Có nhận tài trợ hay không
← Ch.20 | Ch.22 → |
A Văn nhớ tới Phùng Phất Niên, lại nhìn vị tổng giám đốc Trình trẻ tuổi trước mắt, trong lòng thầm nói: "Phó giám đốc Phùng ơi phó giám đốc Phùng, vì cậu nên tôi phải mang tiền ném ra bên ngoài đây này! Sau đó ông liền thành khẩn nói với Trình Anh Chi: "Bà chủ Trình, cô đã tốn bao nhiêu tâm tư vì Ngâm Ngâm, chúng tôi cảm kích lắm rồi, không dám phá vỡ nguyên tắc của cửa hàng cô nữa. Chi phí trang phục chúng tôi vẫn phải trả đầy đủ, có thể may xong sớm đã là ưu đãi đối với chúng tôi rồi. Tuy Khỏe mạnh mỗi ngày là một chuyên mục nhỏ nhưng xin tài trợ từ mấy bệnh viện và nhà thuốc cũng không phải chuyện khó lắm". Lời nói rất hợp tình hợp lý vì đã suy nghĩ vấn đề từ góc độ của Trình Anh Chi, đồng thời lại ám chỉ chuyên mục có đầy đủ kinh phí, Âu Dương Ngâm không cần hy sinh bản thân để tìm tài trợ.
Trình Anh Chi cười nói: "Sao anh Văn lại nói thế, đương nhiên chuyên mục Khỏe mạnh mỗi ngày được tài trợ không ít, có điều Mộc Dương nhà tôi là bạn Ngâm Ngâm, bà cô này sao có thể không có lòng được".
Âu Dương Ngâm lập tức nói: "Sau này nếu cháu cần may quần áo gì cho bản thân mình thì đương nhiên sẽ phải tới làm phiền cô, có điều lần này chi phí lớn quá, Ngâm Ngâm không dám nhận sự ưu ái như vậy!"
"Ông nội Mộc Dương nhắc tới cháu suốt, bảo là những tư liệu bảo vệ sức khỏe cháu sắp xếp lại cho ông ấy rất đầy đủ, trước kia ông ấy đã bỏ qua rất nhiều vấn đề nhỏ nhặt, bây giờ thì đã tốt hơn nhiều rồi. Vì việc này cô cô cũng phải cảm ơn cháu".
Trình Mộc Dương nói: "Ngâm Ngâm, đó là tấm lòng của cô cô anh mà".
"Việc đó cháu chỉ làm một lát là xong thôi, cô cô không cần khách sáo". Bị hai người này cuồn theo, bất giác Âu Dương Ngâm cũng gọi Trình Anh Chi là cô cô, đến lúc nhận ra, gương mặt cô lập tức đỏ bừng.
"Đúng rồi, sau này gọi là cô cô giống bọn thằng Mộc Dương là được rồi". Trình Anh Chi hớn hở nói.
Âu Dương Ngâm hết sức khó xử, Trình Mộc Dương cười nói: "Hiểu Bân cũng gọi cô cô, mấy bạn học của bọn anh cũng quen gọi là cô cô".
Nghe vậy Âu Dương Ngâm mới hơi yên tâm, nhìn hai người một lớn một nhỏ này hợp sức lừa Âu Dương Ngâm, A Văn không khỏi sốt ruột thay cho Phùng Phất Niên.
Trình Anh Chi nhìn A Văn, trịnh trọng nói: "Cửa hàng Tư Gia cũng cần quảng cáo, tôi yêu cầu được tài trợ trang phục cho chuyên mục Khỏe mạnh mỗi ngày, không biết anh Văn có cho tôi cơ hội này hay không?"
Đã nói đến mức này thì không nên từ chối nữa, A Văn vội rót một chén rượu đứng lên nói: "Vậy thì cảm ơn sự khảng khái của bà chủ Trình".
Đang ăn thì điện thoại di động của Âu Dương Ngâm đổ chuông, cô cầm lên xem, là Phùng Phất Niên. Cô chào một tiếng "Sư huynh" rồi gật đầu với ba người còn lại và đi ra khỏi phòng. Ánh mắt Trình Mộc Dương đuổi theo bóng lưng cô.
"Bà chủ Trình, không biết quần áo của Ngâm Ngâm bao giờ có thể mặc thử được?" A Văn vội hỏi.
"Ngày mai, buổi tối ngày mai", Trình Anh Chi nói, "Tôi đã dặn dò nhân viên rồi, chắc là sẽ may kịp. Trước hết cứ may hai bộ xem thế nào đã, bao giờ chương trình của các anh ghi hình?"
"Nhanh thôi".
"Đến lúc đó chúng tôi có thể đi xem không?" Trình Anh Chi cảm thấy hứng thú.
"Lúc đó tôi sẽ mời bà chủ Trình tới hiện trường chỉ đạo", A Văn nghĩ, người phụ nữ này thật thú vị, môt mớ tuổi rồi mà còn thấy hứng thú với việc ghi hình không khác gì trẻ con. Ông ta đâu biết rằng Trình Anh Chi đang bày mai phục cho cháu trai mình.
Rốt cục Âu Dương Ngâm cũng nghe điện thoại xong quay lại, Trình Anh Chi cười nói: "Cô bé này rất xinh, chắc chắn không thiếu người theo đuổi".
Âu Dương Ngâm đỏ mặt, "Là phó giám đốc Phùng, anh ấy hỏi chúng ta đã đặt được trang phục chưa".
A Văn nói: "Phó giám đốc Phùng rất quan tâm đến chuyên mục của chúng tôi, Ngâm Ngâm chính là người do anh ta đề cử".
Âu Dương Ngâm vội nói với Trình Anh Chi: "Bọn cháu là bạn cùng trường, đều học đại học Z".
Đang nói thì nữ phục vụ bưng một đĩa thức ăn tới, đó là một đĩa mì khoai lang xào. Vừa nhìn thấy, Trình Anh Chi đã hỏi Trình Mộc Dương: "Từ bao giờ chỗ này cũng có mì khoai lang rồi?"
Trình Mộc Dương chỉ cười không nói, Âu Dương Ngâm nhìn thấy liền thốt lên: "Ơ, là cách làm ở quê cháu!"
"Ngâm Ngâm rất thích món này à?" Trình Anh Chi cố ý hỏi.
Âu Dương Ngâm gật đầu, "Loại mì khoai lang này nhìn qua rất khó coi nhưng thực ra lại ăn rất ngon".
Trình Anh Chi cười nói: "Thích thì ăn nhiều một chút, đừng phụ lòng Mộc Dương. Đợt mùng 1 tháng 5 nó đã ép đầu bếp nhà cô luyện nấu món này đấy".
Trình Mộc Dương hơi khó xử: "Cô cô, không phải cô cũng khen ngon sao?"
Trình Anh Chi nhìn Âu Dương Ngâm nói: "Ừ thì ngon, có điều Ngâm Ngâm phải nói ngon mới là ngon thật!" Cô không hề biết quan hệ của hai người đã đến bước nào, có điều thấy Trình Mộc Dương ân cần đưa Âu Dương Ngâm đến may quần áo như vậy nhưng Âu Dương Ngâm vẫn cố ý khách sáo nên đương nhiên cô phải giúp cháu mình một chút.
Nghe vậy Âu Dương Ngâm liền không dám đưa đũa tới đĩa mì vừa mang lên nữa.
A Văn ngắt lời nói: "Khi còn bé chúng tôi chỉ mong được ăn thịt, quanh năm suốt tháng cũng chỉ đến lúc ăn tết mới có một bát thịt, phải có khách đến mới bưng ra. Mọi người đều hiểu rõ cả, biết rằng đó là món ăn để giữ thể diện nên ai cũng không động đũa. Đến khi ăn tết xong bát thịt vẫn ở đó, cuối cùng mỗi người được chia mấy miếng, ngon vô cùng! Đến bây giờ tôi vẫn thích ăn thịt kho tàu, đại khái là vì khi còn bé thèm quá đến giờ vẫn chưa hết thèm!"
Trình Anh Chi nói: "Mộc Dương, gọi cho mỗi người một suất "Mật chế hồng phương"", lại quay sang nói với A Văn: "Anh Văn, thịt kho tàu ở đây rất tuyệt, tôi cũng rất thích, có điều sợ béo nên không dám ăn".
A Văn cười nói: "Tôi cũng không dám ăn nhiều, có người nói sau 40 tuổi có hai loại đồ ăn là thuốc độc, một là đường, hai là thịt mỡ. Có điều thỉnh thoảng ăn no một bữa cũng không sao, nếu không chẳng phải là cuộc đời sẽ thiếu một lạc thú rất lớn sao".
Trình Anh Chi gật đầu đồng ý.
Âu Dương Ngâm nói: "Cháu cũng không dám ăn, ăn vào tăng cân khó coi chết đi được".
A Văn nói: "Ngâm Ngâm không cần ngặt nghèo với chính mình như vậy, mặt cháu ăn hình lắm, một miếng thịt sẽ không làm cháu béo lên được đâu!"
Âu Dương Ngâm cười nói: "Cháu phải biểu hiện tốt một chút, phải tự đặt ra yêu cầu nghiêm khắc cho mình. Chú Văn, chú hại cháu đến khổ, từ bây giờ cháu vô duyên với các món ngon rồi, chỉ còn cách ăn hoa quả sống qua ngày thôi".
Trình Mộc Dương vội nói: "Như vậy sao được, em là bác sĩ ngoại khoa, em ăn kiêng quá rồi đến lúc đói ngất trong phòng phẫu thuật thì sao?"
Trình Anh Chi cười nói: "Xem kìa, Mộc Dương của chúng ta sốt ruột rồi!"
Âu Dương Ngâm thầm nghĩ cái gã Trình Mộc Dương này sao lại ngốc như vậy chứ, người ta nói đùa mà cũng tưởng thật để hai người kia xem chuyện cười. Cô liền thản nhiên nói với A Văn: "Chú Văn, chú nhất định phải tiếp tục tìm người dẫn chương trình để cháu sớm ngày thoát khỏi bể khổ, nếu không cháu sẽ khó toàn trung hiếu mất!" Mọi người nghe vậy cùng bật cười.
A Văn ra ngoài nghe điện thoại, Trình Anh Chi cố tình đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, trong phòng chỉ còn lại hai người.
Trình Mộc Dương gắp mì vào bát Âu Dương Ngâm, nói: "Nếm thử xem mùi vị có chuẩn không, để lạnh mất ngon".
Âu Dương Ngâm thử một miếng, hài lòng nói: "Ngon lắm, mùi vị không tồi!"
Trình Mộc Dương nói: "Hôm đó em gái anh cũng nói ngon, nó ăn nhiều lắm. Anh còn sợ nó sẽ đau bụng giống em".
Âu Dương Ngâm lườm anh ta: "Khi đó em còn nhỏ mà!"
"Bây giờ cũng vẫn như trẻ con!" Trình Mộc Dương cười nói, "Cô cô anh nói vậy mà em sợ đến mức không dám động đũa vào nữa. Có cái gì mà sợ!"
Âu Dương Ngâm nói nhỏ: "Cô cô anh hơi hiểu lầm rồi, hay là anh nói chuyện riêng với cô ấy đi, đừng tài trợ nữa, dù sao chuyên mục cũng có tiền".
Trình Mộc Dương nhìn cô không nói gì, không ngờ Âu Dương Ngâm lại từ chối thẳng thừng như thế.
Bầu không khí trong phòng lạp tức lạnh như băng.
Nghe điện thoại xong đi vào, thấy hai người yên lặng, A Văn liền nói: "Thịt kho tàu còn chưa mang lên à? Chú đợi lâu quá rồi!"
Trình Mộc Dương cười nói: "Lên ngay bây giờ chú ạ. Có thể sau này chú Văn sẽ thường xuyên phải đến đây ăn thịt kho tàu đấy".
"Thế thì phải yêu cầu bọn họ làm thẻ khách quý mới được", A Văn nói, "Giá cả ở đây nhất định không thấp, Ngâm Ngâm, hôm nay cháu chuẩn bị tinh thần quẹt thẻ nhé!"
Âu Dương Ngâm cười nói: "Tuân mệnh tuân mệnh!"
Trình Mộc Dương nói: "Chỉ sợ bọn họ không dám để Ngâm Ngâm quẹt thẻ thôi!" Lúc này Âu Dương Ngâm mới hiểu ra hội sở Lan Linh cũng là sản nghiệp của Trình thị.
Trình Anh Chi quay lại, một lát sau phục vụ nhà hàng bưng bốn bát nhỏ đi vào, chính là món ăn đặc sắc của hội sở này, Mật chế hồng phương.
Âu Dương Ngâm bưng bát của mình đặt xuống trước mặt A Văn, cười nói: "Sư phụ, đây là của học trò hiếu kính, mong ngài vui lòng nhận cho!"
A Văn gật đầu nói: "Ngâm Ngâm, cháu đúng là một đứa bé ngoan, rất có tinh thần trách nhiệm nghề nghiệp. Nếu một ngày nào đó cháu không muốn làm bác sĩ nữa thì hãy sang làm truyền hình, nhất định sẽ thuận lợi lắm".
Âu Dương Ngâm cười nói: "Sẽ không có ngày như thế đâu, lý tưởng từ nhỏ của cháu chính là phải làm một bác sĩ, cháu rất cố chấp".
Trình Mộc Dương cảm thấy câu này của Âu Dương Ngâm là nói cho mình nghe, cô ấy là một cô bé hầu như không bao giờ chịu thay đổi quyết định, mình đã được lĩnh giáo điều này không chỉ một lần. Anh ta khẽ mỉm cười nhưng trái tim lại ngày càng nặng nề.
Tiếp theo chỉ có A Văn và Trình Anh Chi kẻ xướng người hoạ, từ thời trang đến ăn uống, từ màu sắc đến sức khỏe. Kiến thức của A Văn rất rộng, hầu như chuyện gì cũng biết, Trình Anh Chi kinh ngạc vì sự thông thái của ông ta, ngồi nghe say sưa, thỉnh thoảng lại đưa ra cái nhìn của chính mình. Dù sao cũng là phụ nữ nhà họ Trình, mưa dầm thấm đất nên cũng có thể nói đúng những điểm mấu chốt, hai người nói chuyện rất vui vẻ. Trình Mộc Dương và Âu Dương Ngâm ngồi bên cạnh thỉnh thoảng cũng hùa theo vài câu nhưng mỗi người đều có tâm sự riêng.
Sắp chia tay, Trình Anh Chi kéo tay Âu Dương Ngâm nói: "Ngâm Ngâm, ngày mai bảo Mộc Dương đưa cháu đến xưởng may của cô cô, thứ hai nào cô cô cũng phải xử lý mấy việc vặt vãnh ở đó. Cháu thử quần áo xem, nếu không vừa có thể sửa ngay tại chỗ".
Âu Dương Ngâm khéo léo từ chối: "Tổng giám đốc Trình quá bận, tự cháu đến được mà. Xe cháu có thiết bị dẫn đường, cô cho cháu địa chỉ là được".
Trình Anh Chi nói: "Ở ngoại ô, cô cô không yên tâm".
Âu Dương Ngâm đành phải nói: "Thế thì đành phải làm phiền tổng giám đốc Trình vậy. Cháu đi làm thêm là lại khiến cô với anh ấy vừa mất tiền vừa mất công, đúng là ngại quá!"
Trình Anh Chi nói: "Sao cháu lại nói thế, đây cũng là quảng cáo cho cửa hàng của cô cô mà. Còn Mộc Dương, nó làm giúp cô cô mấy việc cũng là chuyện thường. Nếu như có hiệu quả tốt thì cô cô còn phải trả phí quảng cáo cho Ngâm Ngâm đấy!"
Âu Dương Ngâm nói một câu hai nghĩa: "Sợ là cháu sẽ làm cô thất vọng".
Phát hiện Hàm Hàm đặt tên chương quá kém, thảo nào đến nhà A nhà B với Tên em không đặt tiêu đề chương nữa mà chỉ đánh số.
← Ch. 20 | Ch. 22 → |