← Ch.37 | Ch.39 → |
Ngày hôm sau, Vu Thanh kết thúc xong thăm hỏi lúc 10 giờ tối, cô sợ Ôn Trạc chờ lâu, xuống xe liền chạy chậm về trong nhà, ngoài dự kiến của cô là, trước của lớn dưới lầu nhà mình gặp một người.
Em trai kế của cô, Lương Triệt.
Anh ta cơ hồ không khác gì trước đây, nhưng tựa hồ cao một ít, cũng có vẻ mạnh mẽ không ít.
Vu Thanh vốn dĩ muốn mặc kệ anh ta đi vào, nhưng anh ta lại đứng ở cửa, làm cô hoàn toàn không có biện pháp xem nhẹ, chỉ có thể nói:
"Làm phiền né ra một chút."
"Chị biết, mẹ ly hôn với ba sao?"
Lương Triệt không chút sứt mẻ, nhìn thấy Vu Thanh rốt cuộc có điểm phản ứng, mới tiếp tục nói:
"Bốn năm trước ly hôn, không lâu sau chị liền dọn ra khỏi nhà."
Bởi vì lời nói ngoài ý muốn, hô hấp Vu Thanh bắt đầu trở nên hỗn loạn, nhưng thực mau cô liền trấn định xuống, thanh âm vẫn là có chút phát run, cường ngạnh trả lời: "Chuyện đó liên quan gì tới tôi."
Lương Triệt trầm mặc xuống, nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, dùng đầu lưỡi liếm liếm khóe miệng, "Đó là mẹ chị."
"Không phải."
Đã sớm không phải.
Phun ra hai chữ này, Vu Thanh dùng sức đẩy anh ta ra, nhanh chóng đem cửa mở ra, đi vào.
Lương Triệt không theo sau, chỉ là an tĩnh đứng ở tại chỗ, nhìn bóng dáng cô, đôi mắt một chút một chút trầm xuống, giống như đại dương không đáy, ngăm đen còn mang theo hàn ý.
*
Về đến nhà, Vu Thanh liếc mắt một cái liền thấy được Ôn Trạc ngồi nhắm mắt trên sô pha, cảm xúc hạ xuống thoáng tăng vọt chút, cô cố ý không mang giày, dép, tay chân nhẹ nhàng đi qua.
Ngay khi cô muốn nắm mũi anh không cho anh hô hấp, Ôn Trạc đột nhiên duỗi tay kéo cô vào trong lòng ngực, buồn cười nói: "Kỳ thật vẫn là rất lớn tiếng."
Vu Thanh: "......"
Cô tức giận phản bác nói: "Gần đây anh gầy đi sao!"
Nghe vậy, Ôn Trạc nhéo nhéo thịt mềm bên hông, tán đồng nói: "Gầy thật."
Vu Thanh tức khắc giơ đầu lên, kiêu ngạo như là muốn trời cao.
Nhìn đến dáng vẻ này của cô, ý cười trong mắt Ôn Trạc càng sâu, nếp nhăn chỗ khóe mắt trên mặt khi cười mê người lại gợi cảm:
"Ngày mai cho em ăn bánh kem, cho em ăn đến trắng trẻo mập mạp."
"Mới không cần béo."
"Vì cái gì không cần?"
Ôn Trạc khó hiểu nhìn cô, bàn tay chậm rãi hoạt động về phía trước, di đến gương mặt cô, vuốt ve môi cô, "Ngon miệng nha"
Vu Thanh mặt nháy mắt trướng đến đỏ bừng, cắn môi căm tức nhìn anh.
Ôn Trạc vô tội chớp chớp mắt, "Anh nói bánh kem."
Nghe được lời này, mặt Vu Thanh càng đỏ hơn, cô thẹn quá thành giận đẩy anh ra, dùng gan bàn chân mềm mại dẫm anh một chút, cắn răng nói: "Em biết anh nói chính là bánh kem!"
Cô tuyệt đối không có hiểu lầm!!
Sau khi chọc ghẹo đủ trò, Ôn Trạc lập tức chịu thua, kéo cô lại, dỗ dành: "Anh nói giỡn, anh nói em đó."
Vu Thanh rầm rì một tiếng.
Thấy phản ứng của cô, Ôn Trạc thò lại gần hôn cô một chút, ngay sau đó trêu chọc nói: "Lớn lên quá xinh đẹp cũng không tốt, tính tình quá lớn."
Vu Thanh nháy mắt bùng nổ: "Anh mắng em! Anh nói em tính tình không tốt!"
"Không nghe anh khen em xinh đẹp sao?"
"Vậy thì sao! Dù sao anh chính là mắng em!"
Ôn Trạc đột nhiên nhớ tới cái gì, bật cười, trên mặt phảng phất đựng đầy ánh mặt trời, loá mắt mà lại tốt đẹp:
"Có nhớ trước kia em mắng anh không, bị anh chọc thủng còn sinh khí?"
Anh nói ra còn mang theo vài tiếng cười, nghe tới làm người thập phần sung sướng, khóe miệng cũng nhịn không được câu lên.
Hỏa khí của Vu Thanh biến mất trong tích tắc, căng da đầu giải thích nói: "Em đây khi đó lại chưa nói anh cái gì cả...... anh vẫn luôn nắm không bỏ, rất đáng ghét."
"Đã biết, tính tình em không được đều rất được."
"Tính tình em rất tốt!"
"Được được, em có xinh đẹp hay không tính tình đều rất tốt."
Vu Thanh: "...... Em cũng rất xinh đẹp."
Lần này Ôn Trạc không trả lời lập tức, mà là đứng dậy bế cô lên, đi về hướng phòng ngủ, nói: "Anh muốn ôm cô vợ của mình tính tình rất tốt xinh đẹp đi tắm rửa."
Khuôn mặt Vu Thanh cởi vài phần nhiệt độ lại bắt đầu thiêu lên, muốn giãy giụa: "Em mới không bằng cùng anh tắm rửa! "
Ôn Trạc đuôi lông mày nâng nâng, giải thích nói: "Anh nói ôm em đi tắm rửa, chứ chưa nói muốn tắm chung với em."
Vu Thanh: "......" Thật là cô hiểu lầm rồi sao?
"Em muốn tắm cùng anh?"
"Mới không có! Anh câm mõm lại! Lời nói anh nhiều nhất toàn thế giới này!"
"Thời điểm ở trên giường lời anh nói càng nhiều."
"......"
"Cùng em nói chuyện phiếm."
Dị ó hỏ, hờ hờ.
*
Thời điểm Vu Thanh từ phòng tắm ra, đã gần 12 giờ, cô buồn ngủ đến mức không mở được mí mắt, nhanh nhẹn bò lên trên phía sau giường, chen vào trong ổ chăn, nhiệt độ ấm áp đột nhiên ập tới.
Cô lười biếng khoanh eo Ôn Trạc lại, tò mò hỏi: "Lúc đi qua anh có bị phóng viên chụp không?"
Ôn Trạc dựa vào đầu giường đùa nghịch di động, nghe được lời cô nói thì dừng lại, cúi đầu nhìn cô: "Anh từ trong nhà lại đây."
"Cái gì từ trong nhà......"
Vu Thanh có chút nghi hoặc, nhưng chưa nói xong liền phản ứng lại đây, cả giận nói:
"Anh lại không nghe em nói! Nói không được dùng mà!"
"Vu Thanh, "
Thời điểm nói lời này cô có chút do dự, ngữ khí mang theo dụ dụ dỗ, "Em dọn đến ở bên kia được không? Bảo an bên kia tốt hơn nhiều so với bên này, hơn nữa cũng rất nhiều minh tinh ở bên kia, tỷ lệ bị chụp cũng nhỏ rất nhiều."
Nghe vậy, Vu Thanh cũng không cân nhắc nhiều, trực tiếp ứng thừa xuống, "Được nha."
Như thế này làm Ôn Trạc sửng sốt, duỗi tay xoa xoa đầu cô, "Nhìn thấy em ở đây không chịu dọn đi, còn tưởng rằng căn nhà này đối với em có đặc thù ý nghĩa."
Còn chuẩn bị tốt bị cô cự tuyệt.
"Đây là của hồi môn mà ba em để lại"
Nhắc tới cái này, Vu Thanh đột nhiên có chút ngượng ngùng, liếm liếm môi, tiếp tục nói, "Bất quá cũng không có gì ảnh hưởng, Chi Tư vẫn luôn kêu em dọn đi, rất nhiều phóng viên biết em ở đây."
"Vậy sao không dọn?"
Vu Thanh trong tay lực đạo buộc chặt chút, ủy khuất ba ba nói: "Sợ anh đã trở lại."
Sợ anh trở lại, tìm không thấy em.
Cổ họng Ôn Trạc phát khô, tức khắc không biết nên nói cái gì, anh đem điện thoại quăng sang một bên, há miệng thở dốc, còn chưa nói ra lời nói, người bên cạnh đột nhiên ngồi dậy, bò đến tủ đầu giường trước lấy tờ ghi chú bên trong ra cho anh xem.
"Anh xem, "
Ánh mắt Vu Thanh càng thêm ủy khuất, "Em còn giữ đó."
Ôn Trạc theo động tác của cô nhìn vào tủ đầu giường, khi nghe được lời cô nói không khác thường xem qua, mà là bình tĩnh nhìn một cái lọ nhỏ ở tủ đầu giường, sau đó chậm rãi duỗi tay đem ra.
Vu Thanh sắc mặt cứng đờ, lập tức đoạt đi, nhét trở lại trong ngăn tủ, đôi khởi gương mặt tươi cười nói:
"Muộn rồi đi ngủ nào."
Ôn Trạc không ngăn cản động tác cô, thấp giọng nói: "Uống bao lâu rồi?"
"Không bao lâu nha, hơn nữa đã lâu em không có uống."
Cô cười hì hì nói, thấy anh còn một bản khuôn mặt, lấy lòng nói, "Anh làm gì thế, khuôn mặt nhăn như ông cụ non ấy."
Ôn Trạc đem cô xả nhập trong lòng ngực, chôn nhập cổ cô, hô hấp trầm trầm, có chút hỗn độn.
Thấy cô không nói lời nào, tâm tình Vu Thanh bắt đầu trở nên hoảng loạn lên, lắp bắp giải thích: "Hẳn là không sao đâu, hơn nữa em cũng không phải thường xuyên uống, không có chuyện ỷ lại......"
Còn chưa nói xong, cô liền cảm giác được cổ có một mảnh thấm ướt, giọng nói lập tức tiêu xuống dưới.
Rối rắm sau một lúc lâu, Vu Thanh thật cẩn thận mở miệng: "Ngôi sao nhỏ...... anh làm sao vậy?"
Không dám hỏi anh có phải khóc rồi sao.
Hô hấp anh ngừng lại, nước mắt ấm áp cũng chậm rãi trở nên lạnh băng, làm Vu Thanh không khoẻ run run.
Ôn Trạc sử lực, đem cả người cô ôm ở trong lòng ngực chính mình, không cho cô nhìn thấy mặt anh.
Rồi sau đó, rốt cuộc mở miệng.
Thanh âm nghẹn ngào, từng chữ như bị vật gì đó cọ xát, cảm giác sàn sạt.
Cũng phảng phất là từ chỗ sâu yết hầu trong ngạnh tễ ra tới, mang theo nỗi đau vô bờ bến.
"Anh hối hận."
Không nghĩ tới sinh hoạt của cô sẽ bởi vì anh rời đi mà có dao động lớn như vậy.
Cũng bởi vì nói với cô những lời đó, càng thêm không có dũng khí để xuất hiện lại trước mặt cô.
Chỉ muốn dùng một loại phương thức khác xuất hiện trước mắt cô, muốn ở cái vòng hỗn này tốt một chút, có thể trợ giúp cho cô.
Lại chưa từng nghĩ tới, cô sống không tốt như vậy.
Vu Thanh sửng sốt, nhỏ giọng phản bác nói: "Em còn hối hận khi đó anh nói như vậy......"
"Quá hối hận..."
Ôn Trạc như là nghe không lời cô nói, thất thần lặp lại, âm cuối phát run, "Ngày mai đi bệnh viện có được hay không?"
Vu Thanh không dám lại nghịch ý anh, gật gật đầu, thuận theo nói: "Em sẽ đi."
Ôn Trạc lần thứ hai trầm mặc xuống.
Ngay sau đó, Vu Thanh lại mở miệng đề nghị nói: "Hôm nào lại đi được không...... Ngày mai muốn ở bên anh một ngày."
Ôn Trạc chậm rãi buông lỏng cô, nhìn chằm chằm mặt xem cô, nghiêm túc nói: "Chúng ta công khai đi."
Biểu tình Vu Thanh bị anh nói bất thình lình mà ngẩn ra, vuốt hốc mắt hồng hồng của anh không nói chuyện.
Phản ứng của cô làm đôi mắt Ôn Trạc càng thêm thủy nhuận, lấy lòng mở miệng:
"Anh có thể giúp em sửa hợp đồng lại, em không muốn nói, tiền vi phạm hợp đồng anh cũng bồi đắc khởi."
"Ngôi sao nhỏ, anh không cần áy náy nha."
Vu Thanh cười cười, răng nanh dán tại dưới môi, thoạt nhìn thập phần đáng yêu, "Sau khi anh trở về, hai năm kia đã xảy ra sự tình gì em đều quên hết rồi."
"Em cảm thấy như bây giờ thật sự siêu cấp tốt, "
Thấy anh không nói lời nào, Vu Thanh không ngừng cố gắng, "Ít nhất anh ở trước mặt em không hề luôn là một bộ dáng hèn mọn như vậy......"
Nhắc tới cái này, Vu Thanh trên môi tươi cười cứng đờ, cảm xúc lập tức hạ xuống xuống dưới, "Chúng ta đương những sự tình cũng chưa phát sinh qua được không? Anh vẫn luôn như vậy liền rất tốt......"
Sẽ tức giận, sẽ làm nũng, sẽ ghen, sẽ trêu chọc cô, đây mới là ngôi sao nhỏ chân chính.
Cô thích, cũng là cái dạng ngôi sao nhỏ này.
"Được."
Trong mắt Ôn Trạc còn ướt át, lông mi còn treo vài giọt bọt nước nhỏ, dịu ngoan đáp lại cô.
Bên tai vang lên anh vừa mới đặt đồng hồ báo thức 12 giờ, đầu của anh thấp xuống, hôn lấy môi, không thâm nhập, chỉ là mang theo nồng đậm lưu luyến, thanh âm mất tiếng, "Bảo bối."
Vu Thanh chớp chớp mắt.
"Sinh nhật vui vẻ."
Trước kia đối với em những cái đó không tốt, anh dùng cả đời tới bồi thường.
Được không?
Vu Thanh phản ứng lại đây, mặt mày cong lên, đưa hai tay đặt ở trước mặt anh, cười hì hì nói: "Lễ vật đâu? Có một câu thôi sao?"
Ôn Trạc hôn hôn tay tâm cô, cũng cười, "Là anh."
Là cả đời anh.
← Ch. 37 | Ch. 39 → |