Truyện:Mây Đen Gặp Trăng Sáng - Chương 19

Mây Đen Gặp Trăng Sáng
Trọn bộ 70 chương
Chương 19
Đàm Giảo
0.00
(0 votes)


Chương (1-70)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Mấy ngày nay, cuộc sống của tôi vô tri vô giác trôi qua, quả thực không phù hợp với tín điều 'Nhân sinh đắc ý tu tẫn hoan' (1) đã đặt ra.

(1) Đời người khi nào đắc ý thì nên tận tình vui sướng.

Vì thế hôm nay, cảm xúc trong lòng cứ ấm ức đến cực điểm, tôi đột nhiên cảm thấy khinh thường cảm giác bi thương, kể cả tình yêu, tôi tắm cho đã, sau đó thử những chiếc váy mát mẻ trong tủ, trang điểm hết sức nền nã, mang giày cao gót đi tìm Tráng Ngư ăn canh cá luộc.

Như Lỗ Tấn tiên sinh đã nói, không cùng nổ trong im lặng, ngay cả im lặng cũng phải trở nên phi thường.

Tôi với Tráng Ngư hẹn nhau ở cổng trường học của cô ấy.

Tráng Ngư gần đây bị số con rệp, thường thì giờ này cô ấy đã được nghỉ hè, nhưng cô ấy còn rất nhiều bài tập và kiểm tra. Tôi hẹn cô ấy mấy lần, nhưng cô ấy đều nói: Mình bận lắm, thi đến nỗi sắp thành thịt khô rồi, hôm nay cô ấy cuối cùng cũng dành được ít thời gian đến đây. Nhưng cô ấy vẫn mặc áo phông màu đen nhăn nhúm, tóc rối như ổ gà, trong tay ôm một đống bài kiểm tra, tôi vốn muốn dốc bầu tâm sự gần đây đau xé ruột xé gan với cô ấy, nhưng nhìn thấy bộ dạng của cô ấy, còn thảm hơn tôi, tôi nhất thời không còn muốn thổ lộ tâm sự nữa rồi.

Những người phụ nữ không được như ý như chúng tôi, trước tiên cứ chén sạch sáu cân cá luộc rồi tính.

Trong khi chờ đồ ăn bưng lên, Tráng Ngư đang vùi đầu làm bài thi, tôi chưa quên mục đích chủ yếu hôm nay đến tìm cô ấy, những chuyện lạ lùng đó bây giờ như miệng giếng sâu trong cuộc sống của tôi, nhìn những người bên cạnh tôi, chỉ có Tráng Ngư mới có thể hoàn toàn tin cậy, lại hiểu những thứ như khoa học viễn tưởng, nghịch chuyển thời không, cơ học lượng tử...

Tôi khẽ nói: "Tớ có một chuyện rất ly kì, rất đáng sợ muốn nói với cậu."

Tráng Ngư ngước mắt lên liếc nhìn tôi rồi thấp giọng nói: "Được, chờ mình làm xong cái đề này đã."

Tôi chợt thấy hơi do dự, chuyện lớn như vũ trụ thế này, đến hỏi cô ấy có khả thi không?

Khi cá được bưng lên, Tráng Ngư đóng bài thi lại rồi nói: "Cuối cùng cũng làm xong rồi, mệt chết bà đây."

Cô ấy phun xương cá ra rồi ngẩng đầu lên: "Dĩ nhiên tin rồi. Khi tốc độ vượt qua tốc độ ánh sáng, có thể quay ngược thời gian, mặc dù con người trên trái đất này vẫn không biết gì, nhưng mình cái điều này có tồn tại trong vũ trụ."

Trong lòng tôi thấy hơi an ủi, đây là lần đầu tiên tôi có cảm giác tự hào và an toàn về nền tảng tình bạn của mình.

"Có thể nói như thế này, không phải thời gian đảo ngược mà là bạn mình trở về quá khứ nán lại đấy một vài giờ sau đó quay trở về hiện tại." Tôi nói

Cô ấy hỏi: "Sau đó thì sao?"

Tôi nhìn xung quanh, không có ai nghe thấy, nên mới thấp giọng nói rõ: "Tớ đã xuyên qua rồi." Khoảnh khắc ấy tôi cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn vì bí mật này.

Cả người Tráng Ngư và nét mặt của cô ấy ngừng lại vài giây.

Sau đó 'phốc' một tiếng, phun bia lên đầy mặt tôi.

"What the fuck!" Tôi quát sau đó cầm khăn ăn lên lau điên cuồng, tôi thật muốn vứt tờ giấy lên mặt cô ấy, cô ấy nín cười, nói: "Thật xin lỗi! Thật xin lỗi! Nhưng mà nét mặt khẩn trương của cậu vừa rồi kết hợp với bộ dạng cúi đầu lẩm bẩmTrông rất giống người bị bệnh thần kinh!"

Tôi: "..."

Chờ tôi chùi xong, cô ấy dùng nét mặt khó mà hình dung nhìn tôi. Chúng tôi lúng túng nhìn nhau vài giây, tôi mới bình tĩnh trở lại, mới nói: "Tráng Ngư, tớ không nói đùa với cậu đâu, cũng không phải đang điên, mà chuyện này thật sự xảy ra với tớ."

Không biết có phải sắc mặt tôi quá khó coi hay không, tôi cảm thấy ngón tay mình rất lạnh, Tráng Ngư cũng im lặng, sau đó cô ấy nói: "Cậu khẳng định mình không nằm mơ? Không tưởng tượng rồi tự ngộ nhận?"

Tôi nói: "Tuyệt đối không. Cậu có nhớ mùa hè năm ngoái mình đăng ký đi du lịch trên một chiếc du thuyền không? Tớ đã về lại trên du thuyền đó, nán lại đấy mấy giờ, rồi quay về hiện tại, không phải nằm mơ đâu, bởi vì có người đi chung với tớ."

Tráng Ngư nhíu chặt mày: "Ai?'

Tôi nói: "Ô Ngộ."

Có lẽ trong quán cơm quá ồn nên cô ấy không nghe rõ lại hỏi: "Ai?'

Tôi nói: "Ô Ngộ. Khi đó anh ấy cũng đăng ký du lịch trên chiếc du thuyền đó, tớ nói với cậu rồi đó, ngày đầu tiên bọn tớ đã cãi nhau ầm ĩ, kết quả, lần này bọn tớ trở về hôm sau của ngày đó."

Tráng Ngư lộ ra nét mặt bừng tỉnh: Á' rồi lại liếc mắt nhìn tôi: "Vậy cậu với anh ta rất có duyên phận nha."

*****

Lời của cô ấy, khiến chỗ nào đó trong lòng tôi như bị gai đâm.

Tôi nói tiếp: "Bọn mình ở trên thuyền, còn gặp được em gái của Ô Ngộ. Em ấy vốn chết vào một tháng sau, nhưng trên thuyền, em ấy vẫn còn sống."

Tráng Ngư nói: "Em gái?"

Tôi bèn nhớ Tráng Ngư vẫn chưa biết về vụ án đó, tôi mới kể lại vụ án đó cho ấy nghe, từ khi Ô Ngộ còn là học bá cao cấp đến khi bọn họ lên thuyền rồi mất trí nhớ, sau đó em gái bị giết, mẹ qua đời, anh ấy vứt bỏ việc học và công việc, tìm kiếm hung thủ khắp nơi, trở thành một người thợ sửa ô tô giỏi...bọn họ trở lại trên thuyền rồi quay về hiện tại.

Cuối cùng, tôi nói rõ mốc thời gian cho Tráng Ngư biết, thế mà cô ấy lại bộc lộ bản tính bỉ ổi của minh, tôi nói với cô ấy nhiều chuyện phức tạp, quỷ dị như vậy, phản ứng đầu tiên của cô ấy là nâng mi mắt lên nói với tôi: "Đại Châu, giọng điệu cậu khi nhắc đến Ô Ngộ hơi khó chịu lại hơi phóng túng đấy nhé."

Oh shit, ấm mình nhấc không lên mà nói ấm khác (1)

(1) là một thành ngữ nhắc nhở khi hai người nói chuyện không nên nhắc đến những vấn đề thiếu sót, riêng tư của người khác

Tôi nào chịu yếu thế, tôi cười cười nói: "Đừng nói mình, cậu với Thẩm Thời Nhạn thì sao? Mình thấy anh ta đối xử với cậu hơi bất thường đó?"

Tôi vốn tưởng nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của cô ấy, nào ngờ cô ấy sửng sốt hỏi lại tôi: "Thẩm Thời Nhạn? Anh ta không phải là cảnh sát – đối tượng xem mắt của cậu sao? Liên quan gì đến tớ?"

Tôi hơi sửng sờ, cô ấy không giống như đang giả bộ, Tráng Ngư không phải loại người như vậy, lẽ nào do tôi suy nghĩ nhiều, giữa hai người đó chưa nảy sinh bất kì phản ứng hóa học nào? Hay là ít nhất nó chưa nảy sinh với Tráng Ngư?

"Được rồi, nói việc chính đi." Tôi nói: "Cậu giúp mình phân tích một chút, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Tráng Ngư cũng lộ vẻ mặt nghiêm túc hẳn hoi, bút trong tay quay vòng vòng, rồi cô ấy vẽ mấy đường thẳng song song lên tờ giấy, nhưng chúng không thẳng hàng mà giống như chiếc thang được kéo dài ra, cô ấy nói: "Cậu xem, thời gian giống như một đường thẳng, cứ hướng thẳng về phía trước, tớ vẽ bức tranh thành nhiều đoạn như vậy để dễ dàng phân tích cho cậu hiểu."

Tôi gật đầu.

Cô ấy chấm một điểm trên đường thẳng phía dưới, lại chấm một điểm ở phía trên, sau đó lại vẽ thành một mũi tên, cô ấy nói: "Bây giờ, dựa theo sự miêu tả của cậu, cậu từ điểm này, đến điểm này."

Cô ấy vẽ một mũi tên ngược: "Sau đó lại từ điểm đó trở về điểm ban đầu, khoảng thời gian giữa cậu với Ô Ngộ có một nút thắt, bởi vì thời gian chúng ta sống chúng ta nhìn thấy là hư vô mờ mịt, là một thứ gì đó hướng về phía trước. Nhưng thực ra thời gian cũng duy trì tốc độ, ví dụ như tốc độ khoảng cách giữa không gian, chúng ta có thể tùy ý đi từ nơi này đến nơi khác, từ Đại Lý đến Côn Minh, từ Côn Minh đến Thượng Hải, lại từ Thượng Hải trở về Đại Lý, thời gian cũng vậy, khi đạt được điều kiện nhất định, sau thời gian không thể chuyển dịch?"

Hơi khó tiếp nhận nhưng tôi hiểu rõ, tôi im lặng một lát rồi hỏi: "Vậy nguyên nhân tạo ra hiện tượng này là gì?"

Tráng Ngư lại uống một hớp bia, rồi nhìn tôi với vẻ bí hiểm: "Nguyên nhân à, khó nói lắm. Wormhole (1) có thể làm được, cậu đã từng nghe về Wormhole chứ, nó chính là đường đi xuyên qua thời gian để kết nối hai thứ gì đó với nhau. Ngoài ra, trong vũ trụ có hơn 26% là vật chất tối, 70% là năng lượng tối, mà các nhà khoa học vẫn chưa khám phá ra năng lực của bọn chúng. Hoặc ví dụ cậu có nghe một cách nói này chưa? Vũ trụ giống như cái bong bóng, trên thực tế có rất nhiều bong bóng như thế, chính là những không gian song song, cậu đã đi vào không gian song song rồi. Vấn đề của cậu, chỉ sợ những nhà khoa học cũng không thể giải đáp được. Vì vậy..."

Cô ấy đột nhiên nắm lấy vai tôi nói: "Móa! Tớ không thể tin cậu có thể trở về quá khứ, sao chuyện này không xảy ra với tớ? Tớ sẵn lòng á, để bàn tay thời gian đùa giỡn với tớ! Ê! Sao sắc mặt câu cứ trắng như thế vậy? Cậu có biết đó là điều kì diệu mà những người mê khoa học viễn tưởng như tớ có cầu cũng không được không?"

Tôi dùng tay vẻ mặt đầy hưng phấn của cô ấy, tức giận nói: "Cho nên, cậu không biết gì cả?"

Cô ấy nói: "Đâu thể nói như vậy, mặc dù không có cách nào nói rõ nguyên nhân cụ thể, nhưng cũng có thể suy đoán." Nét mặt cô ấy trở nên nghiêm túc hơn lúc nãy, cô ấy nói: "Hoặc là nói, muốn tạo ra sự nghịch chuyển thời gian như thế, phải có năng lượng vũ trụ rất lớn, mới có thể làm được. vả lại vũ trụ rất thần bí, đương nhiên có rất nhiều bí mật. Không để dưới ban ngày ban mặt cậu bị sét đánh mà chẳng có cảm giác gì hết, đúng không? Hơn nữa còn đánh trúng cậu với anh ta. Vì thế, Đại Châu, cậu hãy cẩn thận nhớ lại xem, trước đây, cậu có từng đến nơi nào bất thường và gặp thứ gì đó không bình thường không?"

*****

Chia tay với Tráng Ngư, tôi lái xe đi dạo loanh quanh. Tôi nghĩ đến 'nơi không thích hợp' trong lời cô ấy mà lòng cảm thấy hoảng sợ.

Đối với một trạch nữ như tôi, đây đúng là câu hỏi khó, ngoại trừ thi thoảng đi du lịch, thì nhà, thư viện với nhà hàng là ba điểm trên đường thẳng cuộc sống của tôi.

Lẽ nào trong một năm mất đi ký ức, tôi đã đến chỗ nào đó mà tôi không biết sao?

Không.

Có một ý niệm đang mạnh mẽ hiện lên trong lòng tôi và ngày càng rõ nét – Chính là chiếc thuyền đó.

Bằng chứng chính là đôi mắt của Ô Ngộ và khả năng điều khiển lũ chim của Ngôn Viễn.

Nếu so với những thứ bất thường khác thì chuyến du lịch đó càng thêm không bình thường.

Mấy ngày trên thuyền sau đó, chúng tôi rốt cuộc đã đi đâu hay đã gặp cái gì?

Tô vô thức nghĩ, tôi muốn nói cho Ô Ngộ nghe về những suy luận của Tráng Ngư, nghĩ xong sự khẩn trương của tôi như bong bóng bị kim đâm, ỉu xìu, có gì để nói chứ? Anh ấy đã đi rồi, đâu có quay lại, tôi còn muốn bàn với anh ấy những việc liên quan đến vũ trụ cái rắm gì chứ

Tôi buồn buồn lái xe trở về, bất giác lái đến trước cửa tiệm sửa xe. Tôi dừng xe ở bên lề đường rồi lẳng lặng nhìn vào trong. Chưa bao lâu đã để ý đến nơi này rồi? Bây giờ nhìn mấy lớp xe bị ném ở ngoài cửa cũng cảm thấy thân thiết.

Anh ấy đã đi hơn mười ngày rồi, bọn họ nói anh đã từ chức. Mà tôi, lại thất tình.

Tôi lái xe đến cửa tiệm. Một nhân viên có khuôn mặt thư sinh chào đón tôi: "Người đẹp, có chuyện gì?"

Tôi nói: "Rửa xe."

Anh ta nói: "Ồ, cửa hàng bọn tôi vừa mới khai trương, cô có muốn làm thẻ rửa xe không?" Người đầu tiên đến nói chuyện với tôi cũng giống y như đúc, Tôi cười cười nói: "Không cần, tôi đã có thẻ rồi." Nhưng tôi tìm ở trong ví và trong xe một hồi, bất luận như thế nào vẫn không tìm được

Người thợ đó hơi khó xử nói: "Cô à, thẻ của chúng tôi không có ghi tên, nếu cô không mang theo thẻ..."

Tôi hơi phiền muộn trong lòng, tôi nói: "Được rồi, rửa đi, tôi sẽ trả tiền."

Bọn họ bắt đầu rửa xe, tôi đứng ở phía bên đường đối diện cửa tiệm, nhìn về phía xa xa, ánh nắng chiều chiếu xuống thành phố rất dịu dàng cũng rất lặng lẽ. Lòng tôi bình tĩnh không ít, tôi hiếm khi mang giày cao gót, vì thế tôi đặt mu bàn tay ở phía sau lưng, bước từng bước men theo lề đường chật hẹp.

"Anh Ngộ." Tôi loáng thoáng nghe được trong tiệm vang lên tiếng gọi.

Lỗ tai tôi như bị gai đâm, tôi dừng bước ngỡ mình nghe lầm.

Tôi ngẩng đầu lên.

Gió thổi vù vù khiến cả bầu trời đều rung động, nắng chiều đang giương nanh múa vuốt dưới bầu trời xanh thăm thẳm, một người đàn ông đứng ở cửa tiệm, mặc chiếc áo thun ba lỗ và quần jean tôi quen thuộc. Vì đứng cách hơi xa nên tôi không nhìn rõ mặt anh, nhưng tôi lờ mờ nhìn thấy mái tóc anh đã ngắn hơn, trên cổ cũng lấm tấm mồ hôi.

Anh cũng nhìn về phía tôi.

Ánh mắt anh 6. 0, nên giờ phút này từng lỗ chân lông trên mặt tôi anh cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.

Tôi hơi nghiêng người, bước lùi xuống mép đường, dáng vẻ trông vừa ngốc nghếch vừa chật vật, nhưng trong giây phút yên tĩnh này, trái tim tôi như bị rơi xuống một vò rượu vừa đắng, vừa ướt, vừa chát, nhưng vẫn chưa tìm thấy cửa thoát.

Tôi từ từ ngẩng đầu lên, nhìn thấy anh với Tiểu Hoa cùng với một người đồng nghiệp khác đang đi ra khỏi cửa tiệm, Tiểu Hoa nói: "Anh Ngộ, cuối cùng anh đã trở lại! Phải đi ăn một bữa đón tiếp anh chứ!" Một người khác nói: "Đúng vậy, anh Ngộ, chuyện của anh thế nào rồi?"

Giọng của Ô Ngộ rất thấp, tôi không nghe rõ anh nói cái gì.

Bọn họ từ con đường đối diện đi qua, tôi không biết có phải anh đã nói gì với bọn họ không, bọn họ rõ ràng nhìn thấy tôi nhưng không đến chào hỏi, chỉ quan sát tôi vài lần rồi rời đi với Ô Ngộ.

Anh ấy không có nhìn tôi, xe cửa xong, tôi khởi động một hồi, mới phát hiện đầu mình đang rối loạn, trong đầu tôi đang nhớ lại dáng vẻ lúc nãy của anh, anh cúi đầu, khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, hệt như nụ hôn mười ngày trước, chỉ là lỗi của tôi.

Tôi nghĩ, được rồi, anh ấy đã ổn rồi, hoàn toàn không muốn bị bất luận thứ gì khác làm phiền, đàn ông quả nhiên dứt khoát, nhẫn tâm hơn phụ nữ nhiều.

Tôi phải bình tĩnh trở lại, không cần nghĩ đến chuyện này nữa.

Tôi từ bỏ, sau này tôi không muốn cưỡng cầu anh ấy nữa.

Crypto.com Exchange

Chương (1-70)