← Ch.03 | Ch.05 → |
- Anh xin lỗi.
Vừa nhìn vợ, Khương Kham vừa xin lỗi vì những ý nghĩ không nên có của mình.
- Sao lại nói xin lỗi em? Ngải Thải Nhi khó hiểu nhíu mày, cảm thấy hơi là lạ.
- Em ở đây làm gì? Anh không trả lời cô mà lại hỏi ngược lại.
- Sáng tác. Cô giơ máy ghi âm lên.
- Sao không làm ở nhà? Em thường sáng tác trên dương cầm mà?
Cô ngây người ra, không nghĩ anh lại hỏi thế. Trong chốc lát cũng không biết có nên nói với anh nguyên nhân không nữa.
Haiz, vẫn nên nói ra đi, miễn cho sau này đột nhiên bị chó săn đưa tin thì mình có nhảy xuống Hoàng Hà cũng khó mà rửa sạch oan ức. Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, cô phải đề phòng mới được.
- Ông xã, lại đây, em nói cho anh một bí mật.
Cô kéo Khương Kham đến ngồi lên ghế, nhìn trái phải một hồi, xác định bên cạnh không ai có thể nghe được những lời bọn họ sau mới cẩn thận nhỏ giọng nói:
- Bây giờ đang có một siêu sao ở tạm trong nhà em, Lam Tư, anh có biết anh ta không?
Thấy bà xã chủ động nói cho mình chuyện này, Khương Kham có cảm giác như trút được gánh nặng.
Anh vừa rồi thật sự rất sợ cô sẽ lừa anh, không nói đến việc trong nhà có một người đàn ông khác sống nhờ, nếu thật sự cô làm như thế, cho dù sau này có giải thích thì trong lòng anh sẽ có một khúc mắc khó gỡ.
- Vì sao anh ta lại ở tạm chỗ em? Nhíu mày hỏi bà xã.
- Bởi vì hợp đồng đã hết hạn, không chịu nổi sự phiền nhiễu nên đành né sang chỗ em.
- Anh ta không còn chỗ nào có thể đi sao? Trốn ở trong nhà vợ người khác là thế nào? Trong giọng anh có sự khó chịu vô cùng.
- Đừng nói là anh ghen nhé! Ngải Thải Nhi cười như không cười nhìn anh.
Anh lạnh lùng hừ một tiếng, quay đầu sang phía khác khiến cô không nhịn được mà phì cười.
- Ông xã, anh thật đáng yêu. Cô cười phá lên, ngã vào lòng anh, ôm anh nói.
- Đừng có chọc anh nữa. Khương Kham cau mày nhẹ giọng kháng nghị, tay vòng ra ôm lại cô.
Anh trả lời xong càng khiến Ngải Thải Nhi cười không thể ngừng, mà anh thì càng lúc càng xanh mặt. Ngay sau đó, bất đắc dĩ thờ dài một hơi, mắt đầy sủng nịnh cúi đầu hôn cô một chút.
Thấy bà xã phản ứng thế này, anh hẳn là không còn gì lo lắng nữa?
Anh tự nhủ mình như vậy nhưng trong lòng vẫn cứ lo lắng, thậm chí còn xúc động đến muốn lập tức đưa cô về nhà, sau đó đem ngôi sao gì gì đó không biết tị hiềm kia đã văng ra khỏi nhà cô.
Thật là phiền phức.
Trời chiều ngả về tây, ánh mặt trời tà tà, ấm áp xuyên qua ngọn cây, phủ lên cảnh vật ánh sáng vàng óng.
Ngải Thải Nhi cuối cùng cười đủ, ngẩng đẩu lên nhìn chồng.
Nói là chồng, thực ra hai người bọn họ đã ly hôn nhiều năm, không còn danh phận đó nữa. Nhưng nên nói như thế nào nhỉ? Quan hệ vợ chồng của bọn họ chưa bao giờ cắt đứt, mà chuyện này, ngay cả hai đứa con song sinh của họ cũng không biết.
Chuyện này nói ra có chút phức tạp, nói đơn giản là cô là cô con dâu không được bố mẹ chồng thích, cuộc sống hôn nhânị cha mẹ chồng ghét bỏ, xoi mói quả thực một ngày dài như một năm. Chồng cô để tránh cô tiếp tục chịu khổ mới bằng mặt không bằng lòng mà li hôn với cô, hơn nữa, vì để bảo vệ cô, không cho chuyện "ám độ Trần Thương" của bọn họ bị lộ nên đành phải lừa cả hai con, tránh hai đứa nhóc ngây ngơ làm lộ chuyện.
Đương nhiên, đám bạn gái kia của anh cũng chỉ là thủ thuật che mắt mà thôi.
Nếu hỏi cô chẳng lẽ không ghen hay nghi ngờ anh sẽ giả thành thật không? Câu trả lời của cô đương nhiên là có, nhưng sự thật đã chứng minh, anh ở cùng những người phụ nữ đó cơ bản cũng chỉ như ở cạnh một cục đá nên cô cũng dần quen.
Chứng minh kiểu gì cơ?
Được rồi, cô thừa nhận mình từng vụng trộm theo dõi anh, cũng từng thuê người theo dõi anh.
Nhưng khiến cô thực sự không nghi ngờ chính là một lần bị anh bắt gặp đang theo dõi anh, anh không những không tức giận mà còn cười đắc ý vô cùng, giống như là trúng độc đắc vậy, khiến cho cô cảm thấy mình vừa ngốc vừa buồn cười.
Nói tóm lại, nếu phản ứng đó của anh còn không thể chứng minh tình cảm của anh với cô, như vậy khi bọn họ đã chia tay, li hôn được sáu năm, tới lúc này anh vẫn ôn nhu, nồng nhiệt, chiều chuộng cô như thuở ban đầu cũng đủ để chứng mình hết thảy.
- Sao anh tới đây? Sao biết em ở đây?
Cô nhớ ra anh còn chưa trả lời câu hỏi khi nãy của mình.
Nếu vợ đã nói thật thì Khương Kham cũng quyết định nói thật.
- Anh có việc đặc biệt tới tìm em, vừa vặn thấy em ra khỏi nhà nên theo em tới đây.
- Tới tìm em? Cô kinh ngạc trợn to hai mắt: - Làm sao thế, xảy ra chuyện gì?
- Nói thật, vì anh nghe thấy một việc. Anh do dự không biết nên nói sao.
- Việc gì?
Khương Kham mím môi, im lặng một chút rồi mới mất tự nhiên phun ra hai chữ: - Lam Tư.
Ngải Thải Nhi cứng họng nhìn anh, tiếp theo cô phì ra cười.
Trời ạ, cô bây giờ đã hiểu khi trước anh phát hiện cô theo dõi anh vì sao lại cười đắc ý, vui vẻ như thế rồi. Thì ra là như vậy, cảm nhận được đối phương không tự chủ được mà ghen tuông thì quả đúng là đáng để cười lớn, ha ha...
- Trọng Vũ nói? Cô cười hỏi.
- Trọng Vũ nói cho Bá Vũ. Anh thở dài nhìn vợ.
- Em cũng biết Trọng Vũ không thích anh, căn bản sẽ không chủ động nói gì với anh cả.
- Xin lỗi anh - Nghe anh nói thế, Ngải Thải Nhi áy náy nói.
Trọng Vũ là do cô nuôi lớn, con có thái độ này, cô là mẹ phải chịu trách nhiệm lớn.
- Đồ ngốc, đây chính là hiệu quả chúng ta muốn mà. Nếu không sao có thể khiến ba mẹ anh thực sự nghĩ anh đã quên em?
Khương Kham ôm eo cô, cúi đầu hôn cô một cái.
Thái độ của con với việc cha mẹ li hôn cũng là thủ thuật để che mắt của bọn họ.
Vốn dĩ anh hi vọng mỗi đứa con đều ghét bỏ cha hoặc mẹ nhưng vợ quá mềm lòng không làm được nên anh đành phải đóng vai phản diện.
- Chiều nay Bá Vũ nghĩ em sắp tái hôn, lo lắng đến nỗi vừa tan học đã vội vàng đến công ty tìm anh, mặt như trời sắp sụp đến nơi rồi. Anh nói cho cô.
- Nhất định là Trọng Vũ nói gì đó với nó nên nó mới nghĩ như thế.
Ngải Thải Nhiphỏng đoán, một lúc sau, cô nhìn chằm chằm ông xã chế nhạo:
- Nhưng mà anh vừa nghe con nói xong lập tức chạy lại tìm em, chắc không phải là cũng tin em sẽ di tình biệt luyến, đi lấy người khác chứ?
- Tất nhiên là không. Anh cãi vội.
Cô cười như không cười nhìn anh:
- Đúng là không phải mà, chỉ là hơi lo lắng cộng thêm có chút dấm chua mà thôi.
Anh bĩu môi nói, đùa cho vợ cười phá lên.
Anh bất đắc dĩ nhìn cô, thấy cô vẫn cười không ngừng nên đành dùng tuyệt chiêu cuối cùng.... Hôn cô để bịt tiếng cười của cô lại.
- Đừng làm loạn, đây là công viên.
Cô đỏ mặt đẩy anh ra, thẹn thùng khiến anh mê muội, làm anh không nhịn được lại cúi đầu hôn cô một chút, sau đó nhận ngay được một cú đánh và bị lườm.
Khương Kham mỉm cười nhìn cô nhưng lại nhíu mày.
- Anh ta chẳng lẽ không có bạn bè nào khác có thể ở nhà sao? Không đến ở chỗ khác lại nhất định đến chỗ em? Không phải anh muốn lấy lòng tiểu nhân để đo bụng quân tử nhưng mà không thể không đề phòng người khác, anh ta không phải tiếp cận em vì mục đích gì chứ?
- Mục đích?
Ngải Thải Nhi trợn mắt nhìn, có chút không hiểu. Lam Tư tiếp cận cô thì có mục đích gì? Trừ phi là....
- Gần quan được ban lộc. Khương Kham đáp.
Cô trợn tròn mắt, nhịn không được thốt lên: - Trời ạ!
- Đúng thế. Chẳng lẽ em chưa từng nói với anh ta rằng tuy em đã li hôn nhưng vẫn rất ân ái với chồng, cuộc sống vẫn rất mỹ mãn sao?
Cô ngẩn ngơ, mặt đỏ bừng lên, thúc khủy tay vào anh, giận dữ lườm anh một cái. Cuộc sống mỹ mãn cái gì, làm gì có ai đi nói như thế.
- Anh đừng có nói hươu nói vượn.
- Ai nói hươu nói vượn? Nếu em nói với anh ta thì anh ta còn có thể tới đây tự tìm xấu hổ sao? Vợ của bạn không thể động, chẳng lẽ anh ta chưa từng nghe nói?
Khương Kham hầm hầm hừ hừ nói.
- Rốt cuộc là anh nói cái gì? Ngải Thải Nhi nhíu mày, vẻ mặt mờ mịt nhìn anh.
Khương Kham cũng nhíu mày, hoài nghi nhìn lại cô. Anh nói còn chưa rõ ràng sao?
- Lam Tư thích em, muốn theo đuổi em đúng không?
Cô bất ngờ kêu lớn:
- Đương nhiên không phải!
- Làm sao em biết là không? Anh tuyệt không tin tưởng.
- Bởi vì Lam Tư từ đầu tới cuối đều biết chuyện chúng ta, với cậu ấy, em chỉ như một người chị đáng ghét, bình thường luôn né em rất xa, chỉ có lúc gây scandal, thể xác và tinh thần đểu mỏi mệt mới tìm đến người chị này. Em và cậu ấy chỉ có tình cảm bạn bè, không hề có chuyện yêu đương.
Cô giải thích quan hệ của hai người.
Tuy rằng lời nói của cô cực kì khẳng định nhưng Khương Kham vẫn không thể nào yên tâm 100%. - Với em thì có lẽ là như thế nhưng cậu ta? Làm sao em biết cậu ta nghĩ gì? Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, bảo cậu ta đến chỗ khác ở đi, em chẳng phải chị gái ruột của cậu ta, sao phải nhận cậu ta? Nếu ngày nào đó cậu ta đột nhiên nổi thú tính, một người phụ nữ và một đứa trẻ sao chống lại được?
- Đừng nói cậu ấy như kẻ có tiền án được không? Đừng quên cậu ta là Lam Tư, là thiên vương trong giới nghệ sĩ, tiền đồ sáng lạn, có bị điên mới tự tay phá hủy tiền đồ, anh nghĩ nhiều quá rồi.
Ngải Thải Nhi dở khóc dở cười lắc đầu.
- Tóm lại, anh vẫn không thích cậu ta ở chỗ em, nếu nhất định phải ở đó thì em đem phòng đó cho cậu ta, anh thuê nhà khác cho em và Trọng Vũ, muốn ở khách sạn cũng được
Anh nhìn cô nói.
- Đừng làm loạn.
- Anh đang nói thật.
- Anh không tin em?
- Anh không tin cậu ta.
Ngải Thải Nhi đột nhiên có cảm giác không biết nên nói gì, đành bất đắc dĩ nhìn anh.
- Nếu không, có một cách khác.
Nhìn cô như vậy, Khương Kham nói.
- Cách gì? Cô vội hỏi.
- Anh đến ở cùng.
Cô trừng mắt nhìn anh, chỉ nói được một câu.
- Anh điên rồi.
Bị vợ đuổi về Đài Bắc, Khương Kham càng nghĩ càng khó chịu.
Ngải Thải Nhi là vợ của anh, dựa vào cái gì anh làm chồng không thể ở cùng vợ con, lại để cho cái gã Lam Tư chết tiệt kia ở cùng bọn họ? Đúng là càng nghĩ càng phát bực.
Nhưng mà, mặc kệ là khó chịu hay cảm thấy bực bội đều không bằng lo lắng. Giống như anh đã nói, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, nếu ngày nào đó gã kia nổi thú tính, một người phụ nữ trói gà không chặt và một đứa trẻ con tóc chưa mọc đủ sao có thể là đối thủ được?
Không được, cho dù sẽ khiến vợ yêu tức giận, trừng mắt hay giận dỗi, anh vẫn nên làm chuyện mình cảm thấy nên làm.
Cho nên hôm sau, anh lái xe xuống Tân Trúc, để xe dưới nhà vợ, lén lút quan sát mẹ con bọn họ.
Sau đó, sang tới ngày thứ ba, anh đang nói chuyện cùng cấp dưới chuyện trong công ty rất hăng say, nhất thời không để ý bị vợ phát hiện.
- Anh làm gì thế?
Ngải Thải Nhi kiên nhẫn chờ anh nói chuyện xong mới khoanh tay trước ngực, nhíu mày nhìn anh hỏi.
- Ách. Nói chuyện điện thoại.
Khương Kham có chút xấu hổ, trong lòng lại sớm tự mắng mình vài lần.
Đều do thời tiết rất tốt hại anh không nhịn được hạ cửa kính xe.
Nếu không cửa kính ô tô chắc chắn sẽ hoàn toàn che được người anh, đúng là thời tiết đáng chết, còn cả cú điện thoại chết tiệt.
- Em đang hỏi sao anh lại ở đây? Làm gì?
Ngải Thải Nhi kiên nhẫn hỏi.
- Ách, nếu anh nói với em là anh đi ngang qua thì em có tin không. Anh thật cẩn thận nhìn vợ.
- Đi ngang qua thì dừng ở đây ba tiếng đồng hồ sao?
Giây lát, cô nheo mắt, hoài nghi nhìn anh:
- Không phải hôm qua anh cũng ở đây đợi một ngày?
Cô nhớ rõ hôm qua cũng có chiếc xe lạ đậu ở đây cả một ngày.
Khương Kham cứng đờ người, còn không kịp lắc đầu, ánh mắt bất an đã tiết lộ đáp án.
- Anh không tin em. Cô lên án.
- Anh tin em. Anh vội nói, đẩy cửa xe đi xuống, ôm cô vào lòng.
- Anh chỉ là không yên tâm, không tự tin thôi.
- Không tự tin? Cô không hiểu anh nói gì.
- Cậu ta trông rất tuấn tú, trên tạp chí nói cậu ta là sát thủ nữ sinh, từ trẻ con ba tuổi cho tới bà già 90 tuổi cũng không cưỡng lại nổi mị lực của cậu ta.
Khương Kham do dự trong chốc lát rồi mới thấp giọng nói thầm.
Ngải Thải Nhi sửng sốt một chút, đẩy anh ra, ngẩng đầu nhìn anh chăm chú.
- Ông xã.
Cô xoa mặt anh, nhẹ giọng nói:
- ới em, anh vĩnh viễn đẹp trai hơn Lam Tư, bất kể là bây giờ hay 60 năm nữa anh tuổi già sức yếu, răng rụng tóc bạc cũng không có ai đẹp bằng anh, không ai có mị lực bằng anh. Cái này gọi là tình nhân trong mắt tựa Tây Thi, anh hiểu không?
- Anh biết, nhưng anh không thể khống chế sự bất an của mình. Bà xã à, em không thể giả vờ không phát hiện ra anh được sao?
- Như thế nào? Mỗi ngày lái xe tới đây, ngồi trong xe lãng phí thời gian sao? Công việc của anh làm thế nào?
- Vợ quan trọng hơn công việc. anh không do dự đáp
- Thế còn con?
- Anh đã nói cho Bá Vũ rồi, nói cha gần đây muốn cố gắng theo đuổi mẹ nên sẽ rất bận, buổi tối có thể rất muộn mới về. Con nghe xong rất vui, ngoài lớn tiếng hoan hô còn hưng phấn nói: "Ba à, ba không về cũng không sao?"
- Con thực sự nói như vậy? Ngải Thải Nhi nghe xong mà dở khóc dở cười.
Khương Kham gật đầu như giã tỏi.
- Đúng là, sao anh lại nói với Bá Vũ? Nếu Bá Vũ máy móc nói lại với cha mẹ anh thì làm sao? Cô lo lắng.
- Chẳng làm sao.
- Chẳng làm sao là thế nào? Anh biết thừa bọn họ rất ghét em. Cô nhíu mày.
- Em đừng để ý đến bọn họ.
- Nói đơn giản nhỉ, người bị họ ghét là em chứ có phải là anh đâu.
Cô trừng mắt nhìn rồi nói:
- Huống hồ, bọn họ là cha mẹ anh, sao lại không để ý tới bọn họ? Nếu có thể không để ý, chúng ta lúc trước cần gì phải ly hôn?
- Vì anh thương em phải chịu ủy khuất, muốn cho em sống tự tại.
- Thế còn bây giờ? Bây giờ thì không làm em chịu ủy khuất?
- Đồ ngốc, cho nên anh mới bảo em đừng để ý bọn họ mà tự ủy khuất chính mình.
Anh cụng trán vào trán cô nói.
- Nghe anh nói!
Anh chân thật nhìn cô:
- Lúc trước anh đồng ý ly hôn không phải vì lo lắng tâm tình của bọn họ. Cho tới giờ anh cũng chẳng phải là đứa con biết nghe lời. Sở dĩ đáp ứng là vì khi đó còn trẻ, không có kinh tế là hậu thuẫn. Nếu mất đi công việc trong công ty của cha thì anh không dám chắc có thể cho em một cuộc sống đầy đủ. Nhưng bây giờ đã khác. Những năm này anh rất cố gắng làm việc, học tập chuyện làm ăn, cũng tiết kiệm được số tiền kha khá, cho dù không có công việc hiện giờ thì một nhà bốn người chúng ta cũng có thể sống thoải mái. Anh sẽ không để bọn họ can thiệp vào cuộc sống của chúng ta.
- Nhưng như thế có được không? Ngải Thải Nhi lo lắng hỏi.
- Không có gì không tốt.
- Anh đừng nói đơn giản như vậy, bọn họ dù sao cũng là cha mẹ anh, hơn nữa anh còn là đứa con duy nhất. Cô nhíu mày.
- Anh chẳng làm bậy gì, cũng không vứt bỏ cha mẹ già cả, thấy bọn họ ốm đau không chăm sóc. Chờ bọn họ dần yếu đi, anh vẫn sẽ chăm sóc họ, không tránh trách nhiệm, hơn nữa nếu có muốn trốn em cũng có cho phép không?
Anh phân tích cho cô.
Nhưng thật sự có thể như vậy sao? Ngải Thải Nhi vẫn rất muốn hỏi, nhưng không hỏi ra miệng vì vẻ mặt anh đã rất kiên định.
Quên đi, cứ theo lời anh đi, dù sao anh nói cũng có đạo lý.
Trọng điểm là, sự tồn tại của cô con dâu không được ưa thích sẽ chỉ làm đôi bên khó chịu, khắc khẩu không ngớt mà thôi. Không bằng tách ra mà sống.
Đợi ngày nào đó, bọn họ cần người chăm sóc, hoặc muốn con, dâu, cháu chắt thì cô và anh cũng sẽ quay lại.
Huống hồ nói thật, gần đây thấy Thanh Mộng hạnh phúc vô cùng, mở miệng ra đều nhắc đến cha đứa nhỏ bị mất trí nhớ, giọng nói tràn ngập sự ngọt ngào khiến cô có chút hâm mộ, còn có một sự cô đơn khó nhịn.
Cô cũng rất mong có thể ở bên cạnh chồng mình, có người để dựa vào, đôi khi cãi cọ một chút chứ không phải là cách xa nhau như thế này, mười ngày nửa tháng mới gặp nhau một lần, đã thế mỗi lần gặp còn lén lút.
- Anh định bao giờ ngửa bài? Cô hỏi.
- Tuần tới là sinh nhật cha anh, sẽ tổ chức tiệc sinh nhật ở công ty, anh định lúc đó sẽ nói.
- Anh nghĩ họ sẽ phản ứng thế nào? Ngải Thải Nhi gật gật đầu, hơi lo lắng.
- Mặc kệ là phản ứng gì cũng không đổi được quyết định của anh. Cả đời này chỉ có em là vợ anh.
Khương Kham chân tình nhìn cô.
Cô dựa vào ngực anh, ôm lấy anh. Cái ôm của anh chính là thế giới của cô.
- Em yêu anh.
Cô nói, cảm giác anh hôn nhẹ lên thái dương, sau đó thấy anh kiên định nói:
- Anh cũng yêu em, bà xã, anh yêu em vĩnh viễn.
← Ch. 03 | Ch. 05 → |