Truyện:Mây Đen Gặp Trăng Sáng - Chương 26

Mây Đen Gặp Trăng Sáng
Trọn bộ 70 chương
Chương 26
Ô Ngộ
0.00
(0 votes)


Chương (1-70)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Sau khi vào phòng khách sạn, tôi lên mạng tìm kiếm thông tin về Ô Diệu đầu tiên.

Mất tích.

Mẹ tôi mất do tai nạn.

Nửa năm sau, lịch sử vẫn không thay đổi chút nào.

Buổi chiều tâm trạng tôi thực sự vô cùng tồi tệ. Cho đến khi đứng ngoài trời tuyết hút thuốc một lúc lâu, lạnh cóng đến sắp chết lặng, lúc quay về phòng phát hiện Đàm Giảo đã ngủ rồi.

Tôi khẽ khàng tắt đèn, chỉ để lại đèn bàn, ngồi xuống bên cạnh giường, nhìn dáng vẻ ngủ yên ổn của cô ấy, sự áy náy và đau lòng tuôn trào. Trong ánh sáng lờ mờ, có thứ gì đó thúc giục tôi, tôi để tay sang hai bên cô ấy, cúi đầu nhìn cô ấy. Trong khoảnh khắc này thực sự không nhịn được nữa, muốn ôm thật chặt lấy cô ấy, muốn hôn môi, muốn ra sức chiếm hữu.

Tôi cũng thực sự cúi đầu hôn rồi.

Một lát sau, khi tôi ngẩng đầu lên đã thấy chiếc áo tắm của cô ấy tuột ra, đường cong trắng nõn no đủ, chiếc đùi nhẵn bóng đập ngay vào mắt. Đôi chân đã dụ dỗ tôi vô số lần. Lúc này cô ấy khẽ ưm một tiếng, trở mình. Tôi nghe thấy tiếng tim mình đập loạn nhịp, vô thức bắt lấy cổ tay cô ấy. Nếu như cô ấy tỉnh lại vào lúc này...

Cô ấy không hề tỉnh lại.

Cô ấy thoáng chép miệng trong mơ, tiếng thở đều đều ổn định.

Có thứ nào đó thiêu đốt ngực tôi, không ai biết, cô ấy cũng không biết. Ngọn lửa kia dần lan tràn, sắp nuốt chửng đôi mắt tôi. Tôi không biết mình phải đấu tranh bao lâu, có lẽ rất ngắn cũng có lẽ rất dài, ngọn lửa chìm trong tôi cũng khó mà phân biệt.

Song cuối cùng ngọn lửa dần hạ nhiệt, trong tiếng hít thở nhẹ nhàng của cô ấy dần dần dập tắt, vùi vào trong lồng ngực lạnh như băng của tôi.

Tôi buông cô ấy ra, chống trán, nằm xuống bên cạnh cô ấy.

Đêm đó khi chúng tôi quay về phòng, tôi cầm gối, chăn ném lên salon. Cô ấy nhìn hành động của tôi, không nói lời nào.

Chờ tôi tắt đèn nằm trên ghế, nhìn trần nhà trong bóng tôi, cũng nghe thấy tiếng thở bất an, không ngủ được của cô ấy.

"Ghế ngắn thế kia, nếu không chúng ta đổi đi?" Cô ấy lên tiếng.

Tôi đáp: "Không cần."

Chúng tôi im lặng một lúc. Cô ấy nói: "Thực ra anh có thể ngủ trên giường."

Tôi lấy tay che mắt, chậm rãi nói: "Tôi không làm được."

Không biết cô ấy nghe được ý gì trong lời nói của tôi, song cô ấy cũng không nói gì thêm nữa. Tôi lại nằm một lát, nghe thấy tiếng thở của cô ấy đều đều, biết rằng cô ấy đã ngủ rồi.

Còn tôi vẫn mở to mắt, nằm một lúc lâu, trong tiếng thở của cô ấy, trong căn phòng cũng có hơi thở như có như không thuộc về cô ấy, tâm trạng dần bình thản chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, tôi bị tiếng đập cửa đánh thức. Mở mắt ra nhìn thì ánh nắng đã chiếu xuyên qua rèm vào. Đàm Giảo vẫn còn đang ngủ, trong miệng lẩm bẩm, dùng chăn che kín đầu, rõ ràng ngủ say đến mức chả quan tâm gì. Một chân còn vắt bên ngoài chăn. Tôi bò dậy, dém chăn lại cho cô ấy, sau đó mặc quần áo ra mở cửa.

Ánh nắng trong veo, mùi tuyết theo gió bay đến. Cô gái cao gầy mặc trang phục vận động đeo kính râm đứng ở cửa, nhìn thấy tôi, tháo kính xuống, hơi sửng sốt, sau đó gật đầu: "Xin lỗi, gõ nhầm phòng." Sau đó xoay người muốn đi.

"Tráng Ngư." Tôi gọi, nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của cô ấy, "Cô không gõ nhầm đâu, Đàm Giảo ở trong. Cô ấy vẫn còn đang ngủ."

Người bạn thân nửa năm trước của Đàm Giảo hiển nhiên đã không còn nhận ra tôi.

*****

Vẻ mặt kinh ngạc của Tráng Ngư vẫn giữ nguyên, tôi thậm chí còn cảm thấy cả người cô ấy cứng đờ khi theo tôi đi vào phòng, cũng tràn đầy đề phòng. Tôi gấp gọn chăn trên ghế salon, đánh thức Đàm Giảo đang mơ màng, rồi đi WC rửa mặt. Sau đó chợt nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện vội vàng của hai cô gái.

Chờ tôi đi ra, vẻ mặt hai cô gái đã rất khác ngồi trên giường. Vẻ mặt Đàm Giảo là bất đắc dĩ cùng lười giải thích, còn Tráng Ngư không hề che giấu quan sát tôi. Tôi không biết Đàm Giảo nói gì với cô ấy, nhưng cô ấy rõ ràng không có ý định buông tha cho người đàn ông ngủ chung một phòng với bạn thân cô ấy.

Đợi Đàm Giảo rửa mặt xong, ba người chúng tôi ngồi đối diện nhau, Đàm Giảo lên tiếng: "Vậy tôi bắt đầu nói chuyện chính nhé."

Tráng Ngư: "Á, không cho nhân vật nam chính trong phòng lên tiếng sao?"

Đàm Giảo im lặng, nhanh chóng liếc tôi, nói tiếp: "Tráng Ngư, anh ấy không phải nhân vật nam chính gì hết! Chúng tôi chỉ vì chuyện quan trọng nên mới chung phòng thôi."

Tráng Ngư: "À, chuyện quan trọng."

Đàm Giảo: "Shit!"

Tình cảnh trò chuyện y hệt như lúc Tráng Ngư gặp tôi ở nhà Đàm Giảo.

Tôi không nhịn được cười, Đàm Giảo có lẽ cũng nhớ tới chuyện đó, nhìn qua tôi cười. Chúng tôi nhìn nhau mấy giây, Tráng Ngư ở bên cạnh đột nhiên "Shit" một tiếng, nói: "Hai người thực sự coi tôi mù sao? Cái này còn gọi là không có chuyện gì? Cho nên Đại Châu thực sự ngủ với anh rồi? Cái cô nàng trạch nữ này rõ ràng so với tôi... Không được bà đây không vội vàng, đi ra ngoài hít thở không khí, tiếp nhận sự thật này..."

Tôi không nghĩ tới cô gái thanh tú như Tráng Ngư lại nói chuyện không che giấu gì như vậy, chỉ cảm thấy mí mắt giật giật, vô thức nhìn về phía Đàm Giảo. Mặt cô ấy lập tức đỏ lên, ánh mắt chạm vào tôi rồi lại né tránh, sau đó kéo lấy Tráng Ngư định bỏ chạy, che miệng cô ấy: "Cô lại nói linh tinh rồi, không chơi với cô nữa!"

Cuối cùng Tráng Ngư cũng chịu yên phận, nhưng ánh mắt nhìn chúng tôi đã sáng tỏ.

Hôm qua Đàm Giảo từng nói giải thích chân tướng cho Tráng Ngư thực sự quá phức tạp mà cũng khó có thể tin nổi, cho nên nói thẳng luôn.

"Tráng Ngư, là như thế đấy. Dù cô tin hay không, nhưng chỉ cần giúp chúng tôi góp ý là được rồi." Đàm Giảo mở lời như vậy đấy.

Vẻ mặt Tráng Ngư trở nên nghiêm túc. Đàm Giảo đã tin tưởng cô ấy như vậy thì tôi tạm thời tin cô gái mồm miệng lanh lẹ này thật sự có tài.

Đàm Giảo: "Có hai người một lần tham gia du lịch trên thuyền, nhưng sau khi trở về, một người mất kí ức trong chuyến du lịch, một người thì mất đi trí nhớ gần một năm. Sau đó, bọn họ phát hiện cách nửa tháng sẽ quay về con thuyền kia. Cũng tức là..." Đàm Giảo lấy giấy bút, vừa đánh dấu mỗi lần chúng tôi dịch chuyển, vẽ rất nhiều đường cong.

Sau khi nói xong toàn bộ, Đàm Giảo hỏi: "Như thế nào? Nhìn ra chưa? Có cảm giác gì?"

Tráng Ngư cầm lấy tờ giấy kia, nhìn chằm chằm một lúc lâu: "Cái này khá thú vị, để tôi nghĩ một lúc đã."

Đàm Giảo bình tĩnh nói: "Ừ." Trao đổi ánh mắt với tôi, đột nhiên như nhớ ra gì đó, nhanh chóng dời đi. Câu nói kia của Tráng Ngư lại đột nhiên vang lên bên tai tôi, tim tôi đập cũng nhanh hơn.

Chiếc cốc trước mặt Đàm Giảo đã trống không, tôi nhấc bình nước rót cho cô ấy. Ai ngờ cô ấy lại thò tay cầm cốc, nước ấm rớt vào tay. Cô ấy a lên một tiếng, tốc độ tay tôi nhanh hơn so với cô ấy rụt tay lại, cầm chặt tay cô ấy. Chúng tôi ngừng lại một lúc, rồi tôi buông tay ra. Vẻ mặt cô ấy thản nhiên rút tay về, cúi đầu thổi hai cái, như thể chưa từng xảy ra chuyện gì.

*****

Tráng Ngư lên tiếng: "Vậy hai dòng thời gian..."

Trong đầu tôi nhanh chóng có luồng ánh sáng hiện lên.

Hai dòng thời gian.

Hai dòng thời gian tương ứng với hai hướng đi.

Mấy ngày quay về như thoi đưa, buồn vui lẫn lộn, thay đổi rất nhanh, chiếm giữ toàn bộ sự chú ý của tôi, lại khiến cho tôi không để mắt đến khả năng nào đó như ẩn như hiện. Tôi nên sớm phát hiện ra mới phải.

Tôi ngẩng đầu, nhìn tờ giấy Đàm Giảo vẽ trên tay Tráng Ngư. Hai dòng thời gian tương ứng kia.

Nếu như một cái không ngừng lùi, một cái tiến về phía trước bình thường, như vậy kết quả cuối cùng sẽ như thế nào đây?

Tráng Ngư hiển nhiên cũng nghĩ giống tôi, trong mắt cô ấy loé lên sự hưng phấn, kéo Đàm Giảo nói: "Cô xem đi, hai người kia bắt đầu từ tháng 7 năm 2017 là thời gian lùi lại có đúng không? Còn khi bọn họ quay về thuyền, dòng thời gian tiến về phía trước, tuy là tốc độ tương đối chậm..."

Đàm Giảo a lên, rõ ràng cũng đã nghĩ ra.

Tráng Ngư cúi đầu xuống, nhanh chóng vẽ hai đường trên giấy, một đường từ trái sang phải, một đường từ phải sang trái, nói luôn: "Đầu kia lùi rất nhanh hơn nữa nếu tiếp tục như vậy sẽ xảy ra chuyện gì?" Cô ấy nối hai đường vào vẽ bằng nét đứt quãng, chỉ cùng về một điểm.

"Sẽ giao nhau." Tôi nói, "Hai dòng thời gian sẽ giao nhau tại điểm nào đó."

Tráng Ngư tán thành liếc tôi một cái, thấp giọng: "Người đàn ông của Đại Châu cũng không ngốc... Anh ấy nói đúng, sau khi giao nhau sẽ xảy ra chuyện gì đây?"

Tôi và Đàm Giảo cùng im lặng. Ánh mắt cô ấy đang chấn động, cho nên chúng tôi vừa mới cùng phỏng đoán đến loại khả năng này.

Tráng Ngư hít sâu một hơi: "Tuy tôi cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì, có lẽ theo như logic vật lí đến điểm kia thời gian không thể tiến mà cũng không thể lùi nữa, nói cách khác, tất cả sẽ chấm dứt. Nếu không sẽ vi phạm nguyên lý vật lí cơ bản nhất, hệ thống thời gian cũng sẽ sụp đổ.

Nói cách khác, ở điểm kia sẽ cất giấu tất cả bí mật, kể cả lực lượng vũ trụ thần bí kia, còn cả nguyên nhân hai người kia vượt thời gian. Nó sẽ là điểm cuối cũng là khởi đầu mới. Tất cả chân tướng đều rõ ràng rồi!"

Buổi trưa ánh mặt trời ấm áp, nhiệt độ tăng trở lại. Tuyết đọng trên nhánh cây đã tan đi hoá thành nước rơi xuống. Tôi đứng ngoài ban công hút thuốc, hai cô gái còn đang trò chuyện trong phòng. Trong lòng tôi đã vô cùng chắc chắn với suy đoán vừa rồi. Điểm giao giữa hai dòng thời gian sẽ là kết thúc cũng đồng thời là khởi đầu mới.

Chỉ là không biết khi đó tôi và Đàm Giảo ở nơi nào.

Cửa ban công bị kéo ra, Đàm Giảo thăm dò đi ra: "Tráng Ngư phải về rồi. Em đã nhờ cô ấy giúp chúng ta điều tra kĩ về hồ nước kia."

Tôi và Đàm Giảo đưa Tráng Ngư ra bến xe, cô gái này vẫn không ngừng suy nghĩ, nghiêm túc gật đầu: "Yên tâm, ở thiên hạ này chó ngành kỹ thuật là một nhà. Tôi sẽ nhờ đám bạn bên khí hậu, địa chất, vật lí điều tra kĩ càng tất cả tài liệu về cái hồ kia."

Tôi nói: "Cảm ơn."

Đàm Giảo và Tráng Ngư khẽ ôm nhau một cái, cái ôm hơi nhanh cũng hơi lâu. Tôi cảm giác được Tráng Ngư đã đoán ra điều gì. Cô ấy nói với Đàm Giảo: "Bảo trọng. Có chuyện gì có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào." Lại liếc tôi, mắt lộ ra chất vấn. Tôi gật đầu, ra hiệu mình sẽ chăm sóc Đàm Giảo. Cô ấy hiểu ý cũng gật đầu một cái.

Đàm Giảo thấp giọng: "Ngư à, không biết lần sau chúng ta gặp mặt sẽ là lúc nào..."

*****

Tráng Ngư: "Tôi về nhà đón Tết âm lịch rồi lại đến, chẳng lẽ cô định với anh ấy..." Phía sau hạ thấp giọng nên tôi không nghe được. Hai người nói xong, Đàm Giảo lại cười hì hì.

Hai cô gái buông nhau ra, Tráng Ngư lại hỏi: "Cô không về nhà đón Tết sao?"

Đàm Giảo không đáp, chỉ cười lắc đầu. Tôi hiểu ý của cô ấy, cô ấy thậm chí còn không xác định được mình có thể trải qua mấy ngày Tết không.

Tráng Ngư đi rồi, tôi và Đàm Giảo sóng vai về khách sạn. Tôi cảm thấy cô ấy hơi tổn thương, nhưng lại không biết an ủi thế nào. Xung quanh thường xuyên có người dân trong thôn đi qua, quan sát khách đến từ xa là chúng tôi.

Đàm Giảo hỏi: "Anh cảm thấy điểm giao kia sẽ là ở đâu?"

Tôi lắc đầu.

Cô ấy hỏi tiếp: "Có phải tại đáy hồ kia không?"

Tôi gật đầu: "Có khả năng."

Cô ấy lại im lặng một lúc, lên tiếng: "Có phải là vì vụ án của Ô Diệu không?"

Tôi không đáp.

"Sau điểm giao kia..." Đàm Giảo nói, "Chúng ta có thể quay lại vị trí của mình, quá trình vượt thời gian cũng sẽ chấm dứt. Cuối cùng đã có hi vọng rồi."

Tôi mỉm cười: "Đúng vậy."

Cô ấy lại cúi đầu, hỏi: "Lúc đó, A Ngộ, anh sẽ vẫn còn nhớ em chứ?"

Cô ấy hỏi rất bình tĩnh, giọng nói dịu dàng, không còn thản nhiên như thường.

Tôi nói: "Tôi nói rồi, không biết."

Cô ấy lại hỏi: "Làm sao anh biết được?"

"Tôi chính là biết như vậy."

"Dù thế nào cũng sẽ không quên sao?" Cô ấy nói tiếp.

Tôi im lặng, đáp: "Chết cũng không quên."

Tôi không ngẩng đầu lên, không nhìn thấy đôi mắt cô ấy. Xung quanh gió khẽ thổi qua, có tuyết bay xuống. Sau đó tôi nghe thấy tiếng động, hoá ra cô ấy đã thò tay bốc tuyết trên cây. Dường như cũng chả có mục đích gì, chỉ là lấy xuống, trong tay vân vê vứt đi. Ánh mặt trời rất nhạt, chiếu vào mặt tuyết óng ánh. Cô ấy chơi một lát, tôi yên tĩnh ở bên cạnh nhìn, có thể thấy tâm trạng của cô ấy đã khá hơn rồi.

Nhìn ngón tay mảnh khảnh trắng nõn của cô ấy dính chút tuyết. Tôi hỏi: "Chỗ bị phỏng còn đau không?"

"Chút đó tính gì?" Cô ấy quay đầu cười với tôi, nụ cười vô cùng rực rỡ, "Đã không còn đau rồi. Dù sao mỗi ngày đều bị vận mệnh chi phối, chúng ta có nên bớt chút thời gian đắp người tuyết không?"

Tâm trạng của tôi lúc này vô cùng thả lỏng, nhất thời không muốn nghĩ gì nữa. Tôi ngậm điếu thuốc vào miệng, nhìn ngón tay cô ấy vì lạnh mà đỏ lên: Em đứng bên cạnh, đừng làm gì, để tôi đắp cho."

"Dựa vào gì chứ?" Cô ấy bĩu môi, ngồi xổm xuống, bắt đầu lấy tay gom tuyết. Tôi nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của cô ấy, khẽ cười. Cô ấy ngẩng đầu nhìn tôi, trong mắt còn sáng hơn cả tuyết.

Chúng tôi cứ như vậy ngồi xổm xuống, một người tuyết dần thành hình, tuy hai tay lạnh như băng, nhưng đều thoải mái.

"... A Ngộ?" Phía sau truyền đến tiếng nói do dự quen thuộc. tôi dừng động tác lại, Đàm Giảo cũng sững người.

Trần Như Anh của mùa đông này đứng ngay phía sau chúng tôi, trên con đường thôn nhỏ. Cô ta mặc áo lông trắng, đeo khăn quàng cổ đỏ, còn đeo khẩu trang, chỉ lộ ra đôi mắt cong cong, vui vẻ, kích động, còn cả lưu luyến nhìn qua tôi. Sau đó kinh ngạc nhìn Đàm Giảo, lộ ra sự nghi ngờ.

Tôi kéo Đàm Giảo đứng dậy, trong lòng lập tức hiểu rõ.

Trần Như Anh không nhớ chuyện xảy ra trên thuyền, cũng không nhận ra Đàm Giảo bên cạnh tôi, giống y như Ngôn Viễn.

Bọn họ sau đó đều quên đi tất cả.

Crypto.com Exchange

Chương (1-70)