Niên thiếu đã từng
← Ch.013 | Ch.015 → |
Cô và Tiêu Y Đình cùng vào lớp mười một, vì vóc dáng nhỏ bé mà được sắp ở bàn đầu tiên, mà anh, lại chiễm chệ ngồi ở bàn thứ sáu.
Như chính anh đã từng nói, anh chính là một thanh niên có ngoại hình đẹp, từ lực tự cường rất nhanh sẽ thu hút tất cả ánh mắt của mọi người. Chỗ nào có Tiêu nhị thiếu anh thì chỗ nhất định sẽ vô cùng náo nhiệt. Nhất là các nữ sinh, trong một thời gian ngắn cơ hồ toàn trường đều biết lớp mười một lớp vừa có một Đại Suất Ca mới tới, vì vậy độ hot của anh lại càng ngày càng lên cao.
Mà cô, vẫn là bộ quần áo đơn giản giống với lúc tới đây, tóc mái rũ xuống ngang trán, đeo kính gọng đen, lẳng lặng tồn tại, tồn tại trong ánh hào quang mà anh bao phủ, nếu như không phải anh và cô gắn như hình với bóng, đoán chừng cũng sẽ không có ai chú ý đến sự tồn tại của cô.
Cô, chính là một đốm lửa nhỏ nhoi luôn đứng đằng sau ánh sáng rực rỡ.
Hôm nay vẫn giống như thường ngày, cô đi phía sau anh cùng ra khỏi cổng trường về nhà.
Anh thích bóng rổ, nên lúc đi bộ quả bóng cũng không rời tay, đặt lên đầu ngón tay xoay xoay, tùy ý tự nhiên, thần thái phấn khởi, một đường hấp dẫn ánh mắt hoa đào của tất cả nữ sinh khác.
Chỉ là, cái cặp sách của anh lại có vẻ dư thừa, ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc phát huy hoàn mỹ, vì vậy, lúc liếc mắt sang nhìn thấy cô liền tiện tay ném cái cặp cho cô giữ: "Cầm nó cho tôi!"
Diệp Thanh Hòa nhận lấy cái cặp, mắt thấy anh đã đi trước năm sáu bước, không nói tiếng nào cầm hai cái cặp sách lặc lè, rảo bước nhanh hơn đuổi theo.
"Lão Nhị!" Cửa trường học, liền có hai tiếng gọi đồng thanh.
Tiêu Y Đình hưng phấn xông tới, nện vào bả vai của hai người kia mỗi người một phát: "Lũ khốn kiếp! Vẫn còn nhớ rõ tôi sao! Anh em của các cậu ở đây chịu khổ, nếm mật nằm gai, mà hai người các cậu cũng không tới cứu vớt tôi!"
"Nếm mật nằm gai? Ai tin chứ?" Một người thanh niên thanh tú lên tiếng phản bác.
Tiêu Y Đình có khổ khó nói, quay đầu lại an tĩnh liếc nhìn Diệp Thanh Hóa, cô nàng này phải ngồi lên ghế của Bộ trưởng bộ tài chính mới đúng, muốn từ cô ấy xin ít tiền so với lên trời còn khó hơn, ngày hôm nay ngày anh có khác gì hòa thượng nghèo khó đâu? Lại nói tối nay thật có chuyện muốn cầu xin cô ta cơ đấy......
Hai người thiếu niên kia cũng lập tức chú ý tới cô gái ở sau lưng lão Nhị, cô gái này không tầm thường chút nào, cư nhiên lại cầm hộ cặp sách cho cậu ta, cũng có chút ý tứ......
Thiếu niên có khuôn mặt trắng nõn nhẹ nhàng chọc Tiêu Y Đình, hạ thấp giọng hỏi: "Không phải chứ? Đổi khẩu vị? Đổi sang ăn rau dưa cùng đậu phụ?"
Tiêu Y Đình theo ánh mắt của cậu ta quay đầu lại lần nữa, rồi vội vàng phủ nhận: "Đừng nói mò!"
Thiếu niên kia cười cười nói: "Tôi nói! Như thế này là chưa trổ mã hoàn toàn đấy...... Vậy vị này là.... ."
"Cô ấy là......" Cô ấy là khắc tinh của anh! Nhưng cũng là Quan Thế Âm Bồ Tát Cứu Khổ Cứu Nạn! Anh trưng vẻ mặt như đưa đám đáp: "Cứ xem như là em gái của tôi đi!"
"Xem như là?" Thiếu niên kia liền nhíu mày, có chút buồn cười hỏi: "Chừng nào mà cậu lại có thêm một cô em gái mà chúng tôi lại không biết nhỉ?"
Đề tài Tiêu Y Đình không muốn nói tới nhất chính là cái đề tài này, liền phất phất tay trả lời: "Còn không phải là ông cụ nhà tôi, không biết từ đâu kiếm ra được! Chỉ là đừng hiểu lầm! Tuyệt đối không phải là anh em ruột!" Thời khắc mấu chốt anh cũng không quên chỉ đích danh ông cụ.
"À......" Người kia chợt hiểu, đi tới trước mặt Diệp Thanh Hòa, cười nói: "Em gái của Lão Nhị cũng chính là em gái của chúng ta. Xin chào, anh tên là Tả Thần An, đây là Trữ Chấn khiêm, là anh em thân thiết của lão Nhị!"
← Ch. 013 | Ch. 015 → |