Truyện:Mây Đen Gặp Trăng Sáng - Chương 69

Mây Đen Gặp Trăng Sáng
Trọn bộ 70 chương
Chương 69
Ngoại truyện: Chim sa cá lặn
0.00
(0 votes)


Chương (1-70)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Chu Hiểu Ngư không tin chuyện yêu từ cái nhìn đầu tiên, mà lại tin tưởng tình một đêm hơn.

Bởi vì thứ đầu tiên động đến linh hồn, cái thứ hai đụng đến cơ thể có vẻ tốt hơn.

Tuy vậy cô vốn là một thiếu nữ năm ba đại học, bá chủ thế giới game, tiểu thiên hậu giới văn học mạng, chủ nhân cup 34D... còn đang theo học trong trường ngành kỹ thuật nổi tiếng cả nước, những vẫn không có người đàn ông nào lọt vào mắt cô. Hoặc là thành tích không tốt bằng cô, hoặc là chơi game không giỏi bằng. Chu Hiểu Ngư thường nói với Đàm Giảo một câu: "Bà đây cảm thấy trên người mình toàn là hàng tôn quý, dựa vào đâu mà phải ở bên những người đàn ông cấp bậc thấp?"

Lúc đó, Đàm Giảo vốn là học tra, không dám có bất cứ ý kiến gì đối với những nam sinh học trường danh giá kia (đương nhiên sau này khi cô ấy tìm được ông xã siêu cấp học bá, nghiễm nhiên cũng sẽ dùng việc mình là vợ học bá bình luận một chút về những học bá bình thường thiên hạ với Tráng Ngư). Đàm Giảo suy nghĩ, nói: "Tráng Ngư, không phải cô thích tuýp chú già đấy chứ?"

Tráng Ngư mỉm cười: "Không, tôi thích con sói nghe lời cơ. Dáng người cường tráng khiến người ta gào khóc, vừa nhìn đã khiến bổn vương đây chịu thua."

Đàm Giảo: "Á.... cũng rất gieo vần đấy."

Tráng Ngư: "Chú già cái gì, ai muốn chú già chứ. Tuổi già nhan sắc suy tàn, sao thoả mãn được tôi."

(2)

Tráng Ngư luôn cảm thấy mình đã quên hết gì đó, nhưng đối với chồng bài thi cuối kì dày đặc, cũng không có kiên nhẫn suy nghĩ. Trong quá trình cô tính toán công thức ghi trên bản nháp, đang viết, ngòi bút đột nhiên bị gãy, nhìn thấy hàng chữ viết, cô sửng sốt:

Chim nhạn lên xuống, cá chìm như trước.

Không biết sao những lời này cứ thế xông lên đầu. Trong lòng cô đột nhiên hơi khó chịu, cũng không muốn ôn tập nữa, quăng bút đi ra ngoài phòng học.

Đang là giữa hè, ánh mặt trời xuyên qua nhánh cây, để lại từng vệt ánh sáng vàng óng trên mặt đất, tựa như trải rực rỡ dưới chân. Chu Hiểu Ngư di dọc theo vệt màu vàng kia, đột nhiên nhận được điện thoại của Đàm Giảo.

"Ngư... Cô nhất định phải đến đại đội cảnh sát hình sự phân cục thành đông Đại Ly, tìm Thẩm Thời Nhạn..."

Thẩm Thời Nhạn.

Tráng Ngư đọc thầm cái tên này trong lòng, ngẩng đầu nhìn phương xa, một lát sau mới phát hiện trên mặt ẩm ướt.

Shit, cô nhất định là thi đến thành ngốc rồi, sao lại đột nhiên rơi nước mắt?

Phân cục thành đông là một toà nhà đơn giản, trang nghiêm, Chu Hiểu Ngư nói với bảo vệ mình muốn tìm cảnh sát hình sự Thẩm Thời Nhạn, người khác còn rất nghi ngờ, nhưng nhìn thấy cô gái xinh đẹp trẻ tuổi, cuối cùng vẫn thông báo.

Mặt trời ngả về tây, Chu Hiểu Ngư dựa vào tường, cũng chả thèm để ý vết bẩn trên đó. Hai tay đút túi quần, mũi chân đạp trên mặt đất. Cũng không biết qua bao lâu, mặt trời sắp xuống núi, cô đột nhiên phát hiện trên mặt đất trừ mình ra, còn có một bóng dáng cao lớn nghiêng nghiêng, không biết người kia đã đến từ bao lâu rồi.

Cô không thích loại cảm giác này, bởi vì rõ ràng mơ hồ cảm thấy người đàn ông phía sau mang theo cảm giác xâm lược tồn tại. Cô xoay người lại, người nọ mặc đồng phục cảnh sát, còn đội mũ cảnh sát, cùng đứng bên tường, làn da không quá trắng, nhưng đường cong cổ nhìn rất đẹp. Anh nhìn chằm chằm cô, Chu Hiểu Ngư chưa từng được người đàn ông nào nhìn như vậy, ánh mắt sâu xa mờ mịt không khỏi khiến cô hơi chột dạ.

Cô không biết trong lòng mình có ý gì.

"Cô... tìm tôi? "Thẩm Thời Nhạn hỏi, giọng nói hơi khàn. Chu Hiểu Ngư mơ hồ ngửi thấy mùi thuốc lá.

"Đúng vậy." Tráng Ngư đáp, "Thẩm Thời Nhạn đúng không, tôi cũng là được người nhờ vả, có người nhờ tôi dặn anh, ngày 30 tháng 7, nhất định không được đến học viện XX Tô Châu, đi là chết đấy! Nhớ ghi cái này vào sổ của anh, vi tính, nói cho mỗi người bên cạnh không thể để cho anh đi. Nhớ kỹ chưa?"

*****

Thẩm Thời Nhạn đột nhiên trợn mắt.

Chu Hiểu Ngư sờ mũi, cô cũng cảm thấy xấu hổ, còn có chút nôn nóng khó hiểu, nói: "Cứ như vậy nhé." Quay người định đi, tay lại bị bắt lấy.

Mặt trời đã xuống núi, đèn đường còn chưa sáng lên, xung quanh là một màu u ám. Chu Hiểu Ngư cúi đầu nhìn cái tay kia, ống tay áo màu màu xám đậm, tay rất lớn, thon dài, còn có vết thương nhỏ, nắm lấy cổ tay nhỏ nhắn của cô, không biết sao thấy mà giật mình.

Với tính cách bình thường của Tráng Ngư, hiện tại đã sớm tát một cái để cho đối phương tỉnh táo, nhưng cô lại sững sờ, rồi đột nhiên phát hiện mình không muốn tránh ra.

Một... bàn tay đàn ông xa lạ.

"Này, buông ra." Chu Hiểu Ngư lạnh lùng nói.

Người đàn ông cũng không phải dạng điên cuồng, lập tức buông ra, nhưng khuôn mặt đoan chính sảng sủa vẫn giấu dưới mũ.

"Có phải tôi đã gặp cô ở nơi nào rồi không?" Anh hỏi, trong giọng nói có chút áp lực.

Chu Hiểu Ngư im lặng.

Một lát sau, cô xoay người nói: "Lời tôi nói đã nhớ kỹ chưa? Ngày 30 tháng 7, đừng đến Tô Châu chịu chết, nhớ kỹ là được." Cô ấy xoay người cũng không quay đầu lại cứ thế đi thẳng.

Khi đó Tráng Ngư cũng không biết, người đàn ông nhìn chằm chằm bóng lưng, mái tóc, chiếc eo, tay của cô, thậm chí là từng ngón một, nhìn rất lâu. Không biết sao người cảnh sát hình sự trước nay tận trung với chức vụ lần đầu tiên phát huy bản lĩnh theo dõi một cô gái lạ lẫm, đi theo cô đến tận cửa ký túc xá. Tối đó khi sao đã mọc, điều tra tường tận tài liệu về đời sống của cô.

Tối đó Tráng Ngư cũng mất tập trung, không đến thư viện tự học, nằm trên giường trong ký túc xá, cầm sách che mặt, cô cảm thấy có lẽ là mình bị Đàm Giảo lây bệnh rồi, trong đầu lặp đi lặp lại dáng vẻ của Thẩm Thời Nhạn. Mỗi câu anh từng nói buổi chiều, từng biểu cảm của anh. Cuối cùng lúc cô rời đi, anh đứng trong bóng chiều, dáng vẻ vô cùng yên tĩnh. Tại sao cô lại nhìn thấy sự cô đơn từ trong bóng dáng của anh?

Shit, chẳng lẽ yêu từ cái nhìn đầu tiên? Phiền muộn trong lòng, mặt Tráng Ngư hơi nóng lên. Anh đến gần nói: Có phải tôi đã gặp cô ở nơi nào rồi không. Nhưng tại sao lúc ấy nghe được câu nói kia, cảm thấy trái tim như thoáng ngã vào chỗ nào đó ngọt ngào, đau khổ lại còn cả quyến luyến không nói nên lời?

Cô chưa từng yêu, không biết có phải là cảm giác này hay không.

Song cô sống hai mươi mốt năm qua, còn chưa từng bất an như thế. Nằm khoảng hai tiếng, Tráng Ngư cảm thấy không chịu được nữa. Cô cảm thấy mình phải đi tìm người đàn ông này hỏi cho rõ ràng cái cảm giác bà đây khó mà có được.

Cô bò dậy, vừa đi ra cửa nhìn thoáng qua gương, lại lùi về, hiếm khi lấy váy từ trong tủ ra. Mẹ cô phải nhét cho cô đấy. Thay váy, thả mái tóc buộc đuôi ngựa ngàn năm xuống, ngẩng đầu hỏi người giường trên: "Này, Nhị Cẩu, son của cậu đâu, cho tớ mượn phát." Nhị Cẩu đang nằm sấp trong chăn đọc tiểu thuyết, cúi đầu liếc cô, choáng váng: "Cậu cậu cậu... có phải biến thái rồi..."

"Biến cái em cậu. Son môi ấy!"

Cả người Tráng Ngư nhẹ nhàng khoan khoái đi ra ký túc xá, trên đường thu hút vô số ánh mắt của nam sinh, thậm chí có người còn chụp ảnh, hôm nay Tráng Ngư không có tâm trạng dạy dỗ mấy tên này, vừa đi ra cửa trường học, chợt thấy một bóng người đứng dưới tàng cây.

Tráng Ngư đứng lại.

*****

Anh đã cởi đồng phục cảnh sát thay bằng thường phục. Áo polo màu trắng, quần jean. Dáng người rất tốt, vẫn rắn rỏi cao lớn. Mặt anh lờ mờ dưới bóng cây, chỉ có ngón giữa cầm điếu thuốc lá loé lên chút ánh sáng đỏ. Tráng Ngư chú ý tới trên đỉnh thùng rác bên cạnh anh đã vứt rất nhiều tàn thuốc.

Tráng Ngư đi thẳng về phía anh.

Anh bỏ thuốc ra.

Đó là một góc khuất, không có ai chú ý tới hai người họ.

Tráng Ngư: "Đợi tôi à?"

Thẩm Thời Nhạn không lên tiếng.

Tráng Ngư: "Không nói lời nào tôi đi nha." Lời còn chưa dứt, tay đã bị bắt lấy. Tráng Ngư bất ngờ phát hiện, mình rất mê luyến cảm giác người đàn ông này ép buộc giam cầm... Trong lòng hơi ngưa ngứa, vui sướng.

"Cô..." Anh nói, "Thật sự không nhớ gì sao, không có chút cảm giác nào với tôi?"

Tráng Ngư đứng im, cũng không nói lời nào. Cô không biết nên trả lời thế nào, trả lời về cảm giác mất mác buồn vô cớ trong lòng rốt cuộc là vì gì? Hay là những giấc mộng mơ hồ, người đàn ông trong mơ có dáng người cao lớn và hai mắt sáng ngời nhắm chặt giống anh. Nhưng mà một học bá khoa học tự nhiên như cô, sao có thể tin tưởng được loại chuyện hư vô mờ mịt chứ?

"Bà... bà đây..." Cô nghiến răng nghiến lợi nói ra.

"Đừng có mở miệng là bà đây, miệng đầy thô tục. Cô là con gái đấy." Thẩm Thời Nhạn gần như là thốt ra, Tráng Ngư chợt sững sờ, cô đã nghe được những lời này ở đâu, tiếng nói trầm thấp dễ nghe, giọng điệu bất đắc dĩ, mang theo khuyên nhủ. Nước mắt Tráng Ngư chợt rơi xuống, quát: "Rốt cuộc anh là ai?"

Anh đáp: "Tôi là Thẩm Thời Nhạn."

Hai người căng thẳng trong chốc lát, anh từ từ vươn tay ra lau đi nước mắt trên mặt cô. Ngón tay thô táp vô cùng dịu dàng lướt qua, Tráng Ngư quay sang, ngửa đầu nhìn anh. Trong lúc ấy Thẩm Thời Nhạn cảm thấy không thể kìm chế nổi, trước khi anh kịp phản ứng đã cúi đầu hôn lên bờ môi đỏ tươi như hoa hồng kia. Tráng Ngư sững người, lập tức muốn giãy ra. Thẩm Thời Nhạn cảm thấy không thể buông ra, vì thế bàn tay đáng xấu hổ lần đầu tiên tăng lực với cô gái vô tội. Tráng Ngư có đai đen Teakwondo ở trước mặt anh cũng không ngăn được, hai người run rẩy thở khẽ mấy lần, trong nháy mắt Tráng Ngư đã bị đè lên cây, ban đầu Thẩm Thời Nhạn chỉ khẽ thơm mấy cái, sau đó đột nhiên bùng phát, hôn sâu vào. Còn Tráng Ngư đứng trong bóng tối bóng cây, nhìn biểu cảm say mê của anh. Một lát sau, cô vươn tay ôm lấy anh, hôn lại nhiệt tình hơn.

Sau đó, anh nói với cô: "Đừng quên anh."

Cô đáp: "Bà đây không khống chế được thời gian."

Anh nói: "Lần này em... không có cảm giác mãnh liệt, kiên định tìm kiếm như anh."

Cô nói: "Moá, anh đường đường là một người đàn ông, đừng có lải nhải nhiều như vậy."

Anh không nói nữa.

Một lát sau, cô nói tiếp: "Thẩm Thời Nhạn, Chu Hiểu Ngư em, sẽ không phụ lòng đàn ông. Thời gian là cái đếch gì chứ, mất trí nhớ cũng là cái đếch gì. Em sẽ không phụ lòng anh."

(3)

Tráng Ngư luôn cảm thấy mình đã quên hết gì đó, nhưng đối với chồng tài liệu học tập chất cao như núi, cũng không có kiên nhẫn suy nghĩ. Cô đang trong quá trình ghi công thức tính toán trên giấy nháp, đang viết, ngòi bút đột ngột gãy, nhìn câu viết ra, cô sửng sốt:

Chim nhạn lên xuống, cá chìm như trước.

Ma xui quỷ khiến lật lại mấy tờ, phát hiện trên giấy viết rất nhiều câu như vậy. Còn có cả những chữ viết lộn xộn, không nhớ viết từ lúc nào:

Thời gian...

Thời Nhạn...

Chim nhạn lên xuống, cá chìm như trước...

Lòng tôi đừng quên, đừng quên, đừng...

A Nhạn...

Thành đông... cảnh sát hình sự... tháng 7...

Tráng Ngư nhét đống giấy nháp vào, nghịch cái gì chứ.

*****

Tráng Ngư còn phát hiện trong sổ mình còn ghí một đoạn lời nói không biết đã viết từ lúc nào.

Còn có trên di động, trên giấy dán tường, còn cả bạn cùng phòng Nhị Cẩu tức giận nhắc nhở: "Mấy hôm trước cậu bảo tớ nhất định phải nhắc cậu, tớ làm sao biết được?"

Đoạn kia ghi như vậy:

"Trước ngày 15 tháng 1 năm 2017, nhất định phải đưa hộp cấp cứu duới giường kia đến tầng trên nhà tổ của giáo sư Trần Lương Kiệt Đại học Thanh Hoa tại Lịch Huyện thành phố Đại Ly. Liên quan đến tính mạng của Đàm Giảo và người đàn ông của cô ấy, phải nhớ kỹ. Không làm được cả đời làm cún độc thân! Đàm Giảo chỉ có thể tin tưởng một mình tôi."

Tráng Ngư sờ cằm một lúc lâu, lấy di động ra gọi cho Đàm Giảo, gọi rất nhiều lần nhưng không bắt máy, lại nhắn tin trên mạng, cô ấy cũng không nhắn lại.

Không biết sao cô chả có bất cứ nghi ngờ nào với tình huống kì lạ như vậy. Cô kéo cái hộp dưới giường ra nhìn, luôn có cảm giác là chuyện vô cùng quan trọng. Hơn nữa trên giấy đã ghi như vậy, tuy không biết mình viết lúc nào, nhưng lại cảm thấy đó là đương nhiên.

Tráng Ngư là người có trực giác vô cùng mạnh hơn nữa luôn làm theo trực giác. Đã vậy cẩn thận suy nghĩ còn cảm thấy chuyện Đàm Giảo nhờ rất kích thích đấy.

Đầu óc cô xoay chuyển, lập tức có chủ ý, đặt vé xe, quyết định một mình đến Lịch Huyện hoàn thành nhiệm vụ này. Đợi xong chuyện rồi sẽ đến nhà Đàm Giảo để cho cô ấy mang ơn.

Về phần làm cách nào thì có đầy, nhà tổ ở nông thôn, đóng giả làm công nhân vệ sinh, thợ sửa chữa, sinh viên lạc đường... quả thực quá nhiều kích thích.

(5)

Tráng Ngư ngồi ở trên giường khách sạn Tô Châu chơi game, bị người giết năm lần, một đám người mắng. Cô cũng nhận ra mình thực sự không yên lòng, bỏ điện thoại xuống, nhìn Đàm Giảo ở bên cạnh.

"Này, cô và Thẩm đầu gỗ đã đến bước kia rồi hả?" Đàm Giảo hỏi.

Tráng Ngư chẳng hề để ý: "Cũng chỉ hôn mấy lần mà thôi." Cần phải kể với bạn thân như nào nhỉ, cô ấy giới thiệu cho đối tượng xem mặt thất bại, còn là một cảnh sát hình sự nhìn rất ngốc nghếch chả thú vị chút nào, sau khi qua lại mấy lần, rõ ràng cảm thấy cũng được, mà anh ta cũng khá say mê cô đấy.

Nói ra thì có vẻ mất mặt, dù sao cô cũng từng thề với Đàm Giảo, tương lai sẽ tìm một con cún nghe lời đấy. Ai ngờ ban ngày vừa đến Tô Châu, lúc mọi người cùng nhau ăn cơm, lại chả để cho cô chút mặt mũi nào, đặc biệt lúc yên tĩnh tưa như chó nông thôn Trung Hoa, đến khi nổi giận rõ ràng là chó ngao Tây Tạng...

Tráng Ngư khẽ chạm vào mặt mình, quan trọng là còn bị người đàn ông này khiến cho tâm trạng nhộn nhạo đấy.

Hai người mới nói được vài câu, đột nhiên có người gõ cửa. Tráng Ngư không có kinh nghiệm, cũng chẳng để ý, đi ra mở cửa, đột nhiên thấy ánh mắt sâu xa của Đàm Giảo, dáng vẻ người từng trải.

Thẩm Thời Nhạn mặc chiếc áo phông màu xanh quân đội, chất liệu mềm mại cũ kĩ, lại càng hiện rõ cơ bắp trên người. Tráng Ngư biết mình đang mặc đồ ngủ, hơn nữa một bên quai váy còn tụt xuống, cô vịn cửa không nhúc nhích: "Có chuyện gì?"

Ánh mắt Thẩm Thời Nhạn nhanh chóng lướt qua bả vai cô, ánh mắt cũng không dời đi, khuôn mặt bình thường vốn như khúc gỗ, cũng không có biểu cảm gì đặc biệt, thấp giọng: "Anh muốn nói với em vài lời chuyện ban ngày."

"Nói gì?" Tráng Ngư hỏi.

Buổi đêm hơi lạnh, Tráng Ngư ôm lấy cánh tay, Thẩm Thời Nhạn nói: "Nếu không vào trong rồi nói."

Tráng Ngư nói: "Đàm Giảo còn chưa ngủ, đang ở trên giường hóng đấy."

Thẩm Thời Nhạn thoáng cười: "Vậy... đến phòng anh nói chuyện?"

Tráng Ngư chợt dịch chân, nói: "Cũng được."

Hai người một trước một sau đi vào phòng anh, Thẩm Thời Nhạn quét thẻ mở cửa. Tráng Ngư đi vào, phát hiện dù là phòng khách sạn cũng được anh giữ gìn rất sạch sẽ, hôm nay đã giặt sạch quần áo treo trong phòng tắm, áo khoác gấp gọn gàng đặt trên giường. Một ý nghĩ đột nhiên hiện lên trong đầu - tốt lắm, sau này trong nhà có người dọn dẹp rồi.

Thẩm Thời Nhạn chuyển ghế đến: "Ngồi đi." Tráng Ngư chậm rãi đi qua, Thẩm Thời Nhạn rót cho cô cốc nước ấm. Tráng Ngư cầm lấy làm ấm tay, anh ngồi ở cuối giường, ngồi thẳng, hai tay đặt trên đùi, dường như đang cân nhắc câu chữ: " Hiểu Ngư, ban ngày anh không phải cố ý khiến em mất mặt, chỉ có điều anh làm cảnh sát nên có nguyên tắc của mình. Nguyên tắc này cho dù là ai, anh cũng không thể châm chước. Em là cô gái hiểu chuyện, anh biết em hiểu..."

Tráng Ngư nhìn dáng vẻ nghiêm túc giải thích của anh, mỉm cười, hất tay: "Được rồi, ban ngày em cũng hơi nóng tính. Anh nói đúng, em tôn trọng nguyên tắc của anh."

Thẩm Thời Nhạn không nghĩ tới cô gái vốn bướng bỉnh lại dễ dàng tha thứ như vậy, giật mình một lúc lâu, cũng không biết nói gì cho phải.

*****

Tráng Ngư từ từ uống nước, sau đó nói: "Ngày mai anh cùng hành động với Ô Ngộ, phải chú ý an toàn."

Anh đáp: "Ừ."

Tráng Ngư đứng lên: "Không còn chuyện gì khác thì em trở về đi ngủ đây."Anh cũng đứng dậy, nhưng không nói được hay không. Tráng Ngư đi đến trước mặt anh, vịn một tay lên vai anh, "Nào lại đây hôn một cái. Đây là phần thưởng cho anh giúp bọn em bắt người, trước nay em vốn là người thưởng phạt rõ ràng."

Thẩm Thời Nhạn không nhúc nhích. Tráng Ngư cảm thấy anh hơi là lạ, cả người căng thẳng. Cô mỉm cười, phần lớn vẫn là con sói nghe lời nha, lòng trẫm rất được an ủi. Cô dứt khoát kiễng chân, hôn một cái lên mặt anh, sau đó ghé vào lỗ tai anh thấp giọng: "Sao không dám, không phải hôm qua khi hẹn hò với em, anh hôn rất mãnh liệt tập trung..."

Lời còn chưa dứt, cả người đã bị nâng lên. Thẩm Thời Nhạn một tay ôm lấy cô, bên cạnh là TV, cô lại càng hoảng sợ, người đã bị anh đặt giữa hai vòng tay, nụ hôn rơi xuống. Nụ hôn này, cái ôm này mang theo sự nồng nhiệt trước nay chưa từng có, ngón tay anh bắt đầu trượt trên lưng cô, hai mắt nhắm chặt, khoé môi ẩn chứa đau đớn và vui vẻ. Tim Tráng Người như bị thứ gì đó đập vào, đột nhiên cảm thấy mất phương hướng, cảm thấy sự mãnh liệt nào đó bao phủ toàn bộ kích thích và vui vẻ. Tay cô cũng bắt đầu luồn vào giữa tóc anh, sờ dưới áo anh. Hai người hôn đến mức quên hết tất cả, Thẩm Thời Nhạn đột nhiên dừng lại, hai tay giữ lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nhìn chằm chằm mấy giây.

Tráng Ngư bất mãn: "Tại sao dừng lại? Tiếp tục đi?" Thẩm Thời Nhạn mỉm cười, Tráng Ngư sững sờ, trong ánh sáng u tối, con sói cười vui vẻ như thế, lại như một thiếu niên đơn thuần hết sức chân thành. Anh chợt cởi áo, lộ ra cơ thể không có chút thịt thừa, cơ thể đàn ông thành thục, lại ôm lấy cô.

Trong đầu Tráng Ngư nổ tung, cơ thể cũng thể, nhưng thứ này vẫn không ảnh hưởng đến suy nghĩ lựa chọn của anh.

Cô chỉ hỏi mình một câu: Có muốn hay không.

Thẩm Thời Nhạn ôm lấy cô đi về phía giường, giọng nói khàn khàn: "Hiểu Ngư, anh..."

Tráng Ngư ngắt lời anh: "Kỹ thuật của anh thế nào?"

Lúc này người thành thật như Thẩm Thời Nhạn cũng không thể thành thật nổi: "Thử xem sẽ biết... anh có thể học."

Tráng Ngư mỉm cười, tim đập như trống: "Này, tuy em còn là xử nữ, nhưng chắc chắn không ảnh hưởng đến kĩ thuật của em..."

Thẩm Thời Nhạn dừng tay: "Em vẫn còn là sinh viên, anh..."

Tráng Ngư chỉ nói: "Em trưởng thành rồi." Thấy anh rõ ràng đã gươm tuốt khỏi vỏ, lại còn rơi vào đấu tranh giữa dục vọng và đạo đức. Mỗi gân xanh trên cánh tay căng thẳng, cơ thể đè nặng cô không rời. Tráng Ngư đột nhiên cảm giác được bộ dáng này của anh gợi cảm chết người. Cô nắm tay anh, đặt lên ngực mình: "Vừa rồi anh đã tự tay trải nghiệm, còn do dự gì nữa? Yên tâm, bà đây chưa bao giờ hối hận về chuyện mình làm."

(6)

Tráng Ngư ngồi trong xe, hơi hối hận.

Ai nói Thẩm Thời Nhạn là người thành thật, nhân lúc tối qua đạt được cô, sáng nay vẫn là dáng vẻ trung thực chất phác, nói cô thông minh lanh lợi, tất cả mọi người hi vọng cô ở trong xe phối hợp hành động. Hơn nữa mới sáng sớm còn vừa nói vừa ôm, sau đó thấp giọng cầu xin cô. Lúc ấy cô đang thoải mái, không nghĩ nhiều đồng ý luôn.

Ai ngờ hiện tại ba người bọn họ đến nơi xảy ra vụ án rồi, chỉ có mình cô ngồi trong xe, trong bóng đêm tối mịt, chán chết chờ đợi.

Ngón tay cô gõ trên đùi, trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh Thẩm Thời Nhạn ngậm ngón tay cô, khẽ cắn. Trong lòng run lên.

Cơ thể hơi đau nhức, chân thậm chí không thể khép lại. Ai nói anh là đầu gỗ, là người thành thật chứ, anh hoàn toàn không biết thoả mãn y như cô, nhưng thể lực của chú già cảnh sát thật đáng sợ.

Tráng Ngư quay đầu nhìn trời tối đen, từ từ mỉm cười.

Cô nghe thấy tiếng động kì lạ, như hai tiếng pháo.

Bọn họ còn chưa truyền đến tin tức.

Cô cầm lấy điện thoại, gọi cho Đàm Giảo.

Trời rất tối, xung quanh cũng rất yên tĩnh, tiếng súng mơ hồ lạ lẫm căn bản sẽ không khiến cho bảo vệ trường học chú ý. Đầu óc cô vẫn rất tỉnh táo, tự động gọi cho 110 báo án, nói rõ địa điểm và tình hình nạn nhân, sau đó cũng không biết ném điện thoại đi đâu. Cô đi trên con đường âm u trong trường học, từng bước đi về phía trước. Sao trên trời lấp lánh, nhưng không ai nhìn thấy, Tráng Ngư cứ thế đi bộ một mình.

Chim nhạn lên xuống, cá chìm như trước.

Chim nhạn lên xuống, cá chìm như trước.

Những lời này nhiều lần hiện lên trong đầu cô.

Cô đi tới bên cạnh thi thể, Đàm Giảo đang gào khóc, Ô Ngộ ra sức cứu giúp, cô chỉ nhìn thấy thi thể của anh lạ lẫm hơn rất nhiều so với người sống. Đêm qua anh còn nói bên tai cô: "Hiểu Ngư... tuy thời gian chúng ta quen biết không lâu... Hôm nay anh thực sự quá xúc động, nhưng anh sẽ luôn đối xử tốt với em. Anh thề với huy hiệu cảnh sát trên vai."

Tráng Ngư nhắm mắt lại, xoay người, rời khỏi bạn bè, đi vào sâu trong bóng tôi.

Cô yêu người đàn ông này rồi, từ lần đầu nhìn thấy anh, giống như con bướm kiêu ngạo, mang theo ngọn lửa lộng lẫy đẹp đẽ.

Từ trước khi gặp anh, sau khi quên đi anh.

*****

Băng tuyết ngập trời, lại còn là buổi tối, không có xe nào chịu chạy từ thành phố Côn đến Lịch Huyện, cũng may còn có tuyến xe dành riêng để phục vụ người làm thuê về nhà.

Tráng Ngư dùng miệng cắn vé, mang theo vali lên xe.

Không nhiều người lắm.

Tráng Ngư ngồi xuống hàng ghế đầu tiên, hai chân duỗi ra đằng trước, lúc lái xe lên nhìn thấy cô là một người đẹp, cũng không tức giận, chỉ mỉm cười: "Em gái, rụt chân lại."

"À." Tráng Ngư từ từ thu chân về.

Cô chú ý tới người đàn ông vừa lên xe đang nhìn mình.

Sao thế, nhìn cái gì? Bà đây luân phiên ngồi máy bay tàu hoả ô tô, vì bạn bè xông pha chốn hiểm nguy, hiện tại eo đau muốn chết, hai chân càng nhức mỏi, duỗi một lát không được sao?

Cô quay đầu lại, ánh mắt loé lên như điện.

Sững người.

Người đàn ông này hơi quen quen.

Trí nhớ của Tráng Ngư rất tốt, đã gặp người ở đâu, cho dù chỉ là một tấm hình, cô cũng có thể nhanh chóng nhớ lại. Trong đầu đột nhiên xuất hiện một bức ảnh chụp, người đàn ông đội mũ mặc đồng phục cảnh sát, nhìn khuôn mặt hơi cứng nhắc, nhưng hai mắt bình tĩnh. Lúc nhìn thấy, cô ngơ ngác một lúc, rồi sau đó nói với Đàm Giảo: "Đối tượng xem mặt của cô cũng đẹp trai đấy chứ."

Nhưng lại nhận được câu trả lời đầy tức giận của Đàm Giảo: "Đẹp trai cái quỷ gì, là một kẻ đầu gỗ! Thẩm đầu gỗ, hiện tại tôi đang rầu rĩ không biết làm thế nào để vứt bỏ con người hiền lành này..."

Trong đầu cũng hiện lên cảnh tượng Đàm Giảo và Ô Ngộ ở chung trong phòng, trong mắt đối phương chỉ có nhau. Tráng Ngư sờ cằm, gọi điện thoại cho Đàm Giảo, giọng rất thấp: "Cô đoán xem tôi gặp ai trên xe?... Đối tượng xem mặt của cô đấy, hơn nữa người thật còn đẹp hơn trên ảnh."

Đàm Giảo lập tức nói có lẽ Thẩm Thời Nhạn cũng đến nhà họ Trần hỗ trợ vụ án, bảo Tráng Ngư để ý giùm.

Tuy Tráng Ngư cảm thấy kì quái, nhưng vẫn đồng ý.

Cúp máy, nhìn người đàn ông dù ở trên xe vẫn ngồi thẳng tắp, không ngả đầu nằm ngủ giống như người khác, dáng vẻ nghiêm túc tâm sự nặng nề, luôn nhìn về phía trước. Tráng Ngư đột nhiên rất muốn trêu anh, cô không sợ trời không sợ đất thì sợ gì chứ? Đứng dậy, đi đến vị trí bên cạnh anh ngồi xuống.

Thẩm Thời Nhạn quay đầu liếc cô.

Tráng Ngư: "Này, anh đẹp trai, đi một mình à?"

Thẩm Thời Nhạn im lặng, quay đầu đi, không trả lời cô.

Tráng Ngư vắt chéo chân, một tay bám vào ghế đằng trước, nghiêng đầu nhìn anh, chân thành nói: "Không phải chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi chứ?"

Thẩm Thời Nhạn: "Không có."

"Anh là cảnh sát hình sự Đại Ly à?"

Lúc này Thẩm Thời Nhạn mới nhìn cô lần nữa: "Cô là ai?"

Khí chất của cô gái có vẻ phức tạp, nhìn thế nào cũng chỉ khoảng hai mươi, nhìn kĩ thì làn da non đến mức có thể véo ra nước, còn mang theo chút khí chất thiếu niên, nhưng rõ ràng lại chỉ mới hai mươi. Bên trên cổ tay trắng nõn đeo đồng hồ da, mặt đồng hồ hình đầu lâu màu bạc. Không trang điểm, nhưng dung mạo xinh đẹp.

"Tôi là Tráng Ngư..." Cô đáp, "Tôi là Chu Hiểu Ngư, bạn của Đàm Giảo. Hiện tại tôi đi giúp cô ấy."

Thẩm Thời Nhạn không nói chuyện.

Tráng Ngư cũng chả bận tâm, ngáp một cái, miệng mở to, sau đó khẽ dựa vào, khoanh tay nói: "Tôi ngủ một lát, đến nơi gọi tôi."

Thẩm Thời Nhạn muốn nói lại thôi. Lần đầu tiên có một cô gái tự ra quyết định ở trước mặt anh, mang theo chút xâm lược khiến đàn ông khó chịu, nhưng anh không biết nói gì cho phải.

"Anh muốn đi giúp bọn họ sao?" Tráng Ngư hỏi.

Thẩm Thời Nhạn im lặng một lúc, mới đáp: "Đúng vậy, đi xem sao."

Thiếu nữ từ từ nhắm hai mắt lại, khoé miệng hơi nhếch lên: "Được đó, không hoàn toàn là đầu gỗ."

*****

Hai mươi tám năm qua anh chưa từng bị cô gái nào đến gần như vậy, xem ra vẫn chỉ là một cô bé mà thôi. Tuy nhiên khi ngủ Tráng Ngư rất ngang ngược, cô thích đè lên chăn màn, hiện tại trong lúc mơ màng sờ được cái chăn nóng hầm hập, dứt khoát quấn lấy, hai tay ôm chặt, thậm chí chân còn gác lên trên, trong đầu Thẩm Thời Nhạn linh hoạt, dựa vào tốc độ phản ứng nhanh nhẹn của cảnh sát hình sự, thoáng cái tránh thoát.

Chân Tráng Ngư rơi vào khoảng không, nhếch miệng, ôm lấy eo anh, trong mơ khoé miệng hơi cong lên, ngủ tiếp.

Thẩm Thời Nhạn giống như bị dây thừng trói chặt, cử động không được, không cử động cũng không xong. Người cao 1m8, lúc này lại cứng đờ như khúc gỗ, muốn cử động một chút, buông tay cô ra, cô gái lập tức phát hiện, nhíu mày, càng ôm chặt hơn. Mùa đông mà cả người Thẩm Thời Nhạn nhanh chóng đổ mồ hôi.

Anh cảm thấy không thể tiếp tục như vậy. Dù con gái nhà người ta đang nằm mơ, hiện tại dù anh không làm gì cũng là chiếm tiện nghi của người ta. Thẩm Thời Nhạn anh không làm ra chuyện như vậy.

Vừa định gọi cô tỉnh thì Thẩm Thời Nhạn ngẩn người.

Rõ ràng cô gái ngủ say, nhưng trên mặt lại rơi nước mắt. Giọt nước mắt yên tĩnh, tróng suốt, dưới ánh sáng u ám, có chút loé lên."Thời Nhạn..." Trong miệng cô thì thào, "A Nhạn..."

Tim Thời Nhạn như bị một dòng nước lạnh dội vào, khuôn mặt cô ánh vào mắt anh. Anh không hiểu sao cô gái này có thể gọi tên anh thân mật như vậy, nhưng trong nháy mắt đã không còn muốn đẩy cô ra. Anh cứ thế ngồi thật lâu như một bức tượng, cho đến khi cô gái lại ngủ say, không cử động, tay cũng dần bỏ xuống, không quấn lấy nữa. Thẩm Thời Nhạn ngồi yên một lúc, sờ tay cô, hơi lạnh. Anh cẩn thận cởi áo khoác đắp lên người cô. Ở trong mơ cô cảm thấy càng ấm áp hơn, cơ thể rụt lại, cả người chui vào trong áo anh. Thẩm Thời Nhạn quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, tuyết rơi nhiều như lông ngỗng bay tán loạn, chân trời lộ ra một vòng sáng trắng.

Rốt cuộc là thứ gì, như thể bị tầng tuyết dày che giấu giữa sắc trời u ám, lại sinh động như ánh mặt trời sắp đi vào trong tính mạng anh?

(8)

Tráng Ngư vừa mở cửa nhà Tiểu Hạo ra, thấy ngay một người cảnh sát nam rất cao, đứng ở cửa. Cô cũng thấy rõ mặt anh. Trước đó xem ảnh chụp chỉ cảm thấy vô cùng tuấn tú, âm thầm phỉ nhổ Đàm Giảo chả tinh mắt tí nào. Hiện tại nhìn kĩ ánh mắt anh sáng, mũi cao thẳng, cả người còn lộ ra khí chất khoan khoái.

Thẩm Thời Nhạn nhìn cô, yên tĩnh một lúc: "Cô Chu Hiểu Ngư?"

Tráng Ngư: "Vâng?"

Thẩm Thời Nhạn móc ra thẻ cảnh sát, để trước mặt cô: "Tôi là cảnh sát hình sự Thẩm Thời Nhạn, đại đội trưởng phân cục một thành đông thành phố, có thể vào xem hay không? Tôi cũng là bạn Đàm Giảo."

Tráng Ngư dịch người, nhường đường.

Thẩm Thời Nhạn cảm kích cười, vừa đi được hai bước, nghe thấy cô ở đằng sau nói: "Cho là tôi không biết anh sao?"

Anh dừng bước, cô gái đã lướt qua anh đi trước dẫn đường. Anh không thể không chú ý tới bóng lưng cô gái, ăn mặc áo phông và quần da đen đơn giản, dáng người vô cùng đẹp, tóc đen xoã xuống như thác nước, tung bay sau lưng cô. Anh phát hiện mình phân tâm, nhanh chóng dời mắt đi.

Cuối tháng 7, vụ án của Ngôn Viễn chấm dứt.

Tráng Ngư ngồi trước máy tính, lần đầu tiên không có tâm trạng chơi game. Cô im lặng suy nghĩ thật lâu, sợ tới mức nhóm bạn cùng phòng cảm thấy trên người vị lão đại này có chuyện.

Cuối cùng cô cầm lấy di động, đi ra ngoài, gọi cho Đàm Giảo.

"Cô và Thẩm Thời Nhạn thực sự không có khả năng nào sao?"

Cô nàng kia lập tức bật cười: "Không có."

Cúp máy, tâm trạng Tráng Ngư khoan khoái dễ chịu, cũng đúng nha, trước nay cô nàng kia khẩu vị kì lạ, thích người thợ sửa xe cũng chả có gì lạ. Tráng Ngư hơi do dự, đột nhiên cầm chặt điện thoại gọi cho vị cảnh sát Thẩm kia

"A lô."

Thẩm Thời Nhạn: "Cô Chu, có chuyện gì?"

Anh lưu lại số của cô, hay là nghe ra tiếng của cô? Mặc kệ là loại nào, Tráng Ngư rất hài lòng.

"À, là như thế này, cảnh sát Thẩm, anh đã giúp Đàm Giảo bạn tôi trong vụ án này, tôi muốn thay cô ấy mời anh ăn một bữa cơm cảm ơn." Nàng bình thản nói. Nói xong có chút xem thường chính mình, mợ sao lại giống như một lão già cổ lỗ tiếp cận con gái nhà lành.

Thẩm Thời Nhạn im lặng một lát.

Tráng Ngư là người nhạy cảm, anh im lặng khiến cô hối hận vì đã gọi cuộc điện thoại này.

"Tôi mời cô." Thẩm Thời Nhạn nói, "Là mọi người giúp tôi mà. Cô vẫn còn là sinh viên, không thể để cho cô tốn kém." Bên trong giọng anh mơ hồ có sự vui vẻ.

Không biết sao Tráng Ngư cũng bật cười: "Vâng."

Cúp máy, cô đi vào ký túc xá, đám bạn cùng phòng thấy khuôn mặt âm trầm của lão đại đột nhiên quét sạch, thay thế bằng sự hớn hở, Nhị Cẩu lanh lợi: "Mợ nó Ngư lão đại, cô cười bỉ ổi như vậy, không phải là có bạn trai rồi đấy chứ?"

Tráng Ngư ném di động lên bàn, vắt chân lên ghế, thản nhiên cười nói: "Sắp có rồi."

Cô ngẩng đầu nhìn lịch, bọn họ hẹn mấy ngày sau, ngày 2 tháng 8.

*****

Ô Ngộ nói, cô đến đại đội phân cục một thành đông, tìm một cảnh sát hình sự tên Thẩm Thời Nhạn. Cô sẽ biết anh ta là ai.

Anh ta cũng biết cô là ai, nhất định anh ta đang đợi cô.

Những kí ức ấy, những mơ hồ kia, từng đoạn khắc sâu như những cảnh mơ hồ trong đêm tối, bắt đầu quanh quẩn trong lòng Tráng Ngư. Cô cũng không phải là người hoang mang, từ trong quán cà phê đi ra, nhìn thấy ánh mặt trời sáng lạn, trái tim như vừa ra khỏi tầng băng rét lạnh, tê liệt.

Thẩm Thời Nhạn.

Thẩm Thời Nhạn.

Chim nhạn lên xuống, cá chìm như trước.

Chim nhạn lên xuống, tim tôi như trước.

Cái tên này, lời nói mất phương hướng không ngừng nhiều lần quanh quẩn trong lòng cô. Trên đường đông đúc xe cộ ầm ầm, đột nhiên cô không nghe thấy gì nữa, cũng không thấy gì trong mắt.

Chỉ có một người đàn ông tựa đầu vào vai cô, dịu dàng gọi: "Hiểu Ngư."

"Hiểu Ngư."

Giọng nói trầm thấp, trong trẻo, kiên định, dịu dàng.

"Hiểu Ngư."

"Đừng quên anh."

"Anh thề bằng huy hiệu cảnh sát trên vai sẽ luôn đối xử tốt với em."

Một năm này, trí nhớ đã bị thời gian che phủ.

Khi đó cảnh vật luân hồi thuộc về thời gian của anh và cô, ngắn ngủi như dòng nước chảy trong khe hở, ai có thể nắm bắt?

Tráng Ngư cô kiếp này chưa bao giờ biết hối hận! Cô phải nắm chặt! Liều mạng cũng phải nắm chặt!

Cô vươn tay gọi xe, lái xe nhìn mặt cô gái xinh đẹp nặng nề như tuyết, cũng không dám hỏi nhiều. Tráng Ngư quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, hai mắt đỏ lên, quát: "Lái nhanh lên!"

Xe taxi chạy nhanh như tia chớp, dừng lại tại cửa phân cục thành đông. Tráng Ngư trả tiền, đẩy cửa xuống xe. Bảo vệ ở cổng nhìn thấy muốn ngăn cô lại, nhưng cô gái đai đen Taekwondo xoay người khiến người ta bất ngờ, cô lập tức chạy vào, đuổi theo vào trong toà nhà, người đến người đi, đâu còn thấy được bóng dáng cô.

Tráng Ngư đi từng bước về văn phòng đại đội trưởng đội một cảnh sát hình sự. Có người nhìn thấy khuôn mặt xa lạ: "Cô gái, cô tìm ai?"

"Thẩm Thời Nhạn."

"À, anh ấy đang họp trong văn phòng đấy."

"Cảm ơn."

Con đường này không dài, nhưng mà không ai chú ý tới Tráng Ngư. cô đi ngang qua một bức tường, trên đó có lịch và đồng hồ. Ngày 6 tháng 8 năm 2017, tốt lắm, so với thời gian hẹn gặp tiếp theo mới chậm bốn ngày.

Cửa phòng họp đóng lại, mơ hồ có tiếng nói chuyện. Tráng Ngư đứng lại, đẩy cửa ra.

"Rầm" cửa đập vào tường, bên trong hơn hai mươi người đàn ông đều quay đầu lại sửng sốt nhìn cô.

Tráng Ngư không thấy ai hết.

Cô chỉ thấy người đàn ông đứng ở phía trước kia. Anh vẫn mặc đồng phục cảnh sát, chỉ là ở trong cục không đội mũ, lộ ra mái tóc ngắn mềm mại sạch sẽ. Có lẽ anh đang báo cáo gì đó, trong tay còn cầm xấp tài liệu. Anh cũng nhìn thấy cô, trong đôi mắt kia, đôi bàn tay, cũng giống như cô đã ngừng lại. Tuy nhiên anh chỉ nhìn chằm chằm cô, tài liệu trong tay bị nắm đến nhăn nhúm.

Trong đôi mắt kia cuối cùng mây mưa đan vào nhau, sâu như mộng.

Hốc mắt Tráng Ngư nóng lên, cô hít mũi, đi về phía anh. Tất cả mọi người đang nhìn bọn họ, nhưng Tráng Ngư chả coi họ ra gì. Cô đi đến cách anh hai bước thì dừng lại.

"Nếu hiện tại cái gì anh đều không nhớ ra..." Cô từ từ nói, "Bà đây sẽ quay đầu rời đi..."

Lời nói hỗn loạn, tài liệu trong tay anh đã rơi xuống. Anh tiến lên một bước, ôm chặt cô vào trong lòng. Anh cúi đầu xuống, gần như là điên cuồng, mù quáng hôn. Tráng Ngư ôm lấy cổ anh, hôn càng mãnh liệt hơn.

Cả phòng nổ tung. Tiếng quát lớn của lãnh đạo, tiếng ồn ào của các đồng nghiệp. gần như muốn lật tung nóc nhà. Thanh niên cảnh sát hình sự tốt, đồng chí Thẩm Thời Nhạn cấp dưới đắc ý của đội trưởng lần đầu tiên hoàn toàn không quan tâm, ôm hôn phụ nữ nhiều lần, mới ấn mặt cô vào trong ngực, không cho bất cứ ai nhìn thấy. Anh ngước khuôn mặt kiên định đỏ ửng, xin phép đội trưởng nghỉ, cũng mặc kệ có được đồng ý hay không, lôi kéo tay cô, chạy ra khỏi phòng họp.

Tráng Ngư chỉ cảm thấy đời này chưa từng vui vẻ như vậy. Hạnh phúc, đau khổ, ngọt ngào tựa như nứt ra trong lòng, cảm giác rõ ràng vô cùng sâu sắc nhưng lại vô cùng yên bình như trời xanh bên trên đám mây, như là đại viện nghiêm túc trang trọng cục cảnh sát.

Hai người chạy thẳng đến nơi không người, Tráng Ngư còn chưa nói gì, Thẩm Thời Nhạn đã ôm lấy cô, sức mạnh lớn đến mức muốn đem cô tiến vào cơ thể. Tráng Ngư để mặc anh, khoé miệng luôn mang theo ý cười. Cho đến khi tâm trạng của anh cuối cùng đã bình thường, thả cô ra, rồi lại ép cô vào góc tường, cúi đầu nhìn cô.

Cô mỉm cười.

Anh cũng vậy.

Trong mắt hai người đều có dòng nước nóng.

"Anh nhớ ra từ lúc nào? "Cô nói.

"Vào lúc nhìn thấy em." Anh nói, "Em có biết kí ức đã tra tấn anh bao lâu rồi không? Trong mơ là em, mở mắt ra là em, mỗi ngày đều là em, nhưng không tìm thấy em... Anh..."

Tráng Ngư vô cùng đau lòng, nhất thời quên mất một năm nay chẳng lẽ cô không phải trải qua sự đau buồn vô cớ, thống khổ như vậy sao? Cô mỉm cười, sờ tóc anh: "Em đã nói rồi đời này em chưa từng phụ lòng người đàn ông nào, cho nên anh xem đấy em vẫn là tới tìm anh. Có câu này mỗi lần đều không kịp nói, hôm nay nhất định bà đây phải nói. Thẩm Thời Nhạn, em yêu anh. Chu Hiểu Ngư yêu anh. Dù bị thời gian ngược đãi thành cún, bà đây thề quyết chí không thay đổi."

Crypto.com Exchange

Chương (1-70)