Phồn hoa không còn nữa (2)
← Ch.109 | Ch.111 → |
Editor: Tinh Di
"Phạm Trọng không có hoạn! Mày tránh ra xa tao một chút! Hơn nữa tránh xa em gái của tao ra nhiều chút!" Bên tai vang lên tiếng cảnh báo hằn học của anh, anh đứng giữa hai người, che trước mặt Diệp Thanh Hòa.
'Phạm Trọng không có hoạn' là tên hồi nhỏ của hắn trong viện. Có biết ai đặt cho hắn tên này đâu? Ngay từ đầu lúc giới thiệu, tiểu tử này đã nói, gọi hắn là Trọng Phạm............. .
Phía dưới có đứa học sinh hô: Phạm Trọng Yêm*.......
*Phạm Trọng Yêm là một nhà văn, tướng lĩnh và nhà chính trị thời Bắc Tống.
Hắn lo lắng vì tiếng hô kia: Phạm Trọngkhông có yêm**.......... .
**yêm: ngập, úng nước.
Được rồi, vậy kêu Phạm Trọng không có hoạn***............
***thiến.
Phạm Trọng hơi khinh ngạc, khóe môi khẽ nâng lên, hình như đang suy nghĩ: "Hóa ra............ cậu còn có em gái?"
"Mày muốn thế nào? Đối với mày, phạm vi mười thước của em gái tao chính là khu vực cấm! Cấm đi vào! Nếu không tao sẽ đánh cho cha mẹ mày cũng không nhận ra mày được! Nhớ kĩ cho tao!" Anh kéo Diệp Thanh Hòa đi như đang tránh ôn dịch.
Diệp Thanh Hòa không biết giữa người này và anh hai có mối thù oán sâu nặng gì, tò mò quay đầu lại liếc nhìn một cái, Phạm Trọng liền vẫy tay với cô.
Có thể coi Diệp Thanh Hòa là một cô gái thận trọng và lạnh nhạt, soái ca cũng từng gặp không ít, anh cả anh hai nhà cô, hai người anh em của anh hai, Vương Triết và Phó Chấn Ngôn, đều được tính là soái ca, tụ tập đầy đủ xung quanh cô, thế nhưng không ai có thể so với người đang đứng trước mặt đây.
Ngũ quan tinh xảo như dùng bút vẽ lên, mỗi nét bút, mỗi đường cong đều là toàn bộ tâm tư tình cảm của người vẽ dồn vào đó, không có một điểm sai sót và tỳ vết, thân hình hơi gầy, thấp hơn so với anh hai, nhưng không hề làm ảnh hưởng đến vẻ bề ngoài nói chung, ngược lại làm cho hắn trở nên khác với những nam sinh khác. Cứ như thế đứng trong ánh nắng ban mai của mùa thu, đứng dưới ánh mặt trời loang lổ chiếu xuyên qua tán cây, vẫy vẫy tay với cô, anh tuấn yên tĩnh cười, tất cả ánh sáng không còn đẹp nữa rồi................ .
Quả thực như nhân vật từ truyện tranh bước ra.
Đây là lời bình luận cuối cùng của cô.
"Còn nhìn? Mặt đấy có gì đẹp?" Anh quay đầu, vừa vặn thấy cô đang ngoái lại nhìn Phạm Trọng, nổi giận! Nắm lấy cằm của cô, xoay trở lại: "Mặt đẹp sao? Hắn rất đẹp sao?"
Cô bị anh nắm đau, khẽ hừ một tiếng.
Lúc này anh mới nhận ra mình dùng lực quá lớn, buông tay ra, phát hiện những chỗ da anh vừa đụng đều đỏ ửng, không khỏi bối rối đứng đó, lấy tay vuốt vuốt: "Có đau không? Anh không cố ý............."
"Đi học thôi!" Cô cúi đầu, tự mình xoa chỗ cằm đau.
Thế nhưng, chuyện của nhị thiếu gia này vẫn chưa xong đầu, anh chọc chọc đầu cô hỏi: "Không phải là em thấy hắn có khuôn mặt đẹp đấy chứ?"
Cô bị anh làm cho buồn bực sao? Vì nguyên nhân gì? Hay là bởi anh thực sự làm cô đau?
"Rất là đẹp! Có vấn đề gì sao?"
"Đẹp hơn anh sao?" Anh tức giận giật mắt kính của cô xuống, đối thẳng mặt cô, "Em nhìn cho rõ, anh có đẹp trai hay không?"
"............" Anh tức giận đến thở phì phò....... Nếu như cô nói thật sự đẹp hơn anh, anh sẽ như thế nào? Nghĩ nghĩ, cuối cùng nói: "Không tệ.......... . mỗi người đều có nét riêng...."
"Miễn cưỡng như vậy là sao? Rõ ràng em muốn nói là hắn đẹp hơn!" Âm thanh của anh ở trên đầu cô giống như tiếng sấm trong cơn bão táp.
"............" Thôi được, cô không nói gì nữa............
"Anh đã nói với em rồi mà em gái, tên Phạm Trọng không phải là người tốt! Không có gì hơn một cái người dài ngoằng, là một tên cầm thú! Em có biết hắn đã đùa giỡn tình cảm của bao nhiêu cô gái không?" Nói tới đây, tự cảm giác bản thân đuối lý, lập tức giải thích: "Anh không giống hắn! Ít nhất đối với ai anh cũng nghiêm túc! Mỗi lần anh chỉ có một bạn gái! Còn hắn thì đồng thời có đến ba bốn năm sáu bảy người! Chỉ cần là con gái, bất kể cao thấp gầy mập, hắn đều bắt hết trong một mẻ lưới! Vì thế, em gái, em nhớ cho kĩ! Tuyệt đối đừng tiếp xúc người này! Không, cũng không để cho hắn tìm cách tiếp xúc với em! Phải khiến cho hắn chết ở mười thước bên ngoài! Có nghe chưa hả?"
Thao thao bất tuyệt xong, đã đến trước cửa phòng học.
Diệp Thanh Hòa không để ý đến anh, bước nhanh vào lớp học.
Anh nhìn theo bóng lưng của cô, trừng mắt, bước vào theo.
Diệp Thanh Hòa tìm được chỗ liền ngồi xuống, bên cạnh cô còn có một nam sinh khác.
Anh nhìn kỹ bộ dạng nam sinh kia, dáng người nhỏ, mi mắt nhỏ, mắt híp, thấy thế liền nổi lên lòng xấu xa, vỗ vỗ vai nam sinh kia: "Bạn học, nhường chỗ ngồi này cho mình đi."
Vóc dáng nam sinh kia không cao bằng anh, cũng không có ngang ngược như anh, nhưng vẫn không phục anh tự nhiên bá đạo như thế, ngẩng đầu hỏi: "Vì sao?"
"Bạn à, đây là em gái của mình, bạn cố ngồi cạnh em gái mình là có ý gì?" Anh bóp nhẹ vai nam sinh kia, nhấc lên mới thấy, nam sinh kia còn chưa cao tới vai anh.............
Thực lực cách quá xa.
Nam sinh kia chính xác là một trang tuấn kiệt thức thời, ngay lập tức tránh ra.
Anh cười làm hòa: "Bạn học, đều trong cùng một lớp, chăm sóc lần nhau chứ!"
Như thế này gọi là chăm sóc sao?
Diệp Thanh Hòa yên lặng lấy sách vở ra, trên vai lại xuất hiện một bộ móng vuốt sói, bên tai vang lên âm thanh thì thầm to nhỏ: "Em gái, anh nói với em rổi, em còn nhỏ, so với người trong lớp đều ít hơn một tuổi, không cần vội vã yêu đương, anh đã nhìn qua, mấy nam sinh trước mặt không ai xứng với em, không được bắt chước mấy cô bạn chơi đùa vớ vẩn, biết chưa?"
Sáng nay anh thật nhiều chuyện!
Cô nghiêng đầu, liếc anh một cái, ánh mắt sau tròng kính cũng lộ ra, anh có thể nhìn thấy ánh mắt này của cô, rõ ràng là đang nói: "Người chơi đùa vớ vẩn chính là anh......"
Anh chột dạ thu móng vuốt về: "Được rồi, bởi vì bản thân anh kinh nghiệm phong phú nên mới hiểu rõ tâm ý bọn con trai, em tuyệt đối không được lơ là cảnh giác, hiểu chưa?"
Không đợi anh cảnh báo xong, thầy giáo bước vào.
***
Đợt tập quân sự ở trường đại học bắt đầu.
Nhanh chóng phát quân trang, thay quần áo ra sân tập hợp.
Đối với tập quân sự, cô đã chuẩn bị tâm lý trước, cô cũng không rõ thân thể yếu ớt này của mình có chịu đựng nổi qua đợt tập quân sự này không nữa.
Tiêu Y Đình cũng từng nghĩ đến việc này cho cô, mấy lần xin được đặc miễn học quân sự cho cô, nhưng chính là cô không muốn.
Vị huấn luyện viên quân sự đi ra trước mặt khiến Diệp Thanh Hòa sợ ngây người, quả nhiên là.......... Trữ đại ca!
Cô cũng được nghe nói huấn luyện quân sự ở các trường đại học thường do sinh viên trường quân sự đảm nhận, nhưng cô chưa từng nghĩ đến sẽ gặp Trữ đại ca ở đây!
Mà Tiêu Y Đình đang đứng trong hàng ngũ của nam sinh cũng có suy nghĩ như thế, khi nhìn rõ ai là huấn luyện viên thì phản ứng đầu tiên của anh là mất hết mặt mũi.............
Đều là tại cha, khiến anh bị tụt lại một lớp! Nếu không thì làm sao có thể xuất hiện tình huống như thế này? Lão đại là huấn luyện viên, anh là học trò? Trăm ngàn lần đừng để tiểu Tam Tử biết, bằng không hắn sẽ cười cho anh không còn chút mặt mũi!
Thế nhưng phản ứng thứ hai là thấy may mắn khi đấy là lão đại, có thể chiếu cố em gái, không để cô quá cực khổ.
Nhưng mà, suy nghĩ của anh và cô đều không đúng, sự thật là vì phần lớn các bạn học nữ đều rất yếu, mới đứng tư thê quân nhân một lát, cả đám đã kêu khổ, lại còn to gan bày ra bộ dạng đáng yêu nói: "Huấn luyện viên, mệt chết đi được, nghỉ một chút được không?"
Cái giọng điệu này rõ ràng là viên đạn bọc đường, mà nhìn bộ dạng như kim loại va chạm thế kia của lão đại, cứ như không thể chịu đựng nổi viên đạn bọc đường bắn vào mình, trên mặt lộ ra vẻ khó xử.
Ước chừng sau một phen đấu tranh tâm lý, cuối cùng vẫn giữ nguyên tắc, chiến thắng mềm lòng, trầm giọng nói: "Không được! Tiếp tục đứng!"
"Huấn luyện viên! Sao tụi em có thể giống như thầy được? Mặt trời nắng to như thế, đứng lâu đến chóang váng mất rồi!" Nữ sinh rì rầm kêu ca.
Những lời này quả thật đã gây lên hiệu ứng, lập tức có người ngất đi.......
Trữ Chấn Khiêm choáng váng, lập tức chạy lại, kêu người gọi giáo y đến.......... .
Anh không khỏi buồn rầu cho chính mình vận khí không tốt, vì sao lại được sắp xếp huấn luyện nữ sinh, nữ sinh rất yếu, anh từng nghe các chiến hữu nói qua, anh rất sợ nữ sinh, huấn luyện nam sinh có phải hơn không.............
Đã như thế, cái nào càng sợ thì càng đến, thật đúng là cho anh tất cả chuyện không may............
Ngất xỉu sao? Hừ!
Diệp Thanh Hòa cũng đi đến bên người nữ sinh kia, ngồi xuống, lặng lẽ ghé vào tainữ sinh kia nói: "Bạn học, bạn chưa khóa quần.......... . Lộ ra hết rôi............"
"Hả?" Nữ sinh kia trở mình đứng lên, mặt đỏ bừng.
Tất cả mọi người lúc này đã hiểu ra, thì ra là giả bộ ngất....
Nữ sinh kia oán hận trừng mắt nhìn Diệp Thanh Hòa một cái, cô lại coi như không nhìn thấy, nhìn ra hướng khác. Ngất xỉu sao? Thể chất yếu như cô còn chưa có ngất xỉu mà............
Sắc mặt Trữ Chấn Khiêm đen kịt, cố sức ra lệnh: "Toàn tiểu đội! Phạt đứng thêm một giờ!"
Nói xong lại thấy hối hận, đây không phải là phạt cả cô em vợ lão nhị sao?
← Ch. 109 | Ch. 111 → |