Vay nóng Tinvay

Truyện:Lust – Ham Muốn - Chương 23

Lust – Ham Muốn
Trọn bộ 31 chương
Chương 23
Gặp lại
0.00
(0 votes)


Chương (1-31)

Siêu sale Lazada


Thời gian trôi qua chớp nhoáng, ba tháng trôi qua, cuối cùng bộ phim 《 phù thế 》cũng đã kết thúc.

Đoàn phim thuê một trang trại nhỏ ở địa phương gần đó để tổ chức đại tiệc tự phục vụ đồ nướng, mùi khói đặc quyện cùng mùi thơm của đồ ăn bay lên quyến rũ khứu giác của mọi người.

Phồn Du đang cầm trên tay một ly ice-cola, trong đầu suy nghĩ miên man, cô chợt nhớ lại trước đây mình đã cùng Chu Dịch đi ăn BBQ ở Thị trấn Đại học, thời gian đã qua lâu như vậy, lần đầu tiên cô nhớ lại quá khứ sau khoảng thời gian kết thúc công việc bận rộn, quả nhiên một người trong lúc nhàn rỗi rất dễ dàng nghĩ về những chuyện linh tinh.

Không biết hắn đang làm gì ở Trung Quốc, hắn có đang nhớ cô hay không?

Hay là, lúc này hắn đang cùng Cố Y Phán âu yếm nóng bỏng.

Phồn Du ngẩng mặt lên, nheo đôi mắt lại, cảm nhận ánh nắng ấm áp dịu dàng và làn gió êm dịu.

Đột nhiên, trên đầu xuất hiện một bóng người chắn tia nắng mặt trời lại, Phồn Du từ từ mở đôi mắt đẹp ra nhìn xem người đó là ai.

Lọt vào đôi mắt cô chính là một người luôn nở nụ cười thân thiện, Lương Sâm.

"Sao rồi, lần trước cùng em nói chuyện kia, em suy nghĩ lại chưa? Cho tôi một cơ hội được không?" Anh dịu dàng nói, độ cung nụ cười vừa phải lộ ra tám chiếc răng đều chỉnh tề, trắng đến chói mắt.

Phồn Du vẫn duy trì tư thế ngẩng cao đầu, cô chớp mắt hỏi, "Tôi thực sự muốn biết tôi đã thu hút anh ở điểm nào, ảnh đế?"

Lương Sâm ngồi xuống bên cạnh cô, lấy một ly cocktail trên bàn dài, cầm trong tay khẽ lắc, trên ngón út của anh đeo một chiếc nhẫn màu đen huyền bí.

"Vấn đề này thật khó trả lời." Đôi môi mỏng của anh áp vào vành ly nhấp một ngụm, sau đó tầm mắt dừng lại trên đôi mắt Phồn Du, kiên định lại nóng bỏng, nhẹ giọng bộc lộ nỗi lòng của mình, "Có lẽ là lúc em tập trung chú ý khi đọc kịch bản, có một loại gì đó tạo ra cảm giác độc lập. Phụ nữ thường nói đàn ông gợi cảm nhất là khi họ làm việc nghiêm túc, thật ra câu này cũng rất hợp với phụ nữ, dáng vẻ nghiêm túc của em rất quyến rũ."

"Nếu anh đánh giá cao mức độ làm việc của tôi, vậy chúng ta có thể làm việc cùng nhau trong tương lai." Phồn Du lịch sự và khéo léo từ chối sự tán thưởng và tán tỉnh yêu đương của Lương Sâm. Anh là một người đàn ông tốt, nhưng cô không thể nhận tấm lòng này của anh được.

"Em vẫn chưa quên được anh ta sao?" Ánh mắt Lương Sâm có chút thất vọng "Người ta thường nói cách tốt nhất để quên đi tình cũ chính là bắt đầu tình mới hoặc dùng thời gian để từ từ quên đi. Tại sao em không cho bản thân một cơ hội?"

"Tôi chỉ cần thời gian để quên đi đoạn tình cảm này thôi." Phồn Du chân thành nâng ly với anh, khóe miệng nở nụ cười xinh đẹp, "Tôi rất vui khi được kết bạn với anh, chỉ như vậy thôi."

"Cũng được." Lương Sâm cười khổ, giơ tay cụng ly với cô, "Vậy nâng cốc chúc mừng cho tình bạn của chúng ta."

Sau khi nói xong, anh một hơi uống cạn sạch, hầu kết lên xuống liên tục.

Lương Sâm quả thực là một người đàn ông rất tốt và chân thành, anh không mang lại cảm giác khó chịu hay xấu hổ cho bất cứ ai, mặc dù có đôi lúc anh như một người mẹ già nhưng Phồn Du tin rằng sau này anh nhất định sẽ tìm được một tình yêu trọn vẹn.

Ngay khi Lương Sâm bước đi, Kiều Mộ Nhất sau lưng liền đi đến.

Cô ấy nhìn bóng lưng đang rời đi của Lương Sâm đầy ẩn ý, hừ nhẹ cười một tiếng: "Lương mẹ già kia tỏ tình với cô à?"

"Làm sao cô biết?" Phồn Du nghi ngờ, việc Lương Sâm thích cô biểu hiện ra rõ ràng như vậy sao?

"Anh ta đó, mấy bữa trước lão ấy luôn chạy tới hỏi thăm chuyện của cô." Kiều Mộ Nhất lấy ra một điếu thuốc, một tay bảo vệ ngọn lửa, một tay bật châm lửa, "Anh ấy là tâm phúc của Tư Mã Chiêu, mọi người đều biết."

"Bớt hút thuốc lá lại đi, gần đây cô nghiện thuốc lá nặng hơn rồi đấy." Phồn Du không nhịn được mở miệng khuyên Kiều Mộ Nhất nên chú ý đến cơ thể mình hơn.

"Phiền phức." Sự dây dưa của Kiều Dịch dần dần khiến Kiều Mộ Nhất phụ thuộc vào thuốc lá hơn, cô xua xua tay, đột nhiên nói: "Có vài chuyện về Chu Dịch, cô có muốn nghe không?

"Sao đột nhiên cô lại nói đến anh ta?" Cô và Kiều Mộ Nhất trong khoảng thời gian này rất ít nói đến Chu Dịch.

"Khoảng thời gian trước, Lust đã bồi thường cho tôi một khoản phí vi phạm hợp đồng, khi đó tôi mới biết Lust bị người sau lưng hãm hại, nội y tình thú Poppy kia bị hạ giá, hợp đồng hai năm chúng tôi ký ban đầu cũng bị vô hiệu."

"Tại sao lại như thế?" Phồn Du hơi ngạc nhiên, khi nãy cô nghĩ Kiều Mộ Nhất định nói với cô về chuyện tình cảm và cuộc sống dạo gần đây của Chu Dịch, nhưng cô không ngờ đến cô ấy lại nói về vấn đề công việc, mà chuyện này còn lại nghiêm trọng như vậy.

"À, trong thời gian đó, công cuộc trấn áp nội y khiêu dâm trong nước rất nghiêm ngặt, đây là một vấn đề lớn, vốn dĩ Lust thành lập lâu như vậy, chưa bị điều tra qua, nhưng lần này không biết tại sao lại có người phía sau báo cáo việc nội y này rất hot trên mạng, có rất nhiều người tìm mua, bọn họ cung cấp thông tin ấy cho Cục Công thương và Cục Cảnh sát."

Kiều Mộ Nhất lấy ly ice - coca trong tay Phồn Du, uống một ngụm giải khát, sau đó nói tiếp: "Khi đó đúng lúc Chu Dịch sức khỏe không tốt phải nằm viện, công ty loạn lên, cổ phiếu mấy lần rớt giá, sau đó Chu Dịch phải xuất viện trước thời gian quy định trở về công ty, thỏa hiệp với gia đình hỏi mượn tiền mới vớt được Lust trở về, nghe nói anh ta mấy ngày mấy đêm không nhắm mắt, cuối cùng lại vào bệnh viện lần nữa."

"Nghiêm trọng như vậy sao." Mặc dù chuyện này đã qua một thời gian, nhưng sau khi nghe xong, Phồn Du cũng không khỏi nhói lòng, cô không thể tưởng tượng được sau khi nghe những lời đó của Kiều Mộ Nhất, không biết thời gian đó Chu Dịch phải chịu đựng bao nhiêu.

Cô cũng rất khó tin, một người đàn ông quyền lực như Chu Dịch, một người làm mọi việc vô cùng thành thạo như vậy thế nhưng cũng sẽ gặp phải khủng hoảng về sự nghiệp và nguy cơ thể chất như thế.

Cô đồng thời cũng ghen tị, khi hắn khó khăn nhất, người ở bên cạnh hắn lại là Cố Y Phán.

Bản thân cô cũng chưa từng chứng kiến hình ảnh một Chu Dịch bằng xương bằng thịt có thể yếu ớt, đau thương đến như thế nào.

"Sau khi trải qua chuyện này, Chu Dịch có lẽ sẽ thực sự ở cùng Cố Y Phán lâu dài." Phồn Du thở dài, cô đưa tay cầm lấy một ly rượu đỏ, ủ rũ uống một hớp lớn.

"Gì chứ, không nên là Cố Y Phán khốn khiếp đó." Kiều Mộ Nhất hít sâu một hơi thuốc, làn khói trắng bay ra khỏi đôi môi đỏ tươi của cô, cô liếc mắt nhìn Phồn Du một cái, "Cố Y Phán và Chu Dịch không thành đôi, tôi nghe nói bây giờ cô ta rất thảm, hình như cô ta đã cãi nhau một trận với một người bạn chó má nào đó, còn gây đến tận trong trường, sau đó bị nhà trường đuổi rồi."

"Ồ." Phồn Du lúc nào cũng như vậy, có lúc cô ước người mình ghét lúc nào cũng phải đau khổ, nhưng khi họ lâm vào cảnh khốn cùng thì cô lại có chút sầu muộn, tất cả chúng sinh đều có đau khổ và có tội lỗi, có lẽ cô ta cũng không đến mức phải nhận kết cục như thế này.

"Lúc đó anh ấy ở một mình trong khoảng thời gian đó sao?" Trái tim Phồn Du co rút lại, rõ ràng đã quên đi rồi, thế nhưng sau khi nghe đến chuyện của Chu Dịch thì lập tức có chút đồng cảm.

"Ừ, sao cô lại đau lòng?" Kiều Mộ Nhất nhìn Phồn Du, khẽ nhíu mày thở dài: "Phụ nữ thật là, quả nhiên họ đều là sinh vật đa cảm, vết sẹo vừa hết đau, vất vả lắm mới bò ra khỏi hố vậy mà giờ lại quay trở lại một lần nữa."

"Tôi chưa nói muốn quay lại, chia tay chính là chia tay." Phồn Du lên tiếng phủ nhận, "Nhưng đột nhiên tôi cảm thấy có thể giữa mình và Chu Dịch đã có chút hiểu lầm. Cô cũng đâu thể nào bảo tôi vỗ tay ăn mừng khi biết tin Chu Dịch sống không tốt được?"

"Vậy nếu giữa hai người thực sự có hiểu lầm, cô định sẽ làm gì, quay lại với nhau?" Kiều Mộ Nhất hứng thú nhìn ánh mắt của Phồn Du đang đảo qua đảo lại tìm kiếm lý do.

"Tôi, tôi không biết, tôi cũng chưa nghĩ tới." Phồn Du chán nản lắc đầu.

"Nghe tôi nói này, dù có hiểu lầm gì đi chăng nữa thì cũng đừng trực tiếp sáp lại liền, hãy lo cho sự nghiệp của mình trước đi. Lần này giám đốc Phùng đối với cô rất hài lòng, cô là người được khen ngợi nhiều nhất trong đoàn, ước chừng sau này ông ấy có thể sẽ dìu dắt cô."

"Thật không? Tôi sẽ một bước lên mây sao?" Phồn Du kinh ngạc hỏi lại.

Kiều Mộ Nhất vỗ nhẹ vào đầu Phồn Du, trả lời: "Cô có thể lên mây hay không thì phải dựa vào chính mình, mấy ngày nay tôi quan sát thấy cô rất thích hợp với việc trang điểm và tạo kiểu tóc, hay cô chuyển sang phát triển nghề này đi. Nhưng cô bây giờ cũng là một người mới trong lĩnh vực này, chắc chắn sẽ phải trải qua thời kỳ của người mới, mọi người trước kia đều phải trải qua nó, chịu đựng một chút, sau khi vượt qua là có thể lên mây."

"Được thôi, ngành giải trí nơi nơi đều là vàng, tôi cũng muốn một lần đi vớt một phen." Sau ba tháng này, Phồn Du cũng cảm thấy mình rất thích hợp với việc trang điểm và tạo kiểu tóc, nếu đạo diễn Phùng thực sự sẽ dìu dắt cô, điều này thật sự là quá tốt rồi.

Ngày hôm sau, khi cả đoàn lên máy bay trở về Trung Quốc, sau khi ngồi vào ghế, cảm xúc của Phồn Du vẫn rất phức tạp hỗn độn, vui sướng có, mất mát có, lo lắng có, tất cả các loại cảm xúc cứ đọng lại trong lòng.

Kiều Mộ Nhất không trở về Trung Quốc cùng Phồn Du, dường như cô ấy đã đi đến chỗ của Kiều Dịch. Phồn Du là người ngoài cuộc nên cô không có quyền lên tiếng trong chuyện anh em của họ, cô không thể can thiệp vào cuộc sống riêng tư của Kiều Mộ Nhất.

Niềm vui và nỗi buồn của con người không liên kết với nhau, cô không thể hiểu được tình yêu và sự hận thù đằng sau sự quấn quít vô tận của Kiều Mộ Nhất và Kiều Dịch, cô chỉ mong cô ấy có thể hạnh phúc.

Sau khi xuống máy bay, Phồn Du hít một hơi không khí không trong lành cho lắm nhưng quen thuộc đã lâu.

Lương Sâm đề nghị đưa cô về nhà nhưng cô từ chối, dù sao đây không phải ở Bắc Âu mà là ở Trung Quốc, các tay săn ảnh trong bóng tối rất nguy hiểm, hơn nữa Lương Sâm còn là một trong những minh tinh nổi tiếng nên cô phải tránh càng xa càng tốt để đỡ phải bị chụp ảnh dẫn đến những rắc rối lớn.

Lương Sâm chỉ đành từ bỏ, anh kêu một chiếc taxi cho cô, không ngờ tài xế taxi này lại nhận ra Lương Sâm, ông ấy nói con gái của ông là fan ruột của anh nên nhờ anh ký tên để về dỗ cho con gái vui vẻ. Lương Sâm đồng ý, anh không chỉ ký tên mà còn chụp ảnh chung với tài xế.

Bây giờ đã gần chín giờ, bầu trời đã bị che kín một tầng màu đen. Phồn Du trở về căn nhà mà cô đã thuê trước kia, may mà cô chưa trả lại nhà, nếu không lúc này cô phải vội vàng đi thuê nhà lần nữa.

Phồn Du lấy chiếc chìa khóa đã lâu không dùng đến từ trong túi xách ra mở cửa, ngay lúc bật đèn lên cô liền hoảnh sợ, chiếc vali nặng nề đập mạnh xuống mặt đất.

Trên giường, trên giường có một người đang nằm.

Phồn Du hét lên, người trên giường bị ánh sáng và âm thanh gào thét làm cho tỉnh lại, hắn vẫn còn buồn ngủ, ánh mắt không rõ ràng lắm, sắc mặt có chút đỏ bừng, có vẻ như đã uống quá nhiều rượu.

Là Chu Dịch.

Khi nhìn thấy Phồn Du, hắn không hề ngạc nhiên hay hoảng sợ mà chỉ đưa tay về phía cô, nỉ non lẩm bẩm: "Em lại đến trong giấc mơ của anh nữa à, nhưng lần này đừng đi nữa, được không?"


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-31)