Vay nóng Tima

Truyện:Luyến Tiếc Người Trước Mắt - Chương 18

Luyến Tiếc Người Trước Mắt
Trọn bộ 61 chương
Chương 18
Mỹ nữ
0.00
(0 votes)


Chương (1-61)

Siêu sale Lazada


Khi tôi cố gắng nhô đâu ra khỏi chiếc chăn, rồi ngẩn người ra nhìn.

Trong phòng có một cô gái trẻ mặc bộ trang phục màu đen, dáng người thướt tha, thành thật mà nói, tôi chưa từng thấy trang phục màu đen nào lại có thể mặc lên người lại đẹp tuyệt đến như vậy, màu đen bao bọc lấy cơ thể, đầy đặn, duyên dáng, phải nói là vô cùng phong tình, nói đúng hơn nữa là vô cùng quyến rũ. Lại nhìn khuôn mặt cô gái, tôi suýt nghẹt thở, mặt trái xoan, lông mày lá liễu, đôi mắt mông lung lay động lòng người, sống mũi thẳng tắp, đôi môi nhỏ nhắn hé mở mọng đỏ ướt át, đây mới chính là mỹ nữ trời sinh, là báu vật đích thực. Đây mới chính là sự quyến rũ chân chính nhất! Cô gái này so với Đường Huyên quả thực như đóa phù dung.

Người đẹp này đang cười nhìn Nam Cung Vân, ánh mắt như nước, Nam Cung Vân đã đứng lên từ lúc nào, tay đặt trên kiếm, lãnh đạm nhìn mỹ nữ trước mặt, không tỏ thái độ vui mừng hay tức giận. Tôi hoài nghi Nam Cung Vân có vấn đề, ngay cả tôi nhìn mỹ nữ này cũng phải chảy nước miếng, còn anh ta thì lại vô cùng lãnh đạm.

"Niệm Mô sợ công tử đêm tuyết cô tịch nên đến làm bạn, thật không ngờ công tử lại đối xử với Niệm Mô như vậy." Mỹ nhân dùng cái miệng nhỏ nhắn nói có vẻ rất oan ức, tôi nghe cũng cảm thấy là Nam Cung Vân đối xử như vậy là không đúng, quên mất là mỹ nữ này nửa đêm từ trên trời rơi xuống đây.

Nam Cung Vân lạnh lùng liếc mỹ nữ một cái, đứng chắn trước mặt tôi, nói: "Nam Cung Vân ta không dám nhận."

Mỹ nữ cắn môi, cúi đầu nói: "Công tử chưa thử thì sao mà biết?" Nói xong câu đó, cô ta vặn vẹo người, quần áo trên người đã rơi xuống đất, chỉ còn lại lớp nội y mỏng tang, nhìn mà mất hồn.

Nước miếng tôi chảy ròng rong, "tránh ra tránh ra!" Tôi hét, lấy tay đẩy Nam Cung Vân đang chắn trước mặt ra.

Nghe thấy tiếng của tôi, mỹ nữ hơi ngẩng đầu lên vẻ mặt kinh ngạc, liếc thấy tôi đang trong thùng nước, vẻ mặt lập tức lại biến thành oan ức, mềm mỏng nói: "Thì ra công tử đã có tỷ tỷ rồi, khó trách không hoan nghênh Niệm Mô." Nói xong, hai mắt hoe đỏ, rồi nước mắt chảy xuống.

Trong lòng tôi thấy áy náy quá, vội nói: "Không sao không sao, là tôi không đúng, là tôi không đúng, cô cứ tiếp tục đi, cứ tiếp tục đi."

Nam Cung Vân quay lại trừng mắt nhìn tôi, tức giận. Mỹ nữ kia lại nhìn tôi cười rất quyến rũ, thật sự là tươi tắn như hoa đào.

Cô ta đưa ánh mắt quyến rũ nhìn Nam Cung Vân, nhẹ nhàng thở hổn hển nói: "Công tử thật sự không để ý tới Niệm Mô sao?" Nói xong liền bước tới gần Nam Cung Vân, đưa bàn tay mềm mại nhẹ nhàng xoa xoa ngực Nam Cung Vân, cả người Nam Cung Vân thẳng đứng, hơi thở bắt đầu nặng nề.

Người đẹp và ác thú! Đây thật sự là người đẹp và ác thú! Tôi thấy nhiệt huyết trong mình sôi trào, ngay cả nước đã nguội dần từ lúc nào cũng không cảm giác.

Bàn tay chậm ra lướt xuống dưới, nhẹ nhàng chạm đến cánh tay đang cầm kiếm của Nam Cung Vân, dịu dàng nói: "Sau này trong tay công tử không nên..." Tiếng nói nửa chừng bị ngắt quãng, sau đó mỹ nữ lắc mình một cái, vết kiếm của Nam Cung Vân đã chạm vào cổ cô ta, một ít máu nhỏ xuống làn ngực trắng mịn, giống như trên tuyết nở một đóa hoa mai diễm lệ.

Mỹ nữ nói: "Huynh...huynh...chẳng lẽ huynh lại nhẫn tâm giết ta ư?" Giọng nói run rẩy.

Tôi không nhìn thấy thái độ của Nam Cung Vân, chỉ nghe anh ta thản nhiên nói: "Cô nương chưa nghe qua người nào chạm vào kiếm của ta sẽ chết sao?"

Mỹ nữ không nói gì, cắn răng cầm lấy quần áo rồi chạy thật nhanh ra ngoài, chỉ để lại trong phòng một hương thơm hấp dẫn.

"Nam Cung Vân, anh có phải là đàn ông không?"

Tôi nhìn theo hướng mỹ nữ bỏ đi, chậm rãi hỏi.

Nam Cung Vân xoay người lại, thở dài, nói: "Cô nương biết nàng ta là ai sao?"

Tôi mù tịt lắc đầu, Nam Cung Vân nói tiếp: "Hoa Niệm Mô, nam nhân chết trong tay nàng ta chỉ e không đếm cho hết, nếu ta đồng ý để nàng ta ở lại như cô nương nói, không chừng buổi tối hôm nay hai chúng đã đi gặp lão Diêm Vương rồi." Nói xong trừng mắt nhìn tôi, tôi rùng mình, lúc này mới cảm giác được nước rất lạnh.

Nam Cung Vân quay người bước tới bàn ngồi xuống, cầm lấy chiếc khăn lau nhè nhẹ vào thanh kiếm, thì thầm nói: "Cô ta đến đây làm gì nhỉ?"

"Nhất định là vì anh đẹp trai, dịu dàng đa tình, người ta mới coi trọng anh tìm đến đây." Tôi nói mát, ôm chăn đứng dậy để nhặt quần áo rơi trên nền nhà từ lúc nào, thùng tắm hơi cao, lúc bước ra thì đằng sau lại bị hở hết, tôi ngượng ngùng bước ra, ức chế, nửa ngày cũng chưa mặc xong, liếc trộm Nam Cung Vân, thấy anh ta mắt nhắm nghiền, tôi đỏ mặt mắng: 'Lưu manh, cấm nhìn! "

Nam Cung Vân không giận, chỉ cười nói: "Là ai nói nhỉ? cởi ra hết cũng là cô nương, không phải là tôi, tôi có làm gì đâu nào."

Tôi chưa từng thê thảm như vậy. Tự mình bị mắc họng bởi lời nói của mình. Mặt tôi đỏ bừng, thẹn quá hóa giận, bình tĩnh, bình tĩnh, nghĩ cách nói lại Nam Cung Vân mới được, nhưng anh ta đã thay đổi nét mặt, quay người sang chỗ khác, thản nhiên nói: "Mặc nhanh lên, chúng ta không thể ở cả đêm ở đây được."

Tôi lại bắt đầu cuộc sống cắm trại bên ngoài...

Liên tục hai ngày không chạm mặt với người của Dịch Phàm, có lẽ anh đã buông tha chúng tôi, dù sao tôi cũng chỉ là đồ dỏm mà thôi. Thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng có đôi chút thất vọng, một lần nữa thất bại trong tình yêu, cũng không thể cho là tình yêu được, vì tất cả đều là tôi yêu đơn phương thôi.

Bước vào thời đại này cũng đã nửa năm rồi, tuy rằng việc trở về coi như hết đường, nhưng tôi vẫn không từ bỏ được, không biết Đường Huyên hiện giờ ra sao rồi, dù sao cô ấy cũng một lòng muốn bước chân vào xã hội thượng lưu này, nhưng không ngờ lại bị Trắc phi của Vương gia bán đến nỗi lưu lạc khắp nơi, còn tôi không có chí lớn gì lại vì có gương mặt giống Vương phi đã chết của Vương gia mà được sủng ái, giờ lại đi cùng một thích khách Nam Cung Vân không rõ lai lịch, đây chẳng phải là cuộc sống đầy kích thích mà Đường Huyên từng muốn hay sao? Ông trời ơi, có phải ông nhầm lẫn hay không? Tôi mới là người mong muốn một cuộc sống bình thường ổn định suốt đời thôi.

Rời khỏi đồng bằng, tiếp tục đi vào vùng núi phía Bắc, nơi này chắc là địa phận thuộc nước Hung nô thì phải? Ngày nào cũng rong ruổi cùng Nam Cung Vân, tuy rằng anh ta ít nói chuyện nhưng tôi cũng nhận ra anh ta không phải là người khó tính, cũng biết sơ qua về cuộc đời của Nam Cung Vân, Nam Cung gia không phải là võ lâm thế gia mà mấy đời nối tiếp nhau làm quan, ông nội từng được Tiên hoàng phong chức Đại tướng quân trấn bắc, cha cũng là trọng thần trong triều, bảy năm trước tiên hoàng băng hà, Nam Cung gia bị cuốn vào tranh chấp hoàng thất, dùng ngôn ngữ hiện đại thì có thể nói rằng trung thần bị người ta hãm hại, rồi bị Vương gia Dịch Phàm sai người giết sạch cả nhà, chỉ có Nam Cung Vân được một nô bộc trung thành liều chết cứu thoát, dạy võ công, sau đó trở về báo thù...

Lại bàn về trường hợp này, đúng là tình tiết cũ rích của câu chuyện mà mấy ngàn năm lịch sử Trung Quốc thường xuyên xảy ra, đôi khi tôi muốn nói với Nam Cung Vân rằng việc báo thù của anh ta chẳng có ý nghĩa gì hết cả, kẻ thù của anh ta không phải là Vương gia Dịch Phàm, cũng không phải đương kim hoàng đế, mà chính là bản thân mình, nếu lúc trước chính các người là người thắng, có dám nói mình cũng không giết người không, vậy mà còn đem sự thất bại ấy để coi mình là bồ tát cứu thế vùng lên trả thù. Cho nên trong câu chuyện này ai cũng không nên oán hận ai. Chỉ những người bậc cha chú trong thời điểm ấy mới nắm rõ tất cả mọi đã chuyện xảy ra. Đương nhiên tôi không thể nói những lời này với Nam Cung Vân được, tôi sợ anh ta tức giận lại xử lý tôi thì toi đời.

Đôi khi tôi cũng tò mò hỏi Nam Cung Vân buổi tối hôm đó là tình cờ hay là cố tình cứu tôi? Rồi không ngại cực khổ đem tôi cùng nhau chạy trốn nữa. Nhưng nhìn thế nào cũng thấy Nam Cung Vân không giống đồng chí đảng viên đi tiên phong. Mỗi khi tôi có vẻ muốn hỏi thì đồng chí Nam Cung Vân lại lạnh lùng quay đi không thèm để ý đến tôi, cái miệng còn kín hơn cả liệt sĩ. Sau vài lần không có kết quả, tôi bỏ qua luôn, tôi còn sợ cái gì chứ? Tôi thì quyền không có, tiền cũng không có, xinh thì cũng hơi xinh một chút, anh ta có thể làm gì tôi nào. Cho nên tôi chẳng có ý nghĩ chạy trốn gì cả, nhưng thành thật mà nói con ngựa tôi đang cưỡi gầy quá đi thôi, lúc nào cũng chạy theo sau mông con tuấn mã của Nam Cung Vân, anh ta đưa đi đâu tôi cũng chẳng thèm hỏi. Có lẽ vẻ điềm đạm của tôi bị ảnh hưởng bởi tính cách của Nam Cung Vân, ở chung với nhau hơn nửa tháng nữa, tôi lại phát hiện ra biểu hiện thái độ của đồng chí Nam Cung Vân càng lúc càng phong phú.

Nhưng những ngày thoải mái cũng trôi qua rất nhanh, bởi vì Nam Cung Vân đã phát hiện ra có người truy đuổi theo chúng tôi.

Sau giữa trưa, tôi xuống ngựa, bởi vì ngồi trên lưng ngựa nhiều quá nên lưng rất đau nhức mỏi nhừ, sắc mặt Nam Cung Vân đột nhiên rất nghiêm trọng, không cần phải nói hai câu, cũng không cần biết tôi có đồng ý hay không, liền nắm lấy tay tôi rồi nhảy lên một cành cây cao to, đặt tôi đứng vững trong một chạc cây rồi mình thì nhảy xuống dưới.

Tôi sợ chết ôm chặt lấy cành cây, sợ nếu mình trượt tay thì ngã một phát xuống sẽ trở thành bán thân bất toại nên không dám mở miệng mắng Nam Cung Vân, chưa định há mồm thì thấy vẻ nghiêm túc của Nam Cung Vân đang theo dõi xa xa, tôi nhìn theo ánh mắt của Nam Cung Vân, thấy xa xa có một bóng người càng lúc càng gần.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-61)