Truyện:Mãi Ở Trong Lòng Anh - Chương 076

Mãi Ở Trong Lòng Anh
Trọn bộ 126 chương
Chương 076
Chưa Có Ai
0.00
(0 votes)


Chương (1-126)

Bây giờ đã là buổi sáng.

Chỉ dừng lại chốc lát, mà mấy khung cửa sổ xe gần như đều có người chen tới, chỗ này một người, chỗ kia một người.

Bên cạnh còn có người bày rau ra bán, chỉ trải một tấm bạt nhựa sọc đỏ xanh xuống đất, hai bên đường là các cửa tiệm chen chúc nhau, tiếng người hỗn tạp vang lên từ khắp nơi, náo nhiệt không thôi.

Cô bé da ngăm đen, đeo một chiếc giỏ lớn trước 𝓃-ɢ-ự-ⓒ, giỏ hình tròn, to đến ngang eo.

Bảo là bán thuốc lá, nhưng trong giỏ đủ thứ: kẹo, trần bì, ô mai, thậm chí có cả bóng bay thổi được, đủ màu sặc sỡ.

Trên tay cô bé cầm là loại thuốc lá bình thường, vỏ màu đỏ.

Tầm mắt của Dịch Yên từ cái giỏ bừa bộn ấy thu lại, hỏi: “Vừa tới là bán thuốc lá cho chị, sao thế?”

Cô bé da ngăm, răng lại trắng đều, cười lên lanh lợi và sáng lạn.

Cô nói: “Vì thuốc lá mắc tiền mà. ”

Vừa nói vừa chỉ vào giỏ đồ của mình: “Nè, chị xem, trong giỏ này thuốc lá là mắc nhất. ”

Dịch Yên lười biếng tựa vào lưng ghế, cười: “Vậy mà em còn nói ra, không sợ chị không mua món mắc nhất sao?”

“Vì em thấy chị là người tốt nên mới nói. ” cô bé đáp.

Dịch Yên nhìn ra ngoài cửa sổ, giờ thật hiếm thấy những nơi như thế này, cả con đường chỉ có thể dùng một chữ để miêu tả – loạn.

Xe loạn, người loạn, tiếng nói cũng loạn. Tấm bạt nhựa cứ tiện tay trải ra trước cửa tiệm là có thể dựng quầy hàng nhỏ. Xe máy chạy như chơi trò mê cung, hễ có xe lạ dừng lại là dân địa phương chẳng khách sáo gì, nhào lên bán hàng ngay, mà toàn là mấy món ở ngoài kia đầy rẫy.

Bên tai Dịch Yên ồn ào vô cùng, trước sau trái phải đều là tiếng nói chuyện. Cô hỏi: “Thị trấn tụi em ngày thường cũng bán hàng thế này à?”

Cô bé vẫn cầm chặt gói thuốc lá trong tay, đáp: “Đúng vậy đó, ba mẹ em bảo mấy năm rồi đều như thế. ”

Dịch Yên liếc nhìn lại cô bé: “Ba mẹ em?”

Cô bé chừng mười mấy tuổi, gật đầu: “Em thì không nhớ rõ nữa, chứ hồi trước bên em không nghèo như giờ đâu. Giờ nghèo đến mức sắp không có cơm ăn rồi. ”

“Hôm qua làng em á, ” cô bé nói rành mạch, hai ngón tay làm động tác minh họa “Có một nhà không còn lấy một hạt gạo. ”

Lúc này, người đồng nghiệp ngồi cạnh Dịch Yên, nãy giờ vẫn im lặng lắng nghe, bỗng lên tiếng: “Bây giờ mà còn nơi như vậy sao? Cảm giác như không cùng một thế giới vậy, sao mà đến mức không có cơm ăn chứ. ”

Dịch Yên không nói gì, nhưng cô đã quen với những câu chuyện như lời cô bé kể.

Trên đời này còn biết bao nơi nghèo khổ, chỉ là người ta chưa từng thấy, cũng chưa từng trải qua mà thôi. Kẻ giàu thì giàu c♓ế·𝐭 đi được, người nghèo thì nghèo đến mức không ngóc đầu lên nổi.

Cô bé thấy có người nghi ngờ, trợn tròn mắt: “Thật mà! Mấy người ở ngoài thì không nghèo, chứ tụi em ở trong đây thì nghèo thiệt luôn đó. ”

Đồng nghiệp bên cạnh bị tiếng cô bé làm giật mình: “Ê, nói gì mà to thế. ”

“Cái gì em cũng không bằng mấy người thành phố, nhưng mà nói nghèo thì em nghèo hơn mấy người thiệt đó. Em sống tới giờ còn chưa từng được bật máy lạnh nữa kìa. ” cô bé nói, mặt vẫn chẳng lộ chút buồn bã nào.

Đồng nghiệp kia lại hỏi: “Chưa xài bao giờ thì sao biết có máy lạnh?”

Cô bé đáp: “Ba mẹ em kể đó, có cái đó mùa hè cũng có thể đắp chăn luôn. ”

Dịch Yên dựa vào lưng ghế, nghe họ nói qua nói lại.

Cô hiểu, cô bé này nói nhiều như vậy không chỉ để tán gẫu, chắc chắn còn có mục đích khác. Quả nhiên, một lát sau cô bé đưa gói thuốc lá trong tay lên trước: “Nên là chị ơi, thấy em nghèo vậy, mua gói thuốc đi mà?”

Đồng nghiệp bên cạnh xua tay: “Thôi khỏi, tôi không hút thuốc. ”

Tán cả buổi mà không mua, cô bé lại nhìn sang Dịch Yên: “Chị mua không?”

Dịch Yên tựa lưng vào ghế, tay vắt lên cửa sổ xe, liếc nhìn giỏ đồ: “Thuốc thì không, lấy hai gói ô mai đi. ”

Xe buýt lâu ngày mùi nặng, Dịch Yên ngồi lâu cảm thấy hơi buồn nôn.

Chắc bình thường ở đây cũng chẳng bán được bao nhiêu, kiếm được đồng nào hay đồng nấy. Cô bé cười tươi hơn một chút.

Cô lấy hai gói ô mai đưa cho Dịch Yên: “Mười đồng. ”

Dịch Yên nhận lấy, tiện tay đặt lên đùi.

Cô theo phản xạ lấy điện thoại ra tính chuyển khoản, cô bé thấy động tác đó, đoán được ý liền nói: “Phải trả bằng tiền mặt. ”

Dịch Yên vừa mở màn hình thì khựng lại, nghiêng đầu nhìn cô bé: “Chỉ nhận tiền mặt thôi à?”

“Ừ. ” Cô bé gật đầu lia lịa.

“Được rồi. ” Dịch Yên cất điện thoại, lấy ví, rút một tờ mười đồng.

Cô bé nhận tiền, vui vẻ nói: “Cảm ơn chị nha. ”

Dịch Yên cười lười nhác: “Không cần cảm ơn. ”

Lúc này tài xế lên xe, đứng phía trước gọi lớn: “Lên xe hết rồi đấy nha, ai còn thiếu thì nhìn xung quanh xem, xe sắp chạy rồi đó!”

Tài xế bắt đầu đuổi những người dân thị trấn vẫn đang cố gắng chen vào bán hàng bên cửa sổ xe: “Thôi được rồi được rồi, bán được chút thì bớt bớt lại đi, nhanh chóng tránh xa ra, xe sắp chạy rồi, lát nữa quẹt trúng hay đụng vào ai là lại bắt đền tôi, tôi nói trước đó nha, bị ngã là tôi đi tìm mấy người đòi tiền đấy. ”

Chẳng bao lâu xe buýt khởi động, thân xe rung lắc, tiếng hét của tài xế và tiếng còi xe hòa vào nhau.

Cách đó không xa có người gọi to một tiếng, cô bé quay đầu lại: “Ê!”

Theo ánh mắt cô bé, Dịch Yên thấy một người đàn ông da đen nhẻm đang nhìn về phía bên này.

Cô bé quay đầu lại, hai bím tóc đuôi cừu khẽ tung lên: “Ba em đó. ”

“Bán rau hả?” Dịch Yên hỏi.

“Đúng rồi, ” đến nước này rồi mà cô bé vẫn không quên mời mọc “Chị mua ký rau không?”

Xe từ từ lăn bánh, cô bé vẫn còn níu cửa sổ xe, nghịch ngợm chạy theo vài bước, vẫy tay chào Dịch Yên: “Tạm biệt chị nha!”

Chạy một đoạn mà còn làm rơi mấy gói thuốc lá trong giỏ.

Dịch Yên thò đầu ra nhìn, thấy có người lớn đang chọc cô bé, cúi xuống nhặt mấy gói thuốc của cô.

Cô bé lanh lẹ vô cùng, nhảy tới giật lại thuốc từ tay người kia, còn mắng cho mấy câu.

Dịch Yên rút người lại, bật cười khẽ.

Lâu lắm rồi cô mới cảm nhận lại được cái không khí như vậy — thú vị thật.

_____

Từ đó về sau, đường đi cũng không mất bao nhiêu thời gian.

Nhưng toàn bộ đường đều không phải đường bê tông, chỗ cao chỗ thấp, xóc nảy suốt cả chặng.

Ngoài cảm giác hơi choáng, Dịch Yên cũng không thấy gì bất ổn, nhưng rõ ràng những đồng nghiệp khác trên xe thì không như vậy, nhiều người mặt mày đã tái xanh.

Hai gói ô mai mua ở thị trấn lúc này phát huy tác dụng, Dịch Yên ném ô mai ra cho đồng nghiệp, cả xe vừa nói chuyện vừa chia nhau.

Chiếc xe buýt này không phải xe riêng của bệnh viện, nên trên xe có đủ loại người, dọc đường không ngừng có người xuống.

Cuối cùng chỉ còn lại nhóm người đến thôn A Trà, trong số đó đã có hai người nôn thốc nôn tháo, mong sớm được xuống xe.

Nhưng khi xuống xe rồi phải kéo hành lý đi bộ đến thôn A Trà, ai nấy bắt đầu than trời: “Cái chỗ quái ⓠ.⛎.ỷ gì đây. Xe buýt mà còn không vào được!”

“Đường nhỏ thế này thì vào kiểu gì?”

“Tôi đi mà muốn phát điên lên rồi đây này. ”

Bánh xe hành lý lăn lạo xạo trên đường đất.

Dịch Yên không đi chung với họ, tụt lại phía sau. Có vẻ nơi này tối qua vừa mưa xong, đất ven hai bên cỏ dại còn hơi ẩm ướt.

Hai bên cây cối um tùm, bóng râm dày đặc, thỉnh thoảng lại nghe vài tiếng chim kêu.

“Tôi chưa từng khổ kiểu này bao giờ, ” chưa đến thôn mà cả đám đã than trời “Cho đi nơi khác không được à, lại đẩy đến cái làng nghèo nàn này. ”

“Chắc bên trong đến cái để mua cũng không có. ”

Bụi cây ven đường rõ là lâu rồi không ai dọn dẹp, cỏ dại mọc um tùm, đi qua là chạm cả vào chân.

Thật ra Dịch Yên cũng không ngờ thôn A Trà lại tồi tàn thế này, sống lâu trong thành phố đã quen rồi.

Đi được một lúc thì phía trước vang lên tiếng động cơ.

Mấy người liếc nhìn nhau: “Có xe hả?”

“Mới đi được có tí mà nghe tiếng xe là thấy lạ luôn. ”

Chẳng bao lâu sau, xe lọt vào tầm mắt, là một chiếc xe ba bánh.

Một người bên cạnh liền đính chính: “Là xe khách không vào được, chứ không phải xe nào cũng không vào. ”

Ban đầu họ tưởng chiếc xe ba bánh này đang chạy ra ngoài, ai ngờ vừa thấy nhóm người họ, người trên xe liền giơ tay vẫy.

Là hai người đàn ông, một ngồi trước lái xe, một ngồi phía sau.

Người lái xe cất tiếng, nhắc đến tên bệnh viện của họ, hỏi họ có phải từ đó tới không.

Cảm giác chẳng khác gì thấy ốc đảo giữa sa mạc, mấy người đi đầu lập tức vẫy tay đáp: “Đúng vậy! Chúng tôi từ đó đến. ”

Tiếng động cơ xe ba bánh gào lên inh ỏi, xe chạy về phía họ.

Đường vừa nhỏ vừa khó đi, mấy người họ đành đứng nép vào lề.

Chiếc xe ba bánh cuối cùng cũng lách được qua họ rồi khó nhọc xoay đầu xe lại, người ngồi trước khoảng hơn bốn mươi tuổi, cười lên là lộ hai nếp nhăn sâu hoắm hai bên má.

“Người phụ trách trong thôn bảo tụi tôi ra đón các cô. ”

Người ngồi sau nhảy xuống xe.

Dịch Yên đứng sau cùng, lười nhác liếc người đó một cái.

So với người cầm lái thì người này trông lạnh lùng hơn hẳn, thậm chí từ đầu đến cuối không nhìn nhóm Dịch Yên lấy một cái.

Không nói lời nào, mặt mày lạnh tanh, đi thẳng tới lấy hành lý trong tay họ, rồi chất lên xe.

Cách giật hành lý kiểu này chẳng khác gì mấy xe dù ngoài bến, ép khách lên xe, nhưng có thể vì cả đám đã mệt mỏi sau một đêm vất vả, lại còn phải dậy sớm, ai nấy đều không còn cảnh giác cao, hành lý bị kéo đi mà còn chưa phản ứng gì, để mặc người ta mang đi.

Nhưng trong đó vẫn còn hai người tỉnh táo, một là Dịch Yên, người còn lại là một đồng nghiệp họ Thẩm.

Khi người đàn ông bước tới định kéo hành lý của cô Thẩm, cô ấy giữ chặt cần kéo: “Này…”

Cô chưa nói dứt câu thì người đàn ông còn đang để tay trên tay lái đã hiểu ý, cười nói: “Xin lỗi nha, anh bạn tôi không thích cười, mấy cô gái xinh đẹp là ảnh không dám nói chuyện đâu, ngại lắm. ”

Nói xong lại bổ sung thêm: “Cũng đừng lo bọn tôi lấy đồ hay gì, tụi tôi là tới đưa các cô vào thôn đó. Thôn tụi tôi xa như vậy, bình thường chẳng ai muốn vô, toàn người trong làng qua lại với nhau. Mấy bữa trước trong làng cũng đã nhận được thông báo rồi. ”

Lúc này, một cô gái ngồi phía trước đột nhiên vỗ trán một cái: “Người phụ trách của mấy anh có phải tên Tiểu Tháp không?”

Người đàn ông đáp: “Là Tháp Tang!”

“À…” Cô đồng nghiệp kia lại vỗ trán lần nữa, “Sao mình lại quên mất chuyện này, đúng là bận quá thì đâm ra lú, mới hai tiếng trước ảnh còn liên lạc với mình mà. ”

“Đúng đúng đúng, ” người đàn ông nói, “Nếu không thì sao tụi tôi ra đón mấy cô đúng giờ như vậy. ”

Nghe hai người họ nói thế, Tiểu Thẩm mới thả tay. Mà cũng lạ, người đàn ông kia vẫn đứng yên chờ trước vali nãy giờ, không nói một câu, lúc cô vừa buông tay là anh ta lập tức kéo vali đi.

Dĩ nhiên, Dịch Yên cũng buông tay, chiếc vali màu đen của cô được chất lên xe ba bánh.

Mọi người lần lượt lên xe. Cho đến khi ngồi vững chỗ rồi, Dịch Yên vẫn không hiểu vì sao bệnh viện lại cử họ đến một nơi hẻo lánh thế này.

Người đàn ông lái xe thì lại rất hoạt bát, tuy giọng nói pha chút khẩu âm địa phương nhưng vẫn nghe hiểu được, vừa lái xe vừa chuyện trò linh tinh với họ.

Có người hỏi: “Sao làng mấy anh lại hẻo lánh dữ vậy?”

“Là đất tổ tiên để lại, ” người đàn ông không quay đầu, giọng nói khàn đục, “Đã sinh ra ở đây rồi thì rễ cắm 𝖈hế*ⓣ ở đây luôn, cả đời không bò ra nổi đâu. ”

Cả xe lập tức im lặng.

Tuy không phải ai trong số họ cũng là con nhà giàu có, nhưng đều lớn lên trong sự cưng chiều của cha mẹ. Cái khổ như vậy, họ chưa từng trải qua, nhưng vẫn có thể cảm nhận được nỗi nặng nề ấy.

Ngay lúc tất cả đang im lặng, Dịch Yên, người nãy giờ vẫn không nói lời nào, bỗng lên tiếng.

“Làng A Trà trước giờ từng có nhân viên y tế nào đến chưa?”

Cô vừa cất lời, tất cả đều quay đầu nhìn cô.

Người lái xe không trả lời.

Nhưng giây tiếp theo, người đàn ông ngồi phía sau, người từ đầu đến giờ chưa nói câu nào, bất ngờ lên tiếng.

“Chưa từng, trước giờ chưa có ai đến cả. ”

Chương (1-126)