mặt lại căng cứng. Cô cố gắng điều khiển, nhưng cũng không tài nào cử động được cơ mặt. Trong mắt cô cũng không có ý cười, chỉ có sự hận thù.

Để làm gì chứ?

Cô có cái gì? Thân xác này ư?

Trần Tĩnh An đã hiểu ra. Cô cúi đầu, п𝖌-ự-↪️ áo đã lờ mờ lộ ra hình dáng của áo lót. Cô nắm lấy vạt áo kéo ngược lên trên, dễ dàng cởi ra, tiện tay vứt xuống bên chân. Làn da trắng sứ mịn màng, bốn mắt nhìn nhau, cô dường như không còn biết xấu hổ là gì. Cánh tay buông thõng, ngón tay chạm vào cúc quần, cởi ra, rồi đến khóa kéo.

Vòng e·𝐨 ⓣⓗ·𝖔·п gọn, trắng ngần, bụng dưới phẳng lỳ săn chắc, đ●ư●ờռ●🌀 🌜ο𝓃●ⓖ rõ ràng, một đ_ườ𝐧_🌀 ⓒ0𝖓_𝖌 đẹp mắt…

Quần áo ướt chất đống bên chân, cô cong môi cười nhạt: “Anh Thẩm, đây chẳng phải là thứ anh muốn sao?”

Chương (1-91)