Truyện:Mãnh Liệt - Chương 07

Mãnh Liệt
Trọn bộ 91 chương
Chương 07
Là tôi lỡ lời
0.00
(0 votes)


Chương (1-91)

Nguyễn Linh say bí tỉ, về đến khách sạn liền nôn thốc nôn tháo. Trần Tĩnh An giúp cô ấy dọn dẹp sạch sẽ, tẩy trang, lau mặt. Nguyễn Linh mê man, lúc lau mặt nhận ra là cô, hốc mắt cũng đỏ hoe, nước mắt tuôn rơi, nức nở gọi tên cô hết lần này đến lần khác, vừa tủi thân vừa không cam lòng, hỏi cô có phải mình làm gì cũng không tốt không. Trần Tĩnh An chỉ có thể đau lòng ôm lấy Nguyễn Linh, vỗ lưng an ủi.

Khóc mệt rồi, Nguyễn Linh lăn ra giường ngủ.

Trần Tĩnh An nằm ngửa ra, trằn trọc cả nửa đêm. Cơ thể mệt mỏi rã rời, nhưng đầu óc lại tỉnh táo lạ thường, không ngừng hồi tưởng lại cảnh tượng trước khi lên xe. Gương mặt Thẩm Liệt trong ký ức càng lúc càng rõ ràng, đường nét khuôn mặt, sống mũi cao thẳng, cùng với độ cong khẽ hướng về phía trước. Anh sinh ra đã có tất cả, hô mưa gọi gió.

Đèn trong phòng không tắt, một chút ánh sáng le lói như đom đóm, phảng phất như giây tiếp theo sẽ bị bóng tối nuốt chửng.

Suy nghĩ của Trần Tĩnh An rối bời, cô nghĩ đến rất nhiều thứ, nghĩ xem món nợ ân tình với Thẩm Liệt phải trả thế nào, một sinh viên bình thường như cô lấy gì để trả. Rồi lại nghĩ đến việc Tần Nghi Niên mất liên lạc, liệu anh có thật sự bận đến thế không, bận cái gì, chỉ là công việc thôi sao? Cảm giác này giống như đang ở trong vũng lầy, tiến lên hay lùi lại, cô đều bị mắc kẹt, mỗi bước chân đều không chắc chắn, như bị lún sâu vào đó, khó mà tự cứu mình.

Điện thoại của Tần Nghi Niên gọi lại vào buổi sáng. Anh xin lỗi, giải thích là vì liên tục tăng ca nên ngủ quên, không nghe thấy tiếng điện thoại.

Trần Tĩnh An đã đoán được câu trả lời này, cô cắn môi dưới: “Hôm nay cũng phải tăng ca sao ạ?”

"Ừm, khó nói trước lắm. Nhưng đợt này anh sắp hết bận rồi. Anh về thăm em được không? Mình đi ăn ở nhà hàng em thích, rồi xem nhạc kịch hoặc phim cũng được. Anh muốn tắt điện thoại hôm đó… để nguyên một ngày, Tần Nghi Niên chỉ thuộc về một mình cô Trần Tĩnh An thôi."

Có lẽ là do mới tỉnh ngủ, giọng nói anh khàn khàn lười biếng.

Trần Tĩnh An có chút cảm động: “Em chỉ muốn anh được nghỉ ngơi thật tốt thôi. ”

Tần Nghi Niên cười khẽ nói được, rồi lại hỏi hôm qua cô gọi điện muộn như vậy có phải có chuyện gì gấp không.

Trần Tĩnh An tóm tắt lại chuyện xảy ra tối qua. Vừa nghe đến cái tên Thẩm Liệt, Tần Nghi Niên khựng lại một chút, rồi giọng trầm hẳn xuống, lạnh lùng hỏi tại sao Thẩm Liệt lại quen cô. Trần Tĩnh An giải thích: “Thầy phát bệnh vào viện, anh ấy cũng ở đó, nên mới gặp một lần. Em không liên lạc được với anh, không nghĩ ra cách nào khác. ”

Tần Nghi Niên tự biết mình đuối lý, lại dịu giọng hỏi chuyện sau đó.

“Em nghĩ hôm nào anh về, chúng ta cùng mời anh ấy ăn một bữa cơm nhé, anh… có tiện không ạ?”

“Anh thấy chắc là không cần thiết đâu. Chuyện này đối với anh ta chẳng qua chỉ là một câu nói, hơn nữa loại người như họ cũng chẳng thèm để mắt đến một bữa cơm, ngược lại còn làm người ta chê cười. ”

Trần Tĩnh An không đồng ý với cách nói của anh, nhưng cũng không có ý định tranh cãi. Tần Nghi Niên bảo cô đừng nghĩ nữa, chuyện này cứ thế cho qua. Nói chưa được vài câu, anh ta lại nói thời gian không còn sớm, vội vàng cúp điện thoại.

“Làm gì thế, cúp nhanh vậy, sợ em ăn vạ à?”

Cửa phòng tắm được đẩy ra, Từ Nhược Tình vừa tắm xong, tóc chỉ được lau qua loa bằng khăn, ướt sũng, đuôi tóc nhỏ nước, làm ướt cả chiếc áo thun trắng của Tần Nghi Niên mà cô đang mặc. Cô khoanh tay dựa vào cạnh cửa, nhìn anh ta, mày mắt mỉm cười: “Em cũng khá tò mò, em và bạn gái anh, ai đẹp hơn?”

Tần Nghi Niên dựa vào đầu giường, nghe cô nhắc đến Trần Tĩnh An, không vui chau mày, theo bản năng bài xích câu hỏi này.

Nụ cười của Từ Nhược Tình nhạt đi: “Sao thế, em đến cả tư cách so sánh với cô ta cũng không có à?”

“Hai người không giống nhau. ”

“Chỗ nào không giống? Cô ta như thế nào, mà em như thế nào?”

Từ Nhược Tình thấy sắc mặt anh ta không vui, cười không để tâm: “Em biết, em và anh chỉ là 𝐪-𝖚@-п 𝒽-ệ trên giường, chuyện này em rất rõ ràng. Anh về rồi, em cũng sẽ không dây dưa với anh đâu. Mấy năm trước em đã không làm vậy, bây giờ càng không. ”

“Em không cần phải nói bản thân mình, nói mối 🍳𝖚𝖆·𝖓 𝐡·ệ của chúng ta khó nghe như vậy. ”

“Nếu không thì sao?” Từ Nhược Tình chậm rãi đi tới, trèo lên giường, chống tay lại gần anh, mặt đối mặt, gần như chạm môi. Một tay cô ta lướt nhẹ từ gò má anh ta trượt xuống, như một vệt lửa lặng lẽ thiêu đốt, dừng lại ở nơi nhạy cảm, dây dưa không dứt, chậm rãi khơi dậy từng đợt sóng tình không thể ngăn cản, “A Niên, cô ta có từng chạm vào anh như vậy không? Có làm anh vui s-ư-ớ𝖓-g như vậy không?”

Hô hấp của Tần Nghi Niên dồn dập, hai mắt đỏ ngầu: “Không có. ”

Họ chưa từng làm chuyện đó. Anh ta không phải không động lòng, nhưng Trần Tĩnh An vẫn là sinh viên, tính cách kín đáo, chậm nhiệt, gia đình cũng là dòng dõi thư hương truyền thống. Trông cô quá trong sạch, quá yếu đuối, anh ta không nỡ. Anh ta nguyện ý giữ lại tất cả những gì tốt đẹp nhất cho đêm tân hôn.

Đêm tân hôn của họ…

Tần Nghi Niên có chút thất thần, nhưng Từ Nhược Tình không cho anh ta cơ hội, cô hôn lên môi anh ta, dẫn dắt anh ta, tiến vào trung tâm của cơn lốc, vứt bỏ mọi thứ còn lại ra sau đầu.

Cuộc gặp lại Từ Nhược Tình là một tai nạn bất ngờ. Trong khoảnh khắc ấy, lồng ng. ực Tần Nghi Niên như chấn động. Hồi đó anh còn đang học đại học, còn cô là sinh viên khoa Mỹ thuật — một mối tình vườn trường, đơn thuần và tươi đẹp.

Lúc ấy anh còn trẻ, không biết trời cao đất dày, đưa cô về ra mắt bố mẹ. Kết quả là một trận gà bay chó sủa, mọi người ép họ chia tay. Anh ta không chịu, cố chấp giữ lấy, nhưng sự kiên trì ấy vô cùng mệt mỏi. Sau này, hai người cãi nhau một trận lớn. Trong lúc nóng giận, anh buột miệng nói ra những lời không nên nói.

Từ Nhược Tình biến mất khỏi cuộc đời anh từ đó.

Cũng không hẳn là biến mất, chỉ là anh ta không tìm, thậm chí còn cảm thấy giải thoát, cắt đứt như vậy có lẽ là kết quả tốt nhất.

Vài năm sau gặp lại, tâm cảnh đã thay đổi.

Lần thứ hai gặp mặt là anh ta chủ động đi tìm. Từ Nhược Tình tổ chức một triển lãm tranh, anh ta chúc mừng sự nghiệp thành công của cô ta hiện giờ. Cô ta cười nhạt nói cũng là gần đây mới có người tài trợ.

Tần Nghi Niên xem hết từng bức tranh trong triển lãm, muốn tìm lại dấu vết thời gian đã trôi qua trong những năm tháng ấy.

Triển lãm kết thúc.

Từ Nhược Tình vuốt mái tóc dài, hỏi anh có muốn đến nhà cô uống một ly không.

Trần Tĩnh An quyết định vẫn sẽ chọn một món quà — khuy măng sét. Một vật nhỏ, giá cả có lẽ cô có thể chi trả được.

Sáng sớm Nguyễn Linh đã tỉnh rượu, biết tối qua vì mình mà xảy ra không ít chuyện, nên đòi góp một nửa tiền. Tối qua, cảnh quay cuối cùng của cô đến hết buổi cũng không qua được. Người khác không nói, nhưng cô ấy cũng có thể cảm nhận được mọi người đều đang kìm nén sự bực bội. Lòng cô ấy không dễ chịu, ra ngoài gặp một người đàn ông ở khách sạn. Đối phương nhìn ra tâm trạng của coi ấy, chủ động đề nghị mời cô ấy ăn cơm. Với cách nói chuyện không tầm thường, tướng mạo nho nhã, lại ở trong khách sạn năm sao, cô cảm thấy đối phương cũng là một quý ông.

Hai người trò chuyện rất hợp, người đàn ông ấy luôn mang đến cho cô cảm giác được khai sáng, mở mang đầu óc. Cuối cùng, cả hai rủ nhau ra quán bar uống rượu giải sầu. Trong lòng cô đang có chuyện buồn, lại tửu lượng kém, nên chẳng mấy chốc đã say. Quán bar quá ồn ào khiến cô không nghe thấy tiếng chuông điện thoại. Đến lúc phát hiện thì máy đã tắt nguồn, chắc là do say quá, vô tình bấm nhầm.

Khuy măng sét là do Nguyễn Linh và Trần Tĩnh An cùng đi chọn.

Nguyễn Linh ghé vào quầy, ánh mắt lướt qua các món đồ trưng bày, cảm thấy cái nào cũng na ná nhau. Cô không hiểu gu thẩm mỹ của đàn ông, quay đầu hỏi: “Anh Thẩm kia trông như thế nào?”

Tối qua mắt say lờ đờ, cô chỉ nhớ được sự kinh diễm, chứ không nhớ rõ rốt cuộc trông ra sao.

Vừa có tiền vừa có sắc, gu thẩm mỹ hẳn là không tầm thường.

Trần Tĩnh An bị câu hỏi này làm khó. Cô không biết phải hình dung thế nào. Cuối cùng, cô chọn một cặp khuy măng sét kiểu khóa, màu kim loại, có một vẻ đẹp cơ khí, trông lạnh lùng và mạnh mẽ. Giá vài nghìn cũng nằm trong dự toán.

Thanh toán xong liền đi. Nguyễn Linh đau lòng nhìn chiếc túi trong tay, không lớn hơn cái túi của cô là bao, hộp quà bỏ vào còn có vẻ trống trải. Bỏ mấy nghìn tệ chỉ để mua một thứ to bằng đầu ngón út.

Món quà vốn dĩ là do hai người cùng đi, nhưng buổi quay phim cùng ngày của Nguyễn Linh lại bất ngờ qua được. Đạo diễn mời tất cả nhân viên đi ăn cơm, cô ấy ở đầu dây bên kia giọng điệu phấn khích lạ thường, chỉ có thể nhờ Trần Tĩnh An đi đưa: “Tĩnh An, nhận được tiền tớ sẽ mời cậu đi ăn, ăn mười bữa!!!”

Trần Tĩnh An mừng cho cô ấy: “Được, vậy tớ từ giờ sẽ nhịn đói, sau đó ăn sập ví cậu luôn. ”

“Tớ không sợ, cậu cứ ăn thả ga đi! Tĩnh An, đạo diễn đang gọi, tớ không nói chuyện với cậu nữa nhé, tối gặp rồi nói. ”

“Được. ”

Trần Tĩnh An nhìn túi quà trong tay, có chút đau đầu.

Món quà này phải đưa thế nào đây? Tối qua Trần Tĩnh An đã cẩn thận, chủ động lưu lại phương thức liên lạc của tài xế Thẩm Liệt để chuẩn bị cho việc trả ơn. Hai người không có giao tình gì, muốn trả ơn cũng cần có cách. Trên xe điện ngầm suy nghĩ mãi, cô quyết định sẽ giao món quà cho tài xế, rồi nhờ tài xế chuyển lại cho Thẩm Liệt.

Tài xế nhận lấy, có chút khó xử: “Cô Trần, việc này không đúng quy tắc. Chuyện nhận quà thế này tôi không dám tự quyết. Hay là thế này, phiền cô đợi một chút để tôi hỏi ý anh Thẩm, rồi xem xử lý thế nào nhé?”

“Vâng. ”

“Phiền anh rồi. ”

Tài xế nói chuyện điện thoại xong liền báo lại: “Ý của anh Thẩm là, nếu đã tặng quà thì theo lý nên tặng tận tay. Nhưng anh Thẩm vẫn còn công việc, không biết cô Trần có thể đợi được không, cần khoảng hai tiếng đồng hồ ạ. ”

“Được ạ. ”

Trần Tĩnh An gật đầu.

Chưa đến hai tiếng, đã có người xuống lầu đón cô. Người đó trông rất quen, nhưng Trần Tĩnh An không nhớ đã gặp ở đâu. Lúc ở trong thang máy nói chuyện vài câu mới biết đối phương là trợ lý của Thẩm Liệt, họ Kỷ, tên Hoằng. Đối phương hiền lành và khách sáo, Trần Tĩnh An nói anh ta trông có chút quen thuộc, anh ta cười: “Chắc là chúng ta đã gặp nhau ở đâu đó rồi. ”

Đến tầng cao nhất, cửa thang máy mở ra, Kỷ Hoằng dẫn cô đến văn phòng.

Giống hệt những văn phòng của các ông chủ trên phim ảnh, tông màu chủ đạo là gam lạnh. Sàn đá cẩm thạch, tường màu xám đen, đèn cây bằng kim loại, một chiếc bàn làm việc cực lớn. Phía sau là cả một bức tường kính, tầng lầu cao nên tầm nhìn vô cùng thoáng đãng, cảm giác như đang ở giữa những đám mây.

Thẩm Liệt không hề ngạc nhiên trước sự xuất hiện của cô.

Suy nghĩ của học sinh rất đơn giản. Để trả ơn, những cách có thể nghĩ đến không gì khác ngoài mời ăn cơm, tặng quà. Còn những cách khác thì đã nằm ngoài khả năng của họ. Mà Trần Tĩnh An, trong vẻ thanh lãnh có lẽ còn có chút thanh cao. Người như vậy không thích nợ nần người khác, đặc biệt là nợ ân tình.

“Anh Thẩm, đây là món quà do tôi và bạn cùng phòng Nguyễn Linh cùng chọn. Chúng tôi đều rất cảm ơn sự giúp đỡ của anh đêm đó. Món quà không quá quý giá, hy vọng anh không chê. ”

Trần Tĩnh An bình tĩnh bước qua, dừng lại cách bàn làm việc một bước. Hai tay cô cầm túi quà, các ngón tay căng thẳng 𝐬_𝐢ế_🌴 ↪️_♓_ặ_т nhưng lại cố gắng hết sức để kìm nén.

Thẩm Liệt nhận lấy món quà, bên trong là hai chiếc khuy măng sét nhỏ. Thương hiệu thì bình thường, nhưng mắt nhìn không tệ. Anh cầm trong tay ngắm nghía, cảm nhận sự lạnh lẽo của kim loại rồi ngước mắt lên: “Thật ra không cần khách sáo như vậy. ”

“Nên làm vậy ạ. ” Giọng điệu của cô cố tỏ ra xa cách và khách sáo.

Hộp quà được đậy lại, bị Thẩm Liệt bỏ vào ngăn kéo. Anh nhàn nhạt hỏi: “Bạn cùng phòng của cô sau đó không sao chứ?”

“Nguyễn Linh chỉ là uống quá nhiều, ngày hôm sau tỉnh rượu là không sao rồi. ”

“Ừm. ”

Trần Tĩnh An khẽ nuốt nước bọt. Cô cũng không giỏi giao tiếp, quà đã đưa đến, cô cũng muốn đi. Đang nghĩ xem nên mở lời thế nào, cửa văn phòng lại một lần nữa bị gõ vang rồi đẩy ra. Kỷ Hoằng nói: “Anh Thẩm, Tổng giám đốc Tần đến rồi ạ. ”

“Mời Tổng giám đốc Tần vào. ”

Đúng lúc quá, mắt Trần Tĩnh An sáng lên.

Cô mím môi nói theo: “Anh Thẩm, vậy tôi đi trước nhé, chúc anh sức khỏe, vạn sự như ý. ”

“Người đến cô cũng quen đấy, Tần Nguyên Minh, anh cả của Tần Nghi Niên. ” Thẩm Liệt không nhanh không chậm mở miệng, nhìn thấy vẻ kinh ngạc trên mặt Trần Tĩnh An, anh rất bình tĩnh, “Nếu đã là người quen thì cũng nên chào hỏi một tiếng. ”

Trên thực tế, Trần Tĩnh An chưa bao giờ gặp Tần Nguyên Minh, sao có thể là người quen được. Cô định giải thích, nhưng lại cảm thấy chuyện này là chuyện việc riêng tư, không cần thiết.

Có lẽ đã đọc được vẻ mặt của Trần Tĩnh An, Thẩm Liệt hỏi: “Không phải hai người đang có ý định kết hôn sao? Sao thế, anh ta chưa đưa cô về ra mắt gia đình à?”

Trần Tĩnh An chau mày. Chuyện kết hôn cô không biết Thẩm Liệt nghe được từ đâu: “Tôi nghĩ anh Thẩm hiểu lầm rồi ạ. ”

Thẩm Liệt chống khuỷu tay lên mặt bàn, ngón trỏ chống cằm, ra vẻ thấu hiểu: “Cũng phải, dù sao cũng đã có vết xe đổ, muốn đưa về ra mắt gia đình lần nữa cũng nên cẩn thận. ”

“Vết xe đổ gì ạ?” Giọng Trần Tĩnh An run lên.

“Cô không biết chuyện này à?”

Thẩm Liệt tỏ ra bừng tỉnh, khẽ “chậc” một tiếng: “Tôi nghĩ… là tôi lỡ lời rồi. ”

Chương (1-91)