Mùa đông lắm chuyện
← Ch.08 | Ch.10 → |
Điền Điền lặng lẽ gật đầu. Thực sự, khoảng thời gian này đã xảy ra quá nhiều việc. Đúng là một mùa đông lắm chuyện! Tất cả đều khiến cô khó mà đối mặt nổi. Cô thực sự cần thời gian để từ từ hiểu và chấp nhận chúng.
Ba ngày sau, lễ trao phần thưởng cho mười doanh nhân trẻ tiêu biểu của năm do báo Doanh nhân A tổ chức diễn ra vô cùng long trọng tại khách sạn Hoàng Triều.
Điền Điền và Hoắc Khởi Minh cùng tham gia buổi lễ này. Đây là thời điểm tập trung các tầng lớp của giới doanh nhân. Phóng viên báo chí cũng tham gia không ít. Hàng loạt phóng viên tay cầm micro có gắn logo của đơn vị mình, vây quanh bục sân khấu như thủy triều dâng.
Lễ trao thưởng chính thức bắt đầu. Điền Điền chẳng hề có chút hứng thú gì với những bài phát biểu dài dằng dặc. Chỉ đến khi Liên Gia Kỳ lên bục, cô mới bắt đầu tập trung tinh thần. Tối nay, anh ta mặc bộ đồ lễ phục của quý ông nước Anh, bên ngoài là áo com lê màu sẫm, bên trong là áo sơ mi màu xanh lam và cà vạt màu xanh sậm. Nơi ngực áo có điểm nhấn trang trí trên túi. Anh ta đứng trên bục chủ tịch vô cùng có sức hút. Khác với người trước nói dài lê thê, lời phát biểu của anh ta cực kỳ ngắn gọn, chẳng thừa dù chỉ một câu. Nhiều lắm thì chỉ khoảng năm phút là nói xong.
Bài phát biểu của Liên Gia Kỳ kết thúc không lâu thì lễ trao thưởng bước sang buổi tiệc rượu. Khi buổi tiệc bắt đầu, họ sắp xếp phỏng vấn Liên Gia Kỳ ở một phòng tiếp khách nhỏ. Anh ta ngồi trên bàn phỏng vấn, phía dưới, các phóng viên vây quanh tranh nhau hỏi, còn có không ít người quan tâm và quan khách đặc biệt đến xem. Điền Điền và Hoắc Khởi Minh là hai người trong số đó. Cô nhìn chằm chằm vào Liên Gia Kỳ bằng ánh mắt vô cùng căm hận, còn đôi môi thì nhếch lên một đường cong lạnh lùng.
Vì đối tượng là nhân vật trong giới kinh doanh nên phóng viên đều hỏi các nội dung có liên quan mà hầu như không đề cập đến những tin đồn vớ vẩn. Nhưng trong số những người đến xem, có một nữ sinh chú ý lắng nghe, mãi sau mới mạnh dạn mỉm cười, giơ tay xin hỏi: "Tôi không phải là phóng viên nhưng cũng có một câu muốn hỏi anh Liên. Xin hỏi, anh Liên đã có bạn gái chưa vậy?"
Cô gái đó rất xinh đẹp, nụ cười đặc biệt ngọt ngào. Bên cạnh cô còn có một chàng trai trẻ. Rõ ràng anh ta cảm thấy cực kỳ khó chịu với câu hỏi của người bạn gái đi cùng nhưng lại không dám nổi giận với cô. Đôi mắt anh ta nhìn vào Liên Gia Kỳ như có mùi thuốc nổ.
Câu hỏi của cô gái làm rộ lên một tràng cười. Liên Gia Kỳ cũng mỉm cười, nhưng trong ánh mắt anh ta lại chẳng hề gợn lên một chút tiếu ý. Anh ta trả lời bằng giọng lịch sự và lạnh lùng: "Xin lỗi vị tiểu thư này, tôi xin không trả lời những câu hỏi mang tính chất riêng tư."
Anh ta vừa dứt lời thì Điền Điền bỗng đứng bật lên trong đám đông, lên tiếng: "Vậy thì thưa anh Liên, tôi có thể hỏi một câu không mang tính chất riêng tư được không?"
Ánh mắt Liên Gia kỳ nhìn về phía người hỏi và sững sờ thấy khuôn mặt của Điền Điền. Cô nhìn thẳng vào mắt anh ta, không cho anh ta có cơ hội từ chối rồi lập tức đưa ra câu hỏi của mình: "Không biết anh Liên có biết, một buổi tối mấy hôm trước, thành phố này xảy ra một vụ tai nạn giao thông do một công tử con nhà giàu lái xe đâm vào người đi đường không? Hai ngày nay, chuyện này đã trở thành tiêu điểm của dư luận. Tôi muốn hỏi, với tư cách là một công tử con nhà giàu, anh Liên thấy thế nào về việc này?"
Câu hỏi nhạy cảm không phù hợp với nội dung của buổi phỏng vấn khiến các phóng viên và những người tham dự đều vô cùng bất ngờ. Ngoài ra, họ cũng hết sức chú ý, mọi ánh mắt đều dồn về phía Liên Gia Kỳ, chờ đợi câu trả lời của anh ta.
Liên Gia Kỳ im lặng như hóa đá, chẳng hề biểu lộ chút cảm xúc nào. Mãi sau, anh ta mới chậm rãi lên tiếng: "Thực ra, nếu tách ba chữ 'con nhà giàu' ra thì chuyện này là một vụ tai nạn giao thông bình thường. Nhưng nếu thêm chủ ngữ 'con nhà giàu' thì dường như tính chất câu chuyện lại hoàn toàn khác. Với điều này, tôi chỉ muốn nói một câu, dù người lái xe gây tai nạn là ai, họ đều phải chịu trách nhiệm trước pháp luật như nhau. Không thể vì là con nhà giàu đâm xe vào người khác thì tự nhiên họ trở nên đáng ghét hơn, không thể nào dung thứ."
Câu trả lời của Liên Gia Kỳ nói về đạo lý mọi người đều bình đẳng trước pháp luật, khiến không ít người nghe gật đầu tán đồng. Nhưng Điền Điền lại nhếch môi cười lạnh lùng mỉa mai: "Anh Liên, vậy tôi lại hỏi một câu nữa. Rất nhiều vị công tử con nhà giàu vì gia đình có tiền, trong đầu lúc nào cũng có tư tưởng 'tiền có thể giải quyết được tất cả'. Họ hoàn toàn không hề coi trọng tính mạng của người khác, họ lái xe quá tốc độ gây náo loạn trong thành phố khiến đường phố biến thành đường đua, đâm chết người cũng chẳng hề quan tâm, còn nói cùng lắm đền tiền là được. Xin hỏi anh Liên, anh nghĩ thế nào về những lời nói ngông cuồng như vậy?"
Liên Gia Kỳ lại im lặng một lát, chẳng hề tỏ chút cảm xúc gì, nhìn như thể vô cùng bình tĩnh nhưng đôi lông mày rậm của anh ta đã bất giác chau lại. Thấy Điền Điền từng bước dồn ép mình, ánh mắt anh ta trở nên vô cùng phức tạp, vừa tức giận vừa lo lắng, vừa phiền não vừa bực tức, lại chẳng biết làm gì, nhưng anh ta vẫn cố gắng giữ giọng bình tĩnh: "Lời nói đó tất nhiên là hoàn toàn sai."
"Nói như vậy, anh Liên tuyệt đối không tán đồng với cách nghĩ đó, đúng không?"
Câu hỏi này khiến Liên Gia Kỳ không thể phủ nhận được. Tuy biết là Điền Điền đang nhằm vào mình nhưng anh ta chỉ có thể gật đầu một cách bị động: "Đương nhiên là vậy."
Tất cả các phóng viên nghe Liên Gia Kỳ nói như thế đều không hẹn mà gặp cùng gật đầu tán thành. Trong nháy mắt, Điền Điền đã nhận thấy điều đó và càng nhấn mạnh từng câu từng chữ hỏi tiếp: "Nếu anh Liên đã không tán đồng, vậy thì tại sao cũng làm ra chuyện tương tự như vậy? Tám năm trước, anh đã lái xe quá tốc độ đâm chết một người vô tội trên đường Xuân Quang, sau đó không phải cũng dùng tiền để giải quyết mọi chuyện sao?"
Câu nói đó như quả bom nổ bùng lên khiến cả căn phòng náo loạn. Tiếng kinh ngạc rộ lên như tiếng ếch kêu sau cơn mưa. Trong những âm thanh hỗn tạp đó, các phóng viên dồn dập hỏi:
"Anh Liên, đây có phải là sự thật không?"
"Anh Liên, có phải thật sự anh đã lái xe quá tốc độ đâm chết người không?"
"Anh Liên, anh có thể giải thích một chút về sự việc xảy ra tám năm trước không?"
"Anh Liên..."
...
Tình hình đã nằm ngoài tầm kiểm soát khiến người đàn ông đứng trước Liên Gia Kỳ bức xúc thật sự. Anh ta bị kích động đến mức lập tức cởi một chiếc giày thể thao của mình đập mạnh vào Liên Gia Kỳ mà quát lớn: "Liên Gia Kỳ, đồ ngụy quân tử. Nói thì hay như hát vậy! Hãy chết quách đi!"
Buổi phỏng vấn tối hôm đó kết thúc trong tình trạng hỗn loạn.
Chiếc giày của người đàn ông kia đã đập trúng đầu Liên Gia Kỳ. Chắc là rất đau. Anh ta chao đảo một chút, sau đó ôm đầu rời khỏi đó dưới sự hộ tống của nhân viên bảo vệ. Anh ta rời đi trong nỗi tuyệt vọng và xấu hổ. Ánh đèn flash đuổi theo trong suốt quãng đường.
Điền Điền và Hoắc Khởi Minh cũng nhân lúc hỗn loạn rời khỏi hiện trường. Ra khỏi cửa, mặt Hoắc Khởi Minh không che giấu vẻ hớn hở: "Tối hôm nay, Liên Gia Kỳ đã thật sự mất mặt rồi. Điền Điền, phong thái đường hoàng của cậu ta trong buổi phỏng vấn đã bị cô đạp đổ hoàn toàn đấy."
"Tối nay, tôi đến là muốn vạch trần bộ mặt giả dối của anh ta, để mọi người đều biết được thực sự anh ta là con người như thế nào."
"Vậy cô đã làm quá tốt rồi. Tối nay, cậu ta đã thật sự mất mặt, lại còn bị người ta đập giày vào đầu. Cô cảm thấy vui chứ?"
"Đương nhiên rồi. Vạch được bộ mặt thật của một kẻ ngụy quân tử, tôi vui mừng lắm chứ!"
"Chuyện vui như thế này, nhất định chúng ta phải đi chúc mừng mới được. Đi tìm chỗ nào đó uống chút gì được không? Tôi mời."
Do dự một lát, Điền Điền lắc đầu: "Để hôm khác đi. Tối nay tôi ra ngoài, mẹ tôi đã dặn phải về sớm. Bà nói con gái chơi ở bên ngoài quá khuya sẽ không tốt."
"Cũng được. Dù sao bây giờ cũng là kỳ nghỉ. Hôm khác, tôi hẹn cô đi chơi cả ngày nhé! Vậy tôi đưa cô về nhà trước. Lần này, cô đừng từ chối nữa đấy. Cô thân gái một mình về nhà buổi tối không an toàn đâu."
Điền Điền nghĩ ngợi một lát rồi cũng đồng ý. Cô nói địa chỉ nhà mình cho anh ta biết. Hoắc Khởi Minh lái xe đưa cô về tận chân tòa nhà. Anh ta còn muốn đưa cô lên nhưng cô vội cảm ơn rồi từ chối: "Không cần đâu. Tôi tự lên được rồi. Anh mau về đi. Cảm ơn anh tối nay đã đưa tôi về."
Nếu để Hoắc Khởi Minh đưa về tận cửa nhà, cô sẽ phải lịch sự mời anh ta vào chơi. Mà đứng dưới lầu cô thấy đèn nhà mình đã tắt, chắc mẹ cô đã đi ngủ rồi. Cô không muốn làm bà thức giấc. Có lẽ Hoắc Khởi Minh cũng hiểu được ý cô nên không cố nài ép nữa, lái xe rời đi.
Điền Điền một mình đi cầu thang bộ lên nhà. Khi còn một tầng nữa là lên đến nơi thì cô đột ngột sững lại, vì cô nhìn thấy có một người đang đứng ở góc cầu thang.
← Ch. 08 | Ch. 10 → |