Gặp lại
← Ch.25 | Ch.27 → |
Mông Địch chạy đến, mỉm cười xin lỗi đạo diễn, nói cậu nhất định sẽ nghiêm túc quay phim và không làm phiền đến tiến trình của đạo diễn nữa.
Bản thân đạo diễn cũng không kỳ vọng nhiều vào tiểu thịt tươi Mông Địch này, chỉ cần cậu đừng biểu hiện đùa giỡn mà nghiêm túc hoàn thành cảnh quay là được, ông cũng không trông chờ cậu có thể diễn tốt hơn nữa hay không.
Nhưng Mông Địch này rất lễ phép, diễn xuất khá chăm chú, đạo diễn có ấn tượng rất tốt về cậu nên không kiềm được lòng mà giúp đỡ cậu trong diễn xuất.
Mông Địch khiêm tốn làm theo hướng dẫn của đạo diễn để tập luyện, dần dần chìm đắm vào trong đó, cậu đã cảm nhận được một chút niềm vui khi quay phim.
Thấy cậu đã điều chỉnh tâm trạng phức tạp trước đó và thay bằng ý chí chiến đấu mãnh liệt như thế, trong lòng Phồn Du rốt cuộc cũng thả lỏng.
Phồn Du bị tinh thần phấn chấn và sự chăm chỉ toát ra từ cơ thể của Mông Địch lây nhiễm, cô cảm thấy tuổi trẻ thật tốt, có sức sống vô tận, không chỉ có nghị lực, mà còn có thể học tập mọi thứ, dù cho có mắc bất kỳ sai lầm nào thì cũng có thể sửa lại, ngay cả thượng đế cũng không trách móc.
Lương Sâm không mất nhiều thời gian để hoàn thành vai diễn cameo, sau vài phút ngắn ngủi anh đã thuận lợi diễn xong, anh đưa cho Phồn Du một tách Starbucks do trợ lý của anh mua.
Phồn Du nhận lấy và cảm ơn anh, lên tiếng nói: "Tôi không ngờ rằng chúng ta sẽ gặp nhau sớm như vậy, còn tưởng một ảnh đế như anh sẽ rất bận rộn chứ."
"Haha, tôi cũng không ngờ bạn của tôi sẽ kêu tôi đến đây để làm cameo trong bộ phim của cậu ấy, nhưng dù cho tôi có bận đi chăng nữa nhưng nếu em muốn gặp tôi, tôi cũng sẽ không ngần ngại mà gác công việc qua một bên để đến gặp em."
"Thôi nào, tôi không muốn chiếm thời gian quý báu đó của anh." Đôi mắt của Phồn Du vẫn đang nhìn Mông Địch ở phía xa, cô sợ tạo hình của cậu sẽ rối tung lên, nếu bị rối thì cô còn kịp thời đến sửa sang lại, "Lương Sâm, anh là người trong giới, anh dùng con mắt chuyên nghiệp của mình nhìn xem liệu cậu bé Mông Địch này có thể trở thành ngôi sao trong tương lai hay không, mọi chuyện sẽ thuận lợi hay có gặp trắc trở nào hay không? "
Lương Sâm nhìn theo ánh mắt của Phồn Du nhìn thấy Mông Địch, ánh mắt anh lại lần nữa trở về trên người Phồn Du, mở miệng nói: "Chuyện trong ngành giải trí rất khó nói, hoặc có thể nổi tiếng sau một đêm hoặc cũng có thể hết thời sau một đêm. Muốn nổi tiếng nhất định phải chú ý đến thiên thời địa lợi nhân hòa, công ty quản lý hiện tại của em ấy rất ưa thích em ấy, tài nguyên của công ty này cũng tương đối đầy đủ, chỉ cần em ấy tự mình tranh tài, năm nay chắc chắn sẽ thành công, về phần tương lai có ổn định hay không thì là do em ấy, tôi đã mất gần 10 năm để leo từ vị trí như em ấy hiện tại lên thành ảnh đế, giờ nghĩ lại cũng không dễ dàng chút nào."
*Thiên thời địa lợi nhân hòa 天时地利人和 (tiān shí dì lì rén hé) là thành ngữ dùng để chỉ ba yếu tố cần thiết giúp tạo nên sự thành công cho một sự kiện, một công việc, hay một điều gì đó do con người tạo ra
"Tôi hy vọng em ấy cũng sẽ thành công giống như anh." Phồn Du uống một ngụm trà sữa, yên lặng cầu nguyện cho Mông Địch.
"Tôi đã tìm ra lý do tại sao em lại quan tâm đến cậu bé ấy nhiều như vậy, có phải do em ấy tốt hơn anh ta hay không? Trên mạng bây giờ đang có rất nhiều bài viết ghi phụ nữ hiện nại đang rất yêu thích có bạn trai là chó con chó săn gì đó." Lương Sâm cảm thấy hình như Phồn Du cũng thích những người đàn ông như vậy, nhưng có vẻ như Chu Dịch không phù hợp với hình thượng ấy thì phải?
"Không, tôi coi em ấy như em trai của mình vậy, trong giới giải trí này tôi chỉ biết anh và Kiều Mộ Nhất cùng với em ấy. Tôi biết đến anh và Kiều Mộ Nhất là lúc hai người đã nổi tiếng rồi, sau này vất vả lắm tôi mới gặp được một cậu bé đang trên đà nổi tiếng, cho nên tôi muốn quan tâm đến cậu ấy không được à?" Phồn Du thực sự không có hứng thú với Mông Địch, một Chu Dịch vụng về cũng đủ khiến cô đau đầu rồi.
Lương Sâm lại bắt đầu đổi đề tài, so với Mông Địch thì anh càng để ý đến Chu Dịch, người đã từng chiếm trọn trái tim của cô hơn, "Lần này em trở về, có định đi tìm Chu Dịch không?"
Tìm? Phồn Du nghĩ, cô còn chưa định đi tìm thì đêm qua đã gặp hắn rồi, mặc dù buổi sáng hôm sau hắn đã trở mặt không nhận người quay lưng bỏ đi.
"Thuận theo tự nhiên đi, tôi muốn bắt tay vào công việc này trước, khi nào ổn định thì sẽ tính sau." Phồn Du cảm thấy điều quan trọng nhất chính là cải thiện bản thân trước, tận hưởng thời gian tự do rồi vướng vào tình yêu cũng không muộn.
"Được rồi, để chúc mừng công việc mới này, tối nay tôi mời em đi ăn tối." Lương Sâm nghe theo lời Phồn Du, mở miệng đề nghị.
"Cũng được, vậy làm phiền Lương ảnh đế tiêu tiền rồi." Phồn Du nghĩ tới đây, bỗng hất cằm về phía Mông Địch, hỏi anh: "Tôi có thể dẫn đứa nhỏ đó đi cùng không?
Một mặt, Phồn Du muốn giới thiệu Lương Sâm với Mông Địch, muốn cậu quen thêm nhiều tiền bối trong giới và nhờ họ cho lời khuyên, đây là một điều tốt đối với người mới là Mông Địch, mặt khác, Phồn Du cũng rất ngại khi phải đi ăn một mình với Lương Sâm, dù sao thì cô cũng vừa từ chối lời tỏ tình của Lương Sâm cách đây không lâu, đi ăn một mình với anh như vậy sẽ rất xấu hổ.
"Được, tùy em." Lương Sâm rất hào phóng, không có phản đối, anh đứng dậy nói: "Vậy tôi đi trước. Khi nào xong việc thì gọi cho tôi, tôi sẽ đến đón hai người."
"Vâng, tạm biệt."
Sau khi Lương Sâm rời đi, việc quay phim của Mông Địch tiến triển thuận lợi hơn, cậu chỉ quay một hoặc hai lần, đạo diễn cũng rất vui mừng, càng ngày càng coi trọng Mông Địch, vỗ vai khen ngợi cậu nói sau này cậu có thể trở thành một kho báu tuyệt vời trong tương lai.
Mông Địch gãi đầu cười ngu ngốc.
Nội dung quay ngày hôm nay đã được hoàn thành nhanh hơn nhiều so với dự kiến của đạo diễn, đoàn phim đã kết thúc công việc hôm nay trước thời hạn.
Phồn Du gọi điện thoại cho Lương Sâm sau đó đưa tay vẫy vẫy Mông Địch lại chỗ mình.
"Chị, có chuyện gì vậy ạ?" Ngay khi Mông Địch nhìn thấy Phồn Du đưa tay về phía mình, cậu vui vẻ tung tăng chạy tới.
"Tối nay em có việc không? Lương ảnh đế muốn mời chúng ta đi ăn tối." Phồn Du giải thích với cậu.
Mông Địch nghe vậy liền há hốc mồm ngạc nhiên, Phồn Du đưa tay nâng cằm cậu lên.
"Thật hay giả, tại sao anh ấy lại mời chúng ta đi ăn tối? Chị à, chị thật xinh đẹp, sau này em sẽ cùng chị cố gắng." Mông Địch chó săn nhào lại bóp bóp bả vai Phồn Du.
Phồn Du đem móng vuốt của cậu gỡ ra, cười mắng: "Em lắm lời ít thôi, mau đi thu dọn đi, Lương ảnh đế sẽ đến đón chúng ta ngay lập tức."
"Yes, madam!" Mông Địch tinh nghịch đứng thẳng dậy, cúi đầu chào Phồn Du một cách hài hước.
Phồn Du bị Mông Địch chọc cho cười không ngừng, cậu thật đúng là một kẻ dở hơi mà.
Sau khi Lương Sâm lái xe đến, Mông Địch trực tiếp cúi đầu chín mươi độ trước Lương Sâm, kính cẩn nói: "Lương tiền bối, xin chào, anh đóng phim thật sự rất hay đó, em rất ngưỡng mộ anh."
Lương Sâm bị bộ dáng khoa trương của cậu làm cho tâm trạng thoải mái, đối với cậu sinh ra vài phần thiện cảm.
Mông Địch ngồi ở trên xe, dọc theo đường đi nói không ngừng miệng, một chốc lại nói: "Lương tiền bối, anh thật sự rất giỏi luôn đó, anh chính là hình mẫu của em."
Một lúc sau lại nói tiếp: "Anh và chị em quen nhau như thế nào vậy ạ? Chị em thật sự là một người người gặp người thích hoa gặp hoa nở mà, ngay cả em vừa nhìn thấy chị ấy cũng liền thích."
Phồn Du đẩy nhẹ cậu một cái, bảo cậu im lặng lại.
Tính cách vui vẻ và hài hước của Mông Địch rất hợp với mẹ già Lương Sâm cũng hơi thích buôn chuyện này. Hai người trò chuyện vui vẻ với nhau, đề tài từ giới giải trí đến các điểm nóng về chính trị, kinh tế và khoa học công nghệ hiện nay.
Không mất nhiều thời gian để Mông Địch gọi Lương Sâm từ "Lương tiền bố" thành "Lương ca".
Phồn Du bất đắc dĩ lắc đầu, cảm thấy rằng cô không cần phải lo lắng về việc giới thiệu họ với nhau nữa, trong một thời gian ngắn nữa hai người họ sẽ trở thành anh em thân thiết thôi.
Lương Sâm đưa Phồn Du và Mông Địch đến một nhà hàng Tây cao cấp, anh đặt một bàn ở ban công, nơi đó có thể nhìn thấy cảnh đêm bên ngoài, yên tĩnh và bí mật, không khách nào có thể nhận ra bọn họ.
Sau khi ba người yên vị, họ lại tiếp tục nói chuyện cười nói, bầu không khí hòa thuận, bữa tối rất vui vẻ.
"Này, chị, sao người đàn ông phía sau cứ nhìn chằm chằm vào chị vậy? Bộ anh ta là biến thái hả?" Mông Địch vừa nói chuyện với Phồn Du vừa cắt miếng bò bít tết, cậu đã phát hiện ra người đàn ông đó nhìn bọn họ được một lúc.
"Người nào?" Phồn Du và Lương Sâm nghe Mông Địch nói vậy, cả hai đồng loạt xoay người sang nhìn theo ánh mắt cậu.
Bàn phía sau có hai người, một nam một nữ, người phụ nữ thì dịu dàng đoan trang, mặc váy màu vàng lông ngỗng, tóc xoăn màu nâu hạt dẻ cuộn tròn, lộ ra chiếc cổ thiên nga trắng muốt tao nhã.
Còn người đàn ông kia, chính là Chu Dịch.
Phồn Du và Lương Sâm đều nhận ra hắn, Phồn Du xấu hổ quay đầu lại, không ngờ tối nay khi cô đi ăn tối với hai người đàn ông lại còn gặp phải Chu Dịch, trong lòng cô có chút chột dạ, luôn có cảm giác như bị bắt quả tang vậy.
Nhất là khi đụng phải ánh mắt vừa giận dữ vừa bi thương kia của Chu Dịch, Phồn Du cảm thấy như mình đã phạm phải một sai lầm nào đó không thể tha thứ.
Không ngờ Chu Dịch cũng đang ở cạnh một vị tiểu thư xinh đẹp.
"Em muốn qua đó chào hỏi không?" Lương Sâm nhẹ nhàng hỏi.
Phồn Du lắc đầu, như vậy quá xấu hổ, nên quên đi.
"Sao vậy, anh Lương và chị Phồn đều biết anh kia sao, anh ấy là ai vậy ạ?" Mông Địch tò mò hỏi.
"Không có ai cả, ăn tiếp đi." Phồn Du không tập trung tiếp tục cầm dao nĩa lên.
Mông Địch là một đứa trẻ rất thông minh, biết nhìn sắc mặt của mọi người, thấy biểu hiện của Lương Sâm và Phồn Du có chút không bình thường, vì thế cậu ngoan ngoãn đem thắc mắc nuốt vào trong bụng.
"Này, Chu Dịch, anh có nghe tôi nói không?" Nhan Uyển Nhi cầm ly rượu lên, chạm nhẹ vào ly rượu trong tay Chu Dịch.
Chu Dịch thu hồi ánh mắt, vẻ mặt mất mát.
Nhan Uyển Nhi oán giận nói: "Đi ăn với một cô gái mà không tập trung, thật không lễ phép mà."
"Tôi xin lỗi." Chu Dịch xin lỗi.
"Được rồi, được rồi, tôi sẽ rời đi ngay sau khi tôi nói xong." Nhan Uyển Nhi nhanh chóng trả lời một tin nhắn văn bản cho bạn của cô ấy trên điện thoại, sau đó lên tiếng tiếp tục nói: "Anh để tôi diễn kịch với anh để đánh lừa cha anh, tôi cũng OK phối hợp. Nhưng sau khi xong việc, anh cũng phải giúp tôi rời khỏi Trung Quốc. Bố mẹ tôi quá nghiêm khắc. Hộ chiếu và thẻ căn cước của tôi đều bị gia đình giam giữ. Tôi không thể trốn thoát được."
"Được."
"Một lời đã định."
Sau khi Nhan Uyển Nhi thỏa thuận xong với Chu Dịch, cô nàng vội vàng đi đón bạn mình đến quán bar.
Sau khi Chu Dịch thanh toán hóa đơn, hắn lái xe chậm rãi đến căn hộ nơi hắn và Phồn Du đã ở, từ sau khi cô rời đi, hắn cũng không muốn trở lại nơi này, chỉ tìm quản gia dọn dẹp thường xuyên.
Chu Dịch mở cửa căn hộ, không có Phồn Du tươi cười chào hỏi, chỉ có những thứ quen thuộc ập vào trước mắt, hắn cũng không để dì quản gia chuyển bất cứ đồ trang trí nào trong căn hộ, mọi thứ vẫn giữ nguyên vị trí ban đầu.
Cũng như hắn nghĩ rằng mối quan hệ giữa hắn và Phồn Du vẫn như xưa, chỉ là bọn họ đã đem nó tạm khóa sâu trong đáy lòng.
Nhưng đêm nay, hắn biết nó có thể khác.
Xung quanh cô có rất nhiều người đàn ông đẹp trai xuất chúng, cô vui vẻ cười với họ, cười đến trong lòng hắn đau như kim đâm.
Tại sao hắn có thể cảm thấy rằng người phụ nữ này sẽ thừa nhận sai lầm của mình, sẽ nhượng bộ mà đến dỗ dành hắn chứ.
← Ch. 25 | Ch. 27 → |