Đàm Giảo
← Ch.02 | Ch.04 → |
Tôi mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm trên ghế salon trong nhà.
Đầu óc của tôi hơi ngừng lại. Tiếng mưa rơi lốp bốp vẫn vang bên tai, thậm chí tôi còn cảm nhận được cảm giác rét lạnh trong đêm mưa. Nhưng mọi thứ xung quanh rất quen thuộc: Căn phòng, ghế sopha, cái tủ, như nhắc nhở tôi tôi đang ở đâu.
Tôi trở mình ngồi dậy, rót cho mình một ly nước ấm từ trong bình, uống một hớp, cơ thể mới dần dần cảm thấy chân thực.
Do đó, tôi vừa mới ngủ gật nằm mơ thấy chuyến du lịch mấy tuần trước sao? Hơn nữa giấc mơ còn rất chân thật, rõ ràng rành mạch như thế, mỗi một câu nói lúc ấy, từng cảm nhận, ký ức vẫn còn mới mẻ, đến nỗi tôi vẫn còn nhớ kỹ cảm giác tinh tế khi chạm vào tấm rèm ngoài ban công trên tàu.
Tôi ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã hơn mười giờ sáng, lòng tôi từ từ bình tĩnh lại. Tôi tựa trên ban công vừa phơi nắng vừa nghĩ: Không nên! Từ hôm đầu tiên lên thuyền, đối đầu gay gắt với người đàn ông đó, tôi vẫn chưa gặp lại anh. Sau khi chuyến du lịch kết thúc cũng không liên lạc. Anh ấy giống như đám mây, biến mất khỏi bầu trời của tôi, không còn thấy bóng dáng. Sao hôm nay tôi lại mơ thấy anh? Hình như còn khiến ấn tượng khắc sâu hơn.
Tôi trở lại phòng khách, bật máy tính lên, đem nghi hoặc này nói với bạn thân Tráng Ngư của tôi.
Tráng Ngư vốn là tên khai sinh của Chu Hiểu Ngư, là tác giả trên mạng, cô ấy cũng ở thành phố Đại Lý, nhưng nhỏ hơn tôi, còn đang học đại học. Tráng Ngư là tác giả nổi tiếng trên mạng chuyên viết truyện khoa học viễn tưởng kinh dị. Cô ấy với tôi được gọi là cầm sắt hài hòa, tâm đầu ý hợp. Chúng tôi chuyện gì cũng có thể nói với nhau.
Tôi nói: Ngư à, cậu nói xem sao tớ lại mơ thấy chiếc tàu đó, mơ thấy anh chàng đó vậy?
Tráng Ngư trả lời: Mơ thấy cái gì không quan trọng, quan trọng là mơ thấy đàn ông.
Tôi:?
Tráng Ngư: Cậu khát khao rồi, suy nghĩ về tình yêu rồi, giấc mộng thiếu nữ rồi.
Tôi bình tĩnh trả lời: Haha, nói như cậu giống như không nói vậy.
Tráng Ngư: Chúng ta tổn thương lẫn nhau làm gì?
Tôi: Haha, chỉ tại không gian của mấy tác giả như chúng ta quá yếu ớt thôi!
Tôi hẹn Tráng Ngư ngày mai cùng nhau đi ăn cơm. Cô ấy logout làm bài tập, còn tôi vẫn như thường ngày lên mạng xem tin tức. Đấy là một trong những cách tôi tích lũy tư liệu thực tế để sáng tác.
Tôi sống một mình trong căn hộ gần trung tâm chợ, tôi dùng hết tiền nhuận bút cuốn sách bán chạy năm ngoái để thanh toán tiền đặt cọc. Đây chính là cuộc sống hằng ngày của tôi, mỗi ngày ngủ cho đã rồi thức dậy, sau đó đi bộ xuống lầu kiếm đồ ăn, ban ngày ở nhà làm việc, đọc, kiếm tư liệu sáng tác. Gần tối hoặc chủ nhật sẽ hẹn bạn bè ra ngoài ăn cơm, dạo phố, thi thoảng cả ngày dứt khoát không ra khỏi cửa, một mình ở nhà luyện phim, chơi game. Còn đi du lịch giống như trên thuyền lần đó, để xem khi nào tôi tâm huyết dâng trào, lại đăng ký đoàn rồi lại xách túi ra khỏi cửa.
Cho nên, những người như chúng tôi, rất trống rỗng, khát khao ư? Cũng chưa chắc không có đạo lý.
Có bạn trên mạng đang bàn về con trai của nhà giàu nào đấy bị bắt trong lúc càn quét tệ nạn, tôi liếc mắt nhìn ảnh chụp của tên con trai nhà giàu đó, xấu quá, không có hứng thú
Một người khác nói hôm trước ở tiểu khu nào đấy vừa xảy ra một vụ án giết người, người chết là người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, trạng thái tử vong rất thảm thiết, hơn nữa còn có dấu hiệu bị xâm hại. Tôi nâng cao tinh thần, liếc mắt nhìn thấy tấm ảnh chụp hơi mờ, hơi đáng sợ, trên thi thể chằng chịt vết thương, không biết do cái gì tạo thành.
Nhưng có bạn trên mạng phân tích, bức ảnh này được ghép đấy. Còn có người dọa rằng đây không phải là vụ đầu tiên mà là vụ án liên hoàn, tháng trước có người đàn ông ba mươi tuổi xuất hiện, dùng cách chết tương tự, thậm chí anh ta còn viết ra tên họ cùng với đơn vị mình đang làm việc. Nhưng có một người bạn trên mạng khác phản bác ngay lập tức: Tôi với XX là đồng nghiệp làm chung công ty, cái chết của anh ấy là do say rượu lái xe đấy...
Tin tức trên mạng chính là như vậy, thật thật giả giả. Có lẽ mỗi ngày tôi đều gặm những món ăn tinh thần này, nên vẫn chưa tìm được bạn trai.
*****
Không ngờ bài post như vậy cũng có người có thể bàn về chủ đề một người đàn ông khác.
Có mấy người phát biểu: "Bóng lưng anh cảnh sát trong tấm hình này thật là đẹp..."
"Đúng vậy, đúng vậy, chân thẳng, eo nhỏ, nhìn cái ót thôi đã biết là trai đẹp rồi."
Tôi cũng nhìn bóng lưng cao ngất của anh chàng cảnh sát trong tấm hình, nghĩ thầm như vậy thôi thì có gì đẹp. Tôi đây suýt nữa đã thành với một anh chàng đẹp trai rồi đấy. Chỉ là về sau tôi không muốn tiếp nhận anh ta thôi.
Chuyện này nói ra rất dài dòng, lần xem mắt duy nhất trong đời tôi, đối tượng chính là đồng chí cảnh sát.
Vào tháng trước trước nữa, trước khi chuyến du lịch bắt đầu, bạn học của mẹ tôi đã giới thiệu anh chàng cảnh sát đó cho tôi quen. Lớn lên rất đẹp trai, khi cười còn có má lúm đồng tiền nho nhỏ ở bên trái, nào ngờ vài lần sau đó tôi mới biết được, thực tế với hy vọng mãi mãi có khoảng cách nhất định.
Đồng chí cảnh sát vừa chậm chạp và thực tế, nói chuyện vừa nhạt nhẽo lại không thú vị, đối với internet, đọc sách, du lịch anh ta hoàn toàn không biết gì cả. Nhiều khi tôi với anh ta ngồi đối diện nhau rất lâu, chẳng ai nói gì, tôi như ấm thuốc sắp bị nấu cạn, còn anh ta thì cường ngượng ngùng cảm thấy không tệ. Bá đạo? Cực đẹp trai đây ư? Ngang ngạnh? Ngón tay giữa thô ráp do kẹp điếu thuốc đang cháy dở? Toàn bộ đều không có. Anh ta nói anh ta không biết hút thuốc, hút thuốc sẽ có hại cho sức khỏe.
Cọng rơm cuối cùng cũng đè chết con lạc đà, sau đó anh ta đã gửi tin nhắn cho tôi, có lẽ là muốn cố gắng tiếp cận thế giới của tôi, đó là câu truyện cười ở trên mạng, sau đó anh ta còn bổ sung: Cô Đàm, sáng nay tôi mới thấy truyện cười này, nên gửi cho cô đọc thử, bạn bè tôi đều cười đến đau bụng.
Tôi nhìn câu truyện mình đã nhìn thấy từ ba năm trước, trong đó hoàn toàn không có yếu tố nào gây cười, cuối cùng không thể nhịn được nữa, ngay cả cách gây cười cũng cách nhau cả đỉnh núi Everest thế này thì hai người ở bên nhau sẽ không có hạnh phúc. Tôi lập tức gọi điện cho người giới thiệu, uyển chuyển từ chối nói tính cách hai chúng tôi thật sự không hợp...
Đồng chí cảnh sát cũng rất dứt khoát, sau đó không liên lạc với tôi nữa.
Nghĩ đến đây, tâm trạng tôi mơ hồ cảm thấy đau đớn.
Cho nên, thời gian gần đây, cho dù tôi liên tục gặp được hai anh chàng rất đẹp trai, nhưng đều gặp được một lần rồi như mất đi vàng. Cảm giác này quả thực giày vò hơn so với trước kia không gặp.
Đã đọc nhiều tin tức rồi, lúc tôi chuẩn tắt máy tính, chẳng biết sao trong lòng tôi khẽ nảy lên một ý, tôi nhập tên du thuyền 'Điền mỹ nhân' vào ô tìm kiếm.
Không có tin tức liên quan. Chuyến du lịch ấy hình như đã ngừng hoạt động rồi.
__
Trước đó không lâu, tôi vừa viết xong một quyển sách, vì thế gần đây tôi chưa có cảm hứng để sáng tác. Nhưng độc giả không nghĩ như vậy, những bình luận trên weibo mọi người đều thúc giục tôi mau viết sách mới, mỗi người đều oán hờn tôi: Đại Đại, chúng em chờ lâu lắm rồi. Chị lại chơi trò mất tích sao?
Tôi nghĩ, cả tháng là lâu lắm sao? Nên vội vàng logout giả chết.
Lúc chạng vạng tối, tôi lái xe đi ăn cơm. Trên đường trở về, tôi phát hiện, ở gần tiểu khu mới mở một tiệm sửa xe ô tô. Chữ đỏ trên cửa tiệm rất thu hút tôi: Giá ưu đãi ngày khai trương 100NDT/ 12 lần rửa xe. Tôi nhìn lại chiếc xe vô cùng bẩn của mình. Đã bao lâu rồi tôi chưa tự mình tắm cho nó, tôi cũng không nhớ rõ nữa.
Tôi lái xe đến cửa hàng sửa chữa ô tô. Trời tối, gió thổi khiến biển hiệu trên cửa vang lên tiếng bạch bạch. Trong tiệm sáng sủa, sạch sẽ, có lẽ do mới mở nên vẫn chưa có khách, có vài người thợ đang ngồi ở bên trong. Một trong số đó lớn lên trông rất dễ thương, người đó chạy ra nhiệt tình chào đón tôi: "Người đẹp, có chuyện gì vậy?"
Tôi nói: "Tôi muốn rửa xe, còn có vết sơn ở đầu xe anh xem có thể tu bổ lại giúp tôi không? Nếu tu bổ thật đẹp thì tôi chẳng cần đến cửa tiệm 4S nữa."
Anh ta nói: "Có thể, có thể." Sau đó gọi với vào trong: "Anh Ngộ, anh sang đây xem thử xem?" Sau đó anh ta nói với tôi: "Người đẹp, xe của chị sẽ được sửa tốt thôi, tôi bảo kỹ thuật số một ở đây của tôi đến xem cho chị."
Tôi nói: "Được."
*****
Anh ta gọi người rồi, mấy giây sau tôi mới thấy người thợ bảo trì sửa chữa máy móc khác bước đến. Dáng người rất cao, gần như che khuất ánh sáng ngoài kia. Anh chỉ mặc chiếc áo ba lỗ và quần jean, toàn thân lộ ra cơ bắp đầy đặn, bởi vì mồ hôi và làm việc tay chân nên da anh hơi ửng đỏ. Eo nhỏ, gần như có thể nhìn thấy đường cong cơ bụng anh, quần jean lấm tấm vết bẩn nhưng bị lu mờ bởi khí chất phóng khoáng và ngông nghênh của anh.
Thân hình như vậy, hình như còn có tính xâm lược, rõ ràng bạn đang nhìn anh ấy nhưng gương mặt của bạn như bị thứ gì đó sờ soạng. Vì thế, tôi chỉ vội liếc mắt, rồi dời tầm mắt đi, chỉ lờ mờ cảm thấy khuôn mặt anh rất sạch sẽ, đẹp trai. Một lát sau, khóe mắt tôi lại men theo đôi chân nhỏ của mình rồi dời nhìn lên tấm lưng anh. Anh c đi qua trước mặt tôi.
Tóc mái anh hơi dài, che khuất cái trán, mặt hơi nghiêng sang hướng khác nên tôi không nhìn rõ mặt anh ấy, nhưng anh cũng không chào hỏi tôi, dường như không nhìn thấy người chủ xe là tôi. Anh cúi người dùng ngón tay lau bụi trên đầu xe, lộ ra vết xước ở bên trong, ngón tay hơi gầy, thon dài, ở phần giữa và gan bàn tay đều có vết chai, đó là bàn tay thô ráp của người thợ sửa máy, chẳng biết tại sao, tôi lại cảm thấy bàn tay ấy ...rất gợi cảm.
Anh đứng thẳng người lên, tôi vẫn chưa cao đến vai anh, vốn định dùng ngón tay chọt vào lưng anh, không biết sao tôi lại không dám chọt, nên đành mở miệng nói: "Anh à, đã sửa xong rồi à?"
Giọng nói của anh trầm thấp, hơi khàn, hình như còn có vị thuốc lá.
"Bao nhiêu tiền?" Tôi lại hỏi.
"Cô xem trả bao nhiêu thì trả." Anh nói.
Tôi hơi mở to mắt, người thợ này cũng quá cá tính đi, Trong lòng tôi suy đoán một chút: "300 được không?"
Anh nói: "Được." Sau đó cúi đầu, cầm dụng cụ bước đi.
Tôi hơi sửng sốt, sao càng nhìn anh ấy tôi càng cảm thấy quen thuộc nhỉ?
Không thể nào, đây là lần đầu tiên tôi tới tiệm này. Hơn nữa trước đây tôi cũng đâu quen người thợ rửa xe này, tôi chậm rãi bước đến bên cạnh chiếc xe kia nhưng anh dường như chưa phát hiện ra tôi, vẫn cúi đầu miệt mài làm việc.
Tôi đi đến trước mặt anh, cách anh hơn hai mét, len lén quan sát anh. Lúc này, anh chợt ngẩng đầu lên. Tôi thoáng ngây ngẩn cả người, cảm giác ấy như trái tim bị người ta đánh một cái.
...
"Nếu như cô đi một mình, nếu như cô không ngại, bữa tối chúng ta ngồi chung bàn nhé?"
"Loại sách quỷ quái này, toàn bịa đặt chuyện yêu đương lung tung, là rác rưởi!"
Con bé không phải là bạn gái tôi mà là em ruột của tôi.
...
Thân thể cường tráng đấy, nhưng vẫn không mất vẻ đẹp trai, giống như mẫu người đàn ông bước ra từ trong giấc mộng của tôi, cả mái tóc đen kịt ấy và cái đầu cao cao.
Nhưng, sao có thể là anh ấy? Trong lòng tôi hơi rối loạn!
Đầu óc tôi trở nên thông suốt, khiếp sợ xong, tôi nhanh chóng khôi phục lý trí. Không, không thể nào, một người hào quang lấp lánh, sắp tốt nghiệp trường đại học danh giá, sắp bước từng bước lên tầng cao nhất trong xã hội, còn một người là thợ sửa máy ô tô ở tầng thấp nhất.
Hơn nữa, nếu như nhìn kỹ sẽ phát hiện tuy mặt mày bọn họ tương tự nhưng rất khác biệt. Người đàn ông kia khi ấy da mịn thịt mềm, thân hình gầy gò, sao có thể có cơ bắp như từng trải qua rèn luyện thế này? Mà người đàn ông trước mắt, dưới cằm còn có râu phúng phính, gương mặt hơi gầy, đường nét gương mặt cứng rắn hơn nhiều.
Một người giống như viên trân châu trong chuỗi châu tròn ngọc sáng, còn một người là than đá sắc bén được ném ở bên ngoài.
Mấy tuần ngắn ngủi, ngoại hình và khí chất của một người không thể thay đổi nghiêng trời lệch đất như vậy? Bọn họ không phải là một người, bọn họ chỉ có mặt mũi tương tự mà thôi.
Suy nghĩ rõ ràng điểm này xong, cả người tôi dần thả lỏng, người đàn ông trước mắt mặc dù là thợ máy, nhưng đẹp trai có vẻ ngang bướng hơn người đàn ông tinh anh trên tàu nhiều.
Lúc này, anh thợ chào hỏi tôi ban nãy lấy một cái ghế tới nhiệt tình mời tôi ngồi xuống bên cạnh sau đó giới thiệu cho tôi cách làm thẻ rửa xe, sau đó định lấy một tờ ra, nhưng anh ta nói: "Người đẹp, chỉ cần nói cho tôi biết tên với số điện thoại cô là được."
Tôi nói: "Đàm Giảo, chữ Đàm bên cạnh chữ Ngôn, chữ Giảo trong trăng sáng vằng vặc." Sau đó nói số điện thoại cho anh ta.
Không biết có phải cảm giác của tôi sai lầm hay không, nhưng tôi đột nhiên nhìn thoáng qua người đó đang ngồi xổm xuống để quét thêm một lớp sơn, động tác của người đó hơi ngừng lại. Tôi ngẩng đầu nhìn lại anh ta, anh ấy lại cúi đầu tiếp tục làm việc.
Lòng tôi nảy lên, vừa nãy người khác gọi anh là anh Dục hay anh Ngọc?
Ánh mắt tôi nhìn trên tường, chỗ đó có bảng giới thiệu thông tin của nhân viên.
Cái tên thứ ba là Ô Ngộ. Nói đến cũng kì lạ, tôi vừa nhìn qua đã biết đó là tên của anh.
Đơn giản, nhưng lại có cảm giác rất hay.
Tôi mới nhớ lại, hình như tôi không biết tên người đàn ông trên thuyền đó.
← Ch. 02 | Ch. 04 → |