← Ch.4 | Ch.6 → |
16
Ta biết, phụ hoàng thật lòng yêu thương mình.
Khoảng thời gian sau đó, ta không ăn uống được gì, phụ hoàng thấy vậy thì làm như vô tình, hỏi: "Mấy con chim ưng mà Trùng Trùng nuôi giờ ra sao rồi?"
Ngày ta còn niên thiếu, rất thích luyện ưng thuần ngựa, ba con chim ưng hai con ngựa đều được nuôi dưỡng trong trại chăn nuôi ở ngoại ô kinh thành. Nhưng mấy năm nay, ta càng ngày càng ít tới.
Ta nói: "Lâu rồi con chưa tới xem, nên không rõ".
Phụ hoàng chỉ là mượn lời để dẫn dắt câu chuyện mà thôi, người lại nói: "Có thời gian thì tới xem xem. Nuôi người cũng giống như chim ưng và ngựa, phải huấn luyện. Nếu không nghe lời, đánh vài roi, đây là bước đầu. Bước thứ hai, phải loại bỏ chỗ dựa của nó, không cho ăn uống, sau vài ngày thì lại bố thí cho ăn, khiến nó phải dựa dẫm phục tùng. Về sau, cảm xúc của nó sẽ trỗi dậy, hoàn toàn thuần phục con, đây là bước cuối cùng".
Bàn tay đang cầm bánh hoa quế của ta sững lại, hồi lâu sau mới nói: "Sao phụ hoàng đột nhiên nói những điều này?"
"..." phụ hoàng thở dài, bàn tay dày rộng của người xoa lên đầu ta, "Trùng Trùng của trẫm ấy à, phải vui vẻ lạc quan. Tấm lòng cha mẹ, chỉ hi vọng con cái của mình có thể bình an, thuận buồm xuôi gió, có được những gì mình muốn thôi".
Phụ hoàng dạy ta mưu kế của bậc đế vương, đó là may mắn của ta, nhưng ta chẳng muốn học.
Lúc này, Tuyên Giác vẫn chưa biết được chân tướng, chí ít chàng chưa biết mọi chuyện là do hoàng huynh ra tay.
Hai ta thành thân, chàng sống ẩn dật trong phủ, không còn quan tâm triều chính. Chàng thiếu niên tâm trí bừng bừng chuẩn bị cho kì thi mùa xuân khi đó, dường như không phải chàng.
Mùa đông năm đó, trên đường từ quân cơ xứ trở về Tuyên phủ, đi qua nơi hành hình, máu nhuộm đỏ cả tuyết trắng trên đường, chàng đã vượt qua thời khắc đó thế nào? Ta không dám hỏi.
Thích Văn Lan bị cha đánh một trận, bị thương không nhẹ, miệng không ngừng than thở không muốn tới biên cương. Ngày chia tay, hắn tới thăm Tuyên Giác, chỉ nói: "Ngươi nợ ta một ân huệ đó nhé", sau đó nhìn sang ta, nhướng mày nói tiếp với Tuyên Giác, "à, đâu chỉ là một ân huệ thôi đâu".
Tuyên Giác chỉ mỉm cười, nói: "Xin ghi tạc trong lòng".
Ta xóa đi mọi vết tích về thủ đoạn của hoàng huynh.
Ta vốn muốn che dấu chuyện này cả đời. Nhưng, Tuyên Giác vẫn biết.
Đêm đó, chàng ngồi uống rượu một mình, tà áo xanh ẩn hiện dưới ánh trăng mờ ảo, thấy ta đứng một bên, liền cất tiếng: "Trùng Trùng, uống một ly không?"
Ta thấy sắc trời u ám, mỉm cười nói: "Trời đầy mây đen, sắp mưa rồi, để người cất đồ vào trong đã, ngày mai lại uống nhé".
Nhưng Tuyên Giác vẫn rót rượu cho ta, giọng nói chàng rất nhẹ nhàng, hỏi ta một câu: "Trùng Trùng, nàng yêu ta ư?"
Ta dừng bước chân, cảm thấy câu hỏi này, nói đúng hơn là giọng nói của Tuyên Giác có chút bất thường, ta uống cạn ly rượu đó, rồi nói: "Sao bỗng nhiên lại hỏi như vậy? Đương nhiên ta yêu chàng rồi". Dứt lời, ta cúi người, hôn lên trán chàng.
Tuyên Giác đột nhiên nhìn thẳng vào mắt ta, nói: "Nếu nàng không yêu ta, có phải sẽ cảm thấy chuyện Tuyên gia rơi đài chẳng đáng là gì? Cảm thấy dùng mạng của một trăm ba mươi hai người làm lá bùa, diệt trừ những kẻ đối lập, dù họ có oan khuất cũng chẳng là xá gì. Chỉ cần loại bỏ được tam hoàng tử, chỉ cần đại hoàng tử có thể đăng cơ, đều đáng phải không?"
Ta trước nay vô cùng yêu đôi mắt rực sáng của chàng. Thậm chí ngay ở lần đâu tiên gặp gỡ, trái tim ta loạn nhịp cũng chính bởi vì đôi mắt xinh đẹp như sao giữa đêm trăng này.
Nhưng giờ đây, ta lại nhìn thấy vẻ mặt bàng hoàng của mình phản chiếu trong đó.
Ta rất muốn gạt chàng, nhưng đáp án của ta cho câu hỏi đó... đúng là như vậy.
Tình cảm trong hoàng gia, tuy ít nhưng quý giá. Như tình yêu của phụ hoàng với mẫu hậu, với những đứa con mà mẫu hậu sinh ra, như tình yêu của ta giành cho Tuyên Giác.
Ngoài ra, tất cả đều là người xa lạ, đều là... con cờ.
Tuyên Giác nhìn thấu ta, biết ta định nói gì, chàng ngắt lời: "Thôi, ta hiểu rồi". Bàn tay đang nắm chặt chén rượu của chàng dãn ra, chàng đứng lên, cố kìm nén giọng nói, cất tiếng: "... vậy luyện ưng thuần ngựa thì sao? Nàng nghĩ như vậy ư?"
Tuyên Giác đứng trong đình viện, quay đầu hỏi ta, đáy mắt ẩn chứa sự bi thương hiếm thấy.
"Ta không có!" ta phản bác theo bản năng.
Sấm sét giáng xuống, bầu trời lóe lên, soi chiếu hai cái bóng đang chồng chéo nhau của ta và chàng.
Ta bất chợt lạnh sống lưng.
Ngay cả lời đối thoại tùy hứng giữa ta và phụ hoàng mà chàng cũng biết. Tuyên Giác, chàng rốt cuộc muốn làm gì?
Ta cất tiếng hỏi.
Chàng thở dài rồi đáp lời: "... ta cũng không biết mình đang làm gì. Ta cũng không biết... ta nên làm gì nữa Trùng Trùng".
Khoảnh khắc đó, da đầu ta tê rần.
Ta quá hiểu năng lực và thủ đoạn của Tuyên Giác. Nếu chàng thật sự muốn làm gì đó... không ai có thể cản được, trừ khi chàng chết.
Tiếng sấm sét chói tai, ta ấn chàng xuống đất, ngón tay run rẩy lướt qua quai hàm chàng.
"Ta nên giết chàng! Tuyên Giác, ta nên giết chàng!" ta bóp lấy cổ chàng, nước mắt lăn xuống gò má. Mưa rơi như trút nước, nước mắt hòa cùng nước mưa, chảy đầy trên mặt.
Thần trí của chàng dần trở nên mơ màng, nhưng vẫn cố nhấc tay xoa lên đầu ta, nói: "Vậy hãy giết đi. Không sao. Nhà đế vương vô tình chút cũng tốt. Hơn nữa, Trùng Trùng, chết trong tay nàng, ta cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn... ta sống quá mệt rồi".
Nhưng ta không xuống tay được.
Ta căm phẫn thu tay lại, quần áo trên người ngấm nước mưa nặng trĩu. Khi ta cố gắng đứng lên, đầu óc bỗng quay cuồng, bước chân loạng choạng ngã nhào, chàng ôm lấy ta vào lòng.
Trước khi mất hết ý thức, chỉ nghe thấy tiếng nói dịu dàng của Tuyên giác, chàng hôn lên vành tai ta, thì thầm: "Trùng Trùng, nàng quả thực nên... giết ta".
Tuyên Giác đã bỏ gì đó vào trong ly rượu.
Ngày hôm sau tỉnh lại, đầu đau như búa bổ, ta quên hết những chuyện xảy ra vào đêm qua. Rất lâu về sau mới dần dần nhớ lại.
Ta bất chợt phát hiện, kể từ ngày ấy Tuyên Giác tuy vẫn cười nói dịu dàng như trước, nhưng ở chàng có một cảm giác xa lạ ta không thể nhìn thấu nổi.
Chàng cũng không còn gọi ta là "Trùng Trùng" nữa, mà là "Nhĩ Ngọc".
Như những thần tử khác.
17
Lần này Thích Văn Lan vào cung, tuy gây náo loạn ở điện Thái Cực nhưng vẫn có thể an toàn rời đi.
Ta thở phào nhẹ nhõm.
Mấy năm nay, ta càng ngày càng không thể nhìn thấu suy nghĩ của Tuyên Giác, đôi khi cảm thấy chàng vẫn hoài niệm chuyện xưa, nhưng có khi lại cảm thấy, chàng ra tay quá tàn nhẫn, xa lạ.
Tới yến tiệc mừng năm mới, ta ngồi trên cao, đối mắt với Thích Văn Lan đang ở phía xa, chậm rãi nâng ly.
Gương mặt Thích Văn Lan cương nghị, anh tuấn hơn xưa. Trên sườn mặt màu lúa mạch có vết sẹo nhạt màu do đao kiếm để lại, khiến hắn càng thêm uy phong lẫm liệt. Chí ít ta có thể nhìn ra, không ít các tiểu cô nương đang lén lút quan sát hắn, rồi thì thầm với nhau.
Thích Văn Lan giật mình, nhìn ta bằng ánh mắt bực bội, uống cạn ly rượu. Ta cũng rất khoan thai, tiếp tục thưởng thức rượu hoa quả của mình.
Khi tàn tiệc, Thích Văn Lan đi thẳng tới chỗ ta, ta thẳng thừng nói: "Đừng có ngốc nữa Thích huynh, ta không muốn bị bắn chết cùng huynh đâu".
Bàn tay hắn nắm chặt lấy bàn, hô hấp dồn dập, tức giận nhìn ta, sau đó giọng nói khàn đặc cất lên: "Vậy ngươi định làm gì?".
"Báo thù thôi" ta cười.
Có lẽ hắn cũng từng nghe thấy Tuyên Giác nhắc tới hai chữ này. Ta có thể thấy sự đau lòng thoáng qua trong mắt Thích Văn Lan, cũng không biết hắn tuyệt vọng vì điều gì, hồi lâu sau mới lùi bước, tự mình lẩm bẩm: "...thật là một...kết cục bế tắc..."
Khi Thích Văn Lan đã rời khỏi, Tuyên Giác mới chầm chậm bước tới, hỏi: "Không đi sao?"
Ta bật cười thành tiếng, lắc đầu rồi đứng dậy. Chàng nắm chặt lấy tay ta, trong mắt có một sự điên cuồng được đè nén, chàng tiến lại gần thì thầm bên tai ta: "Ngoan quá".
Ta nhìn vào mắt chàng, rất muốn hỏi "chúng ta thật sự phải đấu với nhau tới chết sao?"
Có lẽ, chàng cũng muốn hỏi điều này.
Trong thời khắc chuyển giao giữa năm cũ và năm mới, bốn bề vang lên tiếng pháo hoa, ta và chàng đứng kề vai bên nhau, tạm dừng tranh đấu, cùng ngước nhìn hàng ngàn chiếc đèn khổng minh đang bay trên trời.
Trong cung, tất cả những vật sắc nhọn đều bị cung nữ dọn sạch. Đề phòng khi cả hai đang thân mật quấn quít, ta sẽ giết Tuyên Giác.
Chàng không còn giống đêm đó, chỉ mong cầu được chết, để mặc cho ta bóp cổ, không hề phản kháng, thậm chí còn dịu dàng an ủi ta.
Chàng nói rất đúng...
Ngày đó ta nên giết chàng.
Mùa xuân, vạn vật sinh sôi, ta cuối cùng cũng thấy kiệt sức, không còn gây phiền phức cho Tuyên Giác nữa, ngày ngày chôn mình trong ngự thư phòng, đọc sách giải sầu.
Bỗng, ta tìm thấy một cái hộp giấu kín trên nóc tủ sách. Bên trên phủ một lớp bụi dày, có vẻ đã để ở đây rất lâu rồi.
Ta lấy trâm cạy khóa.
Bên trong là một cuộn tranh cũ đã hơi ố vàng, mùi mực phả tới, màu sắc trên tranh chưa hề bị phai đi.
Trong tranh, thiếu nữ mặc áo đỏ, mái tóc đen xõa tung trong gió, tay kéo cung tên thành hình bán nguyệt, ngắm chuẩn vào một con nai ở phía xa. Màu đỏ tươi tắn không hề chói mắt, ăn khớp với màu nâu xanh của thảm cỏ, xa xa là những dãy núi bao la, đất trời hòa hợp.
Lạc khoản đề "Trung thu năm Thái Nguyên thứ năm, Giác vẽ".
Là một năm sau hội săn mùa thu.
Là năm ta ngao du tới Giang Nam.
Là năm Tuyên gia rơi đài.
Là năm mà... mọi thứ xoay chuyển.
Ta chỉ nhìn một lát liền không chịu nổi nữa, cuộn tranh cất lại vào hộp, đóng khóa, đặt về chỗ cũ.
Như chưa từng mở ra.
18
Qua một khoảng thời gian, cuối cùng ta cũng lên tiếng hỏi Tuyên Giác, câu hỏi này ta đã muốn hỏi từ lâu: "Năm đó, sức khỏe phụ hoàng bỗng đi xuống, là do chàng động tay sao?"
Nếu chàng đã có thể thăm dò được tình hình trong cung, nghe được cuộc đối thoại giữa hoàng thượng và công chúa, thì âm thầm hạ độc giết người có là gì.
Tuyên Giác đang mài mực phê tấu chương, điều động quân đội các bên, nghe thấy ta hỏi, chàng đặt bút xuống, cuối cùng chậm rãi gật đầu: "Là ta".
Ta ném mạnh con ve bằng ngọc đang nghịch trong tay về phía chàng, chàng ngồi im không tránh. Tới khi máu chảy xuống trán chàng, thái giám cuống cuồng vội dùng khăn lau máu, chàng mới nói: "Ta đã nói rồi, khanh khanh không nên để ta sống".
Ta đáp: "Vậy chàng cũng không nên giữ ta lại".
Tuyên Giác không trả lời, chỉ lệnh cho cung nữ đưa ta về cung Ngọc Cẩm. Việc này coi như chấm dứt.
Thời gian thấm thoắt trôi, tới kì thi hương, nhờ ta cố ý siết lại gần nên quan hệ của ta và chàng có chút khởi sắc. Trước mặt chàng, ta vờ như lần đầu mở bức tranh đó ra, sau đó nghiêng đầu, nói: "Ly Ngọc, ta muốn cưỡi ngựa bắn tên. Có được không?"
Tuyên Giác im lặng hồi lâu, cuối cùng cười nói: "Được chứ", rồi thì thầm bên tai ta, "mọi chuyện đều theo ý nàng".
Hội săn mùa thu năm nay rầm rộ hơn tất cả những năm trước đó. Các binh sĩ im lặng cầm cờ đi phía trước, như thể đang tham dự một tang lễ long trọng nào đó vậy.
Ta cầm thứ vũ khí sắc bén đã lâu không được động tới là cung tên và mũi tên, cưỡi lên con ngựa hãn huyết Tây Vực.
Nó không chịu thuần phục cho lắm, phải mất thời gian nửa nén hương mới trở nên ngoan ngoãn hơn.
Các thân binh kia đều cảnh giác quan sát ta như nghênh đón quân địch, Tuyên Giác phất tay, ra hiệu bắt đầu hội săn.
Ta lười đi săn mồi, chỉ ngắm bắn vào những cái bia ở đằng xa, ba mũi tên liên tiếp không trúng.
Các binh sĩ âm thầm thở phào.
Lúc này ta mới quay đầu, nhìn về phía Tuyên Giác. Tóc trên thái dương bị gió thổi tung, chàng ấm áp như ngọc, một viên ngọc tuyệt thế vô song, trong suốt sáng lạn, không dính bụi trần, cũng không dính máu tươi.
Chàng cũng đang nhìn ta, im lặng nhắm mắt lại.
Sau đó, trong tiếng thét kinh hoàng của tất cả mọi người, ta giương cung.
Mũi tên lông vàng bắn trúng vai Tuyên Giác, ta thúc ngựa tiến sát gần, rồi lại giương cung bắn vào lồng ngực chàng.
Các binh sĩ đang chấn động cuối cùng cũng có phản ứng, dùng giáo đâm vào ngựa rồi đâm vào ta.
Tuyên Giác có lẽ muốn ngăn cản, định mở miệng nhưng cổ họng nghẹn lại, ôm lấy vết thương. Sau đó, vươn tay đón lấy người đang rơi xuống là ta.
Chàng thở dài bên tai ta, giống như khi ôm lấy ta trong đêm mưa ngày ấy: "Trùng Trùng... hà tất phải vậy?"
Kiếp này, ta và chàng đã nghe hai chữ "hà tất" này quá nhiều lần.
Tự mình nói với mình, mình nói với người khác, người khác nói với mình...
Tất cả đều là dằn vặt, đều không theo ý muốn.
"Ta... ta không buông bỏ được... cũng giống như chàng năm đó, không thể quên đi..." ta nói.
"Ta không còn mong cầu điều gì, Ly Ngọc... cha mẹ, huynh trưởng, ta chẳng còn lại gì, nhưng ta không làm sai". Ta lẩm nhẩm nói: "Qua cầu Nại Hà, uống canh Mạnh Bà, kiếp này hai ta không ai nợ ai. Ân oán đã hết, hóa thành cát bụi".
Ta gắng sức hôn lên cánh mi dài đang run lên của chàng: "Nếu chàng đi trước một bước, thì hãy tới xem con của chúng ta, mặt mũi ra sao, là nam hay nữ. Ta..."
Cơn đau ở ngực khiến ta run lên một hồi, tiếp tục nói: "Ta sớm đã bỏ thai rồi, ta không lấy con ra để hại người. Nó sạch sẽ, không dính vào vũng bùn của chúng ta. Còn nữa... ta đã gửi thư, Thích Văn Lan hai ngày nữa sẽ tới kinh thành, huynh ấy đã thu dọn tàn cuộc cho ta nhiều tới vậy, thêm lần này nữa cũng không sao..."
Chàng cười lên, sương mù chất chứa nơi đáy mắt bấy lâu nay cũng tiêu tan, nhưng ánh mắt vẫn thê lương như cũ: "Là thu dọn tàn cuộc cho chúng ta".
Ta nhớ tới lệnh điều động quân sự gần đây... trong đó, có lẽ có cả thánh chỉ gọi Thích Văn Lan mau chóng trở lại kinh thành.
Trời đất bao la, gió thu khẽ thổi.
Ta từ từ nhắm mắt lại, nằm trong ngực Tuyên Giác, mất đi tất cả sức lực.
Ân oán, đúng sai đều tan biến.
Đây là kết cục không thể tránh khỏi.
Cũng là kết cục tốt nhất.
← Ch. 4 | Ch. 6 → |