Vay nóng Tima

Truyện:Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm - Chương 070

Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm
Trọn bộ 363 chương
Chương 070
Đêm xao động 2
0.00
(0 votes)


Chương (1-363)

Siêu sale Lazada


"Đó không phải là...... vì em bị bệnh, cho nên anh không thể ngồi yên luyện chữ được hay sao?". Anh liền lên tiếng giải thích. Sự thật vốn là thế mà, một lát lại thay khăn cho cô, một lát lại thử túi chườm nóng xem còn nóng không, sao có thể chuyên tâm luyện chữ được cơ chứ?

"Viết lại!", đối mặt với những chữ xấu không thể tả này của anh, cô liền sinh ra cảm giác như gió thu vừa cuốn hết lá vàng vậy, giọng nói cũng không thể hiện chút tình cảm nào.

Anh cầm lấy tờ giấy vừa bị cô ném về phía mình, không còn lời nào để nói.

Đồng hồ báo thức trên tủ ở đầu giường đã dịch đến số mười một, chợt nhớ ra anh vì mình mà cực khổ nửa đêm, cô liền hạ giọng khai ân: "Để ngày mai hãy viết! Anh về phòng ngủ đi."

Anh đứng bên mép giường của cô một lát, rồi nói: "Thôi cứ viêt luôn cho xong, em ngủ đi......"

Cô cũng không còn hơi sức để tranh cãi với anh cho nên liền nghe theo.

Sau khi hạ sốt, sức lực toàn thân như bị rút hết ra vậy, cộng thêm đau bụng kinh hành hạ, cô đã mệt mỏi không muốn nói thêm nữa chữ.

Cô cũng không biết làm sao mình lại phát sốt, lại còn vừa vặn tiếp xúc thân thể với người khác phái nữa. Bản thân cô từ nhỏ đến lớn thể trạng đã yếu hơn người khác, ngay cả đau bụng kinh cũng nghiêm trọng hơn, lúc còn bé, cứ ba ngày hai bữa lại vào thăm hỏi bệnh viện.

Chỉ là lúc ấy, cô còn có mẹ, có ba.

Cô nhớ đến không biết bao nhiêu lần, vào lúc đêm khuya dằng dặc, cô đột nhiên phát sốt liền được ba cõng ở trên lưng, chạy thẳng tới bệnh viện.

Cảm giác bị bệnh, rất khó chịu, nhưng bây giờ nghĩ lại, cảm giác tựa vào bờ vai vững chãi của ba, cùng với mùi hương trên người ông tản mát ra thì sẽ không thấy sợ nữa......

Mười ba tuổi, lần đầu tiên từ khi lớn lên cô trải qua khổ sở như thế, mẹ ôm lấy cô, dịu dàng nói cho cô biết, công chúa nhỏ của bọn họ đã trưởng thành rồi. Sau đó vào mỗi tháng, đau đớn cũng sẽ không định kỳ mà tới, khi đó, cô có thể ôm cổ của mẹ làm nũng, có thể ở trong lòng mẹ mà khóc thút thít, ngay cả trà gừng mẹ nấu với đường đỏ cũng có thể tùy hứng không uống, nhưng cũng chưa bao giờ thấy sợ......

Có lẽ, trong tiềm thức của cô vẫn luôn cho rằng ba mẹ sẽ giống như ngọn núi sừng sững vững chãi vĩnh viễn tồn tại ở phía sau của mình, cho nên, mới không biết sợ hãi điều gì, vậy mà, ngọn núi này, một ngày nào đó lại bị sụp đổ, sẽ không có người cõng cô chạy trong đêm tối khi cô bị bệnh, sẽ không có người bê tới bát trà gừng dụ dỗ cô uống... , sẽ không có ai nói cho cô nghe: Tiểu Hà, đừng sợ......

Thật ra thì, cô cũng biết sợ......

Tựa như tối nay, đột nhiên lại bị ốm, sợ bóng tối này cùng với đau đớn không bến bờ, sợ, thế giới rộng lớn chỉ còn lại một mình mình mà thôi....

Nước mắt âm ấm đã viền quanh hốc mắt, mắt của cô khe khẽ mở ra, ánh đèn trên bàn sách đang tỏa ra tia sáng nhu hòa lại mang đến ấm áp mơ hồ, trong căn phòng an tĩnh như thế, âm thanh lúc anh viết chữ trên giấy truyền vào trong tai thật rõ ràng....

Trong phút chốc, nước mắt liền tràn mi, cô không có cách nào kìm chế được bản thân mình, tiếng nức nở trong đêm khuya yên tĩnh nghe rõ mồn một.

"Em làm sao vậy?", anh nghe thấy, lập tức hạ bút, tiến đến bên giường, dưới ánh đên, liền phát hiện nhưng giọt nước mắt trên mặt của cô: "Khóc?"

Cô xoay người sang chỗ khác, dùng chăn che kín đầu, mỗi người đều có một mặt muốn ẩn giấu, giờ phút này lý do khiến mình rơi lệ bất luận như thé nào cô cũng sẽ không nói ra......

"Này, em che làm gì chứ? Không có không khí để thở đâu! Ra ngoài đi!", anh lột chăn của cô, để cái đầu nho nhở lộ ra bên ngoài.

Cô nghiêng đầu lại vùi mặt vào trên gối.

"Có phải vẫn còn rất đau hay không.... .", anh chưa từng suy đoán về tâm tư của con gái bao giờ, cho nên cũng không biết cách an ủi như thế nào, chỉ có thể vụng về chủ quan suy đoán.

"Ừ...." Chôn mặt trong gối, cô buồn buồn đáp, cứ coi như là thế đi.... .

"Anh đi đổi nước nóng nhé.", anh cầm túi chườm nóng đi xuống lầu, lần đầu tiên tận măt chứng kiến nỗi đau đớn mà con gái phải chịu, không hiểu tạo hóa sao lại bất công như vậy, đấy chính là điểm bất đồng giữa nam sinh và nữ sinh hay sao?

Hiện tại đã là đêm khuya, nên các thành viên trong nhà đã sớm tiến vào mộng đẹp, nah đổi nước, rồi rón rén đi tới phòng của cô, sau đó đóng cửa lại, đem túi chườm nóng đưa lại cho cô.

Cô ôm lấy, đặt ở trên bụng, mặc cho nhiệt độ này làm cho lưng ướt mồ hôi, mang lại chút hơi ấm cho thân thể lạnh lẽo.

"Khá hơn chút nào không?", anh lại hỏi.

Cô chỉ gật đầu, không lên tiếng đáp lại.

Anh bứt rứt đứng ở đó, tuy hai người họ không nói gì, nhưng anh vẫn không bỏ đi, tiếp tục trở lại bàn học vừa viết chữ, thỉnh thoảng quay đầu nhìn cô một chút, đến khi nhìn thấy cô nhắm mắt lại, hô hấp nặng nề, mời thầm đoán cô đã ngủ.

Sau khi cẩn thận viết lại toàn bộ xong xuôi đâu đấy, anh vẫn không dừng lại, đứng ở bên bàn, tiếp tục luyên tập, cũng không cảm thấy mệt mỏi, trong không khí hòa lẫn mùi hương hoa quế thoang thoảng, trong tiêng hút thở đều đều của ai kia, cả người cũng dần dần trầm tĩnh lại.

Không biết đã qua bao lâu, khí đêm lạnh lặng lẽo ngấm vào da thịt, đến lúc toàn thân cảm thấy lạnh, anh mới hạ bút, đi đến chỗ cửa sổ đóng lại, cũng tiện thể nhốt lại mùi hương quế ở bên ngoài.

Mà lúc này ở trên giường, cô đang khẽ rầm rì gọi: "Mẹ, mẹ...."

Lần đầu tiên nghe thấy cô gọi mẹ, lại vô cùng rõ ràng.

Anh đi nhanh đến bên giường, phát hiên hai gò má cô ửng hồng, sờ sờ lên mặt của cô, lại thấy nóng dần lên, có lẽ là lại sốt nữa rồi.... .

Cô vẫn còn đáng mê man ngủ, anh cầm cặp nhiệt độn lên, đưa lên phía cổ áo của cô.

Lúc sắp vào áo ngủ của cô, anh chợt dừng lại một lát, tầm mắt lia đến cần cổ mảnh khảnh trắng nõn, còn có xương quai xanh đẹp đẽ nữa.

Sau vài giây do dự ngắn ngủi, anh vẫn quyết tâm vén áo lên, sau đó nâng cánh tay của cô đặt cặp nhiệt độ xuống dưới nách.

Quá trình diễ ra vô cùng nhanh chóng, nhưng vẫn kịp nhìn thấy hai bầu ngực còn chưa trổ mã hết của cô, cùng với hai nụ hoa hơi hồng hồng.

Thân hình của cô, tựa như đứa bé, hoàn toàn không thể nào mang ra so sánh với thân hình bốc lửa của mấy cô nàng trên tạp chí kia, nhưng không hiểu tại sao hô hấp lại trở nên nặng nề, nhịp tim cũng đập nhanh đến khác thường, trong đầu không tự chủ mà hiện lên làn da trắng nõn, bộ ngực bằng phẳng của cô trong đêm tối nhìn thoáng qua chẳng khác gì một viên bạch ngọc.

Anh vội bước vào trong phòng tắm, vốc nước lạnh lên mặt, mới đem hình tượng kia cuốn khỏi tâm trí, những giọt nước lạnh như băng đã khiến anh tỉnh táo lại, rồi tự nhìn mình trong gương âm thầm tự trách: Tiêu Y Đình, mày đúng là có tiềm chất của cầm thú!

Ở trong phòng tắm đợi đến thời gian lấy nhiệt kế, anh mới đi ra. Lúc cầm nhiệt kế ra, anh không hê cúi đầu nhìn, nhanh chóng lấy ra ngoài, mà hiện tại nhiệt độ của cô lại một lần nữa tăng vọt tới hơn ba mươi tám độ.

Nhưng thời gian uống thuốc còn chưa tới, anh không biết nên làm thế nào, chỉ biết túc trực bên cạnh trông chứng, chườm mát cho cô, hi vọng sẽ có hiệu quả.

Lúc đặt chiếc khăn lạnh lên trán cô trong nháy mắt, cô liền nhăn mày lại, trong miệng lẩm bẩm rên rỉ: "Mẹ, hát cho Tiểu Hà nghe đi, mẹ...."

Tiểu Hà? Anh thầm nghĩ cái tên này chắc là bình thường người nhà vẫn hay gọi cô?

Trong mộng cô đột nhiên kích động, toàn thân lo lắng giãy giụa, trong miêng càng không ngừng kêu lên: "Mẹ, mẹ...."

Cô đang gặp ác mộng sao? Anh vội lay vai của cô, đánh thức người nào đó đang đắm chìm trong cơn mơ: "Em gái! Em gái tỉnh đi!"

Cô mở mắt ra, hốc mắt cũng phiếm hồng, hơi thở nóng rực phả vào mặt anh.

Ý thức ở ngắn ngủi trong nháy mắt liền trở nên mơ hồ, không biết bản thân mình đang ở nơi nào, cũng không thấy rõ trước mắt mình là người nào, chỉ gọi theo bản năng: "Mẹ.... ."

"Em gái, là anh, em đang nằm mơ sao?". Mặt của anh ở ngay trước mặt cô, tầm mắt cũng dần dần trở nên rõ ràng.

Cô kinh ngạc nhìn nhìn anh, đột nhiên nói một câu chẳng ăn nhập gì: "Anh hai, đọc sách cho em nghe đi."

Anh không hỏi liếc mắt nhìn cô, nhưng cũng không hỏi tại sao, chỉ hỏi: "Đọc sách gì?"

"Tùy anh, sách Tiếng Anh cũng được."

Anh lại càng ngạc nhiên, không hiểu nổi cô có ý đồ gì, là bị bệnh đến mức hồ đồ không biết thời gian hiện tại là lúc nào, hơn nửa đêm còn muốn anh học Tiếng Anh sao? Hay là muốn nghe Tiếng Anh để ru ngủ?

"Lấy sách Tiếng Anh đi, anh hai." Giọng nói của cô tuy yếu đuối nhưng không kém phần kiêu định, ý muốn cho anh biết, cô thật sự không nói đùa.

Anh là đàn ông con trai, cũng là một thiếu niên đã trưởng thành, dĩ nhiên sẽ không so đo với một cô gái nhu nhược lại còn đang bị bệnh muốn anh đọc Tiếng Anh thì liền độ thôi!

Anh lấy sách Tiếng Anh ra, mở ra khóa thứ nhất hỏi: "Đọc bài khóa thứ nhất sao?"

"Ừm.... ." Cô mở to mắt, nhìn chằm chằm lên trần nhà.

Vì vậy sau khi anh mở sách ra đọc, vừa đọc xong một bài lại phát hiện mắt của cô đã nhắm lại, cứ tưởng cô đã ngủ, liền ngừng lại.

Vậy mà, mới vừa dừng lại cô liền mở mắt ra, trong mắt mơ hồ mấy phần gấp gáp: "Anh hai, đọc tiếp đi, đọc đi."

"Ừ...." Phản ứng của cô làm cho người ta không thể không cảm thấy kinh ngạc, anh nhìn cô một cái, rồi tiếp tục đọc bài khóa thứ hai.

Mặt cô có vẻ hơi khẩn trương, khi nghe anh đọc mới chậm rãi thả lỏng, vốn định cố gắng mở mắt không ngủ, tuy nhiên không kìm được mỏi mệt, lại tiếp tục ngủ, trong mơ mơ màng màng, tiếng anh đọc bài khóa vẫn vang lên đều đều.... .


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-363)