Ô Ngộ
← Ch.19 | Ch.21 → |
Tôi ngồi trong quán đồ nướng, chung quanh rất ồn ào, mùi khói dầu và mùi thuốc nồng nặc xung quanh hình như cách tôi một khoảng.
Trong đầu tôi bây giờ, đều là hình ảnh đứng trước cửa tiệm sáng nay.
Giọng của Đàm Giảo dần dần truyền vào tai tôi: "Anh Ngộ, ...Anh Ngộ, nghĩ gì mà mất hồn thế?"
Tôi nói: "Nghĩ đến người phụ nữ của tôi."
Hai người bọn họ đều sửng sờ, dù sao họ chưa từng nghe tôi nhắc đến nên bắt đầu hỏi lung tung: "Chị dâu là người phương nào vậy?"
"Anh Ngộ, lần này anh về quê, không phải vì chị ấy chứ?"
Tôi hút thuốc nhưng không trả lời.
Tiểu Hoa nói: "Hơn nữa, anh Ngộ đúng là có duyên với phụ nữ, cô gái xinh đẹp hôm nay ở cửa tiệm, hôm anh về quê, cô ấy đã đến tìm anh, nghe nói anh từ chức, trông cô ấy như mất hồn phách vậy. Hai người cấu kết với nhau từ khi nào thế? Còn bà chị xinh đẹp ở tiểu khu Hoa Đình nữa, mỗi ngày đều đến tìm anh Ngộ rửa xe cho..."
Tôi nghe thấy những lời này, trái tim bất giác đập mạnh.
"Hôm ấy Đàm Giảo đã nói gì?" Tôi hỏi.
Tiểu Hoa có lẽ không nghe rõ hỏi: "Ai cơ?'
Tôi đang muốn lặp lại, đột nhiên cảm thấy hơi khác thường, tôi ngẩng đầu lên. Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến liền! Một bóng dáng xinh đẹp đi vào trong quán, cô ấy cúi đầu, cả người rệu rã, trông chẳng có tinh thần, cô ấy cúi đầu ngồi xuống cái bàn ở gần cửa, chưa nhìn thấy tôi.
Trước đây cô ấy nói quán đồ nướng này rất ngon, gần nhà cô ấy, không ngờ tôi gặp lại cô ấy nhanh như vậy.
Điếu thuốc trong tay tôi, ngừng ở giữa không trung, mãi đến khi tàn thuốc rơi xuống.
Phục vụ đưa thực đơn cho cô ấy, cô ấy nhận bút và đánh từng mục, tôi thấy cô ấy gọi: 6 xiên gân thịt, 6 xiên gân bò, 2 xiên đuôi tôm, 2 xiên cánh gà, 2 xiên cá mực, 1 phần nấm kim châm, 1 phần đậu hủ, 1 phần khoai tây, 1 phần rau hẹ, 1 phần ớt xanh... Hôm nay khẩu vị của cô ấy không tệ.
Thấy tôi nhìn đến thất thần, bọn Tiểu Hoa phát hiện thế là bắt đầu làm ầm ĩ: "Anh Ngộ, anh Ngộ, anh đang nhìn ai đấy?"
"Anh Ngộ, anh đang ăn trong bát, nghĩ đến trong nồi đấy."
Đàm Giảo ngẩng đầu nhìn qua đây, chúng tôi bốn mắt nhìn nhau, giữa đám người đang cãi nhau um xùm và hơi nóng hun hút ở trong cửa hàng.
Cặp mắt cô ấy trong veo, trong nháy mắt lộ ra rất nhiều thứ, đó là thứ tôi không nỡ chạm vào. Nhưng nhanh chóng trở về yên lặng, cô ấy vội vã dời tầm mắt, cố ý không nhìn tôi. Tôi chú ý bàn tay nhỏ bé của cô ấy đang nắm chặt, như đang so tài với chính mình.
Tôi dùng sức rít một hơi thuốc.
Hôm qua tôi thấy cô ấy post weibo mới nhất, khi đó tôi cảm thấy ngực mình như bị búa đập, một dòng tình cảm mãnh liệt gột rửa toàn thân tôi, tôi vội thu xếp hành lý, chạy đến trạm xe lửa, mua vé xe sớm nhất về Đại Lý, mới đến sáng nay
Lúc xuống xe lửa, tôi nhìn trời xanh mây trắng Đại Lý quen thuộc, trong đầu tôi vẫn văng văng câu nói ấy:
Mây đen gặp trăng sáng, mây tan trăng không biết.
Có phải vì đã xem nhau như người thân nên cách bày tỏ tình cảm cũng khác người thường đúng không? Một câu nói bình thường như thế, có thể khiến trái tim chậm chạp của người đàn ông đau nhức vô vàn?
Hôm nay cô ấy rất đẹp, lúc ở bên ngoài cửa tiệm tôi đã chú ý đến cô. Cô mặc chiếc váy lộ vai, mái tóc dài xõa trên vai thậm chí còn trang điểm nền nã, khuôn mặt thanh tú trong nháy mắt trở nên xinh đẹp hẳn lên. Hoàn toàn khác với những ngày ở bên tôi, cô ấy chỉ buộc tóc đuôi ngựa rồi mặc chiếc áo phông qua loa. Tuy rằng như thế nhưng cô ấy vẫn thanh lệ động lòng người.
Tôi không rõ sao cô ấy lại thay đổi như vậy, biểu hiện khác với những phụ nữ khi tổn thương, tôi đã lâu rồi không gặp cô gái này, chỉ rít hơi thuốc thôi, tôi cũng thấy lòng mình khó chịu.
*****
Bọn Tiểu Hoa nhìn thấy tôi và Đàm Giảo có gì đó mờ ám, nên càng thêm hưng phấn, cố tình hướng về phía Đàm Giảo gọi tên tôi, khiến cho những người khách khác nhìn bên này đăm đăm. Da mặt Đàm Giảo rất mỏng, bên tai hơi ửng đỏ.
Tôi nói: "Ai bảo các cậu ẫm ĩ tới cô ấy?"
Bọn Tiểu Hoa lập tức đàng hoàng trở lại.
Cô ấy cúi đầu.
Khi đồ nướng được bưng lên, tôi nhai như nhai sáp nến, tôi muốn nhìn cô ấy, nhưng không thể đến gần cô ấy, trong quán đồ nướng ồn ào, có lẽ tôi với cô ấy trở thành hai người yên tĩnh nhất.
Tôi không nghĩ tới mình lại nhận được điện thoại của giáo sư đại học tôi gọi đến vào lúc này.
Giáo sư Trần là phó chủ nhiệm khoa tôi đang theo học thạc sĩ, đối xử với tôi rất tốt. Khi tôi gặp khó khăn về kinh tế, chính thầy ấy đã giao hạng mục cho tôi làm rồi chia hoa hồng cho tôi giúp tôi vượt qua khó khăn. Tôi rất biết ơn thầy. Nhưng sau khi trong nhà xảy ra sự cố, tôi rời khỏi trường, cũng ít liên lạc với thầy ấy.
Mấy tháng trước, nghe nói nhà tổ ở quê thầy ấy xảy ra chuyện, hình như xảy ra hỏa hoạn, chết rất nhiều người. Nhận được tin tức, trong ngày hôm ấy tôi muốn liên lạc với thầy ấy, nhưng mãi không được, có tin đồn thầy ấy đã từ chức công việc ở trường, dẫn theo con gái duy nhất trở về quê ở Vân Nam.
Vì thế, lúc này tâm trạng tôi hơi mất bình tĩnh: "Giáo sư Trần? Gần đây thầy có khỏe không ạ?"
Giọng nói của thầy nghe già hơn rất nhiều, cũng ảm đạm hơn: "Ô Ngộ, thầy rất khỏe, mấy hôm trước thầy mới nghe nói em đã rời khỏi trường, vứt bỏ công việc. Hiện nay em sống như thế nào?"
Tôi đáp: "Cũng ổn ạ, em sống em theo cách mình muốn ạ."
Giáo sư Trần thoáng nở nụ cười: "Cuộc sống mình muốn? Haha...Cũng tốt, cũng tốt."
Tôi hơi giật mình.
Bọn Tiểu Hoa bên cạnh cũng thì thầm với nhau: "Giáo sư? Anh Ngộ quen giáo sư?"
"Nhất định là giáo sư ở trường bộ đội đặc chủng rồi.."
Tôi không để ý đến bọn họ, vừa nói điện thoại tôi vừa nhìn phía sau bọn họ, trong tay Đàm Giảo đang cầm cánh gà, cô ấy mở to mắt, khi mắt tôi với mắt cô ấy giao nhau thì cô ấy vội cúi đầu xuống.
Lúc này, giáo sư Trần hỏi tôi: "Ô Ngộ, hiện tại em đang ở đâu?"
Tôi nói: "Em đang ở Vân Nam ạ."
Giáo sư Trần nói: "Tốt quá, thầy cũng đang ở Vân Nam, huyện Lịch, là quê của thầy."
Chúng tôi rõ ràng ở gần nhau như vậy, huyện Lịch ở sát bên thành phố Đại Lý, nghiêm túc mà nói, huyện Lịch thuộc một châu của Đại Lý. Tôi nói: "Giáo sư, em ở cách thầy cũng gần, mai em sẽ đến thăm thầy."
Giáo sư Trần hình như rất vui vẻ, nói: "Được, nếu em đã bằng lòng đến chơi...Thầy cũng có việc muốn nhờ em."
"Xin thầy cứ nói ạ."
"Em đến đây, sẵn tiện đến thăm Như Anh luôn, tốt nhất có thể làm bạn với con bé mấy ngày.
Em cũng biết trước đây con bé thích em, sau khi trong nhà xảy ra chuyện, sức khỏe nó cũng không tốt lắm, tính cách trở nên hướng nội, không muốn đi ra ngoài, không muốn kết bạn, cứ tiếp tục như vậy, thầy sợ nó sẽ hủy hoại bản thân mình, trước đây nó nghe lời em nhất. Em giúp thầy khuyên bảo con bé được không?"
Trần Như Anh, cái tên này, đối với tôi xa xôi giống như nghe từ kiếp trước. Trong đầu tôi dần dần hiện ra đường nét cô gái nhanh nhẹn năm đó, cô ấy là con gái của giáo sư Trần, với những học sinh nghèo như chúng tôi, cô ấy là thiên kim tiểu thư xứng với tên thực. Cô ấy thường vui vẻ chạy đến phòng thí nghiệm chơi, và hay theo đằng sau tôi. Lúc ấy cô ấy thường mặc quần áo màu trắng, cả người thanh khiết, hoạt bát được thầy cô, bạn bè trong trường yêu mến.
Tôi không phải không nhận ra tình cảm của cô ấy, nhưng cô ấy không phải mẫu người tôi thích, dù giáo sư Trần cố ý tác hợp mấy lần, tôi vẫn giữ khoảng cách nhất định. Sau đó giáo sư Trần cũng hiểu tâm ý của tôi, nên không nhắc nữa, nhưng cô ấy vẫn thích dính lấy tôi, tôi rất bận cô ấy vẫn dính không ngừng.
*****
Có đôi lần, tôi dẫn Ô Diệu đi ăn cơm, cô ấy cũng muốn đi theo. Ô Diệu không thích cô ấy, hai người họ tôi một câu, cô một câu sau đó lại bất hòa, có lần Ô Diệu còn khiến Trần Như Anh tức giận bỏ đi, lúc ấy Ô Diệu hỏi tôi: "Anh, anh không đuổi theo sao?'
Tôi nói: "Tại sao anh phải đuổi theo, anh đâu kêu cô ấy đến đây."
Ô Diệu nghe xong, vui vẻ ôm cánh tay tôi nói: "Vậy thì tốt rồi, loại Bạch Liên Hoa hay làm dáng này không thích hợp với anh đâu, em không muốn cô ấy trở thành chị dâu của em."
Tôi cười: "Vậy em muốn chị dâu như thế nào?"
Ô Diệu suy nghĩ rồi nói: "Chân thực, có chủ kiến, không ra vẻ, biết thông cảm cho người khác, biết chăm sóc cho anh, yêu anh, đừng giống như cô Trần ngốc, bạch, điềm này chỉ một lòng hướng tới sự lãng mạn."
**
Chuyện cũ giống như ngọn đèn trên đầu, vàng vọt, mờ mờ ảm đạm như sương mù trong nháy mắt bao phủ lấy tôi. Tôi ngẩng đầu lên, xuyên qua những thứ mờ ảo đó, người tôi thấy đầu tiên trong đám đông chính là Đàm Giảo.
Đường nét của cô dưới ánh sang lộ ra vẻ sáng ngời, nhu hòa. Tôi biết cô ấy đang nghe trộm nhưng hoàn toàn chẳng ảnh hưởng đến tốc độ ăn của cô, đồ ăn trên bàn đã bị cô quét hơn phân nửa, lúc này tay trái cô ấy cầm chai bia, tay phải cầm xâu cá mực, khóe miệng còn dính mỡ, đôi mắt đẹp ấy đang liếc nhìn tôi, giây lát sau lại trốn tránh ánh mắt tôi.
Nỗi đắng chát tràn ra trong long tôi, tôi nhìn cô ấy lại nhớ đến những lời của Ô Diệu, khẽ mỉm cười.
Tôi hỏi: "Giáo sư, sao Như Anh lại thay đổi nhiều như vậy ạ?'
Giáo sư Trần im lặng một lát rồi nói: "Con bé tận mắt nhìn thấy mẹ, bà ngoại, cô nó...Đều bị chết cháy."
Lòng tôi thấy bi thương.
Ngoài ra còn có một việc. Khi ấy công việc tôi rất bận rộn, tôi muốn dẫn Ô Diệu đi du lịch, giáo sư Trần đã giới thiệu chiếc thuyền 'Điền mỹ nhân' cho tôi. Sau đấy tôi mới biết Như Anh với mẹ cô ấy cũng đăng ký trong đoàn đó.
Bọn họ cũng ở trên thuyền. Rồi gia đình bọn họ xảy ra chuyện.
Nếu như là lúc trước, tôi sẽ không nghĩ gì nhiều...Nhưng bây giờ, nhà bọn họ xảy ra tai nạn, có thể liên quan đến chiếc thuyền đó hay không? Tôi phải đi gặp Trần Như Anh.
Tôi nói: "Giáo sư Trần, ngày mai em sẽ đến thăm thầy và Như Anh."
Cúp điện thoại, tôi thấy hai người Tiểu Hoa đang cười nhìn tôi, một trong số đó nói: "Anh Ngộ, Như Anh là tên một cô gái phải không? Anh vừa nhắc đến liền nở nụ cười rồi."
Tôi nhắc đến Như Anh liền nở nụ cười khi nào?
Người còn lại nói: "Người phụ nữ anh Ngộ vừa mới nghĩ đến, không phải là cô ấy đấy chứ?"
Tôi không để ý đến bọn họ, trong đầu tôi đang nghĩ tới chuyện chiếc thuyền, chợt tôi nghe tiếng gọi lạnh lùng của Đàm Giảo: "Phục vụ, gói lại dùm tôi, tính tiền!"
Tôi lập tức ngẩng đầu lên, sắc mặt cô ấy lạnh chưa từng có, ánh mắt cô ấy bình tĩnh nhìn xung quanh nhưng chưa liếc nhìn tôi. Cô ấy nhận lấy thức ăn đóng gói và tiền thừa, rồi bước đi thẳng, không quay đầu lại.
Tôi vẫn nhìn cô ấy đi xa, tôi vứt xâu thịt nướng trong tay, cúi đầu rít thuốc, không muốn nói chuyện với bất kì ai, chỉ dùng sức hút thuốc. Bọn Tiểu Hoa lẩm bẩm nói: "Hình như có gì đó sai sai nha? Người đẹp tức giận bỏ đi? Chẳng lẽ đang ghen sao?'
Tôi nhìn đăm đăm vào điếu thuốc ở ngón tay giữa, tâm phiền ý loạn.
Sáng hôm sau, khách trong tiệm không nhiều, ánh mặt trời yên tĩnh. Tôi đang sửa xe, có người đến đập vào bả vai tôi.
Tôi nửa ngồi chồm hổm quay đầu lại, thấy Tiểu Hoa cười đầy thâm ý nhìn tôi: "Anh Ngộ, có người chi 800 tệ làm thẻ rửa xe siêu VIP, là siêu VIP đấy nhưng chỉ định người rửa xe là anh, anh xem..."
Tôi nói: "Không rảnh."
Tiểu Hoa nói: "Cô Đàm hôm qua cũng không được sao?"
Tôi quay đầu lại, nhìn thấy Đàm Giảo đang đứng ở cửa tiệm, đưa lưng về phía ánh sáng, thướt tha, an tĩnh. Trái tim tôi như bị thứ gì đó bóp lấy, tôi vứt cờ lê, đứng dậy từ từ đi tới chỗ cô.
*****
Chúng tôi nhìn nhau.
Khi đợi tôi đến gần, hình như cô ấy hơi lúng túng, cô ấy dời tầm mắt, không muốn đối diện với tôi.
Hôm nay cô ấy ăn mặc rất xinh đẹp, xinh đẹp giống ngày hôm qua. Tôi cúi đầu tựa vào bên cạnh cửa xếp rít vài hơi thuốc, cô ấy chỉ đứng như vậy sắc mặt từ từ ửng đỏ. Có vài người thợ sửa máy đi qua, bị tôi trừng mắt, bọn họ đều trốn mất biệt.
Hai chúng tôi cứ im lặng vài phút như vậy.
"Em không phải đã có thẻ rồi sao? Sao lại làm nữa?" Tôi mở miệng trước.
Đàm Giảo nói: "Vứt rồi." Cô ấy lộ ra nét mặt rất hùng hồn.
Tôi kiềm nén cảm xúc, dập điếu thuốc trong tay rồi nói: "Được, tôi rửa!." Cô ấy đứng nguyên tại chỗ, không động đậy cũng không nói chuyện.
Tôi đi ra cửa tiệm, nhìn thấy xe cô ấy góc cạnh rõ ràng, sạch sẽ. Đúng rồi, hôm qua cô ấy mới rửa, hôm nay lại đến, tôi sờ chiếc xe quen thuộc, nhặt ống nước dưới đất lên, bắt đầu rửa từ đầu đến cuối.
Khi rửa được một nửa, sau lưng truyền đến tiếng giày cao gót 'bịch bịch' không cần quay đầu lại, tôi vẫn biết là cô ấy.
Tôi đưa lưng về phía cô.
Cô ấy nói: "Ô Ngộ, đừng nghĩ rằng tôi tìm anh rửa xe là còn muốn quấn lấy anh, anh rửa xe cho tôi, là chuyện đã nói từ trước rồi."
"Ừ."
Cô ấy còn nói: "Tôi đã không còn nghĩ gì đến anh nữa rồi."
Tôi nhìn cửa xe sáng bóng phản chiếu bầu trời và những tòa kiến trúc méo mó. Tôi vẫn lau từ từ, không nói từ nào.
Cô ấy lại nói bằng giọng điệu bình thường từ tốn: "Thật ra trước đây tôi cũng không nghĩ nhiều, là anh đã hôn tôi rồi nói không thể ở bên nhau, anh đừng hiểu sai ý nhá."
Tôi vứt khăn xuống đất, quay đầu lại nhìn cô, cô ấy hơi kinh ngạc, rụt người lại, tôi mới ý thức động tác của mình hơi mạnh.
Tôi im lặng, kìm nén tâm trạng đang cuồn cuộn, tôi nói: "Tôi biết rồi, em không cần nhắc lại chuyện đó, xế chiều hôm nay tôi sẽ đến huyện Lịch, một hai hôm nữa mới về, chuyện chiếc thuyền, chờ tôi về chúng ta từ từ bàn bạc."
Đôi mắt cô ấy bình tĩnh như lần đầu gặp nhau trên thuyền, khí chất trong trẻo, lạnh lùng, độc lập, cô ấy nói: "Tôi không có hứng thú nhắc lại, anh đi gặp giáo sư và Như Anh? Hôm qua giọng anh không nhỏ chút nào."
Lòng tôi hơi đau nhói, tôi đáp: "Giáo sư lúc trước có ơn với tôi, nay nhà thầy ấy xảy ra chuyện, tôi phải đến thăm. Còn có một chuyện: Khi đó cô ấy với mẹ cô ấy cũng ở chung thuyền với chúng ta."
Nét mặt Đàm Giảo lộ chút xúc động: "Bọn họ cũng ở trên thuyền? Vợ và con gái giáo sư, vì sao lúc trước anh không nhắc đến?"
Tôi đáp: "Lúc trước có gì cần nhắc đến bọn họ?"
Cô ấy ngước mắt nhìn tôi, chúng tôi im lặng nhìn nhau mấy giây.
Mắt cô ấy xoay tròn, khôi phục chút thần thái linh động, cô ấy nói: "Ồ...Tôi cũng có chuyện muốn nói với anh, có liên quan đến chuyện chúng ta trở lại trên thuyền, tôi đã kể cho Tráng Ngư nghe, cô ấy nói..." Đàm Giảo nói một loạt về những chuyện thời gian song song, wormhole, năng lượng vũ trụ thần bí...
Thật ra những việc này đều giống với suy đoán trong lòng tôi, vì thế khi nhìn thấy tôi không kinh ngạc, cô ấy nghiêng mắt nhìn tôi hỏi: "Anh cũng nghĩ như vậy sao? Cũng đúng, anh là học bá mà, Giống như Tráng Ngư." Trong giọng nói lộ vẻ cô đơn.
Tôi nhìn thấy cô ấy khôi phục dáng vẻ sinh động thì áp lực tâm trạng trong lòng trở nên nhẹ nhõm, cảm xúc chia ly đêm đó như chưa từng diễn ra. Chúng tôi lại bắt đầu nói chuyện như trước, tôi cảm thấy vui mừng vì đây chính là điều tôi muốn.
Tôi nói: "Những ngày chúng ta ở trên thuyền, đã gặp phải năng lực thần bí nào đó."
Cô ấy gật đầu: "Tôi cũng nghĩ thế, nhưng chúng ta phải làm sao mới có thể biết được sự thật?"
Tôi thoáng im lặng rồi trả lời: "Biết đâu sẽ biết được. Đàm Giảo, em có nghĩ chúng ta sẽ trở lại trên thuyền nữa không?'
← Ch. 19 | Ch. 21 → |