Gặp lại nhau
← Ch.119 | Ch.121 → |
"Duẫn......" Tô Ân Huệ quay đầu nhìn Âu Thừa Duẫn đứng đó giống như một bức tượng được điêu khắc, nhưng vẫn không thấy anh có biểu cảm gì, có chút mất mát đi theo nhân viên trang điểm vào phòng thay đồ.
Sau khi Âu Thừa Duẫn nói chuyện điện thoại với Mẫn Thiên Hữu, ánh mắt bắt đầu không tự chủ được nhìn vào bên trong......
"Tổng giám đốc, Hoa tổng của châu báu Hoa Vinh đưa thư mời tới, tối nay ngài có tham gia không?" Thư ký đặt tấm thiệp màu đỏ tinh xảo lên bàn làm việc của Tô Thượng Đông, xin ý kiến của anh.
Tô Thượng Đông tiện tay mở ra, tùy ý liếc mắt một cái, khi nhìn thấy chữ ký tên ở dưới thì ngẩng đầu lên nói, "Không đi!"
"Tôi biết rồi, Tổng giám đốc!" Thư ký nhận được câu trả lời liền đi về phía cửa, lui ra ngoài.
Ánh mắt Tô Thượng Đông liếc về phía tấm thiệp màu đỏ bị anh ném ở một bên, ánh mắt dần trở nền ảm đạm, tắt máy tính đi, anh cầm lấy áo vest trên ghế đi ra ngoài.
Tô Vận Nhi ngồi ở trong đình nghỉ mát ngẩn người nhìn mặt trời lặn, mắt phải không ngừng nháy, dường như đang báo trước sắp có chuyện không tốt xảy ra!
Từ sau khi Tô Thượng Đông làm ra những hành động khác thường với cô, cô vẫn cố ý né tránh anh, không biết vì sao cô cứ có cảm giác anh cả không còn giống với trước đây.
Khi cô đang chống cằm suy nghĩ thì nghe thấy những tiếng còi xe liên tiếp truyền đến từ bên ngoài biệt thự, cô vốn cũng không để ý, nhưng mà các khu biệt thự ở đây đều độc lập với nhau, tiếng còi vẫn vang lên như cũ không có dấu hiệu ngừng lại.
Cô tò mò chạy ra bên ngoài lan can, chiếc xe Rolls-Royce màu đen quen thuộc vô cùng bắt mắt đang dừng ờ đó, khi thấy bóng dáng Vận Nhi đi ra, Thương Nhĩ Kỳ liền kéo cô ra ngoài.
"Sao anh lại tới đây được?" Vận Nhi tò mò quan sát Thương Nhĩ Kỳ một thân quần áo trang trọng, trên mũi đeo chiếc kính đen, sau khi cô đánh giá trên dưới một vòng, anh nhíu mày, bàn tay không chút lưu tình gõ lên đầu cô.
"Tô Vận Nhi, em có biết lúc em đi tôi lo lắng nhiều thế nào không?" Nếu như không phải biết cô bị anh trai đón đi, đoán chừng anh sẽ tới tìm Âu Thừa Duẫn, mặc dù biết khả năng cô quay lại tìm anh là cực kì nhỏ, nhưng cũng không thể bỏ qua bản lĩnh phi thường của anh!
Mà hai ngày nay anh cũng rất bận, cuối cùng cũng nắm được mọi hoạt động của công ty anh mới có thể tới gặp cô. Thấy cuộc sống của cô rất thoải mái, Thương Nhĩ Kỳ liền cảm thấy tức giận, hình như cô một chút cũng không để anh ở trong lòng!
"Á... Ngại quá, tôi quên mất anh!" Điều này cũng không thể trách cô, thân mình còn khó bảo vệ đâu còn sức mà nhớ tới anh!
Nghe được lời nói như vậy từ cái miệng nhỏ nhắn của cô, Thương Nhĩ Kỳ hận không thể bóp chết cô! Anh muốn thoát khỏi thân phận minh tinh này, trong đó còn có một nguyên nhân quan trọng là bởi vì cô, bởi vì anh muốn làm một doanh nhân xuất sắc hơn là việc chỉ là một người đàn ông nào đó!
"Theo tôi tới nơi này!" Thương Nhĩ Kỳ một bộ yêu hận đan xen, lại không nói được một câu trách mắng cô.
Hôm nay anh tới tìm cô còn có một mục đích rất quan trọng!
"Đi đâu vậy?" Tô Vận Nhi bị anh kéo lên xe, quay đầu nhìn về phía biệt thự rộng lớn, anh cả dặn cô không được tự ý rời đi.
"Còn sợ tôi mang em đi bán sao?" Đột nhiên Thương Nhĩ Kỳ như nhớ tới cái gì, quay đầu lại quan sát Vận Nhi, "Ừm, bộ váy này của em cũng không tệ!" Trên người Vận Nhi mặc một chiếc váy chiffon màu trắng, có vẻ thanh lệ thoát tục, tối hôm nay Thương Nhĩ Kỳ dự định chính thức giới thiệu cô với Thương Chính Vinh, anh sẽ không đính hôn với Hoa Y Y!
"Nhưng mà..." Trên người Vận Nhi không mang theo điện thoại di động, cô còn muốn trở lại gọi điện thoại cho Tô Thượng Đông thì đã bị Thương Nhĩ Kỳ kéo lên xe. Nhìn dáng vẻ của anh rất gấp gáp giống như có chuyện gì vô cùng quan trọng.
Xe đi về phía đường lớn, rẽ phải ở ngã ba trang viên của khu biệt thự, cho nên bọn họ cũng không chú ý tới một chiếc xe thể thao màu trắng vừa mới lái vào trang viên từ bên trái.
Tô Thượng Đông nhìn chiếc xe thể thao xa lạ thoáng hiện lên trước mắt nhưng cũng không suy nghĩ nhiều.
Khi Tô Ân Huệ ra ngoài, Âu Thừa Duẫn chỉ hơi nâng mắt liếc cô một cái, trong ánh mắt có chút sững sờ trong chốc lát, sau đó dắt cô lên xe, không có lời đánh giá nào với tạo hình của cô.
Một chiếc váy đuôi cá dài quét đất màu xanh dương, cách điệu bằng hình giọt nước, phần eo xẻ tà làm cho vóc người cao gầy của cô càng thêm vẻ thon dài, những lọn tóc xoăn quyến rũ được búi thành một búi tròn trên đỉnh đầu, lộ ra cái cổ trắng như tuyết, cùng với trang sức mang trên người cũng là Âu Thừa Duẫn cố ý phái người đưa tới.
Những thứ này Tô Ân Huệ không biết.
Ở khoảnh khắc kia, trong đầu Âu Thừa Duẫn lại hiện lên bóng hình của người phụ nữ khác, màu xanh thanh nhã thoát tục, hẳn là vẻ đẹp của cô gái nhỏ đó càng thích hợp hơn.
Đến nơi Tô Ân Huệ mới biết thì ra là anh đưa cô tới tham gia cuộc triển lãm châu báu Hoa Vinh, lúc xuống xe Âu Thừa Duẫn tự nhiên khoác vai cô, khi đầu ngón tay anh chạm vào bờ vai trần của Tô Ân Huệ thì thân thể cô giống như bị điện giật khẽ run một cái.
"Rất đẹp!" Khóe miệng Âu Thừa Duẫn phả ra hơi thở mê hoặc lòng người, cho cô một lời đánh giá chắc chắn, Tô Ân Huệ nhìn chăm chú vào đôi mắt sáng rực như những vì sao của anh, giờ phút này, trong mắt anh có cô.
Vì phát hiện nho nhỏ này mà trong lòng cô nổi lên một trận cuồng phong, vui sướng như có thể dời núi lấp biển.
Khóe miệng Âu Thừa Duẫn nhếch lên một độ cong như có như không, tận lực xem nhẹ biểu hiện vui vẻ trên mặt Tô Ân Huệ, khi nhìn đến lối vào đại sảnh hoa lệ tinh xảo kia thì anh đề cao cảnh giác, cánh tay từ vai Tô Ân Huệ trượt xuống hông cô.
Ôm lấy cô cùng đi vào hội trường.
Bên trong vô cùng xa hoa, những bộ quần áo diễm lệ, ánh đèn rực rỡ sáng chói thiếu chút nữa làm Tô Ân Huệ không mở mắt ra được, đôi tay cô ôm chặt lấy cánh tay Âu Thừa Duẫn, một phút cũng không muốn buông ra.
Ánh mắt Âu Thừa Duẫn qua lại như con thoi trong đám đông, đã bố trí tốt các gian châu báu khắp trung tâm đại sảnh và các góc bốn phía xung quanh, ngay cả không khí cũng tràn ngập mùi vị của vàng bạc.
Những người tham dự tối nay nhất định đều có thân phận địa vị quý tộc tiếng tăm, Âu Thừa Duẫn đứng trong đám đông vô cùng xuất chúng, anh tận lực ẩn giấu mình để không thu hút mọi người xung quanh.
Hai ánh mắt vô cùng ăn ý giao nhau giữa đám đông, Âu Thừa Duẫn nhìn về phía người mặc bộ vest màu đen, vẻ mặt Mẫn Thiên Hữu kì quái gật đầu với anh, hai người trao đổi ánh mắt với nhau, Âu Thừa Duẫn buông Tô Ân Huệ bên cạnh ra, chân cũng di chuyển theo.
"Em ở đây chờ tôi một lúc, lát nữa tôi quay lại!" Lời nói của Âu Thừa Duẫn cũng không làm cho Tô Ân Huệ có bất cứ hoài nghi nào, cô nghe lời gật đầu, nhìn Âu Thừa Duẫn đi về phía đám người.
"Mười phút nữa là thời gian triển lãm châu báu, tớ tin rằng người kia sẽ có mặt đúng giờ, tớ sẽ thừa dịp dẫn hắn rời đi, đến lúc đó cậu sẽ lấy trộm từ trên người hắn, viên ngọc quan trọng như vậy chắc chắn hắn sẽ mang trong người!"
Khi Âu Thừa Duẫn đi tới bên cạnh Mẫn Thiên Hữu, trên mặt anh hiện ra một nụ cười doanh nhân chuyên nghiệp, giả vờ trò chuyện với nhau, nói ra bước tiếp theo của kế hoạch.
"Được, tớ biết rồi!" Âu Thừa Duẫn gật đầu, uống hết ly rượu sâm banh trong tay, bỏ chiếc ly không vào cái khay của người phục vụ, đột nhiên tầm mắt nhìn thấy một người Hoa kiều sống mũi cao, tóc vàng ở cửa đi vào, bị người vây quanh đang đi về phía trước.
"Chính là hắn!" Mẫn Thiên Hữu vỗ vào vai Âu Thừa Duẫn, trong mắt lóe ra sự lạnh lẽo không dễ nhận thấy, anh nở nụ cười nhạt, bả vai đụng vào Âu Thừa Duẫn rồi nhanh chân bước về phía mục tiêu.
Ở phía sau, ánh mắt sắc bén như radar của Mẫn Thiên Hữu bắn thẳng về phía người nọ, bộ vest châu Âu thông thường, chỗ có khả năng giấu đồ nhất chắc chắn là ở trên người, khi tiếng chuông của buổi triển lãm vang lên thì đèn đuốc sáng trưng trong đại sảnh bỗng trở thành một mảnh đen kịt, ngay sau đó lại phát ra ánh sáng mãnh liệt chói mắt như ánh mặt trời, tỏa ra mọi màu sắc từ các hướng chiếu tới.
Đổng sự trưởng Hoa Nhất Phàm của châu báu Hoa thị ung dung đi về phía bục chủ trì, bắt đầu đọc diễn văn. Bên trong hiện trường vô cùng ồn ào, khi Hoa Nhất Phàm nói xong câu nói cuối cùng thì tiếng vỗ tay vang lên từ bốn phía, ánh mắt Âu Thừa Duẫn vẫn nhìn chăm chú vào điểm màu vàng kia.
"Tiếp theo, xin mời các vị nghiêm túc xem xét những trân bảo độc nhất vô nhị mới nhất với số lượng có hạn trên toàn thế giới mà Hoa thị khai quật được!"
Đứng bện cạnh Hoa Nhất Phàm là Thương Chính Vinh, bên ngoài nhìn vào thì thấy buổi triển lãm châu báu này là tự tay Hoa Nhất Phàm tổ chức nhưng thực ra là vì lợi ích hợp tác lâu dài của hai nhà Hoa Thương từ trước đến nay và mượn cơ hội này tuyên bố việc kết thông gia mới là mục đích cuối cùng.
Hoa Y Y là con gái yêu của Hoa Nhất Phàm, vẫn luôn là người theo đuổi Thương Nhĩ Kỳ, cô trốn trong đám người chậm chạp không lộ diện là bởi vì nhân vật chính còn lại của ngày hôm nay vẫn chưa lên sân khấu.
"Anh dẫn tôi tới đây làm gì?" Lúc Vận Nhi bị Thương Nhĩ Kỳ kéo xuống xe thì nhìn thấy buổi tiệc nguy nga lộng lẫy vô cùng khí phái, trong lòng liền sợ hãi, cô cũng không quên lần trước tới tham gia với Hứa Minh Dịch rồi cuối cùng lại lúng túng bỏ chạy như thế nào.
Trường hợp như thế này chắc chắn là Âu Thừa Duẫn cũng tới, cô càng không thể xuất hiện được!
Không muốn lại nhìn thấy người phụ nữ khác xuất hiện bên cạnh anh, cô còn chưa có chuẩn bị tốt tâm lý!
"Em sợ cái gì?" Thương Nhĩ Kỳ không để cô có cơ hội chạy trốn, tay nắm eo cô thật chặt, "Em đã ly hôn rồi cần gì phải kiêng dè thái độ của anh ta với em? Em phải sống thật tốt so với anh ta để anh ta ý thức được mất đi em là tổn thất của anh ta, Vận Nhi, tin tưởng anh!"
Nếu như nói Thương Nhĩ Kỳ dùng phép khích tướng với Vận Nhi thì Vận Nhi muốn nói, anh thành công rồi!
Lời của anh giống như một cái đinh nện vào lòng cô khiến lòng cô nổi lên những gợn sóng, hoặc cũng có thể là do phần tâm tư kia của cô, muốn chứng minh cho anh xem, không có anh, Tô Vận Nhi cô sẽ sống tốt hơn!
"Đi thôi!" Vận Nhi nhét bàn tay nhỏ bé của mình vào tay anh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn đầy tự tin và kiên định.
Thương Nhĩ Kỳ nắm tay cô, nụ cười bên khóe môi càng đậm hơn!
Bốn mắt nhìn nhau, Hoa Y Y ăn mặc trang điểm đáng yêu như búp bê Barbie đột nhiên phát hiện ở cửa xuất hiện hình bóng anh thì ánh mắt bỗng sáng lên, giống như một con chim vui vẻ nhào tới bên cạnh anh, nhưng khi thấy anh nắm tay một cô gái thì bước chân dừng lại, dùng ánh mắt cầu cứu hướng về phía Thương Chính Vinh cũng đang chú ý tới bên này.
Đều là phụ nữ, Vận Nhi chỉ liếc mắt đã nhìn ra ánh mắt cô gái kia nhìn mình tràn đầy thù địch, khi Thương Nhĩ Kỳ nắm tay cô chặt hơn thì cô để ý thấy hai ánh mắt dò xét rơi trên người cô, trong lòng chợt run lên, ngước mắt nhìn về phía trước.
← Ch. 119 | Ch. 121 → |