← Ch.62 | Ch.64 (c) → |
Giai đoạn trị liệu rất là khổ sở.
Tinh thần Tang Đồng bắt đầu không phấn chấn, một ngày có hơn phân nửa thời gian đều ngủ vùi, lại ngủ thật phần không yên ổn, trong mộng hình ảnh ma quái kinh dị khiến Tang Đồng lần lượt kinh hoàng tỉnh lại.
Đáng sợ nhất chính là sự thống khổ lúc thuốc phát tác.
Cái loại thống khổ như bị hàng trăm móng vuốt cào xé, trong đầu tràn đầy những hình ảnh kỳ quái hỗ loạn, trong mạch máu chảy giống như không phải là máu, mà là hàng dài con ấu trùng với hàm răng bén nhọn, chi chít chằng chịt chui xuyên qua khắp toàn thân, gặm nhắm mỗi một tấc da thịt.
Tang Đồng sắc mặt một mảnh trắng bệch, đầu đổ đầy mồ hôi lạnh, trên gương mặt lại hiện lên sắc đỏ không bình thường, ánh mắt cuồng dại mà mê mang.
"Van cầu anh, cầu xin anh, cho em......"
Tang Đồng bị Lạc Hưởng Ngôn thật chặt khóa vào trong ngực, vừa cố sức giùng giằng vừa khổ sở cầu xin, nghĩ tới thứ gì đó để cho mình quên đi tất cả mọi thống khổ, nhưng cô không biết mình rốt cuộc nghĩ muốn cái gì.
Cánh tay của Lạc Hưởng Ngôn bị cào trúng từng vệt đỏ dài, không để ý đến vết thương rướm máu, vững vàng cầm chặt hai tay của Tang Đồng, tránh cho cô tự thươ ng tổn chính mình.
Lạc Hưởng Ngôn một tay kiềm chế cô, một tay ấn chuông cấp cứu, mắt đỏ lên dụ dỗ nói: "Tang Tang ngoan a, nhịn một chút, lập tức sẽ tốt, rất nhanh liền không có chuyện gì rồi......"
Bác sĩ y tá nhanh chóng chạy tới, ba chân bốn cẳng tiến lên phụ giúp một tay.
Tang Đồng điên cuồng thét chói tai: "Buông tôi ra, buông tôi ra ——"
Mấy y tá dùng sức đè lại tay chân của cô, có bác sĩ lấy ra dây trói muốn đem cô cột vào trên giường.
Lạc Hưởng Ngôn sắc mặt trầm xuống, ánh mắt như đao sắc nhìn chằm chằm vào sợi dây trói, tức giận quát lên: "Ông muốn làm cái gì!"
Vị bác sĩ kia bị dọa sợ giật mình, cà lăm nói: "Trói, trói, buộc lại...... Tránh cho cô thương tổn đến người khác, thương tổn chính bản thân mình......"
Lạc Hưởng Ngôn mặt đen lại rống giận: "Tất cả đều cút cho tôi ——"
Có một vị bác sĩ hơi lớn tuổi nhíu nhíu mày nói: "Lạc tiên sinh, vì để tránh cho tổn thương không đáng có, tôi cảm thấy vẫn nên đem cô ấy trói lại tốt hơn......"
"Không nhìn thấy cô ấy đang rất hoảng sợ sao?"
Lạc Hưởng Ngôn dùng sức tách ra đám người, Tang Đồng nhân cơ hội nhảy xuống giường, núp ở trong góc hoảng sợ nhìn chằm chằm bọn họ, toàn thân đều co quắp lại, cuộn chặt bản thân đập đầu vào tường.
Lạc Hưởng Ngôn cẩn thận từng li từng tí đến gần cô, đau lòng cùng cực mà đem cô ôm thật chặt vào trong ngực, lạnh lùng nói: "Các người cũng đi ra ngoài đi, có tôi ở đây là được, tôi bảo đảm tôi sẽ không để cho cô ấy bị thương!"
Bác sĩ không yên lòng, khuyên: "Lạc tiên sinh, bộ dạng này của Lạc phu nhân, rất dễ dàng thương tổn đến anh......"
Lạc Hưởng Ngôn cũng không thèm nhìn ông ấy, đem tay chân Tang Đồng vây hãm lại, nhàn nhạt nói: "Tôi thích bị cô ấy tổn thương, chỉ cần cô ấy cảm thấy thoải mái...... Các người đều đi ra ngoài, đóng cửa lại!"
Không người nào dám tùy tiện đến gần người đang nổi điên, nếu như ngay cả hắn cũng không chịu ở cùng cô, còn có ai nguyện ý cùng cô gánh chịu! Chẳng lẽ muốn cô một mình cô đơn chịu hết mọi thống khổ sao!
Lạc Hưởng Ngôn vô luận như thế nào cũng không làm được.
Mấy y tá cũng hết sức cảm động, y tá trưởng có chút không đành lòng, đề nghị: "Ngài, nếu không...... Lại cho bệnh nhân thêm một liều thuốc an thần?"
"Không cần, thuốc an thần dùng nhiều đối với thân thể không tốt!" Lạc Hưởng Ngôn không chút suy nghĩ liền cự tuyệt, "Cám ơn, có tôi ở đây sẽ không có chuyện gì."
Bác sĩ y tá cũng không thể nói gì nữa, rối rít rời khỏi phòng bệnh, đóng cửa lại.
Tang Đồng co quắp càng thêm lợi hại, đôi tay nắm thành quyền dùng sức giãy giụa, hai chân ra sức đá đạp lung tung.
Lạc Hưởng Ngôn bị đá vài cái, hai cánh tay kiên cố vững vàng khóa cô vào trong ngực, để cho cô không thoát ra được.
"Đừng sợ, đừng sợ...... Nơi này chỉ có anh giúp em! Yên tâm, nhịn một chút là tốt......"
"Buông em ra —— em muốn, van cầu anh, cho em......"
Tang Đồng cơ hồ sắp hỏng mất, cái loại ngứa ngáy xâm nhập tận sâu trong xương tủy làm cho cô muốn phát điên, dần dần bên tai chỉ có thanh âm bén nhọn vọng về, trước mắt một mảnh mơ hồ, cái gì cũng nhìn không thấy.
Tang Đồng nước mắt nước mũi đầy mặt, tóc dính vào trên mặt nhếch nhác không thôi, khống chế không được cắn một cái ở trên vai Lạc Hưởng Ngôn.
Lạc Hưởng Ngôn đau đến toàn thân run lên, bắp thịt kéo căng cứng ngắc, "Tê ——" một tiếng, cưỡng bách bản thân từ từ tỉnh táo lại, mặc cho cô cắn xé.
Một người thần trí mơ hồ hoàn toàn không biết khống chế lực đạo, Tang Đồng đang bị giam cầm càng thêm dồn hết sức cắn, hàm răng bén nhọn xuyên phá vải vóc, trong miệng nếm được mùi máu tanh.
Tang Đồng sau khi đẻ non thân thể vẫn còn rất yếu, làm ầm ĩ như vậy một lát, rất nhanh cũng không còn hơi sức, hàm răng dần dần buông lỏng, cuối cùng té xỉu ở trong ngực Lạc Hưởng Ngôn.
Lạc Hưởng Ngôn đau lòng sửa sang lại tóc của cô một chút, Tang Đồng đang ngủ vẫn không ngừng run rẩy, thần sắc khổ sở, khuôn mặt mệt mỏi.
Lạc Hưởng Ngôn lẳng lặng ôm cô ngồi trên sàn nhà, chờ Tang Đồng ngủ được an ổn một chút, mới ôm cô đặt lên giường.
Trong phòng bệnh rất an tĩnh, Lạc Hưởng Ngôn cúi đầu hôn chân mày đang nhíu chặt của cô một cái, đứng dậy đi múc nước nóng, rón rén giúp cô lau chùi thân thể.
Có lẽ là trên người không còn cảm thấy dinh dính nữa, Tang Đồng vẻ mặt cuối cùng cũng thả lỏng, nặng nề đi vào giấc ngủ.
Lạc Hưởng Ngôn không dám rời đi, ngồi ở bên giường canh chừng cô, lòng tràn đầy đau đớn và thương tiếc, nắm tay của cô, lo lắng không thôi.
Tang Đồng lần nữa tỉnh lại, trời đã tối rồi.
Lạc Hưởng Ngôn chống đầu ngồi ở bên cạnh nghỉ ngơi, Tang Đồng vừa động hắn liền giật mình tỉnh lại.
Lạc Hưởng Ngôn dụi dụi con mắt: "Đói bụng không, anh mua chút gì cho em ăn?"
Tang Đồng gật đầu một cái.
Lạc Hưởng Ngôn lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại, cánh tay lộ ở bên ngoài tràn đầy vết cào xé.
Tang Đồng trong lòng đau xót, kéo cánh tay của hắn qua, ngón tay cẩn thận từng li từng tí chạm vào vết thương, đau lòng hỏi: "Đau không?"
Lạc Hưởng Ngôn cố làm ra vẻ uất ức làm nũng: "Dĩ nhiên đau nha, bà xã em giúp anh thổi thổi đi......"
Tang Đồng biết Lạc Hưởng Ngôn cố ý làm trò chọc cô cười, không muốn cô đau lòng, trong lòng vừa ngọt ngào vừa khổ sở.
Tang Đồng lấy thuốc trong ngăn kéo ra, giúp hắn khử trùng vết thương, nước thuốc đụng vào đau rát là tay Lạc Hưởng Ngôn run lên.
Tang Đồng nhẹ nhàng thổi, khẽ thì thầm: "Thật xin lỗi......"
Lạc Hưởng Ngôn vuốt vuốt đầu cô, dịu dàng an ủi: "Đứa ngốc, giữa chúng ta không cần nói những lời này!"
Tang Đồng nhắm mắt lại tựa vào trên vai hắn, lại nghe Lạc Hưởng Ngôn không nhịn được "Khàn" một tiếng.
Tang Đồng ngẩng đầu nghi ngờ: "Sao vậy?"
Lạc Hưởng Ngôn hi hi ha ha khoát tay: "Không có việc gì không có việc gì......"
Tang Đồng không tin, cẩn thận đánh giá hắn, mới phát hiện trên vai hắn một bãi máu đã khô.
Tang Đồng cả kinh, nâng tay níu lấy cổ áo hắn, kéo hắn cúi xuống.
Tang Đồng cởi nút áo hắn, cẩn thận cởi ra y phục của hắn, Lạc Hưởng Ngôn đau đến bắp thịt căng cứng, muốn tránh lại không dám.
Vết máu khô khốc làm vải vóc dính ở trên vết thương, Tang Đồng tốn thật lâu mới đem áo của hắn cởi ra hết. Trên bả vai bóng loáng, một vòng dấu răng thật sâu, vết máu đỏ thẫm vẫn ở trên làn da, càng khiến vết thương nhìn thấy mà ghê người.
Tang Đồng lỗ mũi đau xót, rơi lệ.
Lạc Hưởng Ngôn luống cuống tay chân lau nước mắt cho cô, dụ dỗ nói: "Khóc cái gì a, lại không đau......"
Tang Đồng nước mắt ba tách tách rơi xuống, đè hắn lại, lấy thuốc sát trùng giúp hắn xử lý vết thương.
Lạc Hưởng Ngôn không để ý vết thương bị kích thích đau rát, nhẹ giọng an ủi: "Không có việc gì, còn chưa bị chó con cắn đau đâu, dù sao lúc hai chúng ta chiến đấu kịch liệt, em cũng không phải là không có cắn qua......"
Tang Đồng hít mũi một cái, nghẹn giọng mắng: "Anh không đứng đắn một chút đươc à!"
Tang Đồng xé băng dán, đem băng gạc cố định, sau đó giục Lạc Hưởng Ngôn nhanh đi thay quần áo.
Hai người chen chúc trên giường bệnh chật hẹp, Tang Đồng nằm trong lòng Lạc Hưởng Ngôn, nhẹ giọng hỏi: "Có phải rất khó coi hay không?"
Lạc Hưởng Ngôn ngẩn người: "Cái gì?"
Tang Đồng chán nản nhìn chằm chằm trần nhà: "Em không nhớ rõ bản thân đã làm cái gì, cảm giác kia rất khó chịu, vì muốn thoải mái một chút, em sợ cái gì cũng làm ra được......"
Cái loại cảm gíac hô hấp bị đè nén, tim đập dồn dập, mỗi một nhịp đập đều như va vào xương lồng ngực, đau đớn âm ĩ, lỗ chân lông toàn thân mở lớn, kêu gào được phát tiết...... Vì có thể giải thoát, cái gì hình tượng, cái gì tôn nghiêm, tất cả đều không đáng để nhắc tới.
Lạc Hưởng Ngôn xoa xoa lưng cô, lòng bàn tay ấm áp làm cho cô cảm giác mình đang được bảo hộ trong một sức mạnh kiên cố.
"Là rất khó nhìn......" Lạc Hưởng Ngôn chậm rãi nói, thanh âm lại làm cho người ta tĩnh tâm lại, "Điên điên khùng khùng, nước mắt nước mũi nước miếng dây khắp nơi...... Thế nhưng, anh nhớ được bộ dáng đẹp nhất của em, Tang Tang, trong lòng anh, em là xinh đẹp nhất, có em ở đây, trong mắt anh không còn nhìn thấy bất kỳ ai khác nữa!"
Tang Đồng cảm giác mình nhất định là bị trầm uất sau đẻ non sau, quá mức đa sầu đa cảm, nếu không vào lúc này, tại sao lại có kích động muốn khóc.
Lạc Hưởng Ngôn ngữ điệu không nhanh không chậm: "Cho nên em không cần lo lắng, mặc kệ em biến thành cái dạng gì, anh đều sẽ không rời khỏi em!"
Tang Đồng vươn tay, ôm thật chặt eo của Lạc Hưởng Ngôn, buồn buồn nói: "Chờ em khỏe lại, chúng ta cùng đi du lịch...... Sau đó sinh thật nhiều bảo bảo. Em sẽ không đóng phim nữa, mỗi ngày ở nhà chơi cùng bảo bảo, đợi cho bảo bảo ngủ, em liền sáng tác ca khúc, làm một vài món ăn, buổi tối, em và bảo bảo cùng nhau chờ anh trở về......"
Tang Đồng miêu tả tương lai thật tốt đẹp, tốt đẹp đến nỗi làm cho đáy lòng Lạc Hưởng Ngôn mềm mại mơ màng.
Hắn biết Tang Đồng vĩnh viễn không cách nào quên được, đây là đứa nhỏ đầu tiên của bọn hắn, là do bọn họ sơ suất, đã làm nó chết non rồi.
Lạc Hưởng Ngôn hé miệng, giọng nói đắng chát, khàn khàn lên tiếng: "Tốt."
Tang Đồng cười cười, hỏi: "Anh có biết hay không, em ngay cả nhũ danh của bảo bảo cũng đã chuẩn bị rồi?"
"Hả?" Lạc Hưởng Ngôn mỉm cười, "Tên gì?"
Tang Đồng ngẩng đầu nhìn hắn: "Chíp bông!"
Lạc Hưởng Ngôn không hiểu: "Tại sao gọi chíp bông?"
Tang Đồng nụ cười mang theo cảm giác bình yên hạnh phúc, lại làm cho người ta cảm thấy một loại bi thương đè nén.
"Vì kỷ niệm anh bị em cạo chíp bông a! Anh xem, ở tại thời điểm chíp bông của anh vẫn chưa hoàn toàn mọc ra, chúng ta đã có bảo bảo rồi...... Hơn nữa anh không phải cảm thấy 'chíp bông' cái tên này thật đáng yêu sao?"
Lạc Hưởng Ngôn dở khóc dở cười gõ đầu cô một cái: "Là đáng yêu...... Chỉ là nếu bảo bảo biết lai lịch cái tên này nhất định sẽ hận chết em!"
Tang Đồng chán nản rũ mắt xuống: "Em nghĩ, đại khái bảo bảo hiện tại liền đã hận chết em......"
Lạc Hưởng Ngôn yên lặng, nhè nhẹ vỗ về phía sau lưng của cô, đổi đề tài nói: "Không bằng...... Chúng ta lại có bảo bảo, liền đặt tên là Nhị Mao?"
Tang Đồng cười ra tiếng: "Anh là muốn để em giúp anh cạo lông lần nữa sao?"
Lạc Hưởng Ngôn không để ý tới, nói tiếp: "Em nghĩ xem, Nhị Mao nghe thật hay, có loại cảm giác đặc biệt cưng chìu...... Sau đó chúng ta còn có thể tiếp tục xếp thứ tự, Tam Mao, Tứ Mao, da lông ngắn, mao đầu......"
Tang Đồng tức giận cắt ngang lời hắn: "Anh cho em là heo a sinh nhiều như vậy, có muốn hay không sinh 'một lứa' ra ngoài nha?"
Lạc Hưởng Ngôn khoa trương nói: "Nhị gia uy mãnh như vậy, muốn sinh liền sinh hai lứa đi!"
Hai người nằm ở trên giường thao thao bất tuyệt tán gẫu, Tang Đồng còn rất yếu, kiên trì không bao lâu liền ngủ mất rồi.
Ngoài cửa sổ ánh trăng sáng tỏ xuyên thấu qua, Lạc Hưởng Ngôn thấy Tang Đồng không hề cau mày nữa, khóe miệng còn vươn nụ cười, cuối cùng yên tâm.
Kéo chăn đắp tốt cho hai người, Lạc Hưởng Ngôn ôm lấy cô cùng nhau đi vào giấc mộng.
Lương Nguyên sai người bán đi phòng công tác ở Mĩ, gom góp tất cả tiền bạc, phòng ốc, xe và toàn bộ của cải bán lấy tiền mặt.
Coi như là đã gom góp tất cả những gì có thể, Lương Nguyên thở dài, không biết những thứ này có thể giúp cho Tiểu Nghệ được xử ít đi mấy năm hay không.
Lạc gia lần này thật sự tức giận, không chỉ có vận dụng thế lực của mình gây áp lực cho bên công tố, thậm chí lợi dụng ưu thế truyền thông, dùng lực lượng dư luận, ép nhân viên chấp pháp không dám không nghiêm khắc xét xử, khiến Lương Nguyên một chút biện pháp cũng không có.
Lần này thật sự không còn cách nào cứu vãn tình thế nữa rôid, tiền cùng thế, cũng không cứu được Lương Tiểu Nghệ.
Trong khoảng thời gian ngắn, tin đồn Lương Tiểu Nghệ đố kị người tài, tâm như rắn rết huyên náo xôn xao.
Từ việc cố ý dựng nên sự cố ngoài ý muốn ở trường quay ý đồ làm Tang Đồng bị thương, hướng truyền thông bẻ cong sự thật, vu hãm Dương Húc Văn dùng quy tắc ngầm, đến Lương Tiểu Nghệ không chừa thủ đoạn nào dẫn dụ Tang Đồng đi khách sạn, nhân cơ hội đem vụ bê bối bán dâm đẩy đến trên người cô...... Còn có những ngày gần đây, Lương Tiểu Nghệ ghen ghét Tang Đồng lần nữa đoạt giải, đã hạ độc Tang Đồng.
Lạc gia rất bao che, biết nghệ sĩ bị tình nghi dính đến ma túy danh tiếng sẽ không tốt, che giấu chuyện Tang Đồng bị hạ LSD, dù sao nói là độc dược cũng không có gạt người.
Nếu như nói đây chỉ là lời nói một phía của Lạc gia, nối tiếp theo đó, A. I Thẩm Lạc, nữ diễn viên Đường Vũ Lâm từng nổi tiếng một thời bất ngờ công khai rất nhiều chuyện xấu Lương Tiểu Nghệ từng làm qua.
Cả Làng Giải Trí đều kinh hãi.
Trên Internet đối với Lương Tiểu Nghệ lên tiếng phê phán cùng thóa mạ tràn đầy trời đất, liên quan đến Lương Tiểu Nghệ anh trai là Lương Nguyên cũng bị ảnh hưởng rất lớn, những fan điên cuồng quay lại phản kích, danh tiếng giảm đến đáy cốc.
Lương Nguyên đã không còn để ý những thứ này, mời tới luật sư tốt nhất giúp Lương Tiểu Nghệ biện hộ.
Vị luật sư này nhìn qơ qua tài liệu, đau đầu nói: "Lương Tiên Sinh, trước mắt xem ra, những thứ này cũng không có tác dụng quá lớn...... Tình thế bây giờ đối với chúng ta vô cùng bất lợi, mặc kệ từ phía nào mà nói, Lương tiểu thư phần thắng cũng rất nhỏ."
Luật sư nói rất uyển chuyển, bởi vì trong lòng hắn biết rõ, Lương Tiểu Nghệ phần thắng cơ hồ bằng không.
Vụ kiện này rất khó giải quyết, hắn vốn là không muốn nhận, nhưng không chịu được Lương Nguyên ăn nói khép nép cầu khẩn và chi phí kếch xù, do dự hồi lâu vẫn là tiếp nhận.
Lương Nguyên thần sắc tịch mịch ngây ngô trong chốc lát, nhàn nhạt nói: "Tôi đã không ôm hy vọng có thể đánh thắng vụ kiện này...... Tiểu Nghệ làm sai là sự thật! Em ấy phạm pháp, thì nên bị trừng phạt theo pháp luật...... Tôi chỉ hi vọng, Trần Luật sư có thể cố gắng toàn lực, giúp em ấy giảm nhẹ hình phạt! Dù sao, em ấy còn trẻ như thế, không thể cả đời bị phá hủy......"
Trần Luật sư an ủi vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Tôi hiểu rõ rồi, tôi sẽ cố hết sức!"
Ngày mở phiên tòa xét xử vụ án, chỉ có đương sự và người thân của họ được ngồi tham dự.
Tang Đồng trong khoảng thời gian này trải qua điều trị, thân thể đã tốt lên rất nhiều, tần số phát tác cũng giảm đi đáng kể, mặc dù tinh thần còn có chút bất ổn, nhưng cô vẫn kiên trì ra tòa.
Lạc Hưởng Ngôn và Tang Đồng ngồi ở phía sau, Lương Nguyên từ xa liếc mắt nhìn bọn họ một cái, nội tâm khổ sở, áy náy cúi đầu xuống.
Lương Tiểu Nghệ bị dẫn lên, trên cổ tay mảnh khảnh là còng tay lạnh lẽo, sắc mặt tái nhợt, mặt xám như tro tàn, trong ánh mắt một mảng chết lặng, chỉ khi nhìn thấy Lương Nguyên, mới hơi dao động.
Thẩm phán phiên tòa vào chỗ ngồi, theo trình tự thủ tục đâu vào đấy tiến hành.
Lương Tiểu Nghệ không có chút nào giấu giếm, hỏi cái gì trả lời cái đó, không chút do dự.
Lương Nguyên vô cùng đau đớn nhìn về phía Tiểu Nghệ, tay bởi vì khẩn trương cùng đau lòng nắm thật chặt tay vịn, ngón tay do dùng sức trở nên xanh trắng.
"Vậy xin hỏi bị cáo, ma túy của cô từ đâu mà có?"
Lương Tiểu Nghệ dùng ngữ điệu cứng nhắc trả lời: "Từ Đồ Bưu lấy được...... Về phần Đồ Bưu làm sao có ma túy, tôi cũng không biết."
Đồ Bưu bị dẫn lên, liếc nhìn Lương Tiểu Nghệ, thần sắc có chút nóng nảy.
Tang Đồng hơi sững sờ, mày nhăn lại.
Lạc Hưởng Ngôn ân cần hỏi: "Sao vậy, có phải chỗ nào không thoải mái hay không?"
Tang Đồng lắc đầu một cái, cẩn thận hồi tưởng: "Người này trông rất quen, em dường như đã gặp qua ở nơi nào......"
"Đồ Bưu, anh và Lương Tiểu Nghệ là quan hệ như thế nào?"
Đồ Bưu trầm mặc chốc lát trả lời: "Bạn bè, tôi và cô ta ở trường quay quen biết nhau, khi đó cô ta quay phim, tôi chỉ là một người làm thêm, tôi thích cô ta, đã từng theo đuổi cô ta, chỉ là cô ta không có đồng ý."
Tang Đồng nghe được hai chữ "Trường quay", đột nhiên nhớ ra.
"Là hắn!"
Tang Đồng bắt được tay Lạc Hưởng Ngôn, phẫn hận nói: "Tai nạn xe cộ ngày đó, em ở trường quay nhìn thấy một người đàn ông kỳ quái, chính là hắn! Lúc đó hắn thần sắc hốt hoảng, lén lút loay hoay tại chỗ anh đậu xe......"
Lạc Hưởng Ngôn trấn an vỗ vỗ tay của cô, ý bảo trợ thủ tới đây.
Thời gian nghỉ giữa phiên tòa, trợ thủ đem tin tức nói cho luật sư.
Tang Đồng lòng tràn đầy mệt mỏi, vuốt vuốt mi tâm nói: "Thật làm cho em ghê tởm! Lạc Đà, em không muốn nghe...... Chúng ta đi thôi!"
Lạc Hưởng Ngôn lấy ra bình nước, giúp cô vặn mở nắp sau đưa cho cô, nói: "Được, hai chúng ta trở về thôi!"
Tang Đồng không cố ý hỏi thăm kết quả xét xử Lương Tiểu Nghệ ngày đó nữa, dù sao lần này, cô ta sẽ không lại dễ dàng chạy trốn.
Tang Đồng không muốn ở lại bệnh viện, liền cùng Lạc Hưởng Ngôn xuất viện về nhà.
Hiện tại thân thể từ từ khôi phục, đã không cần phải dùng thuốc nữa, coi như có phát tác, cũng chỉ cần nhẫn nại chịu đựng là được rồi, trong nhà có Lạc Hưởng Ngôn săn sóc bầu bạn, hơn nữa hoàn cảnh quen thuộc càng có thể giúp Tang Đồng buông lỏng, đối với việc khôi phục cũng có chỗ tốt.
Lạc Hưởng Ngôn đem công việc chuyển về nhà làm, an bài mọi chuyện xong xuôi, liền cùng Tang Đồng bắt đầu chuẩn bị xuất ngoại du lịch.
Có Lạc Hưởng Ngôn ở đây, Tang Đồng cái gì đều không cần quan tâm, thu thập một chút đồ, liền cùng Lạc Hưởng Ngôn xuất phát.
Trước khi đi, Tang Đồng từ trong ngăn tủ lấy ra một thanh Tiểu Kim phủ, bên dưới giải thưởng có khắc tên của Lương Nguyên.
Đây là năm đó, Lương Nguyên lần đầu tiên giành được giải thưởng, cố ý đưa cho cô làm tín vật đính ước.
Chiếc cúp này, chứa đựng rất nhiều năm chua xót cùng đau lòng của Lương Nguyên, là ước mơ duy nhất từ nhỏ đến lớn của hắn.
Đã đến lúc trả lại cho hắn rồi, mơ ước của Lương Nguyên, cho tới bây giờ đều cùng cô không liên quan!
Tang Đồng vuốt ve bên dưới phần thưởng trong lòng một mảnh yên tĩnh, đem nó cẩn thận gói kỹ vào trong hộp, sau đó chuyển phát cho Lương Nguyên.
Thời điểm Lương Nguyên nhận được gói đồ rất kinh ngạc, căn bản không nghĩ tới là ai sẽ gửi đồ cho hắn, trong khoảng thời gian này hắn rơi vào tình cảnh tứ cố vô thân, vì chuyện tình của Lương Tiểu Nghệ vẫn luôn chạy đôn chạy đáo khắp nơi, loay hoay bể đầu sứt trán.
Hắn nghĩ hết mọi biện pháp muốn đi thăm Lương Tiểu Nghệ, nhưng chíng bản thân cô ta không muốn gặp ai, người nào thăm cũng không ra gặp.
Lương Nguyên sợ cô ta nghĩ quẩn trong lòng rồi làm ra chuyện gì không tốt, cầu xin cảnh ngục giúp một tay chăm sóc.
Mở túi bưu kiện ra, Lương Nguyên không khỏi sửng sốt, chiếc búa màu vàng khéo léo, lóe ra ánh sáng lấp lánh.
Lương Nguyên vuốt tên của mình bên dưới phần thưởng, kỷ niệm ồ ạt ùa về bao phủ hắn.
Lần đầu tiên dắt tay, lần đầu tiên hôn......
Tang Đồng với nụ cười xinh đẹp ngây thơ, ánh mắt của cô toàn tâm tin tưởng hắn như vậy.
Hắn mang theo Lương Tiểu Nghệ và Tang Đồng, ba người ở trong phòng tập luyện trống không, cắn răng kiên trì luyện tập.
Còn có sớm hơn trước kia, hắn còn trẻ mang theo Lương Tiểu Nghệ nhỏ tuổi, xách cái băng ngồi đi tới sân thể dục trong trường học cũ rách, hắn mặc quần áo cũ đổi thành đồ hóa trang buồn cười, cùng Tiểu Nghệ đứng ở trên đất trống sôi nổi ngây thơ đọc lời thoại diễn kịch......
Lương Nguyên rốt cuộc lên tiếng khóc rống, giống như một đứa bé phát hiện mình mất đi tất cả, không biết làm sao mà khóc lớn lên vậy.
Thì ra là trên cõi đời này, có quá nhiều việc không cách nào vãn hồi, sai lầm chính là sai lầm, cả đời đều không thể đền bù được nữa.
Nhưng là, sai lầm như vậy mang tới hậu quả quá nặng nề đau đớn, bảo hắn phải như thế nào gánh chịu được đây?
Người thân duy nhất bởi vì chính mình mà hủy đi cả cuộc đời, bị giam cầm trong ngục giam tối tăm không được thấy ánh mặt trời suốt quãng đời còn lại.
Người mình yêu thương lại bị chính mình làm cho thương tích đầy mình, ngay cả ruột thịt máu mủ cũng bởi vì hắn mà chết non......
Lương Nguyên ngã ngồi ở trên sàn nhà lạnh băng, đã từng có bao nhiêu huy hoàng, hiện tại liền có bấy nhiêu nghèo túng.
Hắn cả đời này, luôn thù hận cha mẹ đã vứt bở mình, liền cho rằng cả thiên hạ đều thiếu nợ hắn.
Mà bây giờ, hắn rốt cuộc phát hiện, là hắn nợ người khác quá nhiều, nhiều đến mức không cách nào hồi trả.
Nửa đời sau, hắn cũng không thể nhẹ nhõm sống qua ngày, cây thập tự giá nặng nề của lương tâm, ép hắn tới nỗi không nhấc được bước chân tiến về phía trước......
Tang Đồng và Lạc Hưởng Ngôn du lịch qua nhiều quốc gia.
Lạc Hưởng Ngôn thật rất biết thưởng thức, nơi nào có phong cảnh hữu tình, quán nào có món ăn đặc sản, thậm chí con phố nào cất giấu tiệm may mặc thủ công tinh mỹ từ xa xưa, hắn cũng nắm rõ tường tận.
Tang Đồng được chơi đùa vui đến quên cả trời đất.
Hơn một tháng thoáng chốc trôi qua, Tang Đồng và Lạc Hưởng Ngôn quay về Thành quốc Vatican, chuẩn bị ở chỗ này dừng lại một ngày.
Tang Đồng và Lạc Hưởng Ngôn nắm tay nhau đi dạo xung quanh đồi Vatican, lúc đi tới thánh đường St. Peter, Tang Đồng dừng bước.
Dưới ánh chiều tà, giáo đường làm cho người ta có cảm giác thiêng liêng và an hòa.
Tang Đồng nhìn toà kiến trúc xinh đẹp rộng lớn, nhớ lại lúc đầu mình một thân một mình ngồi ở bên trong giáo đường, hướng về phía Thập Tự Giá khẩn cầu chuộc tội, không khỏi cảm khái nói: "Dường như mấy năm nay, một cái chớp mắt đã trôi qua rồi......"
Lạc Hưởng Ngôn đứng ở bên cạnh cô, nghe vậy hừ hừ hai tiếng: "Người không có tín ngưỡng gì, còn học đòi người ta chạy tới khấn cầu, thần để ý tới em mới là lạ!"
Tang Đồng ngẩn ra, hoài nghi nhìn chằm chằm hắn: "Làm sao anh biết em đã tới nơi này?"
Lạc Hưởng Ngôn chẳng hề để ý chắp hai tay lại, ngẩng đầu nhìn tòa kiến trúc cao lớn nói: "Anh không chỉ biết em đã tới nơi này, còn biết em đêm đó liền mua vé máy bay đi Newyork......"
Tang Đồng trong lòng phức tạp: "Lúc ấy, anh vẫn đi theo em?"
Mặc dù là câu hỏi, giọng nói lại khẳng định vô cùng.
Lạc Hưởng Ngôn khinh bỉ nhìn cô một cái, cười lạnh nói: "Một cô gái mới lớn, liền dám hơn nửa đêm uống đến say không còn biết gì...... Đây chính là khu vực loạn nhất Newyork! May nhờ có anh đi theo em, nếu không em bị người bán đi muốn tìm chỗ khóc cũng không có!"
Tang Đồng nhớ tới lúc ấy, cô đầy cõi lòng hi vọng chạy đi tìm Lương nguyên, kết quả thất vọng, đau lòng vô cùng chạy đi uống rượu, còn say khướt ở trên đường lớn.
Cô vẫn cho là có người qua đường tốt bụng đưa cô về khách sạn, nhưng không nghĩ là Lạc Hưởng Ngôn lo lắng cho cô, vẫn đi theo phía sau cô, yên lặng đi cùng cô suốt cả chặng đường.
Thì ra là từ rất sớm rất sớm trước kia, trong lúc cô còn ăn năn hối hận không có ai bồi bên cạnh cô, Lạc Hưởng Ngôn liền lấy tư thái kiên định tuyệt đối, đứng ở phía sau cô, vĩnh viễn không xa không rời.
Tang Đồng trong lòng cảm động, cười ha hả ôm cánh tay Lạc Hưởng Ngôn hỏi: "Nói nha, anh thầm mến em bao lâu rồi!"
Lạc Hưởng Ngôn không được tự nhiên quay mặt sang, rầm rì nói: "Ít tự luyến đi, rõ ràng là em bị khuất phục trước dáng vẻ phong lưu tiêu sái của Nhị gia anh, đối với anh vừa thấy đã yêu điên đảo tâm hồn...... Tránh ra tránh ra, chớ ôm ôm ấp ấp đấy!"
Tang Đồng nhảy phốc lên lưng Lạc Hưởng Ngôn, cặp chân vững vàng kẹp lại hông của hắn.
Lạc Hưởng Ngôn không nỡ thả cô xuống nói: "Đi xuống đi xuống, nặng chết được......"
Tang Đồng càng quấn lấy chặt hơn, giắt trên cổ hắn hưng phấn gào to: "Lạc Đà em thật yêu anh ngao —— anh cõng em đi! Anh để cho em cưỡi về khách sạn, em liền để cho anh cưỡi em một đêm......"
Lạc Hưởng Ngôn nâng chân của cô, lập tức chạy thật nhanh, vừa chạy vừa thở hồng hộc rống to: "Tang Tiểu Đồng em đè chết ông xã rồi, trở về ông xã cùng em vận động giảm cân ——."
The End
← Ch. 62 | Ch. 64 (c) → |