← Ch.05 | Ch.07 → |
Khi tiếng chuông cửa vang lên, Ngải Thải Nhi vừa mới chuẩn bị ra ngoài, cô vừa tìm được nơi làm việc mới, chính là một cửa hàng có nhạc cụ ở gần nội thành.
Ở đó, ông chủ rất dễ tính, nghe tiếng đàn mê người của cô xong thì hào phóng nói rất hoan nghênh cô đến chơi đàn cho cửa tiệm bất kì lúc nào, mà cô cũng không khách khí chút nào, ngày nào cũng tới... vừa mới hôm qua tới, hôm nay lại muốn đến đó tiếp.
"Leng keng, leng keng"
Đột nhiên có tiếng chuông cửa khiến cô và Lam Tư đang chơi Wii nhìn nhau. Ai đây? Bọn họ đều nghi hoặc.
- Cậu vào trong phòng tạm trốn đi. Ngải Thải Nhi nói với anh.
Lam Tư không chút do dự gật đầu, nhanh chóng đứng dậy thu thập những thứ gì của mình trên phòng khách rồi chạy vào phòng ngủ, khóa trái lại.
Xác định anh đã trốn xong, bốn phía không còn gì đáng nghi ngờ, Ngải Thải Nhi tới trước cửa giương giọng hỏi:
- Ai?
- Tôi. Giọng nói nghiêm túc lạnh lùng.
- Anh là ai? Không nói tên họ, nói mỗi từ tôi thì ai biết là ai? Đồ thần kinh.
- Khương Quốc Hâm.
Cái tên này thình lình vang lên khiến Ngải Thải Nhi ngây người, không tự chủ được mà mặt trắng bệch lên.
Khương Quốc Hâm? Cha của Khương Kham, là bố chồng trước của cô cũng là bố chồng sau này của cô, không thích cô nói cô không xứng với con ô, năm đó dứt khoát muốn cô và Khương Kham li hôn.
Sao ông lại tới đây? Vì Khương Kham đã ngửa bài sao?
Kỳ thật cô không cần phải ở trong này phỏng đoán, chỉ cẩn mở cửa, đáp án sẽ có.
Cô hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh ngụy trang tâm tình rồi mới mở cửa.
Ngoài cửa không chỉ có một người, trừ bỏ cha chồng cũ của cô còn có mẹ chồng cũ và một người con gái trẻ tuổi xinh đẹp. Dù cô chưa từng gặp qua cô ta nhưng dùng đầu gối cũng đoán được đó là người có liên quan đến Khương Kham, có lẽ là bạn gái bây giờ.
- Cha, mẹ, đã lâu không gặp. Cô lễ phép chào hỏi nhưng...
- Ai là cha mẹ cô? Chúng tôi không có phúc phận đó!
Quả nhiên không nên lấy mặt ấm đi tiếp cái mông lạnh của người ta.
- Xin hỏi có chuyện gì sao?
Nếu khách sáo bị ghét bỏ, cô cũng chẳng cần lãng phí thời gian, trực tiếp hỏi.
- Có chuyện cần nói với cô.
Cha mẹ chồng không mời mà tới đi vào phòng khách, giầy cũng không cởi khiến cô khó chịu nói:
- Xin cởi giày ra được không?
Sắc mặt bọn họ càng trở nên khó coi, cô coi như không thấy, đóng cửa lại rồi rót ba cốc nước lọc tiếp khách.
- Cô không còn loại nước uống gì có thể tiếp khách sao? Lí Nhã Vân trừng mắt nhìn ba chén nước lọc, lạnh giọng hỏi.
- Không có. Cô trả lời thẳng.
Trong nhà có cà phê, cũng có nước ngọt nhưng nếu cô nhớ không nhầm, hai vị kia chỉ thích uống rượu vang cao cấp và danh trà một cân hơn mười hai vạn tệ mà thôi. Một khi đã như vậy, cô cần gì phải lãng phí cà phê cùng nước ngọt. Nước lọc cũng thế.
- Nhiều năm không gặp, cô vẫn bủn xỉn như thế. Lí Nhã Vân phê bình.
Cô coi như không nghe thấy, tự ngồi xuống, nhìn ba người trước mặt đoán xem bọn họ định nói gì.
- Không phải các vị có chuyện muốn nói sao? Mời nói. Cô đi thẳng vào đề tài.
- Trước khi nói, tôi muốn giới thiệu một người cho cô. Khương Quốc Hâm lạnh lùng nhìn cô một cái, không nhanh không chậm nói.
Ngải Thải Nhi nghe vậy, chuyển mắt sang nhìn người phụ nữ mà mình không biết kia.
- Đây là thiên kim tiểu thư của chủ tịch Lâm Cường của tập đoàn Hoàng Hải, Lâm Lệ Ngọc tiểu thư. Tập đoàn Hoàng Hải giờ đã có vô số khách sạn...(một loạt tự sướng). Hai năm trước công ty bọn họ niêm yết cổ phiếu, một năm thu lãi đến 300%.... .
Thì làm sao? Ngải Thải Nhi không nhịn được tự hỏi trong lòng, cô có định mua cổ phiếu đâu.
- Lâm gia và Khương gia chúng tôi là môn đăng hộ đối, thực tế, Khương Kham và Lệ Ngọc đã kết giao một đoạn thời gian, chúng nó tình đầu ý hợp, sắp kết hôn.
Giờ mới vào trọng tâm, cô không nhịn được mỉm cười.
- Thực tế, hai ngày trước sinh nhật của tôi, bọn nó đã công khai cử hành đính hôn dưới sự chứng kiến của nhiều người, đều là những người có uy tín trong giới thượng lưu.
Ông dừng lại một chút rồi mới nói:
- Tôi nói như thế chắc cô hiểu ý tôi chứ?
Ông ta chăm chú nhìn cô.
Nếu bọn họ nói thật, chẳng lẽ không cảm thấy đặc biệt chạy tới đây báo cho cô tất cả chỉ là chuyện thừa thãi thôi sao?
Theo cô thấy, bọn họ như đang giãy chết, vì đã không còn cách nào nên mới quyết tâm tới đây đánh cược một phen thôi.
Chỉ tiếc bọn họ hoàn toàn xem nhẹ cô.
Trải qua sáu năm ly hôn, một mình nuôi con khôn lớn, cô không còn là nàng dâu nhỏ thấy cha mẹ chồng nghiêm khắc lại ngạo mạn mà hoảng sợ nữa.
Mặt khác còn có một chuyện khiến cô thấy thú vị, ba người này đúng là không khác biệt cho lắm, đều hơi vênh cằm, vẻ mặt cao ngạo nhìn cô. Người không biết chắc hẳn nghĩ bọn họ là một nhà ba người, cha mẹ và con gái ruột chứ không phải là con dâu nữa.
Tục ngữ nói đúng, vật họp theo loài quả nhiên là đúng.
- Nói thật, cháu cũng không muốn hiểu bác muốn nói gì. Cô không nhanh không chậm đơn giản trả lời.
- Cô thực sự không biết hay đang giả ngu? Khương Quốc Hâm nheo mắt.
- Nghĩ cũng biết là giả ngu, ông nói rõ như vậy, cô ta là kẻ thông minh, không hiểu mới là lạ.
Lí Nhã Vân trào phúng nói.
- Tôi mặc kệ cô có hiểu hay không, cô chỉ cần nhớ kĩ những gì tôi nói là được.
Khương Quốc Hâm không chút cảm tình nhìn cô:
- Cô vĩnh viễn không có khả năng trở thành con dâu Khương gia, bởi vì cô không có chỗ nào khiến vợ chồng tôi thấy hài lòng, ngoại trừ xuất thân nghèo khó, không có cha, tính cách keo kiệt còn không có bằng cấp, không giáo dưỡng, cô không xứng với Khương gia.
- Những lời này trước kia các vị đã nói rồi, tôi vẫn nhớ nên không cần phải nhắc lại.
Ngải Thải Nhi mặt không đổi sắc, bình tĩnh đáp.
- Cô nhớ là tốt.
Lí Nhã Vân nhịn không được hừ một tiếng:
- Tôi nói cho cô, Lệ Ngọc đã mang thai, bọn họ nhất định sẽ kết hôn, cô không có cơ hội gì đâu, tôi khuyên cô nên sớm cắt đứt hy vọng, rời xa con tôi ra.
Hai chữ "mang thai" giống như quả bom nổ tung trong lòng Ngải Thải Nhi khiến cô tròn mắt khiếp sợ.
Đây không phải là thật chứ?
Trong lòng có giọng nói khẳng định như vậy khiến cô dần bình tĩnh lại, nhìn phía bụng bằng phẳng của Lâm tiểu thư kia.
Mang thai? Chuyện này tuyệt đối không có khả năng, cô tự nhủ vì cô tin tưởng Khương Kham.
Nhưng thật ra bọn họ dám nói như vậy thật khiến cô hoảng.
Bốc phét trắng trợn thế sao? Bọn họ có hiểu mang thai không phải chỉ mở miệng nói là sẽ khiến người khác tin không?
- Nhìn cô như là không tin?
- Đúng. Cô dứt khoát gật đầu.
- Xem qua sổ khám thai này cô sẽ tin
Lí Nhã Vân duỗi tay về phía Lâm Lệ Ngọc, cô ta lập tức lấy ra một quyển sổ đặt lên tay bà, bà vứt lên bàn trà trước mặt Ngải Thải Nhi.
Ngải Thải Nhi không hề muốn mở ra xem, bọn họ đã đến chắc hẳn là đã có chuẩn bị, ai biết được sổ khám thai này là thật hay giả? Xem làm gì cho phí thời gian.
- Không cần xem, chỉ cần Khương Kham chính miệng nói với tôi chuyện này là thật, tôi sẽ tin.
Cô bình thản nói khiến vợ chồng Khương thị biến sắc.
- Tức là những lời chúng tôi nói cô không tin?
Khương Quốc Hâm tức giận, lạnh lùng hỏi.
- Xin lỗi, vì tôi không tìm được lí do gì để tin tưởng các người.
- Cô là đồ hỗn láo. Lí Nhã Vân giận dữ lớn tiếng mắng chửi.
Đối mặt với lời nói này, Ngải Thải Nhi của quá khứ nhất định sẽ sợ hãi tới mức cả người dúm ró nhưng bây giờ cô cũng chẳng quan tâm nữa.
- Vài năm không gặp, gan cô càng lúc càng to. Khương Quốc Hâm lạnh lùng nhìn chằm chằm.
- Cũng không thể nhiều năm đã qua mà không thay đổi gì? Ngải Thải Nhi hơi cười, tự giễu.
Xem ra, hôm nay mục đích bọn họ tìm cô đã rất rõ, nói đơn giản là muốn nói cho cô Khương Kham có vị hôn thê, hơn nữa vị hôn thê đã mang thai, ván đã đóng thuyền, muốn cô cách xa Khương Kham một chút, bọn họ tuyệt sẽ không cho cô và Khương Kham có tương lai.
Cho nên, cô chắc có thể trục khách được rồi.
- Xin hỏi các vị còn gì cần nói không? Nếu không, mời mọi người trở về, tôi còn có việc muốn ra ngoài. Cô đứng lên.
- Cô muốn đuổi chúng tôi?
Lí Nhã Vân khó tin trợn tròn mắt, khó mà tin cô dám nói như thế.
- Nếu không, các vị định ở lại đây ăn cơm trưa sao? Nếu đúng như vậy, nhà tôi cũng không có gì có thể nấu cho các vị ăn.
Cô nhíu mày ra vẻ khó xử. Đùa chắc, cô còn lâu mới mời địch nhân ăn cơm.
- Cô....
- Ầm!
Một tiếng vang cắt đứt tiếng rống giận của Lĩ Nhã Vân, chỉ thấy cửa lớn bị bật tung đánh vào cánh tường, sau đó, Khương Kham vọt vào phòng, ôm Ngải Thải Nhi nhìn cha mẹ mình.
Anh xuất hiện khiến tất cả mọi người ngây dại, chỉ có Lam Tư trốn trong phòng không nhịn được mà xen vào việc của người khác, gọi điện cho Khương Kham thì mỉm cười.
Ai ngờ Khương Kham hôm nay vừa khéo lại có việc tới đây? Cho nên nhận được điện thoại của Lam Tư cũng chẳng thèm hỏi xem đó là ai, đùng đùng chạy đến.
- Cha mẹ tới đây làm gì?
Giọng nói Khương Kham đầy sự tức giận, ngoan tuyệt chăm chú nhìn cha mẹ mình và người đàn bà bên cạnh họ.
- Còn có thể làm cái gì, đương nhiên là tới nói cho cô ta sự thật, bảo cô ta tránh xa con ra.
Lí Nhã Vân hồi phục tinh thần, mạnh mẽ đáp.
- Sự thật?! Khương Kham nghiến răng nghiến lợi nói.
- Lệ Ngọc có đứa nhỏ của Khương gia và chuyện các con sắp kết hôn. Lí Nhã Vân nói thẳng.
- Đúng vậy, con quả thực sắp kết hôn nhưng không phải với cô ta mà là Thải Nhi.
Khương Kham vô cùng tức giận mà gào lên với mẹ, không thể chịu đựng được sự chuyên chế của bọn họ nữa, anh chịu đủ rồi.
- Con nói lại lần nữa, đời này con chỉ có một người vợ duy nhất là Ngải Thải Nhi.
- Lệ Ngọc đã có con của con. Lí Nhã Vân lớn tiếng nói.
- Phải hay không còn chưa xác định rõ. Khương Kham cười lạnh một tiếng.
- Con nói gì thế? Chuyện này quan hệ tới danh tiết của một người con gái, chẳng lẽ con bé nói dối sao?
Rất phối hợp, Lâm Lệ Ngọc ngồi bên cạnh khóc òa lên.
- Muốn con thừa nhận thì chờ sinh ra rồi xét nghiệm DNA rồi nói.
Anh lặp lại những lời đêm qua.
- Mày cho rằng Lâm chủ tịch sẽ để mày làm nhục con gái ông ấy như thế à? Khương Quốc Hâm không nhịn được gầm lên: Mày mà dám làm thì dám chịu cho tao!
- Vấn đề là con có làm hay không?
Anh lại cười lạnh nhìn người con gái đang nức nở kia, lạnh lùng vô tình:
- Có bản lĩnh thì cô sinh đứa trẻ ra, nếu nó thực sự là con tôi thì tôi sẽ nuôi, nhưng vĩnh viễn đừng mơ tưởng cái gì hôn lễ.
Lâm Lệ Ngọc càng khóc lớn.
Khương Quốc Hâm bước lên, dùng sức tát anh thật mạnh.
- Mày nói cái gì thế‼!
Khương Kham mặt không thay đổi hờ hững đáp:
- Nói thật.
Khương Quốc Hâm tức đến cả người phát run.
- Nếu mày không cưới nó thì cút đi cho tao, tao không có đứa con như mày. Ông nghiến răng nghiến lợi lạnh lùng nói.
- Ông nó! Lí Nhã Vân sợ hãi gọi.
- Là muốn cắt đứt tình cha con sao? Khương Kham lạnh lùng hỏi lại.
- Đúng thế.
- Ông nó, ông đừng...
- Bà im đi! Khương Quốc Hâm cắt đứt lời vợ nói.
- Con biết, con sẽ đi! Khương Kham trả lời.
Sau khi khách không mời mà đến nổi giận đùng đùng bỏ đi, phòng khách nhà Thải Nhi lại bình thường nhưng không khí lại nghiêm trọng khiến Lam Tư vừa mới ra phòng đã không chịu được một phút mà vội đội mũ, đeo kính ra ngoài tị nạn.
Trong phòng cũng chỉ còn lại Khương Kham cùng Ngải Thải Nhi.
Ngải Thải Nhi đầu óc hỗn loạn, tâm tình hơi ủ dột, không biết làm sao.
Thì ra chuyện Lâm tiểu thư kia mang thai là thật, cha mẹ Khương Kham không nói dối. Khương Kham và cô ta đã nảy sinh quan hệ, thì ra cô vốn tưởng anh sẽ không phản bội cô chỉ là cô tự nghĩ, thì ra... thì ra...
Nên tức giận, nhưng nhìn anh tình nguyện đoạn tuyệt quan hệ với cha mẹ mà lựa chọn mình, cô nên phát giận thế nào đây?
Hơn nữa suy nghĩ một chút, cùng anh kí tên ly hôn, trên pháp luật hai người đã là hai kẻ xa lạ, anh thích cùng ai có quan hệ thì cô có quyền gì, cho dù anh luôn miệng nói yêu cô...
A -- đáng giận, thật sự là càng nghĩ càng giận.
Nhưng là không thể nổi giận mới bực, thực tức chết đi được!
- Bà xã?
Một tiếng nói sợ hãi vang lên phía sau cô, cô nhìn về phía khác.
- Anh có thể giải thích. Tiếng nói sợ hãi mang theo sự dè dặt cẩn trọng.
- Được, em nghe anh giải thích. Cô nhìn anh.
Thấy cô chịu nghe anh giải thích, Khương Kham nhẹ thở dài một hơi.
- Anh không nhớ rõ mình đã từng cô ta có quan hệ hay không. Anh nhíu mày nói thật.
- Lời này là ý gì? Ngải Thải Nhi sửng sốt, ánh mắt lộ vẻ hoài nghi.
Anh thở dài một hơi:
- Có một tối tháng trước, anh không khỏe nhưng vì có một buổi xã giao không thể không đến nên anh uống thuốc đau đầu rồi tới đó. Không biết có phải vì thuốc và rượu không mà tối đó anh say bí tỉ, ngay cả mình về nhà thế nào cũng không biết. Sáng hôm sau, anh thức dậy thì đã thấy mình ở trên giường.
Khương Kham nói đến đây, nhíu mày tạm dừng.
- Sau đó thì sao? Ngải Thải Nhi nín thở, không nhịn được hỏi: - cô ta ở trên giường sao?
- Không có. Anh lắc đầu.
Trong lòng cô thở dài nhẹ nhõm một hơi.
- Anh một mình tỉnh lại trên giường, nhưng trên người không mặc quần áo.
- Anh thường ngủ lõa thể, có gì mà kì quái?
Thấy anh nhíu mi khiến cô khó hiểu.
- Chỉ khi cùng em anh mới có thể ngủ lõa thể, ở nhà vì Bá Vũ thường sẽ ôm gối chạy tới nên anh không ngủ lõa thể ở nhà.
- Vậy có phải hôm đó vì anh uống say nên tự mình thoát y mà không nhớ. Cô tìm một lý do thay anh.
- Anh cũng vốn nghĩ như vậy.
Cô nín thở:
- Nhưng cũng không phải?
- Câu trả lời đến giờ anh cũng không nghĩ được vì anh vốn chẳng có một chút ấn tượng nào.
Anh nhẹ lắc lắc đầu thành thật thừa nhận:
- Nhưng Lâm Lệ Ngọc lại nói anh rượu say loạn tính mà xảy ra quan hệ cùng mới khiến cô ta có thai. Anh không tin nhưng cha mẹ anh rất tin.
Ngải Thải Nhi cũng nhíu mày.
Rượu say loạn tính?
Cách nói này cô thật sự không thể tin vì dựa vào sự hiểu biết của cô với Khương Kham, anh uống rượu xong thường chỉ có một phản ứng là ngủ say như chết, dù gọi dù lay thế nào cũng không tỉnh cho nên đêm tân hôn năm đó mới có chuyện anh ngủ say như chết khiến mỗi lần nhớ tới cô đều tức giận.
Rượu say loạn tính? Thật đúng là quá cười bởi vì cô đã từng cùng Khương Kham bàn luận chuyện này, đáp án chỉ là uống rượu rồi sẽ không loạn tính tí nào.
Thật sự, người uống say căn bản chỉ có một phản ứng là ngủ say như chết, mệt mỏi, làm gì có sức đi làm mấy chuyện đó? Trừ phi người đó cơ bản chẳng say mà chỉ là mượn rượu giả điên mà thôi.
Cũng khó trách Khương Kham không tin đứa nhỏ kia là của anh, còn nói muốn anh nhận trừ phi đợi đứa nhỏ sinh ra rồi nghiệm DNA rồi nói tiếp.
- Bà xã, em phải tin anh, anh thật sự không làm chuyện gì có lỗi với em.
Vẻ mặt anh cầu xin trông có phần đáng thương.
- Anh không phải nói anh còn muốn mà không được à? Sao dám nói không có. Cô cố ý phụng phịu.
- Tim anh chưa bao giờ nghĩ như thế.
- Tức là thân thể có?
Khương Kham lập tức lắc đầu:
- Anh có thể thề với trời, nếu anh chỉ cần có một tí ý thức thì sẽ không làm ra bất kì chuyện gì có lỗi với em. Nếu có nửa lời giả dối thì trong tuần này anh sẽ bị xe đâm chết.
- Này! Ai bảo anh thề thốt? Ngải Thải Nhi tức giận mắng, không nghĩ tới anh đột nhiên thề độc như thế.
Vừa thấy cô không còn giận dỗi nữa, anh vội nắm chắc cơ hội vội chạy tới ôm lấy cô vào long.
- Bà xã, anh yêu em. Anh dính chặt vào cô.
- Đừng tưởng chỉ cần nói thế thì sẽ không sao.
Cô thúc vào người anh một cái, ngẩng đầu lên chất vấn anh:
- Em hỏi anh, nếu đứa trẻ trong bụng cô ta thật sự là con anh thì anh làm thế nào?
- Anh sẽ nuôi nó.
- Nói thì dễ nhỉ? Anh định tách mẹ con họ ra sao? Cô nhăn mặt lại.
- Em sẽ coi nó như con mình đẻ ra, sẽ là người mẹ tốt nhất, anh không hề nghi chuyện này. Anh ôn nhu nhìn cô.
Ngải Thải Nhi không tự chủ được mỉm cười với anh, cô cũng sẽ không nghi ngờ vì cô rất thích trẻ con, mặc kệ có phải là con mình hay không cô vẫn rất thích.
- Nếu mẹ đứa bé không chịu thì sao? Cô lại đưa ra vấn đề khác.
- Cái đó cũng chẳng phải lo, tài lực của Lâm gia so với Khương gia còn hơn, cho nên thừa sức nuôi một đứa nhỏ trưởng thành.
- Hình như anh đã tính toán đủ các loại khả năng?
- Từ hôm cô ta đột nhiên nói ra chuyện này, anh không lúc nào không nghĩ tới cách giải quyết chuyện này, tuy rằng anh không tin đứa bé đó là con anh nhưng để phòng vạn nhất, vẫn cứ nghĩ tới tình huống xấu nhất là hơn.
Một lúc sau, anh kiên định nhìn cô:
- Nhưng từ đầu tới cuối, có một chuyện anh không hề suy nghĩ, đó là ngoài em ra anh sẽ không kết hôn với bất kì ai.
- Anh thực sự có nên vì em mà cắt đứt quan hệ với ba mẹ không?
Ngải Thải Nhi thả lòng mình trong vòng ôm của anh, lo lắng hỏi.
Cô tuyệt đối không muốn hại anh biết thành kẻ bất hiếu trong mắt người khác.
- Bọn họ muốn làm như vậy, anh cũng không có cách nào. Nhưng em yên tâm, chỉ cần bọn họ thành tâm thành ý tiếp nhận em thì quan hệ cha con lúc nào cũng có thể khôi phục
Khương Kham nhẹ nhàng bâng quơ nói tựa như không hề coi đó là chuyện đáng buồn.
- Nhưng là...
- Không có nhưng là gì cả.
Anh cắt đứt lời cô, đột nhiên xoay người, đặt cô nằm xuống sô pha:
Bây giờ anh muốn nói chuyện yêu đương với vợ anh....
← Ch. 05 | Ch. 07 → |