Truyện:Mây Đen Gặp Trăng Sáng - Chương 64

Mây Đen Gặp Trăng Sáng
Trọn bộ 70 chương
Chương 64
Ô Ngộ
0.00
(0 votes)


Chương (1-70)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Trước mắt tôi mơ hồ, Đàm Giảo là một quầng sáng lập loè, rơi vào trong ngực. Tôi ôm chặt lấy cô ấy, cô ấy run rẩy, dòng nước mắt nóng hổi rơi xuống mu bàn tay tôi. Vào khoảnh khắc này trong lòng tôi vô cùng phẫn nộ, lại như thể đã hiểu ra.

Gã cũng ở nơi này sao?

Hoá ra chờ chúng tôi ở địa ngục không chỉ là câu nguyền rủa ác ý. Phải chăng trước khi chết gã đã tỉnh ngộ và giễu cợt?

... Tại sao trước khi chết lại có thể mở ra tất cả trí nhớ của mọi người trong hang?

Phải chẳng là vì chết mới là chấm dứt? Tính mạng chấm dứt cũng là chấm dứt thời gian hỗn loạn.

Tôi xoay người ôm thật chặt Đàm Giảo vào trong ngực, cô ấy không nói lời nào, móng tay bấm chặt vào cánh tay tôi. Tôi vẫn còn giữ được lý trí, Phùng Yên ở bên cạnh, cô ấy cũng không hoàn toàn an toàn, phải né ra. Tôi nhấn một cái lên lưng Đàm Giảo, cô ấy hiểu ý, dìu tôi đi một đoạn.

"Xảy ra chuyện gì?" Tôi hỏi.

Cô ấy ngừng khóc, chỉ là giọng nói vẫn nghẹn ngào, kể tất cả những chuyện vừa xảy ra trong hang. Kể cả chuyện người kia thò tay nhéo eo cô ấy. Tôi không nhìn thấy, tay từ từ chạm vào lưng cô ấy, chỉ là vừa chạm vào, cô ấy vô thức rụt người lại. Tôi gần như có thể tưởng tượng ra chỗ đó bầm tím, thậm chí để lại dấu tay của người nọ.

Cô ấy nói chắc chắn là người kia.

Cô ấy nói gã cũng có trí nhớ.

Gã tuyệt đối sẽ không để cho chúng tôi an toàn rời khỏi lòng đất.

Cảm xúc mãnh liệt quay cuồng trong lòng tôi, vào lúc này, khả năng đáng sợ nào đó xẹt qua trong đầu tôi. Đàm Giảo nghĩ được, tôi cũng vậy. Đàm Giảo còn chưa hình dung ra, tôi đã nghĩ đến rồi.

"Gã" xuất hiện chỉ là thứ yếu, một đấu với một chưa biết ai thắng ai. Trong đầu tôi đột nhiên yên tĩnh.

Bóng tối trong tầm mắt giống như đêm khuya tuyết rơi lạnh giá nảy sinh trong lòng tôi. Sau đó đột nhiên xuất hiện trong đầu tôi, những lời từng nói với Đàm Giảo.

Cho dù như thế nào cũng sẽ không quên em sao? Chết cũng sẽ không quên.

Sau khi rời khỏi đây, hai chúng ta không đi tìm ai hết, chỉ có hai người cứ thế trải qua một ngày.

Nếu như chúng ta không ở bên nhau, chờ anh ở tiệm sửa xe.

"A Ngộ? Anh đang nghĩ gì thé?" Đàm Giảo gọi thần trí tôi trở về. Trong lòng tôi từ từ đè nén những cảm xúc áp lực kia xuống, nói: "Không có gì. Giảo Giảo, người kia có đặc điểm gì, em nói lại cẩn thận một chút."

Đàm Giảo nói: "Cái gì em... cũng không chú ý tới. Trong hang tối quá... không kịp."

"Ngày đó thì sao?" Tôi hỏi, "Em từng bị gã bắt đi ngày đó, còn chi tiết nào khác với hôm nay không?" Sợ cô ấy đau lòng, cũng là do thời gian gấp gáp, tôi chưa từng hỏi kĩ cô ấy về chuyện hôm đó.

Đàm Giảo im lặng một lát, lên tiếng: "Ngày đó là lần đầu tiên của gã, rất căng thẳng. Nhưng ý chí vô cùng kiên định. Gã có một thùng dụng cụ, ngay cả đầu lọc thuốc lá gã cũng thu dọn cẩn thận. Ban đầu gã... sờ chân em, dường như rất mê bộ phận này. Gã nói là hiếu kì, cho nên mới muốn... đối xử với em như vậy..."

Trong lòng tôi chấn động.

Gã chạm vào chân cô ấy, mê bộ phận đó.

Lần trong hang kia, giày tất của Đàm Giảo cũng vô duyên vô cớ bị cởi ra. Sau đó tôi hỏi cô ấy cũng nói không nhớ có phải do trong mơ làm rơi xuống không. Cho nên tôi cũng không nghĩ nhiều.

"Là gã." Tôi nói, "Gã luôn ở đây, còn chưa bị huỷ mặt, nói cho chúng ta tên tuổi thân phận giả. Gã luôn chờ tìm được lối ra."

Đàm Giảo nói: "Chúng ta phải làm thế nào đây?"

Tôi im lặng một lúc, xung quanh ngoài Phùng Yên, không có những người khác. Bọn họ đều đã vào hang cả rồi. Cơn ớn lạnh dần lan tràn trong lồng ngực, tôi nói: "Chúng ta tranh thủ đi thôi."

*****

Đàm Giảo hỏi: "Anh cảm thấy là Chu Duy hay là Chu Vũ Đồng? Vừa rồi ở trong hang cách em gần nhất là Chu Vũ Đồng."

Tôi nói: "Chẳng lẽ Ngôn Viễn có thể loại trừ hiềm nghi? Hai vụ án là ở điểm thời gian khác nhau."

Đàm Giảo im lặng một lúc.

"Anh nhất định sẽ để cho em an toàn đi ra ngoài." Tôi nói, "Hiện tại mọi người ở chung một chỗ, gã... còn không có cơ hội gây khó dễ, đợi làm xong dây thừng đã."

"Vâng."

Tôi lại ôm cô ấy. Một lát sau, cô ấy lên tiếng: "A Ngộ, anh ôm chặt quá. Đừng lo, em sẽ không bị gã hù doạ đâu, sẽ không sợ gì hết. Hiện tại em sẽ không bao giờ tách khỏi anh, em cũng phải bảo vệ anh."

Tôi không nói gì, vẫn dùng hết sức ôm cô ấy. Đó là một loại cảm giác vô cùng ấm áp, tôi dùng mỗi tấc cơ thể cảm nhận sự mềm mại hoàn mỹ của cô ấy, yên tĩnh, khắc sâu cảm nhận. Tôi không biết sau đó sẽ xảy ra chuyện gì, cho nên không thể nói với cô ấy, nhưng tôi đã quyết định mình phải vĩnh viễn nhớ kĩ cảm giác ôm ấp này.

Giảo Giảo, anh luôn hi vọng, miêu tả tương lai của chúng ta có thể trở thành sự thật. Anh thật sự vô cùng hi vọng.

Một giọng nói truyền đến: "Đàm Giảo? Sao đột nhiên cô chạy mất tăm thế?" Là giọng Chu Vũ Đồng, hắn cũng đi ra.

Đàm Giảo từ từ rời khỏi vòng ôm của tôi, nói: "Vừa rồi anh đi đâu thế? Tôi vào hang không thấy anh nên đi ra."

Chu Vũ Đồng nói: "Tôi vừa tìm chỗ hẻo lánh đi vệ sinh."

Đàm Giảo: "À, tôi mệt quá, muốn nghỉ ngơi một lát."

Chu Vũ Đồng: "Vậy cô nghỉ ngơi đi, tôi đi làm tiếp."

Tiếng bước chân xa dần, Đàm Giảo nhỏ giọng: "Có lẽ chính là gã."

Không bao lâu lại có người từ trong hang quay lại, đồng thời còn có tiếng cánh vỗ. Sau đó tôi nghe thấy giọng Đàm Giảo: "A Ngộ, Ngôn Viễn vừa mang theo một con chim bị thương trong hang về. Là loại chim ở trên thuyền đấy."

Tôi bình tĩnh lắng nghe. Ngôn Viễn và Chu Quý Nhuỵ đang nói chuyện. Chu Quý Nhuỵ nói: "Ở đây sao lại có chim chứ?"

Ngôn Viễn: "Nó bị gãy chân, không chừng là bị nước lũ cuốn đến lòng đất giống chúng ta đấy."

"Vậy phải làm thế nào?" Chu Quý Nhuỵ nói.

Ngôn Viễn: "Anh xử lý vết thương cho nó đã, không chừng có thể sống được."

Chu Quý Nhuỵ: "Chúng ta đã như vậy rồi, anh còn... quan tâm đến một con chim à?"

Ngôn Viễn thản nhiên đáp: "Nó cũng là một sinh mạng, có thấp kém thế nào cũng là một sinh mạng."

Chu Quý Nhuỵ im lặng.

Sau đó những người khác cũng trở lại, nhìn thấy chim cũng hoảng hốt. Chu Duy nói: "Thảo nào trước đó nghe thấy có tiếng chim, hoá ra là nó."

Chu Vũ Đồng: "Nướng ăn sao?"

Ngôn Viễn: "Nó đi được đến đây cũng không dễ dàng, chứng tỏ nó và mạng của chúng ta chưa đến đường cùng, dù sao bây giờ cũng không cần thức ăn, ăn nó làm gì? Tôi muốn mang nó ra ngoài." Sau đó vang lên tiếng hót của chim, như là đáp lại lời Ngôn Viễn.

Mọi người không nói về con chim kia nữa.

Đàm Giảo và tôi luôn im lặng.

"Song Song đâu? "Chu Duy hỏi.

Chu Vũ Đồng đáp: "Trước đó còn gặp trong hang."

Nghe tiếng bước chân, Chu Duy chạy tới cửa hang hô: "Song Song! Lưu Song Song!" Không có người đáp lại.

"Một mình cô ấy có lẽ là gan lớn nên đi xa." Ngôn Viễn nói, "Đợi lát nữa có lẽ sẽ trở lại."

Ăn chút đồ, mọi người bắt đầu dùng dây leo bện dây thừng. Tôi không nhìn thấy, chỉ ngồi bên cạnh Đàm Giảo, nghe tiếng động trên tay cô ấy. Cách đó không xa cuộc trò chuyện của Trần Như Anh và Phùng Yên truyền vào tai tôi.

Phùng Yên: "Như Anh, vẫn còn không thoải mái sao? Nếu không con nằm một lát đi."

"Vâng..."

"Ăn chút nhé?"

"Không muốn ăn, con buồn nôn. Mẹ mặc kệ con, bện dây thừng đi."

"Con như vậy khiến mẹ lo lắm."

Trần Như Anh không nói chuyện.

Câu chuyện của mỗi người đều đã xảy ra ở điểm bên quá khứ, chúng tôi không có cách nào ngăn cản, cũng không có cách nào thay đổi, còn vận mệnh của bọn họ đều đã xác định trong tương lai.

*****

"Hôm nay có thể bện được bao nhiêu?" Tôi hỏi Đàm Giảo.

Cô ấy đáp: "Ít nhất có thể bện được hơn mười mét. A Ngộ, em cảm thấy vừa rồi anh sao đó, anh có gì không nói với em sao?"

Tôi hơi im lặng: "Không có gì."

"Thật sao?"

Tôi thò tay sờ đầu cô ấy: "Thật đấy. Chúng ta ở đây không đi đâu hết. Đợi bện xong dây thừng, lập tức đi ra ngoài. Em sẽ là người đầu tiên."

Cô ấy khẽ cười: "Người khác chịu sao?"

Tôi nói: "Kệ họ."

Cô ấy tựa đầu vào vai tôi: "A Ngộ, em yêu anh."

"Đàm Giảo." Tôi nói, "Anh cũng yêu em."

"Em sẽ cố gắng làm việc." Cô ấy nói.

Tôi từ từ nằm xuống, bên dưới gồ ghề, đá chạm vào xương cốt tôi. Kì lạ chính là khi gặp lại gã lần nữa, trong lòng tôi vô cùng bình tĩnh.

Cho dù xảy ra chuyện gì, tôi cũng phải bảo vệ một mình Đàm Giảo an toàn đi ra ngoài.

Dù tôi sẽ ở lại chỗ này cũng với những thứ dơ bẩn, tội ác, tối tăm kia. Cô ấy là mặt trời trong lòng tôi, cô ấy đi được ra ngoài sẽ vĩnh viễn chiếu sáng tôi.

Nghĩ tới đây, tôi lại mỉm cười.

Bên tai là đủ loại tiếng động gần xa, tiếng bện dây, tiếng kéo dây leo trên mặt đất, tiếng rên rỉ khó chịu của Trần Như Anh, có lẽ cô ta đang biến dị, còn cả tiếng chim giương cánh bay qua đỉnh đầu chúng tôi, Ngôn Viễn hỏi: "Đây là gì thế?" Chu Vũ Đồng đáp: "Tôi cảm thấy đá ở đây rất đặc biệt, nên nhặt một viên. Chu Duy còn nhặt nhiều hơn tôi. Anh ta cầm viên to, tôi giữ viên nhỏ."

Giọng Chu Duy vang lên: "Bởi vì Song Song thích. Cô ấy nói chưa từng thấy loại đá này, muốn mang ra ngoài. Sao Song Song còn chưa quay lại?"

Mọi người đều im lặng, tôi ngồi dậy.

Mọi người thương lượng một chút, quyết định ba người đàn ông lại đi vào hang tìm cô ấy, những người khác tiếp tục bện dây thừng.

Khoảng nửa tiếng bọn họ quay lại, nhưng không tìm được Lưu Song Song.

"Cô ấy sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?" Chu Quý Nhuỵ nói, "Con nhện kia..."

Tất cả mọi người im lặng.

Ngôn Viễn hỏi: "Ô Ngộ, anh là người quen đường nhất, chúng tôi cũng không dám đi sâu vào trong tìm. Trên đường đi, Lưu Song Song cũng đã giúp đỡ mọi người rất nhiều, không thể cứ vứt bỏ cô ấy như thế. Mắt của anh đã khá hơn chút nào chưa? Chúng tôi phải dựa vào anh dẫn đường mới có thể đi tìm cô ấy."

Tôi đáp: "Vẫn không nhìn thấy gì hết."

Gã à một tiếng.

Tuy vậy bận rộn cả một ngày, mọi người đều đã kiệt sức, cũng không thể tuỳ tiện xông vào trong hang tìm kiếm. Sau khi thương lượng, bọn họ quyết định tạm thời nghỉ ngơi, tiếp tục bện dây thừng rồi tìm kiếm Lưu Song Song.

Đàm Giảo nói dây thừng đã bện được mười lăm mười sáu mét, đã qua một nửa, tiến triển rất nhanh. Dưới sự giúp đỡ của Chu Vũ Đồng và Chu Duy, Ngôn Viễn buộc nút thắt ở dây thừng, dùng sức ném lên phái trên hang. Tôi nghe thấy tiếng dây thừng lần lượt va vào đá. Cuối cùng sau mấy lần thử, mọi người phát ra tiếng hoan hô.

Đàm Giảo nói: "Dây thừng đã treo giữa không trung rồi, chỉ cách đáy hồ bảy tám mét.

Ngôn Viễn nói: "Bện thêm một đoạn nữa, cử một người linh hoạt leo lên là có thể treo lên mặt đá trên đỉnh hang, phá được tầng đá cuối cùng, nước chảy vào, tất cả mọi người giữ chặt dây thừng để tránh bị tách ra. Nhưng có thể còn sống đi ra ngoài hay không, thật sự còn phải xem vận may."

Tất cả mọi người đều hiểu sau đó mới thực sự là cuộc chiến vất vả, giữ gìn và khôi phục thể lực là quan trọng nhất. Cho nên xung quanh nhanh chóng vang lên tiếng hít thở liên tiếp, dường như mọi người ngủ rất say. Chu Duy đứng ở cửa hang một lúc, còn gọi mấy tiếng Song Song, rồi thất vọng nằm xuống ngủ. Đàm Giảo tựa trong ngực tôi, tôi tháo khăn xuống, nhìn phía trước.

Trong ánh sáng mơ hồ, có dây màu rủ xuống, có lẽ chính là dây thừng họ bện.

Đàm Giảo khẽ hỏi: "Không phải anh nói không thấy gì sao?"

Tôi quay đầu, nói bên tai cô ấy: "Tại sao anh phải nói thật với bọn họ?"

Đàm Giảo cúi đầu xuống, tôi biết cô ất rất lanh trí. Đột nhiên cảm xúc bi thương mãnh liệt xông lên đầu, tôi xoay người ngăn cô ấy, dùng sức hôn. Cô ấy: "A... A Ngộ..."

"Đừng quan tâm đến bọn họ." Tôi nói, "Giảo Giảo, để cho anh hôn em."

"Cuối cùng..." Cô ấy muốn nói lại thôi, sau đó ôm chặt tôi, "A Ngộ, nhưng chúng ta đã nói phải cùng đi ra. Không cho anh, không thể đồng quy vu tận với bọn họ ở chỗ này." Cô ấy gần như cắn răng nói ra lời đau lòng kia. Tôi cúi đầu xuống, ôm chặt cô ấy trong ngực: "Sao anh lại nghĩ như vậy chứ, ở bên em mới là quan trọng nhất."

"Ừ, vậy là tốt rồi." Cô ấy dường như yên lòng.

Đàm Giảo nhanh chóng ngủ thiếp đi, tôi nghe thấy hơi thở đều đều mệt mỏi của cô ấy, tôi biết rõ người kia còn chưa dám ra tay trước mặt mọi người, nhất là dây thừng còn chưa bện xong.

Có lẽ tôi chỉ thiếp đi mấy phút, khi tôi tỉnh dậy, thò tay sờ lại phát hiện bên cạnh trống không. Tôi bật dậy hô: "Đàm Giảo!"

Bên cạnh có tiếng động, có lẽ mọi người đều bị tôi đánh thức.

"Đàm Giảo!" Tôi hô lên.

Đột nhiên có tiếng bước chân đến gần, tay tôi bị cầm chặt, là cô ấy. Tay Đàm Giảo lạnh buốt, giọng nói bình tĩnh đến kì lạ: "Vừa rồi em thấy Lưu Song Song... nên mới đuổi theo... Cô ấy chạy vào trong hang."

Crypto.com Exchange

Chương (1-70)