Truyện:Mây Đen Gặp Trăng Sáng - Chương 55

Mây Đen Gặp Trăng Sáng
Trọn bộ 70 chương
Chương 55
Đàm Giảo
0.00
(0 votes)


Chương (1-70)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Tôi thực sự vô cùng sợ hãi.

Xuyên qua cửa sổ, tôi nhìn thấy rừng cây xanh biếc, không có chút tiếng người, chỉ có tiếng chim hót. Trên núi có lẽ là vừa mới mưa, lá cây đều là màu xanh ẩm ướt, bầu trời hơi âm u, thời tiết hoàn toàn khác biệt với trong thành phố.

Người kia mang tôi tới nơi nào?

Ở bên trong thành thị phồn hoa, gã có thể nhanh chóng im ắng đưa tôi ra khỏi đỏ đến nơi vắng vẻ này, tuyệt đối là người kín đáo, cẩn thận, quyết đoán.

Đây là một căn phòng tương đối sạch sẽ, nhìn theo độ cao của mây từ ngoài cửa sổ phán đoán có lẽ là vị trí chếch xuống sườn núi. Căn phòng rất cũ kĩ, chiếc bàn rách nát, có lẽ là bỏ hoang đã lâu. Loại người như bọn gã giống như chuột cũng giống như mèo, giỏi săn bắt và cả cơ hội chạy thục mạng.

Trong không gian hoàn toàn yên tĩnh, trong lòng tôi có chút tự giễu, tôi đi phân tích người khác, nhưng hiện tại tôi lại trở thành con mồi.

Tôi nằm trên một chiếc giường lót ván gỗ nhỏ, hay tay bị trói chặt bằng dây thừng, dựa vào sức của tôi hoàn toàn không có cách nào cởi bỏ. Đời này tôi chưa từng có cảm giác như vậy, xung quanh vô cùng yên tĩnh, mọi thứ đều rất yên ắng, nhưng sự sợ hãi như thuỷ triều lan tràn từ ngón chân loã lồ của tôi đến bắp chân, đùi, bụng, ngực, cổ, da đầu...

Tôi đột nhiên nhớ tới một câu Ô Ngộ từng nói:

Chỉ có khi chuyện xảy ra trên người mình mới biết được vĩnh viễn không có ngày chấm dứt.

Tôi không có cách nào tưởng tượng được sắp xảy ra chuyện gì, tôi tràn ngập khát vọng kì tích xảy ra, Ô Ngộ sẽ đến cứu tôi. Tuy vậy trong lòng lại biết khả năng này cực kì nhỏ, anh làm sao tìm được tôi chứ? Ra sức đè ép sự sợ hãi xuống và không từ bỏ khát vọng về khả năng yếu ớt, đan xen giày vò lòng tôi. Tôi ra sức nhịn xuống không khóc. Không thể khóc bởi vì vừa khóc chỉ sợ là điều người kia muốn nhìn thấy, gã sẽ càng hưng phấn, vui vẻ, tôi càng thêm thê thảm.

Chỉ là đời này, tôi chưa có lúc nào muốn về nhà như thế này, muốn quay về cuộc sống yên bình với thợ sửa chữa Ô Ngộ, muốn quay về bên cạnh cha mẹ tôi. Tôi đột nhiên cảm nhận được Ô Diệu của tương lai, còn cả đám cô gái bị sát hại, khi rơi vào hoàn cảnh này, bọn họ bất lực mà yếu ớt như thế nào.

Là những gã kia, bọn chúng phạm tội mất nhân tính, làm nhục, huỷ hoại cảm xúc của người khác.

Cuối cùng nước mắt tôi vẫn chảy xuống.

Như thể chờ thời khác này, chờ tâm trạng tôi sụp đổ, két một tiếng cửa phòng mở ra, một người đàn ông đi vào. Cả người tôi run rẩy.

Trời âm u, khuất bóng, gã đội chiếc mũ rất rộng, vì thế không thể thấy rõ được mặt, chỉ thấy được cái cằm trắng nõn. Trên mặt và cổ mơ hồ có vết sẹo, nhưng không thấy rõ. Từ trong đám đông sẽ không thể nào nhận ra hình dạng của gã. Dáng người trung bình, gầy gò, cường tráng, trên người vô cùng giống với Trần Tinh Kiến, nhưng tôi biết rõ gã là một người khác, thâm trầm hơn và xấu xa hơn.

Gã đến gần chiếc giường, cúi đầu, không thấy rõ mặt. Đột nhiên gã vươn tay, giày của tôi đã sớm bị tháo ra. Gã sờ chân tôi, sờ từng ngón một, động tác rất khẽ, gần như dịu dàng, khiến cho từ ngón chân đến bẹn tôi cứng ngắc.

Gã sờ một lát, như thể đắm chìm trong thế giới của riêng mình, sau đó ngồi xuống cuối giường.

Gã không nói lời nào, tôi cũng không lên tiếng. Ngoài cửa sổ yên tĩnh, ngay cả chim đã bay đi xa.

Trong lòng tôi đột nhiên bình tĩnh trở lại, nói là bình tĩnh chi bằng nói là lộ ra sự lạnh lẽo quật cường thì đúng hơn.

*****

Gã muốn hại tôi, muốn tôi trở thành con mồi tra tấn, còn trong lòng tôi dần có một giọng nói vang lên: đừng khuất phục, đừng cầu xin tha thứ, đừng chấp nhận thua như vậy.

Tôi hận nhất, hiểu rõ nhất, xem thường nhất loại người nhận thua.

Vì thế tôi không ngừng nhích người lên, nước mắt cũng đã ngừng lại, nhìn sự trống rỗng trước mắt, không nói lời nào. Còn gã vô cùng kiên nhẫn, rút điếu thuốc trong túi ra hút. Trong lòng tôi khẽ động, con mắt liếc về phía gã đang ngậm thuốc, còn cả khói thuốc. Ai ngờ gã hút xong, bỏ hết đầu lọc và tàn thuốc vào trong một túi nilon, nhét vào túi. Gã cúi đầu, tôi nhìn thấy sự vui vẻ như có như không ở khoé môi gã.

Trong lòng tôi chùng xuống.

Cuối cùng gã đã lên tiếng: "Đàm Giảo, Ô Ngộ đã ở trong tay chúng tôi rồi."

Tôi nhìn gã cúi xuống bên cạnh ghế, đeo găng tay, không nhìn ra được chút manh mối nào. Rất nhiều manh mối như là nhánh cây lộn xộn, im ắng giao nhau trong đầu sau đó bẽ gẫy, tiếng bẽ gẫy thanh thuý vô tình.

Mẹ Ô Ngộ và em gái đột nhiên có ấn tượng mơ hồ đối với chuyện nửa tháng sau.

Quá khứ và tương lai đã mơ hồ.

Đội trưởng Đinh chính là dự cảm.

Ô Diệu nói thấy mình bơi trong biển đỏ. Màu đỏ giống như máu, cô bé thấy mình trôi nổi.

Còn cả gã tội phạm trước mặt, gã gọi chính xác tên của tôi và Ô Ngộ. Nếu như gã nói thật thì Ô Ngộ cũng đã rơi vào bẫy của bọn chúng.

Từ khi tôi và Ô Ngộ vượt thời gian đến nay còn chưa bao giờ rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm thế này.

Tôi im lặng trong chốc lát, mỉm cười: "Không thể nào. Anh ấy thông minh lại cảnh giác, các người không bắt được anh ấy. Anh ấy cũng không phải là tôi." Giọng nói của tôi đã không còn hoảng hốt, cũng không mỉa mai, chỉ giống như người bình thường kể lại sự thật. Tôi nghĩ có lẽ gã sẽ mắc bẫy, bệnh tâm thần biến thái thỉnh thoảng tựa như đứa bé, không cần bạn e sợ hay mềm lòng, gã càng khát vọng bạn đối xử với gã như người bình thường hơn.

Gã nói: "Tôi lừa cô làm gì?"

Tôi nói: "Anh muốn làm tôi sợ sao? Nhưng chuyện này thực sự không có khả năng." Tôi cũng muốn lấy thêm được tin tức từ trong miệng gã.

Ai ngờ gã chỉ mỉm cười nói: "Đợi cô thấy anh ta chỉ còn lại xương cốt sẽ tin."

Chỉ một câu thôi khiến cho cả trái tim tôi như rơi vào hầm băng, ra sức nhịn xuống, không tin, trong đầu tôi hiện lên khuôn mặt tươi cười của Ô Ngộ, dáng vẻ anh cúi đầu hút thuốc lá, anh ôm tôi nằm trên giường.

Nếu như Ô Ngộ cứ thế mất đi, vậy đời này tôi còn gì phải sợ hãi nữa?

Tôi từ từ mỉm cười, nhắm mắt lại, không nhìn gã, cũng không nói chuyện. Tôi tựa như nằm trên núi băng trong biển lửa, tôi biết rõ mỗi một khúc xương, giọt máu đều tràn ngập nguy cơ, nhưng tôi biết phải nhịn, phải tin tưởng vững chắc. Tôi không thể chịu thua, nếu không tôi sẽ biến thành một đống máu thịt gã tra tấn, sụp đổ đúng như ý đồ của gã.

Một lát sau, tôi lại cảm thấy tay gã chạm vào chân tôi. Tôi hơi run lên, lại bị gã nắm chặt. Móng tay gã từ từ lướt qua mu bàn chân tôi.

Sau đó tay gã đi thẳng lên trên, từ từ trượt đến lưng tôi. Rất chầm chậm chạm vào, mang theo tình dục sao? Vừa có lại giống như không. Tôi cũng sắp không chịu nổi nữa rồi, đột nhiên mở mắt ra. Ai ngờ gã đã sớm biết được, một bàn tay đột nhiên đè xuống che lấy mặt tôi. Vì thế tôi không thấy được gì, chỉ có thể ngửi thấy mùi nhựa từ găng tay của gã, còn cả cảm nhận mềm mại kia.

Tôi cảm nhận được gã cúi người, hơi thở ở ngay bên cạnh tôi.

*****

Gã nói: "Thực ra... tôi luôn rất ngạc nhiên với một chuyện, nếu con người bị chém ngang, liệu còn có thể sống hay không. Có lẽ là vẫn sống đấy, cô xem những bộ phim truyền hình kia ấy, người bị chém thành hai đoạn vẫn còn có thể bò được, thậm chí có người còn chụp được tấm ảnh quý giá. Chúng ta có nên thử không? Quá trình có thể sẽ hơi chậm, có thể cô sẽ tương đối đau. Cô có thể ra sức hét, xung quanh đây không có người. Nếu tiếng thực sự lớn, tôi sẽ che miệng cô lại. Nhưng thực sự không có người tới cứu cô đâu. Lúc Ô Ngộ sắp chết, tôi sẽ để cho anh ta nhìn một chút hình dạng này của cô, cô cảm thấy thế nào? Nhìn thấy cô gái mình thích, chỉ còn một nửa nằm lỳ trên giường. Cô nói xem anh ta sẽ có cảm giác gì? Anh ta có bị doạ bỏ chạy hay không? Nhưng tôi cam đoan với cô, anh ta cũng sẽ không tốt hơn cô chút nào đâu."

Tôi cảm thấy mỗi giọt máu trong cơ thể run lên, tôi như cảm giác được phần eo có khí lạnh không tốt vờn quanh. Cuối cùng tôi không ngăn được nước mắt chảy xuống, toàn bộ đều chảy vào tay gã. Tôi đột nhiên có xúc động mãnh liệt, muốn cầu xin gã bỏ qua cho mình, đừng đối xử với tôi như vậy. Tuy thế tôi vẫn chịu đựng, tôi vô cùng sợ hãi đến mức không thở nổi, em rất sợ, Ô Ngộ, em sợ lắm.

A Ngộ, anh ở đâu? Có phải cũng đang chịu khổ không? Em nên làm thế nào đây?

Em rơi vào địa ngục rồi. Từ nay về sau rơi vào địa ngục hắc ám khôn cùng.

A Ngộ, em thực sự rất sợ.

Gã dời tay, nhưng tôi đã chẳng còn nhìn rõ dáng vẻ của hắn nữa, bởi vì qua làn nước mắt mơ hồ, tôi nghe thấy tiếng mình nức nở trong căn phòng trống rỗng này.

Gã đi khỏi nhà gỗ, nói đi lấy dụng cụ. Tôi không ngừng khóc, gã đã khiến tôi đối diện với nỗi sợ hãi nhất trong lòng. Tôi luôn tự cho là mình thông minh linh hoạt, còn từng đọc thuộc lòng tài liệu tâm lý tội phạm, mỗi lần tôi đều kích động muốn ở bên Ô Ngộ bắt hung thủ. Song hoá ra thực sự khi rơi vào đầu mình, tôi cũng không khác gì với những cô gái kia. Gã sẽ huỷ hoại, chà đạp tôi, còn tôi ngoài sợ hãi ra thì từ nay về sau không có cách nào thoát khỏi gã.

Một lát sau, gã quay trở lại, tiếng động rất lớn, kéo theo một cái hòm. Tôi đoán gã giấu dụng cụ ở trong căn phòng nhỏ phía sau hoặc là để lên xe.

Nước mắt tôi đã ngừng lại.

Gã cầm lấy cưa đi đến trước mặt tôi, tôi phát hiện gã đeo mặt nạ đen sì, không có bất cứ hình vẽ nào, như thể muốn che kín hết ngũ quan. Tôi cũng nhìn thấy phía sau tai gã, trên cổ có một vết sẹo vô cùng khó coi. Từ câu nói đầu tiên của gã với tôi đã rất khàn, không biết là do bẩm sinh hay là cố ý giấu diếm. Gã bộc lộ toàn bộ dục vọng trước mặt nạn nhân, nhưng lại thực sự che giấu bản thân chân thật.

Tôi hỏi: "Sợ hãi đối mặt với nạn nhân như vậy sao?"

Gã cầm cưa, nói: "Cái gì?"

Tôi nói tiếp: "Thực ra chả có gì khác biệt."

Gã nhin tôi không nói lời nào, đôi mắt đen kịt sau mặt nạ yên lặng.

Tôi nói: "Cho dù anh giết tôi, tách rời tôi, hay là giết thêm nhiều người nữa, anh cũng sẽ chả có gì khác biệt. Trong lòng anh vẫn sẽ trống rỗng, thứ anh muốn chưa bao giờ đạt được; khiến cho người ta sợ hãi chẳng qua vốn là nỗi sợ hãi của anh. Vô dụng thôi, một khi đã bắt đầu con đường này rồi, anh sẽ không dừng lại được, cuối cùng vẫn không có cách nào để sống bình thường. Rốt cuộc anh vẫn sẽ bị cảnh sát bắt, đời này đều bị huỷ hoại. Anh bỏ cưa xuống, tất cả vẫn còn kịp, tôi không nhìn thấy mặt anh, cũng không có ai thấy anh, nhận được ra anh. Anh vẫn còn có thể quay lại cuộc sống yên ổn."

Gã im lặng một lát, mỉm cười, nói: "Đây đúng là lần đầu tiên của tao, nếu như không tính những thứ mơ hồ nhìn thấy trong tương lai kia. Nhưng không thử thì sao biết được? Nói thật cô rất đặc biệt, hoàn toàn không giống như tôi tưởng tượng. Tôi không muốn giết cô, nhưng cô thể hiện quá hiểu rõ tôi, giống như muốn biết gì đó. Vậy cô cũng nên biết tôi không có cách nào, tôi đã suy nghĩ kĩ chuyện này trong nhiều năm, tôi đã không còn quay lại được nữa rồi."

Gã từ từ hạ cưa xuống, trời hè ăn mặc mỏng mảnh, răng cưa lạnh buốt chạm vào da tôi.

*****

Tôi thật sự cho rằng bản thân cứ thế chết đi, hoặc là sống không bằng chết.

Lúc gã hạ cưa xuống, khoé miệng thu lại nụ cười, sự căng thẳng rất nhỏ cũng không ngăn được sự run rẩy trong toàn thân tôi.

Gió ngoài cửa sổ ngừng lại, cây ngừng lay, chim cách xa. Trong núi sâu không có bóng dáng người.

Sau đó tôi và gã mơ hồ nghe thấy tiếng động cơ ô tô, cả hai đều khẽ giật mình. Tôi rất sợ đây chỉ là có người ngẫu nhiên đi ngang qua, sợ chiếc xe kia đi qua mà không dừng lại. Tôi há mồm muốn kêu cứu, nhưng động tác của gã nhanh hơn so với tôi, lấy tay bịt miệng tôi lại. Tôi ra sức giãy dụa, đá vào bụng gã, nhưng dù gã không quá cao lớn, thì vẫn cường tráng, dường như không có việc gì, tay kia đè lại chân tôi, sau đó cơ thể áp xuống, gần như che phủ toàn bộ người tôi, không thể phát ra chút tiếng động nào.

Đây chắc chắn là thời khắc tuyệt vọng nhất trong cuộc đời tôi, tôi nghe thấy có tiếng xe tới gần, song nghe thấy xe lại rời đi, nước mắt của tôi chảy xuống, tôi gần như bộc phát ra sức lực lớn nhất đời này khiến gã cũng phải ra sức áp chế. Gã cách bờ môi tôi không xa, mỉm cười, nhưng gò má ẩn ẩn có mồ hôi.

Tiếng xe đã không còn, gã vẫn còn giữ chặt lấy tôi, hai chúng tôi như bị đóng đinh tại chỗ, một tên tâm thần biến thái IQ cao lần đầu gây án, một tiểu thuyết gia lần đầu tiên trở thành nạn nhân. Tôi đột nhiên hiểu ra cả gã và mình đều căng thẳng.

Tất cả xảy ra nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi, khi cửa xoảng một tiếng bị người bên ngoài phá vỡ, có người vọt vào. Trong đôi mắt sũng nước, tôi nhìn thấy khuôn mặt chính trực của Thẩm Thời Nhạn, còn cả dáng vẻ lạnh lùng của Tráng Ngư đi theo phía sau, trong khoảnh khắc nhìn thấy tình hình trong phòng, tôi thấy được sự phẫn nộ đau đớn từ trong ánh mắt họ. Trong nháy mắt toàn bộ sức lực trong người tôi như bị rút hết đi, nhưng có sức lực nào đó vốn đã chết đi giống như tro tàn bùng cháy trở lại. Tôi không biết bọn họ làm thế nào tìm được tới nơi này, cũng không biết bọn họ có thắng được gã hay không, nhưng một ý nghĩ như pháo hoa bùng nổ, trong nháy mắt nhóm lên trên lòng tôi...

Nếu như Ô Diệu, mẹ Ô Ngộ, đội trưởng Đinh, hung thủ... bọn họ đều có trí nhớ và ảo giác mơ hồ về tương lai, vậy có phải Thẩm Thời Nhạn và Tráng Ngư cũng thấy được những mảnh ghép nhỏ trong tương lai không?

Tôi nghẹn ngào, nhìn thấy người kia lập tức nhảy lên đấu nhau với Thẩm Thời Nhạn. Tráng Ngư vốn là đai đen Taekwondo, vô cùng linh hoạt lách mình tiến lên, dù người nọ đấm cũng tránh được, đi đến bên cạnh tôi, móc con dao nhỏ cắt dây thừng trên tay tôi. Tôi không nói được lời nào, cuối cùng dây thừng đã được tháo xuống, Tráng Ngư đỡ tôi dậy, giọng nói cũng mất trật tự: "Vậy mới tốt chứ, Đại Châu ổn rồi, không có việc gì..." Tôi ôm chặt lấy cô ấy.

Nói về đấu tay đôi, người nọ cũng không chiếm được ưu thế gì với Thẩm Thời Nhạn. Thấy tình hình không ổn, gã quay người chạy đi, sợ là muốn chạy trốn rồi. Thẩm Thời Nhạn đâu chịu, quát: "Hai người ở lại đây." Rồi đuổi theo.

Tráng Ngư mở to mắt hô: "Coi chừng!" Kéo tôi đứng dậy, hỏi: "Cô có thể đi được không?" Cơ thể tôi dù không còn bị khống chế nhưng vẫn run rẩy, đáp: "Đi được." Cô ấy kéo tôi đi ra ngoài, lúc này tôi mới nhìn rõ hoá ra chúng tôi ở trong rừng, bên ngoài cánh rừng có làn xe chật hẹp. Chắc hẳn bình thường có rất ít người đến nơi này. Ánh mắt Tráng Ngu sắc bén, chỉ vào một hướng nói: "Bọn họ ở đó."

Đó là làn đường xe chạy, tôi chỉ thấy một chiếc xe con màu trắng đậu ở đó, vị trí vô cùng dễ dàng thu hút sự chú ý, tôi biết đó là xe của bọn Tráng Ngư, còn xa hơn trong rừng mơ hồ có chiếc xe con màu đen, nhưng không thấy rõ được. Người nọ chạy trốn rất nhanh, nhưng Thẩm Thời Nhạn không hề yếu thế theo sát phía sau.

*****

Bọn họ biến thành hai bóng dáng truy đuổi trong rừng cây. Tráng Ngư nắm chặt tay tôi, còn tôi giống như vừa bừng tỉnh khổi giấc mộng, chân đạp trên mặt đất, còn không có cảm giác chân thực. Tôi hiểu được cảm giác của cô ấy, hiện tại... tôi chỉ muốn đi tìm Ô Ngộ. Tuy thế điện thoại của tôi đã bị người nọ cầm đi, cũng không biết Ô Ngộ đang ở đâu.

Tôi được cứu rồi, tôi không chết. Tôi còn sống sờ sờ đứng ở chỗ này, được bạn thân cứu ra từ trong cơn ác mộng. A Ngộ, nếu lúc này anh đang chịu khổ, xin hãy nhất định chịu đựng, đừng từ bỏ.

"Đoàng."

Đột nhiên xuất hiện âm thanh xé gió, tôi giật mình ngẩng đầu, trong lúc ấy đầu óc trì trệ, tiếng động này... còn Tráng Ngư cũng ngây người nhìn.

Bóng dáng phía sau ngã vào trong rừng cây, còn người phía trước thoáng cái không thấy bóng đâu.

Đó là tiếng súng.

Một hình ảnh vô cùng đau đớn như đã từng thấy hiện lên trong đầu tôi, như móng vuốt sắc bén cào vào tim tôi. Không, Thẩm Thời Nhạn không thể chết được! Không thể lại chết đi!

Tráng Ngư buông tay tôi ra, chạy như điên về phía Thẩm Thời Nhạn. Trong đầu tôi trống rỗng, cũng theo sát.

Tráng Ngư không nói lời nào, khoé miệng nhếch lên, tôi thấy được nước mắt kìm nén trong mắt cô ấy. Tôi chỉ cảm thấy trong lòng khô khốc.

Chúng tôi chạy đến trước mặt Thẩm Thời Nhạn, sau đó nhìn thấy người trên mặt đất co giật, tay chống đất ngồi dậy. Tráng Ngư gần như nhào tới, ôm anh ấy hỏi: "Anh có sao không? Có sao không? "Tôi nhìn thấy sắc mặt Thẩm Thời Nhạn cũng tái nhợt, ngực có một lỗ, nhưng không đổ máu. Anh ấy nhìn Tráng Ngư, chỉ nhìn mình cô ấy, nói: "Anh mặc áo chống đạn..."

Hai người bọn họ ôm chặt lấy nhau.

Tôi nhìn bọn họ, vừa muốn khóc lại muốn cười, đúng lúc này tiếng động cơ từ xa truyền đến, người nọ đã tranh thủ trốn đi.

Tôi gọi điện cho Ô Ngộ, nhưng câu trả lời vẫn là: Xin lỗi số điện thoại bạn gọi tạm thời không liên lạc được.

Tôi bỏ điện thoại của Tráng Ngư xuống, nhìn thấy cô ấy đi về phía mình, còn Thẩm Thời Nhạn đứng ở cách đó không xa, không ngừng gọi điện thoại thông báo cho cảnh sát địa phương chạy tới.

Vành mắt Tráng Ngư đỏ au, nhưng khuôn mặt vẫn thanh tú. Chúng tôi ôm chặt lấy nhau.

"Đại Châu..." Cô ấy nói, "Tôi thực sự sợ cô gặp chuyện không may..."

"Hai người đã cứu mạng tôi..." Tôi nói, "Nếu không hiện tại tôi đã là hai khúc rồi, cô sẽ chỉ nhìn thấy tôi còn nửa người nằm trên giường chào hỏi cô thôi..."

Cô ấy khẽ xoa tóc tôi: "Cô vẫn còn đùa được."

Tôi hỏi: "Sao hai người lại tìm tới được nơi này?"

Tráng Ngư đáp: "Chúng tôi vừa chạy tới nhà họ Ô thì biết được cô đi ra ngoài. Điện thoại không gọi được, vì thế tôi đành sử dụng phần mềm tương thân tương ái của chúng ta..."

Tim tôi đập mạnh: "Cho nên cô biết được tôi biến mất ở nơi nào?"

Cô ấy khẽ gật đầu: "Biến mất dưới chân ngọn núi này, người kia có lẽ đã ném điện thoại của cô ở đâu đó. Thẩm Thời Nhạn nói chúng tôi phải lập tức tới ngay bởi vì cô vừa đi còn có thể tìm được một ít dấu vết, ví dụ như vết bánh xe, di động bị vứt bỏ, dấu chân, người đi đường... Muộn một bước không chừng những dấu vết này sẽ biến mất, càng thêm khó tìm. May mà trời mới mưa, vết bánh xe còn lưu lại, còn cả hai người dân trong thôn thấy xe lên núi... Anh ấy tìm cả đường thì chúng tôi đến được nơi này."

Cô ấy nói không nhanh không chậm, nhưng tôi nghe thấy mà chấn động. Có thể được bọn họ tìm thấy thực sự vô cùng may mắn. Trên đời này cũng chỉ có hai người bọn họ kết hợp mới có thể tìm được tôi.

*****

Tôi nắm tay Tráng Ngư, nói không ra lời. Cô ấy quay đầu, mắt nhìn Thẩm Thời Nhạn cách đó không xa. Trong ánh mắt kia chứa chan tình cảm, tôi hỏi ra sự nghi ngờ trong lòng: "Hai người..."

Tráng Ngư biết rõ tôi hỏi gì.

Cô ấy cụp mắt, giống như rơi vào trầm tư. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cảm xúc bi thương như thế trong mắt cô ấy.

Tráng Ngư nói ngày đó cô ấy dựa theo lời dặn của tôi, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đến Cục cảnh sát tìm Thẩm Thời Nhạn. Đó là một buổi chiều chạng vạng như máu, khi Thẩm Thời Nhạn từ trong Cục đi ra, Tráng Ngư nhìn ngây người.

"Cô có một loại cảm giác..." Tráng Ngư hỏi tôi, "Khi nhìn thấy một người có cảm giác như đã gặp anh ấy ở nơi nào đó, giống như kiếp trước. Tâm trạng của cô không bình tĩnh nổi."

Tôi im lặng không đáp. Tôi không biết lúc ấy tâm trạng của Thẩm Thời Nhạn thế nào, nhưng tôi nghĩ dòng thời gian tới gần đan xen gây rối loạn, tất cả mọi người ở hai bên dòng thời gian đều chịu ảnh hưởng. Lời Tráng Ngư nói cũng quả thực xác nhận suy đoán của tôi. Bởi vì khi cô ấy hoảng hốt nói xong lời tôi dặn, Thẩm Thời Nhạn chất phác như võ tăng Thiếu Lâm bắt ngay lấy tay cô ấy, hỏi: tôi đã gặp cô ở nơi nào sao?

Anh ấy nói, tôi đã gặp cô ở nơi nào sao?

Là ở trong mơ hay là trong năm tháng nào đó?

Tại sao vừa nhìn thấy cô rất nhiều cảm xúc lạ lẫm lại quen thuộc len lỏi vào trong lòng?

Không muốn buông cô ra.

Lúc Tráng Ngư nói lời này, tôi nhìn thấy trong mắt cô ấy mơ hồ ngấn lệ. Trong lòng tôi cũng không chịu nổi, vui vẻ mà cũng đau khổ thay cho họ.

"Về sau thì sao?" Tôi hỏi.

Hai má Tráng Ngư hồng hồng, vẻ mặt bình tĩnh: "Ừ, sau đó chúng tôi cùng ăn cơm tối, anh ấy không tốt chút nào, dám ép buộc tôi. Nụ hôn đầu tiên của bà đây, mợ nó. Chú cảnh sát đùa nghịch lưu manh, bà đây mới học năm ba."

Tôi rất muốn nói thực ra đây cũng không phải là nụ hôn đầu của cô, lần đầu của cô... cũng đã mất rồi... Có lẽ hai người còn phải trải qua mấy lần đầu nữa.

Tôi hỏi: "Có phải hôn không ngừng giống như đã từng quen thuộc?"

Cô ấy thoáng im lặng, đáp: "Đúng thế. Sau tối hôm đó tôi nằm mơ nhìn thấy rất nhiều chuyện kì quái..."

Tôi dừng một chút, hỏi: "Có phải nhìn thấy anh ấy trúng đạn không?"

Khuôn mặt Tráng Ngư nghiêm trọng: "Đúng vậy. Còn cả rất nhiều chuyện khác. Tôi không ngủ được, nửa đêm muốn chạy đi tìm anh ấy, ai ngờ phát hiện anh ấy đứng dưới nhà tôi... Anh ấy nói bản thân cũng rất hỗn loạn, nhưng anh ấy nắm chặt tay tôi, không bao giờ chịu buông ra nữa..."

Tôi nhìn dáng vẻ vừa bi thương vừa hoang mang, nhưng mơ hồ chứa cả sự hạnh phúc và vui vẻ của cô ấy. Tôi vươn tay ôm lấy cô ấy: "Anh ấy là định mệnh của cô, hai người gặp lại được nhau lần nữa, đừng có tách ra..."

Tráng Ngư thấp giọng hỏi: "Chúng tôi... lại gặp nhau lần nữa?"

Tôi ra sức gật đầu.

Cô ấy cũng không hỏi nhiều nữa, còn tôi nghĩ muốn giải thích chân tướng lần nữa với Tráng Ngư thì đó là một câu chuyện rất dài.

Cô ấy không ngừng biết anh ấy, còn tôi phải lần lượt giải thích đoạn nhân sinh rối loạn. Cho nên một năm sau khi lần đầu tiên tôi hỏi Tráng Ngư, một năm qua chúng ta đã làm những gì, cô ấy không phát hiện ra nguyên nhân gì khác thường sao? Bởi vì toàn bộ trí nhớ mơ hồ, tôi giống như một cái bóng mơ hồ tồn tại trong trí nhớ cô ấy, tồn tại trong quá khứ và tương lai.

Tại sao tôi lại có cảm giác bi thương xông lên đầu thế này?

Theo lời Tráng Ngư nói sau khi phát hiện cảm giác không đúng, bọn họ cùng nhất trí chỉ có đi tìm tôi và Ô Ngộ mới có thể biết được đáp án tồn tại mơ hồ kia. Bọn họ quyết định đi máy bay tới, trên đường đi tâm trạng hai người phức tạp, cho nên cũng không để ý gọi điện thoại cho tôi, ai ngờ cứ thế lại cứu được mạng tôi.

Tôi và Tráng Ngư đứng bên cánh rừng, tôi từ từ kể, cô ấy im lặng nghe. Qua lại phức tạp như thế, phá vỡ tất cả thường thức về không gian thời gian, chỉ có cô ấy nghe xong là hiểu. Chỉ là so với việc kích động hưng phấn trước đó, dù cô ấy nhiều lần trợn to mắt thì bình tĩnh hơn.

Thẩm Thời Nhạn cúp máy đi về phía chúng tôi.

Ánh mắt anh ấy gần như luôn nhìn Tráng Ngư, trong ánh mắt bọn họ không chứa bất kì ai khác.

Tôi biết rõ mình và Ô Ngộ cũng vậy.

Sắc mặt Thẩm Thời Nhạn nghiêm trọng: "Ô Ngộ cũng bị một người khác bắt, nhưng anh ấy đã trốn được, còn bắt được tên Trần Tinh Kiến kia."

Tim tôi đập mạnh, còn chưa kịp vui mừng, lại nghe Thẩm Thời Nhạn nói: "Ô Ngộ bị thương nặng, đã đưa đến bệnh viện cấp cứu."

Crypto.com Exchange

Chương (1-70)