Truyện:Mây Đen Gặp Trăng Sáng - Chương 10

Mây Đen Gặp Trăng Sáng
Trọn bộ 70 chương
Chương 10
Ô Ngộ
0.00
(0 votes)


Chương (1-70)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Tôi dừng xe ở dưới chân núi hoang vắng. Tôi liên tiếp đuổi theo lũ chim, chúng bay vào trong bóng tối ở đây. Nơi này giao thông thuận tiện, cách nội thành không xa, nhưng trên núi không có đèn cũng không có người ở, là nơi thích hợp để tội phạm ẩn náu.

Tôi bước trên con đường dọc theo ngọn núi, nhanh chóng leo lên núi. Trên đường đi tôi nghĩ, may mà Đàm Giảo không tới đây, nhiều bụi gai thế này, có lẽ dọc đường có nhiều côn trùng, rắn, kiến ẩn núp, cô ấy đâu chịu được. Mà tôi cũng không nỡ.

Ước chừng đi khoảng nửa giờ đồng hồ, đã đến giữa sườn núi, tôi nhìn thấy trong rừng có ánh sáng lờ mờ. Tôi không đi đường nhỏ, mà trèo dọc theo dốc đứng lên trên, núp ở phía sau một tảng đá lớn, thò đầu nhìn qua.

Ở đấy có một ngôi nhà gỗ cũ kỹ, trên cửa treo một cốc đèn dầu, mấy đứa trẻ đang co lại run lẩy bẩy ở trong góc. Người đàn ông đó cũng ở đây, gã ngồi trên cái ghế mây đã hỏng, tay chống cằm, nhìn những đứa trẻ kia như đang nhìn điều kì diệu gì đó.

Cho dù cách hơn mười mét, tôi cũng có thể nhận ra, đó là bốn đứa trẻ bị mất tích, nhưng nhìn kỹ thì tình hình hơi kì lạ. Trong đó có ba đứa trẻ quần áo tả tơi, đói bụng đến xanh xao vàng vọt, riêng chỉ có một đứa bé trai tên Chu Tử Hàn, 6 tuổi, quần áo sạch sẽ, hơn nữa còn có ghế ngồi, trong tay còn cầm bánh mì và một hộp sữa tươi, há mồm cắn bánh mì, những đứa trẻ đều dùng vẻ mặt ao ước nhìn thằng bé, mà người đàn ông đó đang nhìn Chu Tử Hàn.

Ở giữa phòng, có ít nhất mấy trăm con chim, bọn chúng đều có vẻ thuần phục, im lặng.

Chu Tử Hàn là cậu nhóc mập mạp, sau khi ăn xong thì rụt rè nhìn người đàn ông, nói: "Chú ơi, cháu còn muốn ăn nữa." Những đứa trẻ khác nghe xong thì bắt đầu cầu xin:

"Chú ơi, cho cháu một cái đi."

"Chú ơi, vì sao bạn ấy có, cháu lại không có."

Người đàn ông nở nụ cười, từ trong túi lấy ra một cái bánh mì, lắp bắp nói: "Câm, câm miệng! Mày... Tụi màysao có thể so với nó?"

Gã đưa bánh mì cho Chu Tử Hàn, Chu Tử Hàn liếc nhìn những đứa trẻ khác, nhanh chóng gặm lấy gặm để, những đứa trẻ khác chỉ dám thấp giọng khóc, không dám gây ra tiếng động khác.

Tôi từ từ nằm sấp xuống, vừa định im hơi lặng tiếng đi vòng về đường cũ, ai ngờ lúc này có con chim bay tới lướt qua đầu tôi.

Tôi nghĩ thầm hỏng rồi, quả nhiên con chim ấy phát ra tiếng kêu sắc bén rồi bay về phía căn nhà gỗ. Người đàn ông kia quay đầu nhìn về hướng của tôi, bầy chim cũng hoảng sợ, mấy trăm con chim đồng thời vỗ cánh như trận gió lớn thổi qua rừng cây. Sau đó người đàn ông đó nở nụ cười, khiến cho người ta rất khó chịu, tiếng cười tà ác, rồi hắn huýt sáo một hơi dài, bầy chim tựa như cơn lốc kéo về phía tôi.

Tôi đứng ở trên sườn dốc, không có chỗ ẩn náu, cũng không kịp nhảy xuống, kéo nhánh cây khô bên cạnh, đánh bọn chúng, nhưng số lượng chúng quá đông, cứ bay thẳng đến. Tôi nhìn cái mỏ và đôi mắt màu vàng sẫm hung ác của chúng, tôi bỗng nhiên hiểu bọn chúng muốn mổ mù mắt của tôi.

Tôi nâng một cánh tay lên bảo vệ hai mắt. Bọn chúng mổ trên cổ tay tôi, trên cánh tay máu thịt lẫn lộn.

Đúng lúc này, có một trận gió đánh vào sau ót tôi.

Là người đàn ông đó, hắn dùng tảng đá lớn tập kích sau lưng tôi.

Mà vị trí của tôi hoàn toàn bất lợi, tiến lùi không được, đi về phía trước sẽ bị lũ chim mổ mù mắt, lùi về phía sau sẽ bị hắn đánh trọng thương.

Tôi đột nhiên buông hai tay ra, nhanh chóng xoay người ôm vặn lấy cổ chân hắn, hắn đứng không vững, cây gậy trên tay rơi xuống mặt đất, tôi nhìn thấy sắc mặt hắn hoảng sợ, bầy chim ở xung quanh bổ nhào về phía chúng tôi.

Chúng tôi ở chung một chỗ, ngã xuống từ dốc đứng cao cao. Tôi cảm thấy cái ót mình đâm vào vật gì đó, trước mắt tối sầm, mất đi tri giác.

*****

Tôi không biết mình đã hôn mê bao lâu, tôi cảm giác có người chạm vào thân thể của tôi, tôi giật mình rồi tỉnh táo lại.

Nhìn thấy đầu tiên là ánh trăng trên bầu trời, nửa vầng trăng trong trẻo sáng ngời, treo trên ngọn cây cao. Sau đó tôi cảm thấy có đôi tay dịu dàng đang nâng đầu tôi lên, nhét thứ gì đó mềm mại vào sau ót.

Lúc này đến lượt tôi ngây ngẩn cả người.

Mặt của tôi áp vào cổ của cô, hơi thở trên thân thể mềm mại của cô, ấm áp ngọt ngào. Cô khẽ nói: "Ô Ngộ, anh đừng chết, xe cứu thương hai mươi phút nữa mới tới, nếu anh cứ chết như vậy. Tôi...tôi sẽ không chịu nổi đâu."

Mặc dù trên người vẫn rất đau, nhưng tâm tình tôi thay đổi rất nhiều, ma xui quỷ khiến sao tôi lại hôn lên xương quai xanh mềm mại gầy gò của cô.

Hôn xong rồi, tôi lại hơi hối hận, tôi đang làm cái gì vậy?

Cô ấy lập tức ngồi yên bất động. Tôi gọi: "Đàm Giảo!"

Cô ấy buông tôi ra, nét mặt mừng rỡ: "Anh tỉnh rồi?"

Tôi nói: "Nếu không tỉnh, cô cho là tôi đã chết rồi sao?"

Tôi vịn cánh tay cô, lảo đảo đứng lên, cô ấy lo lắng nhìn tôi: "Phía sau đầu anh sưng to lắm, hơn nữa còn chảy rất nhiều máu."

Tôi nói: "Không sao đâu, chỉ đụng một tí thôi mà." Hai tay cô nắm lấy cánh tay tôi, mở to mắt, không nói lời nào, dáng vẻ kiêu ngạo, hung hăng bình thường đã không còn nữa, khẩn trương như con vật nhỏ, tôi không nhịn được bật cười, cô ấy lộ ra nét mặt im lặng nói: "Anh còn cười? Đụng tới ngốc luôn rồi à?"

Tôi hỏi cô: "Sao cô tìm đến được đây?'

Cô ấy nói: "Ai bảo anh chạy nhanh như thế làm gì? Anh muốn làm anh hùng can đảm à, xe của tôi có định vị GPS, tôi nhìn thấy anh dừng xe của tôi ở đây mãi không di chuyển, tôi mới tìm tới, sau đấy tôi ở dưới chân núi gọi điện thoại cho anh, nhưng anh không nhận, tôi cảm thấy có vấn đề nên tôi tìm lên, may là tôi đến kịp."

Tôi nhìn về phía bắp chân cô, quả nhiên có rất nhiều bụi gai còn kèm theo những vết máu li ti, trên cổ tay mơ hồ cũng có nhưng cô ấy hình như chẳng để ý.

Tôi để trong lòng.

Tôi cầm chặt một tay cô, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve hỏi: "Không sợ?"

Cô ấy vẫn không nhúc nhích đáp: "Ở đâu lo nhiều như vậy?"

Trong ánh sáng mờ mờ, ánh mắt cô trong trẻo như vậy, một lát sau cô rút bàn tay bị tôi nắm lấy về, như chưa từng xảy ra chuyện gì, hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?'

Tôi để cô ấy đỡ mình đi về phía cánh rừng, quả nhiên chỗ ấy đã bị tiêu diệt, người và chim tất cả đều biến mất chẳng thấy bóng dáng.

Tôi bảo cô ấy gọi điện cho Thẩm Thời Nhạn tới rồi kể cho cô ấy nghe những chuyện mình đã nhìn thấy.

Trong thời gian chờ cảnh sát, chúng tôi ngồi cạnh nhau dựa vào tảng đá lớn, chung quanh vẫn tối tăm, chỉ có đèn pin trong tay cô vẫn còn mở, ánh sáng lấp lóe.

"Chu Tử Hàn đó, có gì đặc biệt?" Cô hỏi.

Tôi nói: "Đứa bé ấy trông không có gì đặc biệt."

Cô ấy nhíu mày: "Nhất định có nguyên nhân."

"Ừ."

Tôi ngẩng đầu lên nhìn trời, tối nay rất ít sao, màn trời mãi không thay đổi ấy lộ ra vẻ cô đơn sâu thẳm, tôi từ trong túi lấy ra điếu thuốc, vừa định châm lửa, cặp mắt cô ánh lên ánh lửa, luồng ánh sáng ấy chuyển sang nhìn tôi, cô hỏi: "Anh không hút thuốc không được sao?"

Tôi ngậm thuốc đáp: "Cô thấy anh thợ nào không hút thuốc không?'

Cô cười, nét cười có ý sâu xa gì đó. Tôi lấy thuốc lá xuống, hỏi: "Có muốn thử một chút không?'

Cô ấy lắc đầu: "Tôi không thích phụ nữ hút thuốc."

Tôi nói: "Rất tốt, tôi cũng không thích."

Sau đó tôi phát hiện tay cô ấy nhúc nhích, cô ấy nắm nhúm cỏ trên mặt đất, bóp nát rồi vứt đi, tôi nhìn thấy hành động lén lút của cô, nói: "Chẳng phải cô nói mọi thứ có cô, cô đến phá án sao? Bây giờ đại thám tử có giải thích gì không?"

Cô ấy phủi tay sạch sẽ rồi nói: "Anh xem, người đàn ông này bắt cóc trẻ con không phải vì tiền, nếu như vì tiền, sao anh ta không bắt cóc con nhà có tiền? Như anh nói, không có dấu vết ngược đãi rõ ràng, không phải vì thỏa mãn dục vọng của chính mình, nếu như hắn chỉ là kẻ rối loạn tâm thần muốn bắt cóc trẻ con, nhưng mỗi lần hắn hành động đều rất linh hoạt gọn gàng, khả năng hành động và sức phán đoán rất mạnh.

Hơn nữa, hắn bắt cóc trẻ con đều có quy luật, những đứa trẻ qua tay hắn đều không bị bán đi, mà được giấu ở chỗ này. Anh nói xem, rốt cuộc hắn muốn làm gì?"

Tôi nói: "Không phải vì tiền, cũng không phải vì dục vọng, hành động lại rất tỉnh táo, hoặc là vì tình hoặc là vì trả thù."

Đàm Giảo hơi sửng sốt, cô ấy bất ngờ khi nghe tôi nói vậy, cô ấy nói: "Ừ, anh nói vậy...cũng có thể. Chúng ta có thể thông qua quan sát hành vi của hắn để phán đoán một ít tâm tư của hắn. Anh xem, tôi phát hiện hắn chọn người bị hại cũng rất đồng nhất, ví dụ như hai đứa trẻ 7 8 tuổi cũng nhỏ gầy như 5, 6 tuổi, cho nên khi hắn lựa chọn cũng rất tập trung vào số tuổi, cùng là những đứa con trong những nhà bình thường, hắn tốn nhiều tâm tư như vậy, nhốt bọn chúng ở đây, càng giống như... bầu bạn với hắn."

Tôi với cô ấy nhìn nhau, trong bụi cỏ có tiếng dế kêu, xa xa dưới chân núi có đèn báo hiệu lập lòe, hình như cảnh sát đã đến rồi.

Tôi nói: "Trong tài liệu cảnh sát có nhắc đến, hắn là kẻ trộm từng tiếp nhận huấn luyện chuyên nghiệp, đã lâu lắm rồi."

Đàm Giảo nói: "Những tên trộm bị băng đảng tội phạm trộm cướp khống chế chủ yếu đều không có nhà... Cho dù có, cũng là những đứa trẻ bị lừa bán."

Hai chúng tôi yên lặng một hồi, cô ấy nói: "Thế nhưng, hắn có liên quan gì với con thuyền và với chuyện của chúng ta?"

Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh khi hắn chỉ huy đàn chim, trên mặt hắn lộ ra nụ cười vặn vẹo như vui như buồn, tôi hỏi: "Đàm Giảo, khi cô ở trên thuyền có từng gặp người này không?"

Đàm Giảo ngây ngẩn cả người nói: "Chưa, tôi không có ấn tượng."

Tôi nói: "Tôi cũng không có, chỉ có bắt được hắn, mới biết được chân tướng."

Crypto.com Exchange

Chương (1-70)