Trộm long tráo phụng
← Ch.13 | Ch.15 → |
Hoàng Hạc Lâu hôm nay đặc biệt nhộn nhịp, vì đoàn hát An Nghê nổi danh các quốc hôm nay sẽ biểu diễn tại hoàng cung Tuệ Quốc. Ngoài phi tần hậu cung, các vị nữ quyến cao quý đều được vào cung xem hát. Rất nhiều người muốn lợi dung cơ hội này để được gặp hoàng thượng, muốn đưa con gái mình vào cung. Nhìn xem, ai ai cũng trang điểm diễm lệ, quần áo thướt tha, trang sức rực rỡ.
Chỗ ngồi hàng đầu, gần sân khấu nhất là của Thái hậu, hoàng đế và hoàng hậu, phía sau bên trái thì lần lượt là Qúy phi, phi, tần, quý nhân, tài nhân. Ở giữa thì là các hoàng tử công chúa, hoặc hoàng thân quốc thích. Phía bên phải là chỗ dành cho gia quyến quan lại, dẫn đầu là phu nhân tướng quân, thừa tướng, quan lại các phẩm.
Lịch Cơ đang được bao vây bởi một đám phi tần, nữ quyến hết chúc mừng đến nịnh bợ thì một giọng the thé vang lên
-"Thái hậu nương nương giá lâm, Hoàng hậu nương nương giá lâm "
Thái hậu mặc một thân áo màu tím sậm, hoa văn uốn lượn trên thân áo, trên đầu là phục sức bách điểu triều dương. Tịnh Huyên dìu thái hậu, mặc một thân áo bào màu đỏ, viền áo trắng, thân áo được thêu hoa cúc bằng chỉ vàng. Trên đầu là phục sức hoa thu, lấy hoa cúc làm chủ đạo. Dìu Thái Hậu vào chỗ ngồi, rồi bản thân nàng ngồi về chỗ của mình. Hôm nay Cổ Thần Phong không đến, nàng có thể cảm nhận được sự thất vọng cả rất nhiều nữ nhân nơi đây
Được thái hậu cho phép an tọa, các nữ quyến về chỗ của mình. Tịnh Huyên nhìn về phía mẫu thân, thấy bà cũng đang nhìn mình mỉm cười, Tịnh Huyên gật đầu cười đáp lại. Thừa tướng phu nhân ghen ghét nhìn nàng như muốn ăn tươi nuốt sống nàng vậy. Tịnh Huyên biết vậy cũng chỉ nhếch môi cười khẩy.
Cái gọi là đoàn hát của cổ đại thực sự giống như đoàn hát bội, mà nàng là con người hiện đại, nghe cái này cảm thấy rất nhàm chán. Nàng thật sự muốn ngủ gục đến nơi rồi, thầm thở dài trong lòng, Tịnh Huyên cảm thấy rất muốn rời đi. Nhìn xung quanh tìm tìm, Tiểu Nhu hiểu chuyện, cúi xuống nói nhỏ bên tai Tịnh Huyên
-"Nương nương, thập thất công chúa ngồi ở hàng cuối phía dưới kia "
Tịnh Huyên gật đầu. Mặc dù là công chúa nhưng thân phận mẫu thân Cổ Tư Hoàn không cao quý ở trong cung, nên bị xếp ngồi xa cuối hàng. Cuối cùng thì buổi biểu diễn cũng kết thúc, mọi người vỗ tay rất nhiều, thái hậu khen thưởng cũng rất hậu hĩnh. Sau khi xem hát xong thì có buổi tiệc chiêu đãi gia quyến quan lại. Thái hậu sau khi xem hát thì bảo không khỏe, nên mọi chuyện giao lại cho hoàng hậu là nàng.
-"Hoàng hậu nương nương cát tường "_ mọi người đồng loạt hành lễ
-"Bình thân, ban tọa "_ nhìn lướt qua một lượt, nàng mỉm cười ra lệnh
Nheo nheo mắt, Tịnh Huyên thấy Cổ Tư Hoàn đang cúi đầu ngồi ở một góc phía xa. Không ai nói chuyện với nàng, Tịnh Huyên thấy vậy, cầm khăn tay che miệng, nhẹ giọng bâng quơ lên tiếng
-"Bàn của thập thất công chúa có vẻ xa cách mọi người quá, hãy lên đây ngồi gần bổn cung cũng tiện trò chuyện với mọi người "_Vừa nói xong, nô tài liền kê một bàn gần chổ Tịnh Huyên
Mọi người nghe thấy thế thì trố mắt nhìn, rồi lại bắt đầu bàn tán. Mấy công chúa khác nhìn Cổ Tư Hoàn đầy ghen tị. Cổ Tư Hoàn chỉ biết ngượng ngùng tạ ơn rồi lên chỗ mà Tịnh Huyên sắp xếp cho nàng. Tịnh Huyên ngồi trò chuyện với mẹ mình và Cổ Tư Hoàn, thì bỗng nghe phía dưới một giọng nói mang tâm tình đùa giỡn
-"Thập thất công chúa cũng thật là có phúc, được hoàng hậu thương yêu "_Ngũ công chúa lên tiếng
-"Ngũ muội thật là, thập thất muội tám tuổi mới vào cung, lại không có mẫu thân dạy dỗ, nên tất nhiên hoàng hậu phải thương thập thất muội hơn một chút rồi "_Nhị công chúa lên tiếng
-"Cung ở đất phong cũng gọi là cung sao? Hoang vu dơ bẩn chết đi được "ngũ công chúa vẻ mặt khinh bỉ cười nói
-"Nghe nói mẫu thân thập thất công trước kia là uyển sa nữ, cũng có một đoạn nhân duyên ngắn ngủi với tiên đế, thật làm người đời ngưỡng mộ nha"_ Lịch Cơ dùng khăn che miệng cười hỏi
-"Lịch Cơ nương nương thật biết nói đùa, phải gọi là biết tận dụng cơ hội mới đúng "_ Đại công chúa giễu cợt đáp lời
Thấy mắt Cổ Tư Hoàn càng lúc càng đỏ, chỉ biết cúi đầu nắm chặt vạt áo, hai vai run lên. Tịnh Huyên không nhanh không chậm nhẹ nhàng nói
-"Tiên đế há để cho các công chúa và quý phi đem ra bàn tán sao? "
Bầu không khí bỗng trở nên dè dặt, mọi người len lén nhìn sắc mặt của vị hoàng hậu ngồi trên ghế chủ vị kia. Mọi người không dám nói gì. Lịch Cơ thấy vậy, xem thường lên giọng
-"Mọi người cũng chỉ vì ngưỡng mộ một đoạn tình yêu của một uyển - sa - nữ thôi mà, hoàng hậu thật không nên nói quá nha "
-"Đó là chuyện của tiên đế, bổn cung thấy các muội cũng thật rảnh rỗi quá rồi chăng? Vậy không bằng về chép một ngàn lần Nữ Huấn đi nhỉ?
Tịnh Huyên nâng tách trà thổi thổi vài hơi, lại nhướng mắt nhìn Lịch Cơ đang tức đến nghiến răng nghiếng lợi. Tướng quân phu nhân thấy bầu không khí thật không tốt, vốn là người yêu chuộng sự bình an, tiến lên cười khuyên nhủ
-"Hôm nay là ngày vui, mọi người vui vẻ nói chuyện với nhau là tốt rồi. Hoàng hậu có thể nể mặt thần phụ cùng mọi người lại Hoa Uyển thưởng hoa không ạ, mua thu hoa cúc thật sự rất đẹp "
Thấy mẫu mình đã lên tiếng khuyên nhủ, nàng tất nhiên buông lỏng tâm tình, miệng mỉm cười, mọi người thấy thế cũng khẽ thở hắt ra xem như nhẹ lòng. Hoàng hậu này mặc dù lúc nào cũng lạnh lạnh rồi cười cười ai biết được nàng ta thế nào, chưa kể dạo gần đây hoàng thường rất sủng ái hoàng hậu, hầu như độc sủng hậu cung, nên dù bằng mặt không bằng lòng, cũng không ai dám đắc tội ra mặt với nàng ta. Thừa tướng phu nhân thấy vậy, len lén đưa mắt về phía Lịch Cơ, nàng ta hiểu ý liền gật đầu.
Mọi người sau khi nghe hoàng hậu hạ lệnh cùng đi thưởng hoa, thì lần lượt đứng lên theo sau nàng. Không hiểu phía sau bỗng xảy ra chuyện gì chỉ nghe một tiếng "Á "vang lên. Lẫn trong đám đông, một đôi tay mờ ám đẩy Tướng quân phu nhân về phía Lịch Cơ, chỉ thấy nàng ta ngã xuống đất ôm bụng, mọi người xung quanh hốt hoảng
-"A.... aaa bụng... bụng ta đau quá "
-"Nương nương "_một đám nữ nhân nhốn nháo
-"Truyền thái y .... mau truyền Bạch thái y "_Thừa tướng phu nhân mặt giận giữ hét lớn
Tịnh Huyên thấy vậy mặt khẽ biến sắc, lại nâng mẫu thân của mình đứng dậy, hạ lệnh đưa Lịch Cơ về nội điện. Trong lúc mọi người đang hỗn loạn, thừa tướng phu nhân lén cho nô tài thông báo cho Thừa tướng để sắp xếp.
Chuyện Lịch Cơ bỗng nhiên sinh non mau chóng được thông báo cho thái hậu và Cổ Thần Phong. Nhưng lúc đó thái hậu đang ở phật đường, không ai dám làm phiền, Cổ Thần Phong thì đang nghị sự, nghe thái giám thông truyền cũng gật đầu rồi dặn dò thái y đến coi Lịch Cơ.
Thừa Tướng nhận được tin, hừ lạnh rồi đến một giang mật thất, bên trong nuôi rất nhiều thai phụ đang ở thai kỳ thứ 7 Lịch Cơ. Nhìn một lượt tất cả, ánh mắt độc ác lóe lên gầm giọng hạ lệnh.
-"Mổ bụng tất cả, chừng nào có nam hài thì thôi "
Tiếng la hét cầu xin vô vọng bao trùm cả căn phòng, đao vung lên một cách tàn nhẫn, máu đỏ vung đầy sàn, Lịch tướng chỉ nheo đôi mắt nguy hiểm nhìn tất cả. Cảnh tượng đáng sợ này đã bị hắc y nhân trong bóng tối chứng kiến toàn bộ, mặc dù đối diện gió tanh mưa máu không ít, nhưng chứng kiến cảnh mổ bụng lấy trẻ ra, nếu là bé gái thì bị vứt xuống sàn nhà một cách không thương tiếc không khỏi khiến lòng người rét run ...thật tàn nhẫn.
Lúc này bên trong Hàm Phúc Cung cũng không khả quan hơn, Lịch Cơ đau đớn dằn xé trên giường. Bạch Vân Sinh kê thuốc thúc sinh cho Lịch Cơ, trông lúc thấy một bà đỡ bê thau nước màu đỏ ra thì hắn hoảng hồn, chạy vội lại nhìn thau nước
-"Đây là ..."
Bạch Vân Sinh không khỏi lạnh người, hắn là thái y bao nhiêu năm sao không biết đây là gì chứ. Hắn nhanh chóng chạy vào bên trong, lấy ngân trâm ra bắt đầu châm cứu những mạch quan trọng cho nàng ta, xong lại quay ra nói nhỏ vào tai đệ tử của hắn, tên đệ tử hiểu ý gật đầu rồi chạy đi.
Khốn kiếp, do hắn quá sơ xuất, cũng may hắn có thể cứu chữa được, nếu không Lịch Cơ một xác hai mạng rồi. Biết chất độc tất nhiên Bạch Vân Sinh cũng hiểu công dụng đáng sợ của độc, như vậy đứa trẻ ....
Bên ngoài tẩm điện, Tịnh Huyên cùng càng phi tần cũng đang ngồi đợi. Tướng quân phu nhân cũng hoảng sợ mà trắng bệch mặt, nếu vượt qua thì không nói gì, nhưng lỡ có bất trắc gì không phải bà phải mang tội mưu sát hoàng tự sao ...Tịnh Huyên thấy mẫu thân mình lo sợ, cầm lấy tay bà vỗ vỗ như bảo bà an tâm đi, xong quay sang nhẹ giọng ra lệnh
-"Tướng quân phu nhân đã mệt rồi, hãy đưa phu nhân hồi phủ đi "
Thừa tướng phu nhân thế vậy, bỗng khóc lên ai oán, nhìn sắc mặt như muốn ngất xỉu, vừa khóc vừa nói
-"Nữ nhi của thần thật là mệnh khổ ... huhu hoàng hậu nương nương không nghĩ cho Cơ nhi cũng phải suy nghĩ cho hoàng tự hoàng gia chứ "
Tịnh Huyên xoay lại, mày nhướng lên, con ngươi nheo lại, hơi thở đầy nguy hiểm, từ từ tiến lại gần chỗ Thừa tướng phu nhân đang được vài phi tần và công chúa đỡ lấy
-"Ý của thừa tướng phu nhân là sao? "
-"Hoàng hậu nương nương trong lòng hẳn biết, cần gì thần phụ phải nói ra "bà ta nước mắt giàn dụa nói
-"Bổn cung không cần biết gì cả, chỉ biết Tướng quân phu nhân vì muốn đỡ Lịch quý phi mà tay bị thương, giờ phải hồi phủ nghỉ ngơi "
Tịnh Huyên nhếch môi khinh thường nói, lại ra hiệu cho thái giám đưa tướng quân phu nhân về phủ, sợ ở lại thế nào cũng bị người ta gây bất lợi. Mẫu thân nàng tuy lớn tuổi, nhưng từ nhỏ được yêu thương ở một gia đình bình thường hạnh phúc, khi lấy phụ thân nàng cũng một vợ một chồng, làm sao hiểu được những âm mưu này. Vậy thì cách an toàn nhất là đưa mẫu thân mau chóng rời khỏi cung, chuyện trong cung hãy để một mình nàng chóng đỡ, lại nói ...không phải còn Cổ Thần Phong nữa sao?
Thừa tướng phu nhân thấy thế thì rất uất ức, nhưng không cách nào, chỉ biết khóc lóc, lo lắng, mỗi lần nghe tiếng Lịch Cơ la đau cơ hồ tâm tình bà ta đều dựt thọt. Trong lòng luôn luôn khẩn cầu "nhất định phải là con trai, nhất định là con trai "
Quay lại trong tẩm điện, bà đỡ tay run run, cầm một hài tử sơ sinh mình đầy máu me, không có mắt, lại mọc thừa ra một bàn chân, cả người nổi đầy ban tím, trông rất ghê người. Bạch Vân Sinh nhìn không khỏi hoảng hồn, trong phòng lúc này lại có thêm một đám hắc y nhân, hai bà đỡ, cùng mấy nô tì đều.... không dám lên tiếng.
Bạch Vân Sinh đưa tay lên mũi của đứa bé, quả nhiên ... không sống được. Một hắc y nhân tiến lên, đưa một cái giỏ cho Bạch Vân Sinh, mở ra bên trong là một đứa bé, hắn hiểu ý, đưa đứa bé đã chết cho hắc y nhân, bồng lấy bé trai đưa cho bà đỡ.
-"Các ngươi ai dám hé ra nửa lời ...Giết - không - tha "
Hắc y nhân sau khi nói xong thì biến mất, trong tẩm điện tiếng khóc của trẻ con vang lên. Bà đỡ bồng em bé được bọc trong chăn gấm ra ngoài, vừa run vừa thông báo
-"Bẩm hoàng hậu nương nương, là một hoàng tử "
Tịnh Huyên nghe xong, chỉ cười nhạt "quả nhiên là vậy ", nhưng điều làm nàng cảm phục hơn là y thuật của Bạch Vân Sinh thật đáng nể. Thừa tướng phu nhân nghe thông báo là hoàng tử thì không khỏi vui mừng, nhìn Tịnh Huyên đầy khiêu khích. Mấy vị nương nương, công chúa còn ở lại thì không ngừng chúc mừng thừa tướng phu nhân. Cổ Tư Hoàn thấy vậy, lặng lẽ lại đỡ tay Tịnh Huyên như an ủi. Tịnh Huyên quay mặt nhìn nàng ta, trong mắt đầy thâm trường suy nghĩ, cuối cùng lắc đầu thở dài, rồi bảo nàng ta về cung của mình đi, Cổ Tư Hoàn hơi do dự ấp úng nhìn Tịnh Huyên xong lại quay đầu theo thái giám về cung.
Tịnh Huyên sau khi dặn dò nô tài chăm sóc cho Lịch Cơ thì hồi Cảnh Dương Cung. Lúc bóng dáng đỏ rực của Tịnh Huyên rời khỏi Hàm Phúc Cung thì phía sau một ánh mắt đầy nguy hiểm đáng sợ, hai tay nắm chặt chiếc khăn tay thêu hoa cúc như muốn xé rách ra "Bạch Vân Sinh không hổ là Y Thần ... như vậy mà cũng sống được ...hừ "
← Ch. 13 | Ch. 15 → |