Ta nát cõi lòng
← Ch.13 | Ch.15 → |
Cuối cùng có tuyết rơi! Đó là vào buổi tối trước hôm sinh nhật của tôi, buổi sáng hôm sau tỉnh dậy, ngoài cửa sổ một màu trắng xóa.
Hai ngày qua tâm trạng Dịch Phàm đúng là không vui, sắc mặt lúc nào cũng đen sì, vẫn còn bận lòng vì chuyện thích khách sao? Tôi không dám hỏi, cũng không dám nói cho Dịch Phàm biết hôm nay tôi tròn hai mươi tuổi.
Buổi trưa, ăn mì xong, tôi nhắm mắt cầu nguyện ba điều ước, thứ nhất, hy vọng ở thế giới hiện đại cha mẹ luôn khỏe mạnh, vui vẻ hạnh phúc; thứ hai, hy vọng Dịch Phàm sớm vui vẻ trở lại, khỏe mạnh như ý; thứ ba, hy vọng Dịch Phàm có thể yêu tôi suốt đời.
Ở trên giường mê muội một lúc, trong lòng luôn nhớ Dịch Phàm, hôm nay cũng không được gặp Dịch Phàm, vì thế tôi quyết định đi tìm anh, đang lúc tâm trạng anh không vui, không phải tôi càng nên ở bên cạnh chăm sóc anh hay sao?
Bước vào Tiêu Tương hiên nơi Dịch Phàm ở, một biệt viện lớn như vậy nhưng không có một hạ nhân nào, ngay cả bóng một thị vệ cũng không có, kỳ lạ, không sợ sẽ có thích khách sao? Tôi thầm kinh ngạc, đẩy cửa bước vào cửa điện, chợt nghe tiếng Dịch Phàm quát: "Cút đi."
Dịch phàm muốn đuổi tôi đi? Tôi giật mình, nhưng vẫn bước tới bên cạnh bàn, lấy tay xoa bờ vai của anh, dịu dàng nói: "Là em đây, cũng muốn đuổi em đi sao?" Dịch Phàm quay lại, chưa từng thấy bộ dạng anh như vậy, trong mắt tràn ngập sự đau xót, khi anh nhìn tôi, ánh mắt dịu đi, nhẹ nhàng kéo tôi ôm vào lòng. Tôi lo lắng định nói an ủi gì đó với anh, anh vụt đứng dậy, bế tôi lên bước vào giường.
Anh sao vậy? Nghe hơi thở của Dịch Phàm, tôi biết anh đã uống rượu, trong lòng bối rối, hai tay chỉ biết nắm chặt vạt áo của anh, anh đặt tôi nằm trên giường, không chờ tôi ngồi dậy, anh đè lên người tôi, môi áp vào môi tôi chầm chậm hôn xuống...
Sao cả người tôi nóng rực lên thế này? Tim đập thình thịch, đôi môi anh di chuyển hôn lên đôi mắt tôi rất nhẹ nhàng, di chuyển xuống đôi môi tôi rồi miết lấy, dùng lưỡi quấn lấy môi tôi, tay anh chạm đến đâu thì chỗ đó của tôi nhen nóng như ngọn lửa, một sự khát khao khôn xiết trào dâng trong lòng, tôi không thể khống chế nổi mình, tay đặt lên bờ vai anh, chìm đắm theo anh, phía dưới cảm nhận rõ ham muốn mãnh liệt của anh, tay anh chạm vào chỗ đó tôi như bị điện giật, ôm chặt lấy anh, cảm nhận được sự đáp ứng của tôi, anh càng ôm chặt tôi hơn, nụ hôn càng lúc càng cuồng nhiệt, anh gần như sắp đưa vào trong tôi...
'Trúc Thanh" Dịch Pham gọi khẽ, giống như một tia chớp làm tôi bừng tỉnh, là anh gọi tên Trúc Thanh, không phải tôi, đầu óc tôi trở nên tỉnh táo, sự nhục nhã giống như thủy triều tràn tới, tôi gắng sức đẩy anh ra, đồng thời chống trọi lại khao khát của bản thân, Dịch Pham khó hiểu nhìn tôi.
"Em là Trương Tĩnh Chi!" Tôi hét to, nghẹn ngào.
Quần áo trên người tôi hầu như đã cởi ra hết, Dịch Phàm cũng gần như trần trụi, tôi nhìn thẳng vào Dịch Phàm, hai người cứ nhìn nhau như vậy, quyết không để nước mắt rơi, tôi không phải là Trúc Thanh của anh, không phải! Sau một hồi, dục vọng trong mắt anh đã không còn, trở nên nguội lạnh, Dịch Phàm lạnh lùng đứng lên, không nói một lời nào, mặc quần áo bước xuống giường, rời đi không hề quay đầu lại.
Nhìn theo bóng Dịch Phàm bỏ đi, tôi tê liệt ngã xuống giường, trong lòng thấy đau đớn, hôm nay là ngày sinh nhật tôi hai mươi tuổi, tôi dự định sẽ trao hết bản thân mình cho Dịch Phàm nhưng người anh gọi tên ở trên giường lại không phải là tôi.
Tôi ngồi chết lặng lạnh lẽo trên giường, đến khi không biết thời gian trôi bao lâu rồi tôi mới bắt đầu chậm rãi mặc quần áo một cách rất khó khăn, trái tim tan nát, còn để ý tới hình thức làm gì, không phải vậy sao? Trách ai đây? Ngay từ đầu tôi đã biết Dịch Phàm yêu người đã chết tên là Trúc Thanh rồi, cho nên việc Dịch Phàm đối xử tốt với tôi nhiều như vậy cũng là vì tôi giống Trúc Thanh, chẳng phải tự tôi lừa gạt chính mình hay sao? Nếu như Dịch Phàm không yêu Trúc Thanh nhiều đến như vậy, thì tôi làm sao lại cảm động vì anh cơ chứ? Tình cảm này vốn bắt đầu từ sự cảm động của tôi, rồi lại bắt người ta làm theo ý mình! Dịch Phàm chỉ quan tâm đến hình thức bề ngoài của tôi mà thôi, còn không hề quan tâm đến tâm hồn, đến con người bên trong tôi, cho nên tôi không nên khóc, không được khóc, Trương Tĩnh Chi, mày dọa người khác còn chưa đủ à, khóc chỉ làm cho người ta càng khinh thường mày thêm! Kỳ lạ quá, trong lòng muốn khóc nhưng tôi lại không khóc được, tôi cũng bội phục bản thân mình thật kiên cường.
Trương Tĩnh Chi ơi Trương Tĩnh Chi, tại sao mày luôn gặp phải chuyện như này chứ? Dương Bình từng hứa sẽ yêu mày cả đời, nhưng chưa quá một năm đã yêu Đường Huyên rồi, mày yêu sai người một lần rồi, lần này, mày lại yêu phải một người luôn chung thủy với tình yêu cũ, cũng lại yêu sai một lần nữa. Tình yêu, nếu đã không thuộc về mày thì thôi, việc gì phải miễn cưỡng?
Trở về Phong Hòa quán, Nguyệt Thiền đón tôi ở cổng, "cô nương, Trầm đại gia đến!" Nhìn thấy vẻ thất thần của tôi, Nguyệt Thiền sửng sốt.
"Em đi làm việc của em đi, tôi đi nghỉ ngơi một lát!"
Tôi mệt mỏi nói với Nguyệt Thiền rồi bước vào phòng, Trầm Triệu Thiên đang ngồi chờ tôi, thấy tôi bước vào liền vui vẻ gọi to: "Nha đầu, tới đây xem ta mang về cái gì cho muội đây này, một cây chủy thủ rất tinh xảo, rất hợp với muội."
Tôi yếu ớt cười gượng với Trầm Triệu Thiên, người lảo đảo không vững, Trầm Triệu Thiên nhìn thấy sắc mặt tôi bất thường liền bước tới đỡ lấy tôi, vừa định mở miệng hỏi thì tôi đã nói: "Đừng hỏi gì hết, cho tôi mượn vai một chút, được không?"
Tôi khẽ khàng nói, định là thể hiện sự vui vẻ với Trầm Triệu Thiên nhưng lại không làm nổi.
Trầm Triệu Thiên thông minh hiểu ngay, chỉ nhẹ nhàng đỡ lấy tôi, áp đầu tôi tựa vào vai mình, nói: "Nha đầu ngốc, cứ dùng đi, không phải trả tiền đâu."
Lúc này những giọt nước mắt bị nghẹn lâu rồi liền tuôn trào ra, tôi cố gắng không để mình khóc thành tiếng, chỉ để nước mắt âm thầm rơi.
"Nếu không muốn khóc thành tiếng thì cắn vào vai ta đi." Trầm Triệu Thiên nói.
Chưa bao giờ nước mắt tôi lại nhiều như vậy, cứ tuôn trào cho đến khi không còn nước mắt để mà chảy ra nữa.
"Trúc Thanh thật sự tuyệt vời đến vậy sao? Tôi so với cô ấy kém cỏi đến vậy sao?" Tôi không cam lòng hỏi.
"Nàng ta không tốt, không dịu dàng như muội, không đáng yêu như muội, cũng không hồn nhiên như muội, cũng không xinh đẹp bằng muội." Trầm Triệu Thiên lấy tay vừa vỗ về tôi vừa chậm rãi nói.
"Vậy tại sao Dịch Phàm lại chỉ yêu cô ấy?"
"Bởi vì Trúc Thanh đã chết rồi, cho nên đối với hắn Trúc Thanh không hề có bất cứ một khuyết điểm gì, trong ký ức của hắn chỉ lưu lại những điều tốt đẹp nhất ở nàng ta, do vậy những ký ức đó của hắn càng lúc càng tươi đẹp hoàn mỹ." Trầm Triệu Thiên nói.
Cuối cùng tôi đã hiểu, trong lòng Dịch Phàm không hề có tôi, mà chỉ có Trúc Thanh, Trúc Thanh là tốt đẹp nhất, Trúc Thanh là tất cả, mặc dù Dịch Phàm đã tiếp nhận tôi, nhưng chỉ là con người bề ngoài của tôi, là người thay thế cho Trúc Thanh mà thôi.
Hiện thực luôn tàn khốc như vậy, tại sao tôi lại không nhận ra? Ngay lúc này, tôi đã quyết định từ bỏ cuộc sống này, tôi phải rời khỏi đây.
← Ch. 13 | Ch. 15 → |