Chúng ta đi
← Ch.032 | Ch.034 → |
Hơn nữa, hiện tại trong người anh lại có chút men say.
Nhất thời, bầu không khí xung quanh liền trở nên khẩn trương, mọi người thẫn thờ nhìn người trước mặt, không biết đến tột cùng anh muốn làm cái gì.
Trương Manh cũng bị hù dọa rồi, lúc nói chỉ muốn nói cho sướng miệng, điều nên nói hay không nên nói cũng đã thốt ra hết rồi, giờ phút này nhìn thấy sắc mặt của Tiêu Y Đình, mới biết rằng mình đã gây họa. Tiêu Y Đình này cũng không phải là học sinh giỏi, nghe nói cũng là bởi vì đánh nhau mới chuyển trường, cậu ta sẽ không đánh mình đấy chứ? Nếu quả thật ra tay, cô ta chỉ sợ bị ăn một cái tát......
Trong lòng mặc dù e ngại, nhưng khí thế trên người cũng không nguyện ý thua, liền ưỡn ngực lên, cất cao giọng hỏi ngược lại: "Tiêu Y Đình, cậu dám đánh tôi sao?"
Thật ra thì, chỉ có chính cô ta mới biết, giọng nói của mình có bao nhiêu run rẩy, hai chân cũng ở đang run lên bần bật......
Nhưng, Tiêu Y Đình tựa như không nghe thấy lời khiêu khích này của cô ta, chỉ đi tới bên cạnh Diệp Thanh Hòa, cúi người cầm lấy tay của cô, dùng sức, kéo cô từ chỗ ngồi đứng dậy nói: "Em gái, chúng ta đi!"
Hay cho câu: "Em gái, chúng ta đi"!
Ngắn gọn, kiên định, vang vang, nặng trịch.
Kềm theo câu nói nặng tựa ngàn cân là sắc mặt đầy căng thẳng u ám, mặc dù không có nửa câu cảnh cáo, nhưng hành động kia rõ ràng là đang nói cho mỗi một người đang ngồi ở đây rằng: người nào chọc đến Diệp Thanh Hòa, chính là chọc Tiêu Y Đình anh.
Nhưng lúc này, anh vẫn còn đang u mê ngu ngốc, cũng không biết hôm nay, mình đã coi cô là một thành viên trong gia đình, mà cũng thật lâu về sau, anh cũng có thể vì cô mà từ bỏ tất cả. Nhưng khi đó, đã muộn......
Thoáng một cái, anh và cô biến mất trong tầm mắt của mọi người, phảng phất như có cơn gió thoáng qua, bọn họ chưa từng tới đây bao giờ......
"Chúng ta...... Tiếp tục đi! Chỉ San, chúc cậu sinh nhật vui vẻ!", Trương Manh cảm giác ánh mắt của mọi người chung quanh như kiếm vô hình bắn đến, như muốn băm vằm cô ta thành trăm mảnh, cứ làm như cô ta là đầu sỏ gây tội vậy, liền thấy không được tự nhiên, cầm cái ly lên uống, muốn thay đổi không khí căng thẳng này.
Nhưng đám nam sinh bên kia lại có người không chịu nể mặt mũi rồi, đó chính là Vương Triết một đại vương nghịch ngợm nhất trong lớp, hôm nay đã trở thành đồng đảng của Tiêu Y Đình, đứng dậy đẩy ghế ra: "Các cậu cứ tiếp tục chơi đi, tôi cũng đi đây!"
Vương Triết ở trong lớp lại luôn có một đám người theo đuôi, thấy cậu ta đứng lên đi, cũng rối rít đứng dậy cáo từ, thế là đám nam sinh đã về hơn một nửa.
Không khí của bữa tiệc sinh nhật cứ thế mà xìu xuống theo, Trương Manh ngượng ngùng, không vui nhìn sang gia chủ.
Tô Chỉ San thật sự mất thể diện tới cực điểm, cũng không nhịn nổi nữa, mặt lạnh đâm một câu: "Không có đầu óc thì đừng có nói lung tung! Để người khác còn tin tưởng rằng mình có nội hàm một chút!"
Mặc dù lời này không chỉ tên nói họ, nhưng mọi người ai cũng biết nói là người nào, đều đưa ánh mắt đâm về phía Trương Manh.
Trương Manh không cách nào giả vờ như không có việc gì được nữa, hầm hừ quăng một câu: "Giả vờ có nội hàm? Chỉ có Diệp Thanh Hòa mới giả vờ có nội hàm mà thôi! Cả ngày lẫn đêm đều giả bộ thanh cao cái gì chứ!"
Nói xong, liền dậm chân rời khỏi nhà họ Tô.
Sinh nhật đang vui vẻ tưng bừng, lại kết thúc như vậy......
Lần tụ hội này, bị bắt nạt rõ ràng là Diệp Thanh Hòa, nhưng Tiêu Y Đình so với cô còn kích động hơn nhiều, kéo cô đi thẳng một mạch.
Đôi chân dài sải bước thật nhanh, cô bị anh lôi đi, phải chạy chậm mới theo kịp. Cộng thêm chiều cao hình thể của hai người khác biệt, nhìn từ xa, không hiểu còn tưởng rằng anh đang cầm con diều mà chạy......
Cho đến khi ra khỏi chung cư, anh mới quay đầu lại hung dữ chất vấn cô: "Tôi nói này, cô có ngốc không vậy? Người ta nói cô như vậy... sao không cầm chén nước mà hất lên trên mặt cô ta?!"
Cô thật vất vả mới điều chỉnh được hô hấp, thở ra nhè nhẹ, hai con ngươi sáng chói như sao, xuyên thấu qua đôi kính nhìn anh không chớp.
← Ch. 032 | Ch. 034 → |