← Ch.28 | Ch.30 → |
Trong tay Vu Thanh cầm chứng minh thư của Ôn Tử Tân, trực tiếp nằm trên mặt đất, nước mắt trong mắt tùy ý chảy xuống, trợn tròn mắt một đêm chưa ngủ.
Giống như không ngừng tự ngược hồi ức về những gì đã xảy ra trong quá khứ.
Sau đó, trong đầu cô vẫn luôn lặp lại hai câu nói.
—— sợ tôi sao?
—— không sợ, ngoài Hứa Tiểu Vân ra anh là người đối xử tốt nhất với tôi.
Cô thật nực cười biết bao, dùng ngôn ngữ để lừa gạt anh ở lại, nhưng khi phát hiện bộ mặt thật của anh, cô lại lần thứ hai dùng lời nói để đánh lui anh, lòng tràn đầy vết thương rời đi.
Ôn Tử Tân đại khái là, vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho cô nhỉ.
*
Vu Thanh cứ như vậy mơ màng hồ đồ qua một tuần, mỗi ngày cũng chỉ ôm chứng minh thư của Ôn Tử Tân phát ngốc, thậm chí còn không có tâm tư đến phim trường.
Mỗi ngày ngủ trong hồi ức, sau đó lại bừng tỉnh khi thấy khuôn mặt Ôn Tử Tân hàm chứa nước mắt tràn đầy thống khổ.
Cô cứ như thế mà ăn không vô, nhưng vẫn ép buộc chính mình ăn thứ gì đó để bổ sung năng lượng, cả người trở nên tiều tụy mà suy yếu.
Cảm xúc trở nên lặp lại dị thường, có đôi khi khóc lóc khóc lóc liền nở nụ cười.
Điện thoại bên cạnh lại lần thứ hai vang lên, nhưng Vu Thanh lại không hề phản ứng, đôi mắt vô hồn như chết đi.
Sau đó là tiếng rung di động khi máy không lên nguồn, toàn bộ phòng lại chìm vào an tĩnh bên trong.
Nhìn ánh nắng chiếu ngoài cửa sổ, Vu Thanh dừng một chút, vô lực đứng lên, đi đến thư phòng, căn phòng có bức màn che nắng kia.
Rồi sau đó kéo rèm vào, cả căn phòng chìm vào một mảnh đen nhánh bên trong.
—— tôi không muốn ngốc tại nơi đó, lại tối lại an tĩnh, em biết có bao nhiêu đáng sợ không?
Rốt cuộc là địa phương nào, lại tối lại an tĩnh.
Nếu cô cũng ở hoàn cảnh như vậy ngây người thật lâu thật lâu, ngôi sao nhỏ có thể tha thứ cho cô không?
Vu Thanh nằm trên giường, vùi mình trong chăn bông, hơi thở Ôn Tử Tân sớm đã tan đi, giống như chưa từng tồn tại, xúc cảm lạnh lẽo khiếp người.
Cô nhịn không được nức nở ra tiếng, đôi mắt khô cạn lại không ra nước mắt.
Phòng khách đột nhiên vang lên tiếng chuông cửa dồn dập cùng khẩn trương, Vu Thanh còn có thể loáng thoáng nghe thấy thanh âm Hứa Tiểu Vân.
Cô dại ra ngồi dậy, muốn đứng lên lại đột nhiên trước mắt tối sầm, choáng váng trên mặt đất một hồi lâu, thẳng đến khi hơi chút thanh tỉnh, mới bò dậy đi đến huyền quan ra mở cửa.
Nhìn thấy cô mở cửa, người ngoài cửa đột nhiên nhẹ nhàng thở ra, sau đó đống sầm cửa thật mạnh, rống giận:
"Cậu sao vậy? Hai ngày này gọi điện cho cậu mà cậu vẫn luôn không nghe! Vừa mới còn tắt máy!"
Vu Thanh bị cô nàng rống đến sửng sốt, tơ máu che kín đôi mắt càng thêm đỏ, sau đó, cô bụm mặt vô lực ngồi dưới đất, khóc như một đứa trẻ:
"Hứa Tiểu Vân...... !Làm sao bây giờ......"
Nhìn đến dáng vẻ này của cô, Hứa Tiểu Vân hốc mắt cũng đỏ, đi qua ngồi xổm bên cạnh cô;
"Rốt cuộc làm sao vậy? Cậu biết cậu đứng đầu trên Weibo không? Có liên quan gì đến chuyện này sao?"
Vu Thanh lại phảng phất lại không ghe thấy cái gì, chỉ là khóc, một tay che lại trái tim, toàn thân đều phát run:
"Làm sao bây giờ...... !Làm sao để nơi này mới không đau chứ......"
Hứa Tiểu Vân bị cô dạo sợ tới mức nước mắt thẳng rớt: "Cậu sao vậy? Chúng ta đi bệnh viện......"
Sau đó, cô nàng đột nhiên chú ý tới đồ vật trong tay Vu Thanh, lau nước mắt, muốn rút ra xem, Vu Thanh lại gắt gao nắm chặt, không cho cô nàng lấy:
"Đây là cái gì?"
Nghe vậy, lực đạo Vu Thanh lỏng chút lộ ra ảnh chụp trên chứng minh thư, ngây ngốc đưa cho cô nàng xem, rất mau đặt lại vị trí trên ngực:
"Đây là ngôi sao nhỏ của tớ......"
Nói xong lúc sau cô lại bắt đầu thút tha thút thít: "Nhưng anh ấy đi rồi......"
Hứa Tiểu Vân nhìn thấy bộ dáng người đàn ông trên chứng minh thư lúc đó liền sửng sốt một chút, lấy điện thoại trong túi ra, bấm một đoạn video đặt ở trước mắt cô, hỏi: "Là người đàn ông này?"
Một giọng nói quen thuộc vang lên trong điện thoại.
"Thích tóc dài của em, nhưng không có nghĩa chỉ thích tóc dài của em."
"Đừng khóc, ha?"
Toàn thân Vu Thanh cứng đờ, tiếng khóc đột nhiên ngừng lại, không thể tin tưởng ngẩng đầu nhìn về phía nguồn gốc âm thanh phát ra, đôi mắt khô cạn kia thế nhưng lần thứ hai hiện lên nước mắt trên vành mắt, gấp không chờ nổi từ giữa bừng lên.
"Người đàn ông này không phải là cùng cậu nhìn thấy cái video kia trước đây sao?"
Thấy dáng vẻ này của cô, Hứa Tiểu Vân muốn hỏi bọn họ có phải nói chia tay sao nhưng nháy mắt thu hồi trong miệng.
Nhưng hỏa khí không thể giải thích lại nháy mắt trướng lên, cô nàng hận sắt không thành thép chọc chọc cánh tay Vu Thanh, giáo huấn nói:
"Chỉ vì một thằng đàn ông như vậy muốn chết không sống hả?"
Vu Thanh không nói chuyện, chỉ là ngơ ngẩn nhìn video, mãi đến khi thân ảnh Ôn Tử Tân biến mất trong video, mới hồi phục tinh thần lại, nhẹ giọng nói: "Hứa Tiểu Vân, tớ muốn ăn."
Hứa Tiểu Vân hỏa khí biến mất, ôm cổ cô khóc lên, rất mau liền dừng tiếng khóc, đỡ cô lên, an trí ở trên sô pha, ngay sau đó hồng con mắt đi về phía nhà bếp:
"Cậu tại đây chờ tớ, tớ làm cho cậu."
Không bao lâu, Vu Thanh liền xuống đất đi về phòng mình.
Cô nhấc điện thoại trên giường, cắm cáp sạc nạp điện, nhấn giữ nút nguồn để khởi động máy.
143 cuộc gọi nhỡ.
39 tin nhắn chưa đọc.
Nhưng cô trực tiếp bỏ qua, mặt vô biểu tình mở ra Weibo đứng đầu.
Vuốt xuống vài đoạn, Vu Thanh liền nhìn thấy đoạn video bị người ta cắt nối biên tập, bấm vào xem lại, cơ bản cái đoạn ngắn kia chỉ cắt hai người bọn họ.
Cô nhấn nút back, nhấp vào nhìn bình luận.
【 trời ạ!!! A a a a a vì chồng mà đi xem phim truyền hình, ai dè kết quả là thay đổi chồng nữa rồi! 】
【 này đoàn phim tôi cũng say, vai phụ hoàn toàn đoạt hào quang vai chính sao?! 】
【Đừng nói với tôi hai người bọn họ chỉ có suất diễn này thôi nhé! Không cần nói sự tàn nhẫn này đâu! 】
【 ủa, sao cảm giác em gái này giống như đã gặp qua trong các phim khác nhỉ!!! 】
【 ai ai ai!! Mọi người có cảm thấy chồng mị có điểm giống với nam thần ngôi sao nhỏ trước đây không!】
Toàn thấy chữ "chồng" trên màn hình, Vu Thanh tức khắc không có xúc động tiếp tục đi kéo, cô vừa định mở xem cuộc gọi nhỡ, bên ngoài liền truyền đến thanh âm Hứa Tiểu Vân:
"Vu Thanh, tớ nấu rồi nè, cậu mau tới đây ăn đi!"
Vu Thanh lập tức ấn nút tắt máy, chầm chậm đi về phía bàn ăn.
Thấy Hứa Tiểu Vân bên cạnh nhìn chằm chằm vào cô, Vu Thanh uống một ngụm canh, nhỏ giọng hỏi:
"Cậu không cần lên lớp sao?"
Hứa Tiểu Vân mắt trợn trắng, không để ý đến những lời này của cô: "Nói đi, rốt cuộc sao lại thế này? Nếu tớ không trốn học đến tìm cậu, nói không chừng cậu đi gặp tổ tiên rồi?"
Vu Thanh nhấp môi cười khổ, "Không phải cậu đã nhìn ra rồi sao? Chia tay muốn chết không sống nha."
Cô không hỏi thêm, chỉ nói, "Không cần như vậy."
Vu Thanh cái miệng nhỏ nhấp một ngụm mì, thật lâu sau mới nhẹ nhàng lên tiếng, "Ừ."
"Đêm nay tớ ở lại bên cậu."
"Không cần, "
Vu Thanh đem mặt trong miệng nuốt xuống, lẩm bẩm nói, "Tớ nghĩ thông suốt rồi, cậu không cần lo lắng cho tớ nữa, bởi vì hiện tại tớ cũng rất muốn tồn tại thật tốt, sau đó......"
Chờ ngôi sao nhỏ trở về.
Anh đều nói như vậy, khẳng định còn sẽ trở về.
Hứa Tiểu Vân lắc lắc đầu, "Tớ thật sự không yên tâm, đêm nay tớ nhất định phải ngủ ở chỗ này."
Vu Thanh không phản đối nữa, trầm mặc tiếp tục ăn mì.
Sau khi ăn xong, Vu Thanh tức khắc cảm thấy dễ chịu không ít, cô ngồi ở vị trí nhìn Hứa Tiểu Vân dọn dẹp chén đũa, ngồi không bao lâu liền đứng lên đi về phòng, vừa lúc nghe được tiếng chuông điện thoại.
Cô nhìn thoáng qua, rất mau liền tiếp.
"Alo?"
"Xin chào, là tiểu thư Vu Thanh sao?"
Vu Thanh ho khan, duỗi tay đem chứng minh thư của Ôn Tử Tân để vào tủ đầu giường: "Vâng, ai vậy?"
Bên kia là thanh âm một người phụ nữ, việc công xử theo thái độ phép công: "Tôi là Đặng Chi Tư, là người đại diện quản lý công ty Tinh Lập, muốn hỏi ngài có ý định cùng bổn công ty ký hợp đồng không?"
Vu Thanh dừng một chút, "Tinh Lập?"
"Đúng vậy, mặt khác còn muốn hỏi ngài một chút có phương thức liên hệ của diễn viên kia đóng phim cùng cô không? Liên hệ qua đoàn phim, nghe nói đó là một người bạn mà cô đưa tới.
"
Nghe được lời này, ánh mắt Vu Thanh lập tức ảm đạm xuống, trầm mặc không nói.
Đầu bên kia thấy cô không nói lời nào, liền tiếp tục nói: "Xin hỏi anh ta có ý tưởng tiến vào giới giải trí không?"
"Tôi không rõ lắm, hiện tại tôi không liên lạc được với anh ấy."
Đặng Chi Tư trầm mặc một chút, ngữ khí có chút tiếc hận, "Được, tôi đây liền không quấy rầy.
Nếu cô có ý định ký hợp đồng với công ty chúng tôi, có thể tùy thời gọi điện."
Vu Thanh lên tiếng liền cúp điện thoại.
Cô ở trên giường đã phát ngốc trong chốc lát, ánh mắt vô hồn, không biết suy nghĩ cái gì, thẳng đến khi Hứa Tiểu Vân đi vào lúc sau mới có phản ứng, "Hứa Tiểu Vân......"
"Làm sao vậy?"
"Tinh Lập tìm tớ ký hợp đồng."
Lời này hiển nhiên có chút ngoài dự kiến của cô nàng, biểu tình có chút kinh hỉ, rất mau liền đến ngồi bên cạnh Vu Thanh, kích động nói:
"Có thể nha! Không phải trước kia cậu muốn ký hợp đồng với công ty này sao?"
Vu Thanh thò lại gần ôm lấy eo cô nàng, không tiếng động khóc lên.
Hứa Tiểu Vân thở dài, sờ sờ đầu cô: "Tớ không biết cậu và người đàn ông đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng đừng bởi vì nhất thời mà hành động theo cảm tình liền từ bỏ nhân sinh chính mình."
Không có muôn từ bỏ nhân sinh chính mình.
Chỉ là, cảm thấy quá đáng tiếc.
Nếu không có phát sinh sự tình như vậy, cô hiện tại, đại khái chính là cùng ngôi sao nhỏ cùng đi ký hợp đồng đi.
*
Hứa Tiểu Vân ở chỗ nhà Vu Thanh ngây người hai ngày, thấy cảm xúc của cô rốt cuộc ổn định chút mới quyết định trở lại trường học.
Sau khi cô nàng đi rồi, Vu Thanh liền liên hệ Đặng Chi Tư quyết định ký hợp đồng.
Treo điện thoại, Vu Thanh thay đổi bộ quần áo liền ra cửa ngăn cản xe taxi, đích đến là công ty quản lý Tinh Lập.
Không lâu sau khi cô đi, trong phòng cô xuất hiện một người đàn ông.
Dáng người đĩnh bạt gầy ốm, trên người vẫn mặc bộ đồ xuyên y phục khi rời đi.
Anh ngồi xổm xuống dưới, từ tủ đầu giường lấy ra chứng minh của mình, trong mắt nhìn không ra cảm xúc.
Thực mau, anh liền rời đi cái phòng ở này.
Mọi thứ vẫn như cũ lúc Vu Thanh rời đi, duy độc chỉ có ngăn tủ đầu giường còn mở rộng ra, bên trong thiếu hai thứ, nhưng có thêm một tờ giấy ghi chú.
Mặt trên viết một hàng tự.
—— không cần lo lắng đề phòng.
=================
← Ch. 28 | Ch. 30 → |