Truyện:Mây Đen Gặp Trăng Sáng - Chương 43

Mây Đen Gặp Trăng Sáng
Trọn bộ 70 chương
Chương 43
Đàm Giảo
0.00
(0 votes)


Chương (1-70)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


"A Ngộ..." Trong lúc mơ màng tôi cảm thấy mình bị buông ra, rồi lại vô thức dựa vào Ô Ngộ, nhưng lại chỉ cảm thấy giường đệm và không khí lạnh như băng.

Giường đệm?

Tôi mở mắt ra, nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ và trang trí quen thuộc. Đây là nhà của tôi ở Đại Ly, còn tôi đang trùm chăn, vừa tỉnh lại từ trong một thế giới khác.

Thời tiết ấm áp nhưng tôi lại cảm thấy toàn thân lạnh buốt, vội vàng ngồi dậy, sau đó tìm kiếm khắp nơi trong nhà: "A Ngộ? A Ngộ!"

Trống không, chỉ có một mình tôi giống như trước kia.

Tôi đi ra ban công ngắm cảnh sắc quen thuộc. Mặt trời nhô lên cao, thời tiết đã nóng lên, ánh mặt trời chiếu vào khiến làn da nóng lên. Trong lòng tôi dần có phỏng đoán nào đó, tôi không biết ý nghĩa của nó như thế nào, nhưng tôi biết rõ nó mang ý nghĩa cho rất nhiều chuyện. Tôi quay người chạy vào trong nhà, nhìn thấy di động của mình ở trên giường. Tôi cầm lấy, màn hình sáng lên, nhìn ngày tháng.

Ngày 19 tháng 7 năm 2016.

Một năm trước. Cách xảy ra vụ án nhà họ Trần nửa năm, cách vụ án của Ngôn Viễn là một năm. Là một tháng sau khi tôi và Ô Ngộ đi lên Mỹ Nhân Điền, cũng là hơn hai mươi ngày sau khi chúng tôi rơi xuống cái hang kia.

Tôi cảm thấy máu toàn thân dường như đang dần nóng lên. Tới gần, ngày càng gần hơn rồi. Thời gian thực sự tăng tốc, lại trôi qua nửa năm, chúng tôi lại càng tiếp cận gần hơn với giao điểm kia, thời gian đã tới điểm cuối.

Tôi đột nhiên nhớ tới một vấn đề, ngày Ô Diệu bị sát hại là ngày nào?

Mạch máu trong người tôi dường như đang mơ hồ sục sôi, nhưng vẫn còn đè nén. Tôi lấy di động định tìm kiếm, nhưng lại nhớ ra còn chưa có tin tức này. Tôi bỏ di động xuống, nhắm mắt lại, từ từ nhớ lại. Ô Ngộ đã từng nói, cũng từng nhấn mạnh với Ô Diệu đấy.

Lần đầu Ô Diệu bị sát hại là vào ngày 5 tháng 8 năm 2016.

Sau đó lịch sử thay đổi biến thành ngày 7 tháng 8.

Tôi mở mắt ra, cho dù hiện tại không biết được tung tích của Ô Ngộ, nhưng tôi lại cảm thấy trong lòng nóng rực, hốc mắt cũng ẩm ướt. Bây giờ Ô Ngộ đang ở đâu, cảm giác hiện tại của anh như thế nào? Anh cũng giống tôi biết được ý nghĩa của nó.

Tôi bắt đầu bấm số của anh. May mà số nửa năm trước vẫn là số đó.

Đúng vậy, là cùng một số bởi vì vẫn là số của Tô Châu.

Máy bận.

Lại gọi, máy vẫn bận.

Tôi hơi nôn nóng, chợt giật mình hiểu ra, bỏ di động xuống, tự nói với bản thân phải kiên nhẫn chờ đợi.

Quả nhiên qua khoảng mười phút, điện thoại vang lên, số hiển thị là số lạ, nhưng tôi đã sớm thuộc lòng. Tôi lập tức bắt máy: "A lô..."

Bên đầu kia hơi chậm chạp, sau đó là giọng nói khàn khàn của Ô Ngộ: "Giảo Giảo..."

Tôi không biết nên khóc hay nên cười, anh gọi tôi một câu, rồi lặng im, như có hàng ngàn lời muốn nói nhưng không cách nào nói được. Rõ ràng vào khoảnh khắc trước đó, chúng tôi còn thân mật ôm nhau trong lòng đất.

"Bọn họ... vẫn còn sống?" Tôi hỏi.

"Ừ." Giọng anh chứa đầy niềm vui, "Anh vừa gọi điện thoại cho họ. Ô Diệu... Con bé đang đi học ở trường, mẹ anh... đang ở nhà."

Tôi cũng bật cười: "Vậy thì... tốt quá!"

"Giảo Giảo, sau khi anh tỉnh lại ở trong kí túc xá ở Bắc Kinh." Anh nói, "Anh lập tức mua vé máy bay đến Đại Ly với em, rồi chúng ta cùng đi Tô Châu."

Tôi lập tức nói: "Được. Nhưng... có cần em bay thẳng đến Tô Châu không, như vậy sẽ nhanh hơn?"

*****

Anh lại nói: "Không cần. Cách ngày đó còn gần nửa tháng, tới kịp mà. Anh còn có chuyện quan trọng phải xử lý ở Đại Ly."

"À." Tuy không biết anh nói điều gì quan trọng, nhưng có thể nhìn thấy anh sớm hơn, tôi đương nhiên là càng mừng hơn. Tôi nói: "Vậy em ra sân bay đón anh."

Anh mỉm cười: "Ừ, chờ anh."

Chuyến bay của Ô Ngộ đến Đại Ly là tầm chạng vạng tối. Sân bay Đại Ly của chúng tôi rất nhỏ, tôi lách vào cửa đón, rõ ràng chỉ có một ngày không gặp... Không, là nửa năm không gặp... không hiểu sao tim tôi lại bất an.

Cuối cùng anh đã từ cửa đi ra. Không khác gì với lần đầu gặp trên thuyền, đây là lần thứ hai tôi nhìn thấy dáng vẻ anh vẫn còn học thạc sĩ, áo phông trắng, quần dài đen, kéo vali, đi giày thể thao, còn cả đôi tất trắng tinh. Mái tóc cắt ngắn, khuôn mặt trắng trẻo. Dáng người cao lớn, nhưng không hề mang lại cảm giác cường tráng. Không, vẫn còn đôi lông mày đen nhánh và xương gò má chắc nịch, thực chất bên trong vẫn là cường tráng đấy.

Tôi cũng không biết sao, ngơ ngác nhìn anh đến gần, lại cảm thấy hơi lạ lẫm, lại hơi căng thẳng. Anh đi đến trước mặt tôi, nhìn tôi mấy giây, nói: "Dường như chả thay đổi." Tôi mới ý thức được anh nói mình, thuận miệng đáp: "Em sinh hoạt yên ổn, vô ưu vô lo, có thể thay đổi gì chứ?" Anh mỉm cười, ôm chặt tôi vào lòng. Tim tôi khẽ run lên, anh đã cúi đầu xuống tìm kiếm môi tôi.

Cảm giác tươi mát dịu dàng, tôi nhìn thấy trên làn da anh không có chút vất vả nào, đường cong cổ tay xinh đẹp, tay tôi chạm vào áo anh.

"Giảo Giảo..." Anh buông tôi ra, khẽ nói: "Anh cảm thấy cuối cùng ông trời đã ban ơn cho anh rồi."

Trên đường quay về nội thành, Ô Ngộ lái xe. Có lẽ do ảnh hưởng từ anh nên tâm trạng của tôi khá tốt, chiếc thuyền kia, cái hang kia, thời gian vặn vẹo, đi qua rời đi hay người chết gì đó, bí mật chưa biết... dường như đều cách chúng tôi rất xa. Chỉ có ánh mặt trời chiếu vào cửa sổ xe.

"Anh muốn làm gì thế?" Tôi hỏi.

Anh im lặng một lúc mới móc từ trong túi ra một phong thư đưa cho tôi: "Mở ra xem đi."

Tôi nhìn phong thư, cảm thấy hơi quen mắt, cũng không nghĩ nhiều, mở ra, bên trong chỉ có một tấm thẻ.

Trên đó viết mấy dòng chữ, chữ viết mạnh mẽ, ngông cưồng, khoáng đạt. Tôi cũng nhận ra nét chữ này:

"Nếu như muốn biết rõ cô mất đi thứ gì. Buổi tối 10 giờ ngày 1 tháng 7, ở đường giao Bạch Vân và phía tây con sông nhỏ

Đàm Giảo, tới tìm tôi."

Ánh chiều tà chiếu xuống, tớ giấy hơi loé lên, tôi đột nhiên cảm thấy cổ họng khô khốc: "Anh có được thứ này từ chỗ nào? Cái này không phải là... Không phải một năm sau mới xuất hiện trong ngăn kéo nhà em sao?"

Ô Ngộ: "Là anh viết, sau đó quay về đặt vào trong ngăn kéo nhà em. Một năm sau chính là buổi tối kia, em bất ngờ nhìn thấy. Sau đó đi đến con đường giao kia tìm anh."

Tôi không biết hình dung thế nào cảm giác của mình vào lúc này, trong đoạn thời gian đứt gãy nay đây mai đó, tôi thường xuyên nhớ tới chữ viết của người kia, nhớ tới hai lần người đó truyền tin tức. Tôi cũng từng tìm mọi cách phỏng đoán thân phận, nhưng không đoán ra được. Tôi thậm chí nghĩ đó là người thần bí biết hết tất cả mọi bí mật, là người thời không khác, cũng có siêu năng lực chăng?

Nhưng lại không nghĩ rằng người truyền tin tức tương lai cho tôi là Ô Ngộ hiện tại.

Tôi đột nhiên nhớ tới buổi tối khi phát hiện tấm thẻ này, tôi phân tích rất lâu đối với chữ viết này, thậm chí dùng cả tới tâm lý học tội phạm.

Phải luyện qua năm tháng, người nọ mới có thể viết tốt như vậy.

*****

Trước đó chữ viết đều rất liền mạch, ngoài câu cuối cùng nét chữ đậm hơn, viết càng thêm cẩn thận. Điều này chứng tỏ khi viết đến câu này, tâm trạng của người đó hơi chấn động.

Bởi vì người đó viết: "Đàm Giảo, tới tìm tôi."

Tôi nhìn nét chữ mới nguyên, màu mực rõ nét, câu cuối cùng vẫn còn in nguyên trong tâm trí tôi. Tôi đột nhiên cảm nhận được sự chua xót trào dâng trong lòng.

"Hoá ra là như vậy." Tôi khẽ nói.

Hoá ra ngay từ ban đầu đã là anh.

Là anh đang tìm kiếm tôi.

Nước mắt tôi đột nhiên xuất hiện, nhưng tôi cảm thấy như vậy quá yếu đuối, ra sức nhịn xuống. Hoá ra từ đầu vẫn là Ô Ngộ tìm kiếm tôi. Tôi muốn cười, cũng không biết chuyện gì xảy ra, tôi thốt lên: "A Ngộ, em yêu anh."

Trong xe đột nhiên hoàn toàn yên tĩnh, sau khi nói ra miệng, tôi mới phát hiện mình nói gì. Mặt tôi như bị nhiệt độ từ ánh mặt trời toả vào, miệng đắng lưỡi khô, tôi lập tức không nói ra lời. Anh cũng im lặng, lái xe vững vàng.

"Anh cũng yêu em." Anh nói.

Tôi xoay mặt đi chỗ khác, chống tay lên cửa xe, không muốn đối mặt và cũng không muốn nói gì. Tôi cảm giác được xe dần ngừng lại, tôi lén liếc, xe đã hoàn toàn đỗ lại bên đường. Sau đó là tiếng anh tháo dây an toàn, sau đó mặt tôi bị anh xoay qua. Tôi vội nói: "Này, vừa rồi em chỉ là nhất thời xúc động thôi. Nào có dễ nói yêu như vậy..."

Mặt anh ngược chiều ánh sáng, cúi đầu xuống, nụ hôn mạnh mẽ. Ngón tay này bóng loáng sạch sẽ hơn rất nhiều so với một năm sau, đặt trên cằm tôi. Hôn một lúc anh mới thả tôi ra, trong ánh mắt trong trẻo như chứa đựng cả ánh hoàng hôn vui vẻ.

"Đúng vậy." Anh nói, "Nào có dễ nói yêu như vậy."

Tôi che mặt, không nói lời nào, cũng cười. Người đàn ông xấu xa thông minh lại dịu dàng này.

"Vậy cái hòm thuốc cứu mạng kia?" Tôi hỏi.

Ô Ngộ nói: "Anh đã nghĩ cách chuẩn bị xong ở Bắc Kinh vào ban ngày rồi, bây giờ đang ở trong vali của anh."

Gánh nặng trong lòng tôi lập tức được cởi bỏ, nhớ tới đêm đó ở nhà họ Trần, khi anh nhìn thấy tờ giấy trong hòm, ánh mắt kì lạ. Hoá ra là thế khi đó anh đã biết hết tất cả.

"Nhưng mà chúng ta làm thế nào mới có thể đưa được vào nhà họ Trần để nửa năm sau dùng đến?" Tôi lại hỏi.

Ô Ngộ đáp:" Sáng sớm mai chúng ta phải đi Tô Châu, không thể chậm trễ hơn. Cái hòm này... chỉ có thể giao cho người bạn mạng đáng tin cậy."

Trời dần tối đen, tôi và Ô Ngộ đứng tại cửa trường đại học. Đối với quyết định anh giao hòm cho Tráng Ngư "người bạn mạng đáng tin cậy", tôi cảm thấy rất chĩnh xác, nhưng vẫn mơ hồ không có cảm giác an toàn.

Nhưng mà vào lúc này chúng tôi cũng không có lựa chọn khác.

Cũng không bao lâu đã thấy một thiếu nữ đội mũ lưỡi trai, bước chân tràn đầy sức sống đi tới. Tính ra tôi và cô ấy đã quen nhau hai ba năm rồi, lúc này tình cảm của hai chúng tôi đã rất tốt. Cô ấy ngẩng đầu nhìn tôi, nụ cười mệt mỏi. Tôi lập tức cảm thấy may mắn: "Cô đang thi cuối kì à?"

Tráng Ngư gật đầu: "Vừa thi xong, xin lỗi thể lực tôi còn chưa kịp phục hồi, để cô chê cười."

Tôi thật sự mỉm cười, nhưng trong lòng lại có sự chua xót. Quả thực là mỗi lần chúng tôi gặp nhau, Tráng Ngư đều không ngừng bận rộn thi cử, làm đề thi, tiều tuỵ... nhưng thực ra trong thế giới của Tráng Ngư, của người bình thường, thời gian vẫn quay vòng, chỉ có tôi là không bình thường.

Tại sao chỉ có tôi không bình thường.

Chỉ có trời mới biết.

*****

Tráng Ngư liếc tôi, nhìn về phía Ô Ngộ, trên mặt lập tức hiện lên vẻ mặt mỗi lần gặp anh lần đầu, căng thẳng, mờ ám, hoảng sợ, hóng chuyện, giả vờ bình tĩnh... Tôi nhịn cười, kéo tay Ô Ngộ, thực hiện điều Tráng Ngư một năm sau chờ mong: "Ngư à, đây là bạn trai tôi."

Tráng Ngư sửng sốt khoảng mấy giây, cuối cùng thốt ra hai từ: "Mợ nó."

Chạng vạng tối ánh sáng bao phủ quán cà phê, chúng tôi ngồi gần cửa sổ, Ô Ngộ ngồi bên cạnh tôi, tâm trạng Tráng Ngư vô cùng kích động nhưng ngoài mặt bình tĩnh ngồi đối diện chúng tôi. Còn tôi luôn cúi đầu, nhưng vẫn nhìn cây cỏ mọc ngoài cửa sổ.

Mấy lần trước tôi còn có thể nói những lời dễ nghe với Tráng Ngư về thời gian đảo ngược và ngọn nguồn đứt gãy cũng như ký ức mất đi, thì đến nay tựa như đã không còn quan trọng để kể. Bởi vì cô ấy và những người khác sẽ lại quên chúng tôi, tôi sẽ lại trở thành một bóng dáng mơ hồ trong trí nhớ cô ấy.

Cho nên lúc này dù ngồi đối diện cô ấy, tôi cũng vô cùng nhớ cô ấy. Vì thế tôi nói: "Tráng Ngư, tuỳ tiện đi, ăn gì cứ gọi, chúng tôi mời khách. Bởi vì cô là người bạn thân nhất."

Ô Ngộ nghe vậy chỉ khẽ cầm chặt tay tôi.

Tráng Ngư im lặng một lúc, ngước mắt liếc hai bàn tay nắm chặt của chúng tôi, nói: "Đương nhiên tôi sẽ thoải mái ăn. Đừng có khoe ân ái như vậy. Hai người bắt nạt cún độc thân."

Tôi: "..."

Tôi nói về hòm cấp cứu của Ô Ngộ, rồi cả yêu cầu của chúng tôi cho cô ấy: "Ở trường Thanh Đại tại Bắc Kinh có một giáo sư tên Trần Lương Kiệt, quê ở ngay Lịch Huyện Đại Ly... Ngư, chúng tôi muốn nhờ cô trước tháng một năm sau nhất định phải nghĩ cách đem cái hòm này lên tầng nhà họ Trần, hơn nữa không để cho bọn họ phát hiện."

Lần này đến lượt Tráng Ngư: "..."

Ô Ngộ lên tiếng: "Tráng Ngư, xin nhờ cô."

Tráng Ngư nghiêng mắt liếc anh, dáng vẻ tôi và anh rất thân quen sao? Lại nhìn chằm chằm tôi, dường như muốn hỏi gì đó, nhưng lại thôi. Cuối cùng cô ấy ăn sạch bánh trước mặt, hỏi: "Vô cùng quan trọng sao?"

Tôi gật đầu: "Vô cùng quan trọng. Nếu như không làm được thì tôi và Ô Ngộ không sống được."

Tráng Ngư trừng lớn mắt, lại im lặng một lúc: "Được rồi, tôi nhất định sẽ làm được vì cô. Quân tử nhất ngôn, khoái mã nhất tiên (*). Nếu không làm cún độc thân cả đời!"

(*)Quân tử nói một lời như ngựa hay bị một roi

Tôi và Ô Ngộ mỉm cười.

Tôi không biết sau đó Tráng Ngư nghĩ được cách gì, nhưng lúc này chúng tôi quả thực biết rõ cô ấy làm được. Tuy sau đó không biết nguyên nhân tại sao điện thoại vệ tinh bị hỏng. Tôi thực lòng chúc phúc cô ấy sẽ không phải làm cún độc thân cả đời.

Ăn xong, tôi kéo tay Tráng Ngư đi dạo trong sân trường, Ô Ngộ đi sau chúng tôi. Tráng Ngư có lẽ cũng là người nổi tiếng, trên đường đi có không ít người nhìn chúng tôi, cũng có người nhìn Ô Ngộ.

Tráng Ngư nhỏ giọng nói với tôi: "Này thành thật khai báo, cô qua lại với bạn trai từ khi nào? Tháng trước khi lên thuyền rõ ràng vẫn là cún độc thân."

Trong lòng tôi khẽ dao động, chậm rì rì nói: "Đây là câu chuyện rất dài, muốn nghe sao?"

Tráng Ngư: "Bà đây không quen dáng vẻ của cô rõ ràng không nhịn được muốn nói còn thích thừa nước đục thả câu."

Tôi bật cười.

Tôi hỏi cô ấy: "Anh ấy đẹp trai không?"

Tráng Ngư đáp: "Khách quan mà nói là anh chàng đẹp trai không cô gái nào không chọn. Nhưng hơi lệch với thẩm mỹ của tôi, cô biết đấy tôi thích cảm giác sói con nghe lời cơ."

Sói con nghe lời.... Tôi nghĩ thầm chẳng lẽ đây là loại hình của Thẩm Thời Nhạn sao?

Ngẩng đầu nhìn bầu trời đen, còn cả đèn đường yên tĩnh trong sân trường, tôi nói: "Ngư à, thật ra khi tôi gặp anh ấy không phải như thế. Đẹp trai hơn nhiều so với hiện tại, có mùi vị đàn ông hơn, cơ bụng tám múi, cầm cờ lê, mặc áo ba lỗ, cô có thể tưởng tượng ra hình ảnh đó. Nhưng hiện tại, aiz..."

Ô Ngộ ở đằng sau đột nhiên lên tiếng: "Giảo Giảo, anh nghe thấy hết đấy."

Đi vòng vo mấy vòng trong sân trường, cuối cùng lúc Tráng Ngư nói ba vòng rồi thì di động của tôi vang lên.

Lúc đầu tôi không để ý, cầm di động, còn chưa kịp phản ứng.

Người gửi tin nhắn: Thẩm Thời Nhạn.

"Chào cô Đàm Giảo, trước đó cô muốn tư liệu về hồ sơ tham khảo, tôi đã xin được. Tiện thể gửi cho cô. Chúc tốt lành."

Tôi: "..."

Dùng từ gọn gàng, tuyệt đối không có chút mập mờ dây dưa.

Đấy chính là khoảng thời gian tôi xem mắt Thẩm Thời Nhạn không lâu, không nghĩ tới anh ấy không ghim thù, còn nhớ rõ chuyện tôi đã nhờ.

Tôi ngẩng đầu nhìn Tráng Ngư bên cạnh không có việc gì.

Thời gian thật sự đúng là như thoi đưa.

*****

Cảnh đêm dần sâu, thành cổ xa xa, ánh đèn sáng rực. Khu dân cư nằm bên lưng chừng núi cũng vô cùng yên tĩnh. Có cơn gió nhẹ khẽ thổi qua hàng cây hai bên đường, Ô Ngộ đang chầm chậm lái chiếc xe mini cam của tôi.

Khi đi ngang qua nhà hàng, tốc độ xe đột nhiên chậm dần, Ô Ngộ ngẩng đầu nhìn. Tôi lập tức có phản ứng, đây là vị trí tiệm sửa xe từng nằm đó.

Không, vị trí tương lai. Bây giờ còn chưa khai trương, Tiểu Hoa, chủ tiệm, còn cả những người thợ từng trêu ghẹo chúng tôi hiện tại cũng không biết đang ở đâu.

Song dù hiện tại bọn họ gặp Ô Ngộ cũng sẽ cảm thấy vĩnh viễn không phải là cùng một loại người với bọn họ.

Bởi vì hiện tại anh vẫn còn ở trên đám mây, nhưng tôi biết rõ lòng anh đã cách tôi rất gần khi chúng tôi dừng chân trong lòng đất thần bí kia.

Xe tăng tốc, chúng tôi rời đi.

Ô Ngộ đã tới nhà tôi một lần, anh rất nhớ đường, quen thuộc đỗ xe trong bãi. Hai bọn tôi đi lên thang máy.

"Em để cho Tráng Ngư cầm tài liệu đến chỗ Thẩm Thời Nhạn, có thích hợp không?" Anh hỏi.

"Không sao." Tôi nói, "Hai người bọn họ mới thực sự là có duyên. Tuy bọn họ lần lượt quên đi, nhưng anh xem ánh mắt Tráng Ngư ấy, khi em nói Thẩm Thời Nhạn là dạng con sói nghe lời, cô ấy rõ ràng có hứng thú, chỉ là ngoài miệng không thừa nhận mà thôi. Nhưng mà..." Tôi dừng lại một chút, nhớ tới lần đầu tiên Tráng Ngư cố ý đi trêu chọc Thẩm Thời Nhạn, cuộc đối thoại của chúng tôi. Tại sao tôi cảm thấy mỗi lần bị tổn thương đều là Ngư của tôi thế này?

Nghĩ vậy trong lòng đột nhiên hơi khó chịu.

"Tác giả bọn em đều ví von đàn ông như vậy sao?" Ô Ngộ hỏi.

Tôi hơi xấu hổ, dù sao lúc tôi nói chuyện với Tráng Ngư đều là không giữ chút mặt mũi nào. Tôi ừ một tiếng.

Cửa thang máy mở ra, Ô Ngộ đi đằng sau tôi hỏi: "Vậy anh thì sao?"

"Anh?" Tôi móc chìa khoá ra mở cửa, "Anh đã từng là... À không, anh tương lai, đó cũng là một con sói người gặp người thích, nhưng bây giờ là thượng khách sống an nhàn sung sướng..."

Không nói được thêm nữa, cảm giác trên cổ nóng lên, là Ô Ngộ hôn một cái. Tay của anh cũng trượt đến lưng tôi: "Nói lại lần nữa xem?"

Tôi không dám nói nữa, mở cửa né tránh ngực anh.

Đêm hè Đại Ly vô cùng mát mẻ chiều lòng người. Sau khi vào nhà, tôi kéo rèm phòng khách ra, sao sáng hiện lên đầy trời, chiếu rọi mặt đất cũng với ánh đèn.

"Anh ngủ phòng dành cho khách nhé." Tôi nói, "Hôm nay em đã thay đổi giường đệm sạch sẽ rồi."

Ô Ngộ im lặng, xem ra bôn ba một ngày đã khiến anh mệt mỏi, tựa ở ghế sa lon, va li ném ở dưới chân. Tôi nhìn thấy mà đau lòng, cầm chai nước đưa cho anh. Anh mở ra uống, tôi ngồi bên cạnh, anh đặt một tay lên vai tôi, chầm chậm vuốt ve.

"Chuyến bay vào tám giờ sáng mai." Tôi nói, "Sáu giờ chúng ta ra khỏi nhà nhé?"

"Ừ."

Tôi hơi do dự: "Vậy đến lúc đó anh giới thiệu với mẹ và em gái anh về em như thế nào?"

Trong mắt anh hiện lên niềm vui: "Còn có thể thế nào? Con dâu, chị dâu tương lai."

Tôi hoảng hốt, nhưng lại hơi ngượng ngùng, vì thế chỉ gật đầu: "Tuỳ anh. Đã muộn rồi, tắm sớm một chút rồi đi ngủ."

"Em tắm trước đi." Anh nói.

Tôi nói: "Không cần. Trong phòng ngủ em có nhà tắm. Khăn mặt sạch em đã chuẩn bị cho anh rồi."

Không biết anh đang nghĩ gì, không đáp lại.

*****

Tôi cũng không biết xảy ra chuyện gì, bầu không khí rõ ràng rất bình thường, anh cũng không làm gì tôi, nhưng có lẽ là do phòng khách quá yên tĩnh, cảnh đêm thấp thoáng ngoài cửa sổ, anh không nói lời nào lại khiến tôi cảm thấy hơi sốt rột. Theo bản năng, tôi phải nhanh chóng thoát khỏi bầu không khí này, vì thế tôi đứng dậy nói: "Vậy anh ngủ sớm một chút, ngủ ngon."

Ô Ngộ ngẩng đầu nhìn tôi, một tay anh vẫn còn nắm tay tôi, trong ánh mắt như có thứ gì đó. Sau đó anh đột ngột kéo tôi vào lòng, tim tôi đập mạnh, không tự chủ ngồi trên đùi anh.

Đó là một nụ hôn khiến không người phụ nữ nào chống đỡ được. Một tay anh giữ mặt tôi, hôn rất nóng bỏng, tay kia dọc theo eo tôi, bắt đầu chầm chậm vuốt ve lên trên. Tôi cảm nhận được cả người hơi run rẩy, khi tay anh với vào trong áo, tim tôi quả thực như muốn nổ tung, vô thức muốn tránh thoát anh, nhưng sức lực trên tay anh rất lớn, khiến tôi không thể động đậy nổi.

"Giảo Giảo..." Anh khẽ nói, "Anh yêu em."

Tôi không biết khi người khác nghe thấy câu này sẽ có cảm giác gì, trên thực tế anh cũng là người đàn ông đầu tiên nói với tôi câu này. Tim tôi không ngừng rung động, vì thế không có cách nào từ chối sự vuốt ve của anh.

Rõ ràng là không hôn lâu, nhưng lại hôn đến mức cả người khô nóng, ngọn đèn xung quanh vẫn sáng như vậy nhưng lại tựa như hoà tan vào với cảnh đêm ngoài cửa sổ, chúng tôi cũng đã tan vào màu sắc bên trong. Song tôi chưa từng bao giờ trải qua, nên rất sợ đấy. Rốt cuộc tôi vẫn hơi luống cuống, vì thế tôi lập tức dùng sức giãy dụa đứng lên. Ô Ngộ vẫn ngồi yên, chỗ áo ở ngực anh đã bị tôi nắm đến nhăn nhúm, mặt anh hơi đỏ, ánh mắt mê mang.

Tôi nói: "Anh cũng đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước. Ngủ thôi, ngủ ngon." Nói xong tôi nhanh chóng đi vào phòng, đóng cửa lại. Nghe tiếng động ngoài phòng khách thì anh hình như không hề nhúc nhích. Tôi dựa vào cửa, hơi thở dốc, cúi đầu, rõ ràng hơi do dự, cảm giác khoá cửa có vẻ hơi sĩ diện, không khoá cửa lại giống như rất phóng đãng. Cuối cùng vẫn nhẹ nhàng khoá lại, trong lòng hi vọng anh không nghe thấy.

Chờ tôi tắm rửa xong, hơi nóng trên người đã tản đi, nhưng trong lòng có ngọn lửa nhỏ vẫn cháy âm ỉ. Tôi thay đồ ngủ, nằm trên chiếc giường lớn rộng hai mét, cẩn thận nghe bên ngoài, dường như không còn tiếng động gì, có lẽ Ô Ngộ đã tắm xong đi ngủ rồi. Điều này khiến tôi yên lòng, nhưng trong lòng hơi trống rỗng. Thực ra tôi muốn kề sát vào anh, muốn trò chuyện thêm với anh, muốn hôn môi thân mật thêm chút, muốn nhận được cảm giác ngọt ngào rung động khiến người ta sa đoạ, chỉ là như vậy mà thôi.

Một lát sau khi tôi chuẩn bị tắt đèn đi ngủ, lại nghe thấy tiếng gõ cửa: "Giảo Giảo."

Tôi hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Ô Ngộ: "Em mở cửa trước đi."

Tôi không nghĩ quá nhiều, đi ra mở cửa, trong lòng hơi chấn động.

Anh đã tắt đèn phòng khách, phòng ngủ cũng không có ánh đèn. Có lẽ là anh đã tắm xong một lúc rồi, tóc hơi ẩm ướt, chỉ mặc chiếc áo phông trắng mềm mại và quần đùi. Trên người còn có mùi thuốc lá nhạt, xem ra là vừa mới hút xong.

"Chuyện gì thế?" Tôi hỏi.

Anh im lặng một lúc mới lên tiếng: "Không có gì, trước khi đi ngủ qua xem em một chút.

Trong lòng tôi ấm áp: "Vâng."

Sau đó Ô Ngộ nói một câu. Sau này tôi cảm thấy đó là câu nói vô sỉ nhất đời này của anh.

Anh nói: "Anh vào ngồi một lát."

Tuy tôi đã đọc vô số sách, coi như là cao thủ về chuyện tình yêu, nhưng khi rơi vào thực chiến vẫn là quá ngây thơ. Có lẽ là do đêm khuya, lại ở chung một nhà với anh. Trong đầu không quá cảnh giác, vì thế tôi để cho anh đi vào.

*****

Trong phòng ngủ của tôi chỉ có giường, tủ quần áo, cũng không có ghế, anh ngồi bên giường, rõ ràng phòng rất rộng đột nhiên trở nên hẹp hẳn. Tôi cũng ngồi xuống cuối giường bên kia, hai bọn tôi im lặng một lát. Tôi cũng đã kéo rèm lên, chỉ có chút ánh sáng nhỏ nhoi.

"Em sống ở đây một mình bao lâu rồi?" Anh hỏi.

Tôi đáp: "Hơn một năm rồi."

"Bình thường ngoài sáng tác ra, em còn làm những gì?"

Tôi cảm thấy có chút mới mẻ, lại có chút ấm cúng. Bởi vì từ sau khi chúng tôi gặp nhau, dường như luôn bị vận mệnh kéo đi, hiếm khi tâm sự về cuộc sống, việc nhà như vậy.

Tôi đáp: "Đi xem phim, ra ngoài đi dạo, tìm đồ ăn ngon ở Đại Ly. Thỉnh thoảng đi chơi với Tráng Ngư, hoặc là gặp mặt bạn bè trước kia, nhưng bọn họ đều bận rộn với công việc. Thỉnh thoảng đến hiệu sách hoặc thư viện. Còn anh bình thường chỉ học tập và làm hạng mục thôi sao?"

Anh gật đầu.

"Không có bất cứ giải trí gì sao?" Tôi hỏi.

Anh thoáng cười lắc đầu: "Lúc này nghĩ lại như thể đã cách nửa đời người vậy. Anh của quá khứ dường như em nói làm gì cũng có mục đích, mỗi phút đều không muốn thừa giây nào... rất không có ý nghĩa, cũng không có cuộc sống thú vị như em."

"Anh cũng đâu có không thú vị." Tôi lập tức nói, "Thực ra khi đó ở trên thuyền, em cũng chỉ cố ý nói những lời kia vì tức giận thôi. Thực ra anh chỉ muốn dốc sức vì cuộc sống của mình. So với nhiều ngưởi anh còn tốt hơn."

Ô Ngộ không nói gì, giữa chúng tôi chỉ cách một cánh tay. Cơ thể anh đột nhiên hơi nhích dần, nghiêng người kéo tôi qua hơn mười cen-ti-mét. Tim tôi thoáng rung lên, không biết sao đã ở trong ngực anh. Lúc này xung quanh vô cùng yên tĩnh, ánh đèn yên tĩnh, vách tường yên tĩnh, không khí cũng yên tĩnh. Song lại dường như có ngọn lửa thiêu đốt bên cạnh chúng tôi. Anh để tôi tựa đầu lên vai, một tay khẽ xoa mặt tôi, thấp giọng: "Giảo Giảo, anh rất muốn em. Cho dù nằm bên cạnh cũng rất muốn em."

Tôi khẽ nói: "Em cũng vậy." Tôi cảm giác được lòng mình phát run.

Anh ôm tôi nằm xuống giường, mưa hôn trút cuống.

Nụ hôn kia nóng hổi, ngón tay có lực, hơi thở run rẩy. So với mỗi lần trước kia... thực ra cũng chả được mấy lần... nụ hôn của chúng tôi hoàn toàn khác biệt. Anh là người đàn ông cao lớn, thế giới của anh rộng lớn lan tràn, hôm nay anh đã cố ý muốn đưa tôi vào trong thế giới của mình. Anh đã có ý định, muốn đạt được mục đích, cho nên hôn rất kiên nhẫn cũng vô cùng... toàn diện. Anh hôn lên trán, đôi má, lưu luyến thật lâu bên bờ môi, sau đó cúi đầu xuống vùi vào hõm vai.

"Giảo Giảo... Em yêu..." Lời thì thầm nho nhỏ vừa mạnh mẽ vừa dịu dàng, chỉ như vậy thôi cũng khiến cơ thể tôi cứng đờ rồi lại tê liệt. Tôi cảm thấy anh cởi áo mình, vô thức đưa tay ngăn cản, sau đó lập tức bị anh giữ lấy. Tôi muốn giãy dụa, anh mỉm cười. Sau đó anh để tay tôi đặt sang bên cạnh. Tim tôi đập nhanh đến mức như sắp không còn hoạt động.

Sau đó tay anh lần mò xuống dưới. Tim tôi căng thẳng, đến rồi... lại không nghĩ anh không hề lỗ mãng, mà cầm lấy một chân tôi. Tôi hơi giật mình, anh đã cúi đầu, nhẹ nhàng vuốt ve lên làn da trên đùi tôi.

Tôi nghe thấy giọng nói của mình vô cùng khô khan: "Anh làm gì..."

Giọng nói của anh mang theo ý cười: "Đã sớm muốn... chạm vào đây..."

Trong đầu tôi "ầm" một tiếng, cảm giác ở những nơi khác dường như đã biến mất, chỉ có mỗi đùi nơi anh chạm vào, hơi thở của anh. Tôi biết rõ anh đang cười gì, tôi biết rõ anh để ý gì, vậy mà lại còn luôn mặc váy. Hiện tại cuối cùng rơi vào tay anh rồi.

Anh sờ một lúc lâu, tay từ từ dò xét bên trong. Tôi thực sự luống cuống, cảm giác cả người như bị thiêu trên ngọn lửa. Tay anh, cơ thể anh như thể mồi lửa thiêu đốt.

"Nhanh quá..." Tôi khàn giọng.

Động tác của anh hơi dừng lại, nhìn tôi: "Em... không muốn?"

Tôi cảm thấy nhất định đầu mình là bị lừa đá rồi, tại sao vào lúc này lại muốn anh dừng lại hỏi ý tôi có sẵn lòng hay không, tôi do dự im lặng.

Thực ra tôi chỉ do dự có đúng một giây.

Nhưng anh đã nhận ra, trong mắt lập tức có ánh sáng hiện lên, anh cúi đầu cười, tôi biết hỏng rồi, bật ra: "À... phải... Thực ra em không muốn..." Anh cúi đầu chặn miệng tôi, ra sức hôn gần như làm đau tôi.

Sau đó tay kia của tôi cũng bị anh giữ chặt.

*****

Việc đã đến nước này trong lòng tôi đột nhiên trống rỗng, nhưng trong đó lại có ngọn lửa lạ lẫm lặng lẽ thiêu đốt. Tôi thấp giọng: "Em không có kinh nghiệm, anh... chú ý độ mạnh yếu và tốc độ, làm theo chất lượng, đừng xúc động."

Anh thoáng cười, giọng nói chưa bao giờ khàn như vậy, nửa ngưởi vùi vào người tôi, lên tiếng: "Anh biết rõ em không có. Anh cũng thế. Chúng ta... ở bên nhau. Nhưng anh không có cách nào ngăn được xúc động."

Tôi nghĩ thầm, tại sao lại kì quái thế này, anh chỉ nói một câu bình thường: chúng ta ở bên nhau. Tôi lại thấy cảm động, dịu dàng, ngọt ngào kèm theo đau khổ. Tôi cảm động đến mức chỉ muốn thêm dùng sức ôm lấy anh.

"Em không hối hận." Tôi ghé vào lỗ tai anh nói, "A Ngộ, em bằng lòng, em muốn ở bên anh."

Lúc này anh đang vùi vào cách mấy tấc phía trên lãnh thổ chưa thất thủ của tôi, anh giữ lấy hai cánh tay tôi, cầm thật chặt. Sau đó anh phát ta tiếng thở gấp, tôi chỉ cảm thấy mặt vô cùng nóng hổi mơ màng, tôi nhìn dáng vẻ anh, hoá ra khi đàn ông động tình là dáng vẻ này đây.

Tôi hối hận rồi. Đời này tôi đã tạo ra một kỉ lục mất mặt nhất.

Tôi ngước đôi mắt ướt sũng, quan sát đồng hồ báo thức bên cạnh giường, bốn giờ sáng, còn có hai tiếng nữa để ngủ. Nếu như người nào đó... không làm gì tôi nữa.

Tôi quấn chặt chăn, tựa ở góc tường, chỉ chừa một góc đắp lên giữa bụng Ô Ngộ. Anh gối hai tay ra sau, trên trán còn mồ hôi chưa khô, đôi mắt tràn đầy ánh sáng nhìn tôi. Anh đang cười đấy.

Tôi...

Bây giờ nghĩ lại toàn bộ quá trình còn cảm thấy giống như trong mơ. Tôi không phải đồ ngốc, bình tĩnh suy xét, tôi cảm thấy mình còn hiểu nhiều hơn anh. Cho nên tôi biết rõ lần đầu tiên sẽ đau nhức. Tôi cũng biết chậm rãi sẽ tìm kiếm được nhiều sự thoải mái hơn... Biết rõ bôi trơn đầy đủ sẽ tốt, biết rõ màn dạo đầu cũng rất quan trọng... Về phương diện này có gì mà tôi còn chưa biết sao?

Thế nhưng khi tất cả thực sự xảy ra, tôi mới hiểu loại chuyện này đối với phụ nữ mà nói không chỉ có ý nghĩa lạ lẫm, ngượng ngùng, kích thích, vui vẻ, mà bạn còn bị ép đối mặt với một cái tôi khác. Khi anh rong ruổi, dẫn dắt bạn lên đỉnh đến một thế giới khác, tất cả ngại ngùng, rụt rè, sợ hãi, bạn đều thả hết ra, bạn chỉ có thể nhảy múa theo anh, chỉ có thể bị anh chinh phục, cũng không thể nào nhịn được mà muốn chinh phục anh.

Bạn muốn ở bên anh, nếu không bạn sẽ không hoàn chỉnh.

Nhưng mà thực ra tôi đã sớm đoán được từ trước, sớm tưởng tượng trong âm thầm mờ mịt, Ô Ngộ sẽ là một người đàn ông chân chính như thế nào. Tối nay cuối cùng đã trải nghiệm, cảm nhận được.

Tôi biết rõ trong lòng anh từng tràn đầy tổn thương, biết rõ tính cách anh vốn bướng bỉnh, biết rõ sau khi trở thành thợ máy anh tập luyện được cơ thể cơ bắp, bây giờ tuy không có cơ bụng nhưng thể lực không hề kém chút nào, biết rõ anh... cũng là lần đầu tiên máu nóng sôi trào.

Khi anh ôm lấy tôi, chăm chú đè ép tôi, đuổi theo tôi. Còn tôi nhìn thấy cơ bắp kèm theo cả dáng người rắn chắc của anh, nhìn đôi mắt anh mê man, ngón tay thon dài tôi mới hiểu ra vừa rồi mình đã hứa hẹn gì với anh.

Lần đầu tiên chúng tôi kết thúc rất nhanh, nhưng anh không buông tôi ra, nhanh chóng bắt đầu hôn tôi. Khi anh dùng tay nâng mặt tôi, trán anh dán vào trán tôi, nhìn tôi. Tôi đột nhiên hiểu ra đêm nay anh vốn không có ý định từ bỏ ý đồ.

Người đàn ông quật cường, chịu qua nhiều tổn thương như vậy, cho nên đêm đầu tiên anh nhất định sẽ khiến tôi khó quên, khiến tôi hoàn toàn thoả mãn khuất phục.

Anh chính là một người đàn ông như vậy, cho dù là anh của một năm về trước hay một năm sau.

Song bây giờ cả người tôi toàn là cảm giác ẩm ướt dính dớp, nhớ tới từng hình ảnh vừa rồi, mặt càng đỏ tới mang tai. Tôi vùi mặt vào trong chăn, Ô Ngộ kéo mấy cái, tôi không nhúc nhích.

"Sao vậy?" Anh thấp giọng hỏi.

Tôi rầu rĩ nói: "Anh nói xem mấy lần rồi?"

Anh không lên tiếng, nhưng tôi biết rõ anh nhất định đang cười. Một lát sau, cả tôi và chăn đều bị anh ôm lấy. Thế này xong rồi, anh thuận thế kéo tôi từ chăn ra, tôi lọt vào trong ngực anh. Anh nhanh chóng ôm lấy tôi, gần như dán chặt vào người tôi.

Sau đó anh tắt đi ngọn đèn cuối cùng trong phòng. Trong bóng tối anh cứ ôm tôi như vậy. Hai chúng tôi im lặng, cùng cảm nhận cảm giác trần trụi quấn quýt.

Tôi thấp giọng: "Anh nói chỉ vào ngồi."

Anh không nói lời nào.

Tôi nói tiếp: "Ai ngờ anh quả nhiên ngồi thật."

Anh cười ra tiếng.

"Giảo Giảo, anh vui lắm." Anh thấp giọng.

Tôi vùi mặt vào lồng ngực anh, nói: "Em cũng vậy."

Crypto.com Exchange

Chương (1-70)