Truyện:Mây Đen Gặp Trăng Sáng - Chương 40

Mây Đen Gặp Trăng Sáng
Trọn bộ 70 chương
Chương 40
Ô Ngộ
0.00
(0 votes)


Chương (1-70)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Tôi vốn chìm trong cảnh hỗn loạn trong mơ không ngừng lặp đi lặp lại, nóng cháy, đau đớn túa ra mồ hôi. Trong lúc mơ màng tôi mở mắt ra, nhìn thấy phòng bệnh và bác sĩ, sau đó lại rơi vào mê man.

Sâu trong giấc mơ của tôi dường như một năm qua chưa bao giờ thay đổi.

Không phải, có lẽ nó vẫn đang thay đổi rồi.

Trong nháy mắt, tôi đứng trước vách núi, gió lớn thổi qua, lại nghe thấy có người đang gọi tên tôi: A Ngộ, A Ngộ.

Từ khoảnh khắc này trong lòng tôi đột nhiên trở nên ôn hoà, sự ôn hoà đó dần lan tràn, như có ánh sáng chói lọi xuyên thấu qua cơ thể tôi.

A Ngộ, A Ngộ. Cô ấy không ngừng ở bên khẽ gọi tôi.

Giảo Giảo.

Ở trong sự hỗn loạn, tôi đã tìm được tên của cô ấy.

"Giảo Giảo!" Tôi đạp vào khoảng không, rơi xuống vách núi, gọi tên cô ấy.

Hoảng hốt mở mắt, phát hiện căn phòng bệnh mờ ảo, ánh sáng đang ngả dần về phía tây. Đàm Giảo không ngồi trên ghế mà ngồi ở dưới đất bên giường bệnh, cả người nhỏ bé yếu ớt mặc đồ bệnh nhân. Tay tôi bị cô ấy khẽ cầm lấy, sờ mặt cô ấy.

Tay tôi từ từ dùng sức chạm vào mặt cô ấy. Cả người cô ấy run lên, rồi lại bất động, cầm lấy đầu ngón tay tôi. Tôi cảm thấy có sự ẩm ướt tiến vào lòng bàn tay.

"A Ngộ..." Cô ấy nhào vào trong ngực tôi.

Căn phòng đã hoàn toàn rơi vào bóng tối, cô ấy ôm cổ tôi, mặt tôi dán vào ngực cô ấy. Tay tôi vẫn run rẩy, nhưng tôi ra sức ôm lấy cô ây. Qua một lúc lâu cả hai chúng tôi đều không lên tiếng.

Sau đó cô ấy từ từ ngẩng đầu, cách tôi rất gần trong bóng tối. Tôi thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở của cô ấy gắn bó như môi với răng với tôi. Tôi dùng cánh tay đang truyền máu giữ gáy cô ấy. Trong gian phòng đó chỉ có tiếng hít thở của tôi và cô ấy, tôi hôn cô ấy.

Chúng tôi chưa từng hôn mãnh liệt như thế, như tranh đấu với nhau, lại giống như trùng sinh trong biển lửa. Hai tay cô ấy chống lên ngực tôi. Tôi chỉ có thể nằm, gần như kéo cả người cô ấy lên giường. Vết thương lại đau rồi, nhưng tôi chẳng bận tâm. Tôi chỉ muốn hôn cô ấy, không quan tâm gì hết, chỉ muốn hôn cô ấy đến toàn thân run rẩy.

Thật sự cả người cô ấy đều run rẩy, tôi tìm được đầu lưỡi cô ấy, dùng sức cuốn lấy, khiêu khích. Hơi thở của cô ấy dần trở nên gấp gáp, mặt cũng nóng lên. Cô ấy bắt đầu giãy dụa, muốn đẩy tôi ra, tôi càng ôm chặt hơn, không cho phép cô ấy nhúc nhích.

"Anh thả em ra..." Cô ấy vô lực kháng nghị.

Đáp lại cô ấy là sự gặm cắn mạnh hơn của tôi. Tôi ngăn hết lời của cô ấy ở trong miệng.

"A a..." Cô ấy đẩy lưng tôi, tôi bị đau, không thể không buông ra. May mà bây giờ trong phòng tối đen, cô ấy không nhìn thấy mặt tôi. Cô ấy lại ngã ngồi xuống đất.

"Có đau không?" Tôi lên tiếng mới phát hiện cổ họng mình như bị thứ gì đó đè nát.

"Không!" Cô ấy khẽ gầm lên, "Anh có ý gì? Ô Ngộ, anh có ý gì?"

Tôi nói không ra lời. Vừa rồi khi tỉnh lại nhìn thấy cô ấy yên tĩnh yếu đuối, lại nghĩ đến trong thời khắc sống chết ở nhà họ Trần, tôi không có cách nào khống chế bản thân.

Tôi vô cùng muốn cô ấy, nhịn quá lâu cho nên không thể khống chế được.

Cô ấy đột nhiên bật đèn lên, ánh sáng trắng khiến tôi nheo mắt lại, đưa tay che, đồng thời nghe thấy giọng nói thản nhiên của cô ấy: "Em đi tìm bác sĩ. Ô Ngộ, đợi lát nữa em có lời muốn nói với anh."

Lúc này tôi mới nhìn thấy rõ khuôn mặt cô ấy. Sắc mặt tiều tuỵ hơn so với bình thường, hai gò má đỏ bừng. Trên môi có ánh nước phơn phớt hồng hồng do bị tôi hôn. Trong lúc đợi bác sĩ đến, cô ấy ngồi lên ghế, vô cùng im lặng nhìn tôi. Chỉ là cô ấy nhìn một lát, rồi dời mắt đi, hình như hơi thẹn thùng.

"Giảo Giảo." Tôi nói, "Ngồi vào bên cạnh anh." Tôi nghe thấy giọng nói của mình rất bình tĩnh, nhưng lại có chút run rẩy nong nóng: "Anh có lời muốn nói với em."

Đàm Giảo không nhúc nhích, cắn môi, nói: "Dù anh muốn nói gì thì tạm thời em đều không muốn nghe."

Tôi hơi ngơ ngác, có mấy lời quá nặng nề với tôi, luôn không có cách nào nói ra miệng, nhưng hiện tại cuối cùng tôi muốn nói ra thì cô ấy lại không muốn nghe.

*****

Bác sĩ đã đến, hai chúng tôi im lặng. Bác sĩ và y tá không ngừng cằn nhằn nói liên miên gì đó, tôi đều không nghe rõ. Tôi chỉ nhìn chằm chằm cô ấy. Thỉnh thoảng bác sĩ hỏi gì đó, cô ấy sẽ đáp đôi lời. Cô ấy bị tôi nhìn dần thấy khó xử, không nhịn được nhân lúc không có người chú ý lườm tôi.

Tôi vẫn cứ nhìn cô ấy.

Cuối cùng bác sĩ và y tá rời đi, cuối cùng Đàm Giảo vẫn ở lại, cô ấy cúi đầu, đóng cửa, vì thế trong phòng lại lần nữa chỉ có hai chúng tôi.

"Muốn nói gì với anh?" Tôi hỏi.

Cô ấy ngồi xuống phía cuối giường, quay lưng về phía tôi, không nhìn tôi mà nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ. Cô ấy nói: "A Ngộ, anh hôn em cũng được, tránh em cũng được, muốn cũng được, không muốn cũng được. Trước kia em luôn cố gắng muốn chờ anh, chờ cho tương lai anh thực hiện xong nguyện vọng, chờ cho anh bỏ được sự phiền phức khó chịu trong lòng, em biết như vậy anh nhất định sẽ ở bên em. Anh thích một con sói bị thương, anh không thể mong đợi hiện tại nó vẫn còn mang theo vết thương mà nhảy vào trong lòng anh. Nghĩ như vậy, em đã thấy cân bằng, em bằng lòng chờ. Nhưng mà..."

Ánh mắt cô ấy yên tĩnh thâm thuý nhìn tôi: "... Ngày đó ở nhà họ Trần, anh để một mình em ở lại trên tầng, lúc rời đi, em đã hạ quyết tâm nếu như lần này chúng ta có thể sống ra ngoài, ngày đó em nhất định phải ở bên anh, Em không muốn đợi, cũng không thể đợi được nữa." Nước mắt cô ấy dần trào ra: "Anh không cần nói đạo lý to lớn với em, cũng không cần lại trốn tránh em nữa. Hoặc là hiện tại anh ở bên em hoặc là chúng ta từ bỏ đi. A Ngộ, em đã không thể đợi được nữa rồi."

Tim tôi như bị một nhát dao khẽ cứa vào. Con dao ấy giấu trong làn nước mắt yên tĩnh của cô ấy. Tôi chỉ muốn đấm mình một cái, vậy mà lại để cho một cô gái bị ép đến mức không còn cách nào phải nói ra như vậy. Tôi nghe thấy giọng nói khàn đặc của mình: "Giảo Giảo, em lại đây."

Môi của cô ấy sắp cắn nát rồi, ngang bướng: "Em không qua."

Tôi hơi muốn cười, hốc mắt lại nóng lên. Tôi thấp giọng: "Lại đây, nghe những lời anh muốn nói."

Cô ấy im lặng không nhúc nhích, sau đó đứng dậy đi đến bên giường, vết thương của tôi bị đau do cô ấy đụng vào, muốn ngồi dậy là không thể, đành phải thò tay nắm tay cô ấy, cô ấy lại tránh né, chỉ ngồi xuống bên giường, vẫn không nhìn thẳng vào tôi.

Tôi chống tay nhích người lên: "Lời anh vừa muốn nói em lại không cho anh cơ hội. Những lời đó nên để đàn ông nói."

Cô ấy khẽ ừ một tiếng, mặt dường như đỏ hơn.

Cô ấy không nhúc nhích, nước mắt lại rơi xuống.

Tôi nói: "Hôm nay chúng ta ở bên nhau, sau này không tách rời nữa."

Cô ấy lấy tay che mặt, sau đó cúi người vùi vào trong ngực tôi. Tôi ôm cô ấy, đúng là kì quái, thời gian tôi trông mong đã lâu này, thậm chí còn cho rằng mình vô phúc có được, nhưng khi xảy ra lại vô cùng yên tĩnh. Mái tóc đen của cô ấy yên tĩnh rơi xuống lòng bàn tay tôi, ngọn đèn đêm yên tĩnh, tiếng giọt máu rơi trong bình truyền cũng yên tĩnh.

Tôi xoa đầu cô ấy: "Sau này cho dù xảy ra chuyện gì, em sẽ không rời khỏi anh sao?"

Tôi biết thân là đàn ông không nên hỏi như vậy, nhưng mà tôi muốn một câu hứa hẹn của cô ấy. Cô ấy không ngẩng đầu, nước mắt làm ướt ngực tôi, cô ấy chầm chậm nói: "Sau này cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, em cũng sẽ không rời khỏi anh. Anh cũng vậy sao?"

Tôi nói: "Đương nhiên là thế."

Cô ấy ngẩng đầu, trên mặt vẫn còn vương giọt nước mắt, nín khóc mỉm cười. Tôi cũng không nhịn được cười. Hai bọn tôi cứ thế nhìn nhau cười, nước mắt lập loè cho đến khi Tráng Ngư đẩy cửa vào kêu lên "Shit". Đàm Giảo từ từ ngồi thẳng dậy, rời khỏi ngực tôi. Tôi vẫn nắm tay cô ấy.

Tráng Ngư tựa bên cửa, hỏi: "Cho nên hai người... cuối cùng đã là đôi chim liền cánh rồi hả?"

Ánh mắt Đàm Giảo cong cong như vầng trăng non, tôi nắm tay cô ấy đáp: "Ừ, cuối cùng tôi đã có danh phận rồi."

*****

Sau đó khi tôi nhớ lại mấy ngày ngây người trong bệnh viên đúng là khoảng thời gian vui vẻ nhất trong nửa đời người của tôi. Cho dù tôi nằm trên giường không thể động đậy, có muốn ôm cũng phải được sự đồng ý của cô ấy, nhưng không có bất cứ chuyện gì quấy rầy, dòng thời gian còn chưa tuần hoàn vòng vèo, sát thủ liên hoàn, tất cả tội phạm còn cách chúng tôi rất xa. Cái chết của Ô Diệu vẫn còn chưa đến, còn chưa phải lo lắng đối mặt với tất cả, chỉ có ánh mặt trời ngày đông chiếu vào giường bệnh, còn Đàm Giảo ngồi bên cạnh tôi.

Đó chính là buổi tối chúng tôi "xác định danh phận", bởi vì ngủ quá lâu, nhất thời không muốn đi ngủ. Dưới sự chiếu cố của Thẩm Thời Nhạn lại thêm sự đồng ý của y tá, Đàm Giảo có thể ở trong phòng tôi một lát.

Tráng Ngư mang cặp lồng cơm cho hai chúng tôi xong thức thời rời đi. Đàm Giảo bưng chậu nước ấm tới cho tôi rửa mặt súc miệng. Tôi vốn không muốn để cho cô ấy làm, nhưng lại muốn nhìn cô ấy nhiều thêm mấy lần, vì thế không lên tiếng.

Cô ấy cầm lấy chiếc khăn mặt ấm áp, khẽ khàng lau mặt tôi. Tôi nhìn chằm chằm cô ấy: "Hoá ra có bạn gái là được đãi ngộ tốt như vậy."

Hai má cô ấy ửng đỏ, nhìn quanh: "Thế... chẳng lẽ em cứ để cho y tá lau mặt bạn trai em."

Tôi khẽ cười. Cô ấy lau sạch cho tôi xong lại cẩn thận quan sát: "Hơi gầy, nhưng vẫn đẹp trai." Tôi kiềm chế đã lâu, cảm giác kia giống như cuối cùng báu vật đã ở trong tay tôi, nhưng lại chưa thể đụng vào. Tôi nói: "Lại đây cho anh xem em có gầy đi không."

Cô ấy nghe lời ngồi xổm xuống bên giường, nhìn thẳng vào tôi. Tôi dịch người, phát hiện không được, thấp giọng: "Gần thêm chút nữa." Cô ấy nhìn tôi, từ từ ghé sát vào, tôi giữ bả vai cô ấy hôn lên. Cả người cô ấy ghé vào đầu giường, như hoá thành một vũng nước mềm mại. Môi của cô ấy cũng rất thơm, làn da mịn màng lành lạnh. Trước kia tôi hôn quá vội vàng, chưa từng cẩn thận mà xâm nhập thưởng thức như hôm nay. Cuối cùng không cần kìm nén chính mình, cũng không cần lo cô ấy chống lại rời đi. Bởi vì hiện tại cô gái này là của tôi rồi.

Tay tôi vuốt ve phần gáy mềm mại của cô ấy, trong ngực là mùi thơm ngát tiến vào, tôi gặm nhấm môi cô ấy, càng gặm càng sâu. Hơi thở của cô ấy dần trở nên gấp gáp, trong ngực tôi như nhóm lên một ngọn lửa, càng muốn nhiều hơn.

"Giảo Giảo... Giảo Giảo..." Tôi ngậm lấy lỗ tai cô ấy lẩm bẩm, hai má cô ấy đỏ rực, mấy lần muốn đẩy tôi ra, nhưng lại sợ làm đau tôi, nên không giãy ra. Tôi hôn đến mức ý loạn tình mê, đầu cũng nóng lên. Tôi nghe thấy tiếng thở gấp của mình, chỉ là một nụ hôn nhưng lại khiến cho tôi nhấm nháp kích động và vui vẻ như vậy. Tôi thậm chí chẳng biết tay mình đã luồn vào trong quần áo, vuốt ve eo của cô ấy từ lúc nào, làn da mịn màng lại trơn bóng như vậy.

"Ô Ngộ! Dừng lại..." Cuối cùng cô ấy vẫn thoát ra khỏi ngực tôi, tôi chợt cảm thấy mất mát, nhìn cô ấy không nói lời nào. Cô ấy lại thấp giọng: "Anh hôn em thế là đủ rồi."

Tôi nói: "Là em muốn hôm nay ở bên nhau đấy."

Cô ấy lườm tôi.

Tôi không nhịn được cười.

"Vậy anh muốn..." Cô ấy nuốt xuống đoạn phía sau.

Tôi tra hỏi: "Cái gì?"

"Ngang ngược!" Cô ấy đáp, nhưng tôi biết rõ đây không phải là điều cô ấy muốn nói. Chuyện này khiến lòng tôi cũng nóng lên.

Lại dỗ dành mấy câu, cam đoan sẽ không hôn cô ấy không chịu buông, cô ấy mới lại ngồi lên giường, lấy cháo cho tôi, đồng thời lướt web.

Tôi nhìn thấy trang web weibo trong di động cô ấy, nhớ tới cô ấy có chuyện gì đều thích viết lên weibo, cũng nhớ tới đoạn thời gian khi tôi rời xa cô ấy, cô ấy không ngừng viết weibo, thực sự là vì không có cách nào nói với người khác.

Còn có câu kia khiến lòng tôi đau như cắt: Khi mây đen gặp trăng sáng, mây tan không thấy trăng đâu.

"Lại viết gì thế?" Tôi hỏi.

Cô ấy lập tức thu lại điện thoại, liếc tôi: "Viết gì đâu? À, không có gì hết, nói chuyện với bạn bè thôi. Này không cho phép rình coi chuyện riêng của em."

Tôi không nói nữa.

Không bao lâu sau y tá tới kiểm tra phòng, cô ấy cũng sẽ phải trở về phòng mình. Tôi nhìn cô ấy đứng ở đó, bởi vì có y tá ở đây, nên hơi do dự, đôi mắt không ngừng nhìn về phía tôi, rõ ràng là không bỏ được. Tôi nói: "Giảo Giảo, qua đây một chút."

Cô ấy lập tức chạy tới trước mặt tôi. Tôi kéo tay cô ấy: "Cúi đầu."

Cô ấy liếc y tá, hơi xấu hổ, nhưng vẫn cúi đầu. Tôi hôn lên mặt cô ấy, dùng giọng nói chỉ có hai chúng tôi nghe được: "Em nghĩ gì, anh cũng đều biết cả đấy. Bởi vì hai chúng ta ở bên nhau rồi."

Cô ấy nhìn tôi, dường như không còn xấu hổ nữa, cũng không thèm để ý tới ánh mắt y tá. Cô ấy thoáng sờ đầu tôi: "Ừ, em biết rồi. Ngày mai em quay lại thăm anh."

Sau khi bọn họ rời đi, căn phòng lại trở về vẻ yên tĩnh. Tôi nằm trên giường, nhìn bóng đêm tràn ngập ngoài cửa sổ, tối nay không có tuyết rơi, chỉ có ánh trăng sáng treo cao. Còn hai ngày nữa chúng tôi sẽ quay lại con thuyền kia rồi lại quay về.

Tiếp theo chúng tôi sẽ quay lại lúc nào đây?

Tôi lặng lẽ nghĩ một lát, lấy di động ra, mở weibo, đánh bút danh của Đàm Giảo, lướt xem.

Những weibo khiến tôi đau lòng kia đã biến mất không còn dấu vết. Bởi vì nửa năm sau khi tôi gặp Đàm Giảo mới xuất hiện. Tôi nhìn thấy bài mới nhất cô ấy viết nửa tiếng trước.

"Khi mây đen gặp trăng sáng, mây thẫm trăng cầu gì hơn?"

Crypto.com Exchange

Chương (1-70)