Phương thức như thế
← Ch.130 | Ch.132 → |
Vận Nhi thấy bóng lưng y nhanh chóng rời đi, ngơ ngác nhìn cánh cửa khép lại, trong lòng thấy cô quạnh không nói lên lời.
Gần đây, anh hai khác thường nàng đều thấy, chẳng qua là không biết làm sao y như vậy, luôn làm cho nàng sinh ra một loại cảm giác không thể ứng biến, bất kể như thế nào, nàng vẫn nghe lời Tô Thượng Đông tiến vào.
Âu Thừa Duẫn cùng Tô Ân Huệ đến lầu một phòng y tế, y tá vì cô đo nhiệt độ thân thể, treo hai bình truyền nước biển, sau đó rời khỏi.
Trong phòng nhất thời chỉ còn hai người bọn họ, không khí có phần đông đặc. Mấy lần Tô Ân Huệ muốn mở lời thế nhưng vừa nhìn thấy gương mặt tuấn tú không chút thay đổi thì lại nuốt trở vào.
"Thừa Duẫn, ngươi không cần theo ta ở trong này" Thử vài lần, mới tìm được thanh âm của chính mình, Tô Ân Huệ đè cánh tay đang truyền dịch, ánh mắt nhìn Âu Thừa Duẫn kiên cường nói.
"Ngươi không phải nghĩ tất cả biện pháp gặp ta sao? Thế nào? Mục đích còn chưa đạt được, ngươi có thể chịu để ta đi sao?" Hơi thở Âu Thừa Duẫn lập tức tới gần, đem Tô Ân Huệ vây ở giữa hai cánh tay.
Tô Ân Huệ không thể nhúc nhích, lập tức ngửi được hơi thở của hắn, ý thức liền trở nên mơ hồ, cô mê mẩn nhìn chằm chằm hình dáng đẹp mắt, nói: "Thừa Duẫn...."
"Đủ rồi, Tô Ân Huệ, sa này ở trước mặt Vận Nhi đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn ta" Trong miệng Âu Thừa Duẫn phun ra hơi thở, tựa hồ còn mang theo mùi nước hoa Cổ Long dễ ngửi trên người hắn, thoáng cái kích thích giác quan Tô Ân Huệ nhưng khi Âu Thừa Duẫn nhắc tới Vận Nhi thì cô không tự chủ muốn xóa địa vị cô ta (Vận Nhi) trong lòng hắn "Các ngươi không phải ly hôn rồi sao?"
"Có ly hôn ay không, hình như không liên quan đến ngươi?" Âu Thừa Duẫn lấy một lọn tóc quăn của cô lên mũi nhưng mà lại buông ra rất nhanh, trên người cô ta, vĩnh viễn không có hương vị hắn thích.
"Ngươi thích Vận Nhi rồi sao?" Tô Ân Huệ không muốn tin tưởng sự thật như vậy nhưng từ trong mắt Âu Thừa Duẫn, cô đọc ra tín hiệu nguy hiểm, cô có phần khẩn trương nắm chặt tay của mình, kim châm vào mu bàn tay, một ít vệt máu cũng chảy ra.
"Nữ nhân cùng ta ăn nằm trên giường, ta đều thích! Ngươi cứ nói đi?" Âu Thừa Duẫn cười tà ác, chống cách thân thể Tô Ân Huệ một chút, đem khó chịu và giận dữ trên mặt cô vào trong mắt, ý cười càng đậm.
Ý của hắn là Vận nhi cũng là nữ nhân của hắn rồi? Hay là hắn sẽ vĩnh viễn cũng không thích cô?
"Ngươi buông tha Vận Nhi được không? Không nên tổn thương nàng!" Tô Ân Huệ có thể nhìn ra, cho dù hắn đem nữ nhân chơi đùa trong lòng bàn tay nhưng hắn còn có sức quyến rũ như vậy có thể làm cho bọn họ cam tâm tình nguyện yêu hắn.
Vận Nhi ở bên cạnh hắn cũng nhất định sẽ yêu hắn.
"Ngươi biết Vận Nhi nói với ta gì không?" Âu Thừa Duẫn ở trên môi cô điểm điểm, ngăn cản cô nói ra ý niệm trong đầu, có lẽ trước kia cô ta nói như vậy hắn sẽ hung hăng châm chọc một phen nhưng sau khi Vận Nhi hôm nay nói với hắn một giả thiết không tồn tại thế mà ý niệm kiên định của hắn lại dao động.
Chơ tới bây giờ hắn cũng không để ý hai tay mình đẫm máu mà làm một thành viên của Địa Ngục môn, hắn cũng không đem sống chết của người khác coi thành chuyện to tát gì, huống chi không phải hắn giải quyết Phạm Tu Vũ.
Nếu hắn thật rời đi giống như Thừa Huyễn, hoặc hận ý hắn đối với Tô Ân Huệ biến mất nhưng trong lúc đó, hắn và Tô Vận Nhi lại nhiều hơn một phần ràng buộc. Vỗn dĩ hắn và nàng trong sạch, cũng trở nên không trong sạch rồi!
Một đôi mắt Tô Ân Huệ mở to, tràn ngập mong đợi nhìn hắn, rất sợ bỏ qua một ánh mắt, một lời nói. Từ trong mắt hắn, cô thấy được hắn đối với Vận Nhi là thật lòng!
"Nàng nói với ta, Thừa Huyễn chết không phải lỗi của ngươi!" Hai tròng mắt Âu Thừa Duẫn như bóng đêm thâm trầm, trong mắt bắn ra lạnh lùng dày đặc thế nhưng Tô Ân Huệ cũng không cảm thấy giống như ánh mắt lúc trước, có lẽ từ thời điểm hắn nảy sinh hận ý với cô, cô nên nghĩ đến sẽ có một ngày, hắn đối với cô không hề hận nữa cô sẽ càng thống khổ.
Đôi khi, hận một người cũng là một kiểu quan tâm.
Nhưng Âu Thừa Duẫn chưa từng quan tâm cô! Cho nên cô có thể lí giải rằng hắn chưa từng hận cô sao?
Từ trước tới nay, cô luôn phải trả giá, lưng đeo cảm giác tội lỗi với Thừa Huyễn. Trước kia, Âu Thừa Duẫn đối với cô còn có thân tình, hiện tại không có!
"Tô Ân Huệ, ta không biết khi nào đã bắt đầu.... đối với ngươi, có lẽ đã không hận!"
Nếu như nói Thừa Huyễn chết là ngoài ý muốn, Tô Ân Huệ là nữ nhân Thừa Huyễn yêu mà hắn lại không giữ lời hứa với Thừa Huyễn.
Chỉ là hắn chưa ý thức được mà thôi, bản thân không tiếp tục hận cô, chính là bởi vì nữ nhân Tô Vận Nhi kia!
Không phải bởi vì Tô Vận Nhi là em gái Tô Ân Huệ mà bởi vì Tô Ân Huệ là chị gái Tô Vận Nhi!
"Biết tại sao lúc trước ta cố ý cưới ngươi không?" Âu Thừa Duẫn đứng dậy, rời khỏi bên cạnh Tô Ân Huệ, từ trên cao nhìn xuống cô, ánh sáng chói mắt xuyên qua hình bóng cao lớn, làm Tô Ân Huệ nhìn đến ngẩn người.
Cô hé môi nhưng lại không phát ra một chút âm thanh.
"Bởi vì ta đáp ứng Thừa Huyễn, thay hắn tiếp tục chăm sóc ngươi, đây là hứa hẹn giữa ta và hắn, nhưng mà ngươi lựa chọn đào hôn!" Thời điểm Âu Thừa Duẫn nói những lời này, dĩ nhiên là cười.
Tô Ân Huệ không nhớ rõ mình đã bao lâu không thấy nụ cười như vậy rồi nhưng hiện tại nhìn hắn cười cô lại muốn khóc quá.
Cho tới bây giờ cô cũng không biết, Thừa Huyễn và hắn có giao ước như vậy "Thừa Huyễn hắn...."
"Thế nào? Bây giờ rất hối hận sao?" Âu Thừa Duẫn híp hai tròng mắt, trước sau như một nhìn xuống "Nhưng mà hiện tại ta còn phải cảm ơn ngươi hôm đó đào hôn, tặng cho ra một lão bà tốt như vậy!"
Nếu không phải như vậy, hắn làm sao biết được một sự thật khác.
Với lão bà hoàn mĩ, hắn cũng sẽ cho nàng một hồi ức suốt đời khó quên!
"Sau này, đừng ôm ảo tưởng với ta nữa, ngươi không phải nữ nhân ta muốn!" Sau khi Âu Thừa Duẫn ra khỏi phòng, nước mắt Tô Ân Huệ lập tức chảy ra, không để ý đau đớn trên mu bàn tay, đột nhiên ngồi xổm xuống khóc nức nở.
Vì Thừa Huyễn không oán không hối, vì chính mình xúc động trong chốc lát, cũng vì Âu Thừa Duẫn vẫn tuyệt tình như cũ!
Cô chưa hề biết, Âu Thừa Duẫn vì Thừa Huyễn mới lấy cô.
Nếu sớm biết, cô nhất định không lựa chọn đào hôn!
Tình cảm cô đối với Âu Thừa Duẫn không phải một câu không đánh giá là có thể thay đổi, dù là hắn chưa bao giờ liếc mắt nhìn cô. Cô không quan tâm, thật không quan tâm, không quan tâm hắn không để ý tới cô!
Âu Thừa Duẫn tựa vào cửa cầu thang trên vách tường, châm một điếu thuốc làm làn khói trắng dày đặc trước mặt để cho suy nghĩ hắn cùng chuyện cũ bay trong không trung, hắn lại phát hiện nội tâm mình càng ngày càng rối rắm.
"Ân Huệ vì ngươi mới bị ốm, đối với nàng tốt chút đi!" Điếu thuốc trong tay đột nhiên bị người giật, Âu Thừa Duẫn ngẩng đầu, bóng dáng Tô Thượng Đông cao lớn đứng ở trước mắt hắn, trên tay quấn một vòng băng gạc.
Hai tay Âu Thừa Duẫn tao nhã đút vào túi, trên mặt đã khôi phục vẻ kiêu ngạo: "Tô tổng nên chú ý tới em gái mình nhiều hơn, lão bà của ta không phiền đến ngươi!" Âu Thừa Duẫn nói xong muốn lên lầu, lại bị Tô Thượng Đông ngăn ở phía trước.
"Làm sao? Còn có gì dạy bảo?" Âu Thừa Duẫn ngạo nghễ hướng sang bên cạnh, dịch chuyển từng bước, mắt sáng như đuốc nhìn y.
"Đề nghị ta đối với ngươi ngày đó, có thể cân nắc thử xem" Trong mắt Tô Thượng Đông đích thực chân thành, có lẽ không ai nghĩ tới một nam nhân lãnh tuấn (chắc là tuấn tú + lạnh lùng?) sẽ vì một em gái không có quan hệ huyết thống mà dâng lên gia sản chính mình đâu.
"Tô tổng, ngươi cho rằng ta sẽ để mắt một cái Viễn Thái sao? Đừng quên, chỉ cần ta muốn, 10 cái Viễn Thái đều ở dưới trướng SK!" Âu Thừa Duẫn đập vai Tô Thượng Đông, trong mắt là nụ cười ngông cuồng tự đại.
"Chỉ có điều, ngươi không cần quá mức quan tâm với em gái như vậy!" Hắn không trực tiếp vạch trần tầng quan hệ cuối cùng của y và Tô Vận Nhi cũng là vì giữ lại phần danh dự cuối cùng cho y. Tình cảm Tô Thượng Đông đối với Tô Vận Nhi thật đúng là ngoài dự liệu của hắn a!thật đúng là ngoài dự liệu của hắn a!
Có điều hắn rất mong đợi, ngày nào đó chân tướng sáng tỏ, một phần tình cảm kiên trì kia có phải công dã tràng hay không?
"Ta không tin mục đích ngươi đối với nàng đơn thuần như vậy, xem như ta cầu xin ngươi, ly dị đi!" Lúc y nói cầu xin với hắn, Âu Thừa Duẫn thật chấn kinh rồi, hắn và Tô Thượng Đông là một loại người tâm cao khí ngạo, từ trước đến nay khính thường người khác cầu cạnh thế nhưng hôm nay, y lại cầu cạnh hắn.
"Không thể nào!" Âu Thừa Duẫn chỉ cho hắn ba chữ, sau đó cũng không quay đầu, bỏ đi.
Có lẽ ở trước mặt Tô Thượng Đông, hắn cao cao tại thượng, hắn là người thắng nhưng lại thua tình cảm Tô Thượng Đông dành cho Tô Vận Nhi!
"Anh Tu Vũ, mau tỉnh lại đi! Vận Nhi vẫn chờ anh dẫn đi ngắm biển đây!" Trước kia, đợi đến ngày nghỉ, Phạm Tu Vũ mang nàng cùng Tô Ân Huệ đi xem mặt trời lặn trên biển, giờ còn có thể nhớ lại lúc anh chăm sóc, dặn dò nàng ở trường học tự chăm sóc bản thân, giống như anh hai của mình. Hiện tại nằm ở kia không nhúc nhích đã rất lâu rồi.
Không biết khi nào thì Âu Thừa Duẫn đi đến phía sau nàng, đem cả người nàng ôm vào trong ngực, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn đẫm nước mắt: "Khóc?"
"Hả? Không có!" Vận Nhi lau khô nước mắt trên mặt, xoay người đối mặt với hắn: "Chị không có chuyện chứ?"
"Không có chuyện gì, chỉ là lên cơn sốt!" Âu Thừa Duẫn cầm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh buốt, lại ôm nàng vào trong ngực lần nữa, nhẹ nhàng vỗ lưng của nàng: "Ta đã hỏi chuyên gia, nếu tiến hành phẫu thuật, tỉ lệ hắn tỉnh lại rất lớn!"
"Thật sao?" Lời nói của Âu Thừa Duẫn chắc chắn là thuốc an thần tốt nhất, Vận Nhi dĩ nhiên tin tưởng hắn không lí do.
Trên mặt nàng vui vẻ, không cần nói cũng biết!
"Vậy ngươi có phải nên bày tỏ một chút thành ý hay không?" Bàn tay Âu Thừa Duẫn hướng về eo cả nàng, đem toàn bộ cơ thể gần hắn hơn, cách quần áo cũng có thẻ cảm thấy nóng rực.
Khuôn mặt Vận Nhi đỏ bừng, biế phương thức cảm ơn hắn, chuẩn bị hôn lên má. Âu Thừa Duẫn quay mặt sang, nụ hôn của nàng liền rơi chính xác trên môi hắn.
"Bảo bối, ta thích phương thức này!" Âu Thừa Duẫn phản công, đem Vận Nhi ôm chặt, làm nụ hôn này sâu thêm.
← Ch. 130 | Ch. 132 → |