Vay nóng Tinvay

Truyện:Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm - Chương 116

Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm
Trọn bộ 363 chương
Chương 116
Hai cuộc sống độc lập
0.00
(0 votes)


Chương (1-363)

Siêu sale Shopee


Editor: Tinh Di

Cuối cùng anh vẫn không thể moi từ miệng cô người tặng hoa là ai.

Ai, dù sao thì đây cũng là tính cách của cô, nếu cô không muốn nói cái gì, thì dù có dùng đòn bẩy cũng không thể cạy miệng cô, vuốt lông cô, có khi mấy ngày sau cô không thèm để ý đến anh............

Anh thì không thể nào chịu được sự cô đơn, nếu bắt anh vài ngày không nói, không bằng giết anh đi còn hơn.......... .

Bó hoa kia mới chính là trở ngại, làm chướng mắt anh vô cùng, khiến anh mấy ngày liền đều phải lải nhải trước mặt cô hoa hồng tầm thường như thế nào, người tặng hoa hồng lại càng tầm thường hơn!

Hoa hồng đã gây ra lỗi lầm gì vậy?

Cô rất muốn nhắc nhở anh: Ai là người đã từng vô cùng tầm thường tặng hoa hồng cho Cẩm Nhi vậy?

Anh lần thứ n mạnh mẽ lên án hoa hồng.

Buổi chiều, cô vừa tắm rửa xong, ở dưới lầu đã có người gọi cô: "Em gái, em gái." Cái người nói oang oang kia ngoài anh ra không còn có người thứ hai.

Cô nghĩ rằng anh gọi mình đi ăn cơm, chạy đến bên cửa sổ, đáp: "Em xuống ngay đây!"

Sau đó cầm lấy cặp lồng cơm, nhanh chóng xuống lầu.

Bản thân cô cũng phải thán phục năng lực thích ứng của mình, cô đã quen dần sau hai ba ngày huấn luyện quân sự vô cùng khắc nghiệt, cô không còn quá khó chịu hay không thể chấp nhận, tuy rằng ngày nào cũng mệt chết đi được, mồ hôi tuôn như mưa, cứ đặt mình xuống gối là ngủ mê man, nhưng dù sao vẫn là một trải nghiệm không thể quên.

Xuống dưới lầu thì nhìn thấy Tiêu Y Đình cũng đã tắm qua, thay bộ quần áo quân sự ra, thời tiết đầu thu vẫn hơi nóng, anh bỏ hẳn áo T-shirt, mặc một chiếc sơ mi tím nhạt, rất nghiêm trang.

"Anh hai, anh không nóng sao?" Cô kỳ quái nhìn anh. Cằm được cạo râu nhẵn nhụi, một sợi nhỏ cũng không thấy, vì tập quân sự nên toàn bộ nam sinh đều cắt đầu cua (tóc ba phân), trông anh lại càng khỏe khoắn hơn, thế nhưng, trên trán lại lấm tấm mồ hôi.

Anh nở nụ cười như hoa đào giữa mùa xuân: "Nóng lắm, nhưng mỗi lần gặp mặt Cẩm Nhi đều rất quan trọng, anh không thể tùy tiện được, hơn nữa, hình như cô ấy thích màu tím thì phải?"

Ách.........

Màu tím.......

Cô nhớ lại ngày mà gia đình Cẩm Nhi đến thăm nhà họ Tiêu, cô ấy có mặc bộ váy màu tím, quả thực rất xinh đẹp, rất hợp với khí chất của Cẩm Nhi. Cho nên, bây giờ là anh sắp đi gặp Cẩm Nhi chứ không phải gọi cô đi ăn cơm sao?

"Em gái, anh tới là để bảo với em, hôm nay anh không đi ăn cơm cùng em được, anh sắp đi gặp Cẩm Nhi, em nhớ là ngoan đấy, đừng nhân cơ hội anh không có ở đây mà cùng tên vô lại không thuốc chữa kia trốn đi chơi." Nói thật, anh rất không yên lòng, hoa hồng cái kia, vẫn còn in hằn rất rõ trong tâm trí anh.

Quả nhiên..........

"À, vậy anh đi nhanh đi, đi mau." Cô ôm cặp lồng, tự mình đi đến canteen.

Chân trời như bị đốt cháy rực hồng, nhiệt độ lúc hòang hôn cao, tầng không khí nóng hừng hực thật dày phía trên mặt đất. Cho dù có gió thổi, vẫn nóng vô cùng.

Chính là, trong nháy mắt xoay người, nhìn thấy trên cánh tay phải áo sơ mi của anh có vết dầu mỡ dây vào mờ mờ.

Vì thế cô dừng lại, chỉ chỉ chỗ đó nói: "Anh hai, chỗ này của anh bị sao vậy?"

Anh cúi đầu, vừa nhìn thấy liền nổi giận: "A! Là bị tên ngu xuẩn đang bưng cơm xô vào lúc đi xuống lầu đây mà! Giờ mới nhìn thấy!"

"Anh hai, còn ở đây nữa....... . Không giặt áo......" Mắt cô rất tinh, khi anh cúi đầu còn nhìn thấy trên cổ áo anh có vết ố vàng mờ mờ.

"Thật không? Anh tắm rồi mà!" Anh mặt chau mày ủ nói. Hơn một tiếng đồng hồ tắm rửa của anh......... Hình tượng đẹp đẽ định xây dựng của anh..........

"....... ." Cô sai sót, quên chuyện này. Anh là một đại thiếu gia, có bao giờ tự mình giặt quần áo đâu? Nhiều nhất chỉ có mấy lần anh thẹn thùng tự mang underwear* về giặt.......

*Đồ lót.

"Anh hai, đi thay quần áo đi, quần áo bẩn mang hết sang đây em giặt cho." Cô dừng lại ở vết dầu mỡ kia, nếu muốn giặt cho nhanh, thì cũng là khó khăn, lo lắng sẽ làm phai màu tím của áo.........

Anh nghe xong ánh mắt liền sáng lên: "Thật sao? Em gái, em tốt quá! Anh đi thay ngay đây!" Anh đã rất phiền lòng nha! Trên con đường tự lập thì tự giặt quần áo chính là một chướng ngại vật vô cùng lớn, mới có mấy ngày thôi, anh đã rất buồn phiền.

Diệp Thanh Hòa cũng nhân cơ hội này trở về phòng, mang theo ít tiền.

Đợi ở bên ngoài kí túc xá một lúc, mới thấy anh tự xa đi lại mang theo một bao lớn, áo sơ mi trên người vẫn còn.

"Em gái, hai bộ đồ quân sự này anh vẫn chưa kịp giặt đâu! Ngày cũng không phải mặc! Còn chỗ này nữa, em giặt sạch hộ anh nhé!" Anh đem cả đống lớn giao cho cô.

Anh đã thay áo sơ mi khác rồi, áo sơ mi tím vừa nãy cùng rất nhiều bộ đồ khác anh giặt rồi cũng như không được anh gói lại, đưa hết cho cô giặt lần nữa.

"Được rồi." Cô cúi người xuống nhìn, "Sao không có tất?" Cũng không có cả underwear.........

"Cái này.......... anh đã mua hai mươi đôi......." Ở nhà anh thỉnh thoảng tự giặt mấy cái vật nhỏ ấy còn được, chứ hàng ngày đềuphải giặt chúng.... , anh không chịu được! Vì thế, mang tinh thần vô cùng hăng hái đi mua hai mươi đôi tất, hai mươi chiếc underwear.

Diệp Thanh Hòa đánh giá anh một chút, cảm thấy chắc chắn anh không hề e ngại mang tất cùng underwear dùng rồi đến cho cô giặt, chậm rãi hỏi một câu: "Anh hai, không phải anh mặc lại hai thứ đó đấy chứ?"

Anh cười hắc hắc, xem như thừa nhận: "Em gái, không phải em mưu kế như thần đấy chứ?"

Quả đúng là anh đã làm thế, hai mươi thứ kia phải về nhà mới có thể mua..........

Mặt cô không có chút thay đổi nhìn anh: "Quân phục ngày hôm nay đâu? Anh định hôm nay đi chơi về mới giặt sao? Liệu sáng mai có kịp không?"

".........." Anh có chút ngượng ngùng nở nụ cười, "Chính là không thể, nên anh định... mặc bẩn tới....... Nếu không thì có thể nghĩ cách mượn của lão Đại một bộ......."

"Ha ha......" Cô cười một tiếng, giống như cười gượng, "Một bộ sao có thể đủ được, anh tính xem còn bao nhiêu ngày, sẽ xin lão Đại bao nhiêu bộ, mỗi ngày một bộ.........."

Hai mắt anh sáng ngời: "Ý kiến hay!"

".......... ." Cô thật sự không còn lời nào để nói....... Lấy tiền ra đưa cho anh: "Cầm đi." Đưa bạn gái đi chơi sao có thể đi tay không chứ?

Vẻ mặt anh vô cùng vui vẻ: "Em gái, em thực sự quá tốt, quá hiể lòng anh! Anh đi đây, em gái!"

Đối với phản ứng của anh, cô chỉ có thể thở dài, cho anh chủ động cầm tiền để tiêu tự do anh lại không cần, sao lại có thể thư thái dù mất mặt đến trước mặt cô xin tiền như thế?

Đây là cái tư tưởng gì?

"Anh hai, về sau đừng đi lại tất, cứ đưa đến em giặt cho!" Cô đuổi theo bóng lưng anh nói một câu.

Anh quay đầu cười: "Được!"

Nụ cười trong chớp mắt kia, thực sự vô cùng đẹp, cảnh nền rộng mênh mông, sắc hồng nổi lên giữa nền trời, bóng của nhánh cây xinh đẹp bắt ngang, đều nguyện vì anh mà làm nền, trong con mắt nước mùa thu như thêm mềm mại, tuyết mùa xuân thêm mịn nhẵn....... .

Cô nhìn theo bước chân anh rời đi, đến tận phía chân trời đang cháy đỏ rực, dần dần càng ra xa khỏi tầm mắt cô.......

Ăn uống qua loa, cô liền bắt đầu giặt quần áo cho anh.

Hai chậu lớn, cuối cùng cũng giặt xong, giặt giũ vất vả, vẫn còn chiếc áo sơ mi tím kia, vì bị dính dầu mỡ nên giặt thế nào cũng không sạch được, vì thế, cô còn cố gắng lên mạng tra phương pháp, vì thế bê được hai chậu quần áo ra ngoài, đã hết gần hai tiếng.

Trên ban công kí túc xá của nữ sinh treo quần áo của nam sinh, quả là một phong cảnh thu hút người nhìn.

Vài người bạn ở kí túc xá cùng giặt đồ với cô cũng rất tò mò, chờ cô giặt xong, Ngụy Nhã Đan thật sự nhịn không được liền hỏi: "Diệp Thanh Hòa, cậu giặt quần áo cho ai vậy? Là bạn trai sao?"

"Không, là anh hai mình." Cô thản nhiên trả lời, cô cảm thấy rất mệt mỏi, chỉ muốn lên giường ngủ ngay.

"Thanh Hòa, cậu giặt hết toàn bộ quần áo của anh hai cậu sao?" Lần này người hỏi cô là Chung Gia Nghi.

"Phải." Cô lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ, lại đặt xuống.

"Không phải là cậu sẽ mệt chết sao?" Chung Gia Nghi lại hỏi.

"Đúng thế............." Quả thật mệt chết đi được, nhưng cũng không phải vì giặt quần áo, mà vì tập quân sự quá mệt, ngày nào cô cũng rất buồn ngủ.

"Sau này mình có thể giúp cậu!" Lời Chung Gia Nghi vừa thốt ra, cảm nhận được ánh mắt của mọi ngườ trong phòng đang dồn lên người mình, cô cso chút xấu hổ, cười cười: "Chúng ta không phải là bạn tốt sao? Anh hai của cậu còn nhờ mình chăm sóc cậu nữa."

Cô quay đầu mỉm cười: "Cảm ơn, nhưng dù sao mình cũng không cần, bạn đi nghỉ trước đi." Nói xong, buông màn xuống, tự giam trong không gian nhỏ bé kia, đừng nói là cô không muốn, cho dù cô có bằng lòng, thì với cái tính tình kia của anh hai, là người ưa sạch sẽ có tiếng, liệu có thể chịu đựng được việc quần áo của mình nằm trong chậu của người khác, bị dính mùi của người khác?

Nhắm mắt lại, mệt mỏi nhanh chóng bao phủ cô, rất nhanh, liền chìm vào giấc ngủ, thế nhưng, vẫn không thể ngủ yên, mấy cô bạn dường như không biết mệt mỏi, vẫn tiếp tục buôn chuyện, thỉnh thoảng còn cười lớn. Tuy cô ngủ, nhưng vẫn nghe rõ ràng tiếng cười, thậm chí cả tiếng các cô ấy giục tắt đèn, đi ngủ. Lại nữa, dù đèn đã tắt nhưng các cô vẫn không thể yên ắng để ngủ, nằm ở trên giường vẫn còn nói chuyện, hình như là đang nói về một thầy huấn luyện đẹp trai nào đó.......... .

Hơn nữa, chính lòng cô cũng không yên, thấp thỏm chuyện gì đó, lại nhìn ra quần áo của anh hai ngoài ban công, không biết quân phục có khô kịp cho ngày mai hay không?

Chất lượng giấc ngủ đêm nay có vẻ không tốt lắm.............


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-363)