Cô Chỉ Hy Vọng
← Ch.12 | Ch.14 → |
Vu Thanh nhấp môi, nhìn chằm chằm cậu ta vài giây, không trả lời.
Cô đột nhiên thở dài, xách làn váy vòng qua vật dơ bẩn trên mặt đất, đẩy mạnh cậu ta vào WC nam.
Động tác thình lình xảy ra của cô khiến Hướng Cảnh Thời có chút phản ứng không kịp, nhưng cậu ta không chút phản kháng, thậm chí còn bước hai bước theo hướng cô đẩy, cho cô bớt gắng sức hơn.
Sau đó, cô quay lại WC nữ lấy cây lau nhà, không thể hiểu được trề môi lẩm bẩm:
"Thật không thể chịu đựng được, động cái liền khóc."
Vu Thanh bây giờ đang mặc trang phục của cung nữ, cho nên động tác dọn dẹp rất cẩn thận, một tay cầm cây lau nhà, động tác nhẹ nhàng chậm chạp, cả người cách đồ vật dơ bẩn rất xa xôi, thường thường chú ý làn váy dưới thân một chút.
Chờ Hướng Cảnh Thời bước ra, gần như Vu Thanh đã thu thập xong rồi.
Dư quang nhìn thấy thân ảnh của cậu ta, Vu Thanh theo bản năng liếc mắt cậu ta một cái.
Hướng Cảnh Thời trực tiếp cởi áo, trên thân trần trụi, dáng người gầy trắng nõn nhưng rắn chắc, tuy không có thịt thừa, nhưng nhìn ra được ngày thường không rèn luyện nhiều lắm, cơ bụng chỉ là ẩn ẩn nổi lên lờ mờ.
Quần nhỏ nước còn ướt dầm dề, dường như đã cởi ra sau trực tiếp dùng vòi nước cọ rửa, hẳn là trực tiếp mặc vào mà không cần vắt khô.
Khi cô nhìn thấy cậu ta, tâm trạng Vu Thanh rất phức tạp, bởi vì khi cô đang lau sàn bên ngoài, vẫn luôn nghe cậu ta vừa khóc vừa giặt quần áo mình bên trong...... !
So với chính mình còn mê khóc a...... !
Hướng Cảnh Thời hồng hai mắt, thút tha thút thít đứng bên cạnh Vu Thanh.
Vu Thanh giật giật thái dương, ngó cậu ta một cái, liền thấy cậu ta vừa khóc, mặt mày tràn đầy ủy khuất cùng bị thương, tầm mắt né tránh, tựa hồ không dám nói chuyện với cô.
Cô trợn trắng mắt, đi vào WC đem cây lau nhà rửa sạch sẽ, khi trở ra, đúng như dự đoán của cô, Hướng Cảnh Thời còn khóc...... !
Cô nhắm hai mắt thở hắt ra, tiện đà đi đến bên cạnh cậu, ngữ khí xa cách:
"Hướng Cảnh Thời, tôi xác thật không biết cậu.
Tôi không biết hiện tại cậu tiếp cận tôi với mục đích gì, tôi cũng không muốn so đo những việc làm trước kia của cậu với tôi, cho nên đừng tới tìm tôi."
Hướng Cảnh Thời không thể giải thích được nhìn cô một cái, vẻ mặt đầy oan uổng, nước mắt lưng tròng, giống như một đứa trẻ vừa bị người lớn giáo huấn:
"Trước đây em đã làm gì chị?"
"Cậu......"
Vu Thanh theo bản năng mở miệng, nghĩ tới đây, cô lại bắt đầu buồn nôn, lạnh lùng nhìn cậu ta một cái:
"Cậu tự biết."
Nói xong cô liền vòng qua cậu ta đi về phía phòng quần áo.
Hướng Cảnh Thời đi tới trước mặt cô vài bước ngăn cản cô, lần này cậu ta không dám đụng vào cô, cả người dang rộng hai tay, biểu tình bướng bỉnh:
"Trước đây em đã làm gì chị? Em liền......"
"Hướng Cảnh Thời, "
Vu Thanh đột nhiên đánh gãy lời cậu ta, ngữ điệu có chút cao lên, thập phần không kiên nhẫn:
"Tôi nói, đừng đến gây chuyện với tôi! Tại sao tôi phải nói cho cậu biết một điều mà chính cậu lại biết. ?"
"Em......"
Vu Thanh cười lạnh, trong mắt chậm rãi hiện lên sương mù ướt, cảm xúc vẫn luôn không bùng nổ cuối cùng một khắc phát tiết tại đâ:
"Cậu hỏi tôi tại sao chán ghét cậu sao?"
Hướng Cảnh Thời mới vừa nhổ ra chữ bị buộc trở về, cậu ta nhìn chằm chằm Vu Thanh, trong mắt hiện lên vài tia tò mò, không mở miệng nữa.
"Người như loại tính cách của cậu, tôi mẹ nó ghê tởm."
Hướng Cảnh Thời có tính cách giống hệt người anh em tốt Lương Triệt.
Vừa dứt lời, cô nhấc chân lần đi về phía phòng quần áo.
Hướng Cảnh Thời sửng sốt, lần này cậu ta không ngăn Vu Thanh, mà lấy điện thoại di động từ trong túi quần ướt ra, bấm gọi cho Lương Triệt, bên kia nhanh chóng nghe máy, thanh âm thô cát lười biếng từ ống nghe truyền đến:
"Gặp được không?"
Nghe được thanh âm của anh ta, lửa giận Hướng Cảnh Thời đột nhiên dâng lên, mặt mày có chút khó tin, giống như bị phản bội:
"Có phải quan hệ giữa cậu với chị gái không tốt phải không?! Chị ấy nói ghét nhất loại tính cách này của cậu!"
"Chị Thanh Thanh nhà tôi nói?"
Lương Triệt trầm mặc một lúc rồi cười, thanh âm trầm thấp tục tằng, mang theo tia thú vị, hoàn toàn không phù hợp với tuổi tác, tạo cho người ta cảm giác âm trầm:
"Cũng thật đáng yêu."
Hướng Cảnh Thời không thèm nói vớ vẩn với anh ta, cắn chặt môi cúp điện thoại, lực đạo cắn môi thật mạnh, tơ máu thấm ra, cậu ta cúi đầu nhìn di động, trầm mặc bấm điện thoại cho tài xế, bởi vì bụng đầy lửa, ngữ điệu trầm không ít:
"Mang một bộ quần áo vào cho tôi, tôi ở......"
Trong khi chờ tài xế đến, giữa mày Hướng Cảnh Thời tràn đầy nghi hoặc cùng bực bội, cả người lâm vào trầm tư.
Cậu ta đã làm gì Vu Thanh? Cậu ta chưa bao giờ nói một lời nào với cô!
Chẳng lẽ...... !Là bởi vì Lương Triệt sao?
*
Sau khi Vu Thanh tự mình quần áo thay quần áo rồi bước ra khỏi phòng quần áo, từ trong bao lấy ra di động, lấy điện thoại di động trong túi ra bấm số ở nhà.
Lúc này, cô đã cởi bỏ lớp trang điểm, sắc mặt càng thêm tái nhợt, thậm chí còn không thèm buộc hai bím tóc dưới chiếc mũ ngư dân ra sau, mà cột ngay sau lưng.
Sau khi trả lời cuộc gọi, Ôn Tử Tân bên kia an tĩnh, mà Vu Thanh bên này mang theo tiếng hít thở dốc khi đi đường, như là nói tốt, hai người ăn ý không mở miệng.
Nhưng trong bầu không khí không đến nửa phút, Ôn Tử Tân liền nhịn không được, có chút không quen khi Vu Thanh yên lặng như vậy, mím môi nhẹ giọng hỏi:
"Sao em không nói?"
Nghe được thanh âm anh, Vu Thanh nhịn một đường rốt cuộc nước mắt cũng rớt xuống, lực đạo cầm điện thoại khiến lòng bàn tay cô phát đau, cô cố nén nỗi sợ hãi không ngừng tuôn ra từ cổ họng, thanh âm nghẹn ngào run rẩy:
"Tôi sợ......"
Ôn Tử Tân mím môi càng chặt, đường nét sườn mặt cứng đờ, thanh âm cũng không thanh lãnh bình tĩnh như thường, ngữ điệu vội vàng hoảng loạn:
"Em ở đâu?"
Vu Thanh dừng bước chân, dùng tay trái che hai mắt, nước mắt chảy ra từ kẽ tay, những người đi qua đều tò mò nhìn cô, cô cũng không có tâm tình đi bận tâm thể diện của mình:
" Tôi không biết tại sao tôi lại sợ...... !"
Thấy cô không đáp lại lời mình, Ôn Tử Tân kiên nhẫn lặp lại nói:
"Em ở đâu?"
"Rõ ràng có anh ở......"
"Em ở đâu?"
"Không đúng, nhưng bởi vì có anh ở......"
Như là bất ngờ, Ôn Tử Tân tức khắc an tĩnh, tựa hồ vì những lời này của cô, khiến anh không có lập trường hỏi cô lần nữa.
Anh đầu gục xuống xuống, hai tròng mắt ám trầm không ánh sáng.
"Đó là lý do tại sao tôi rất sợ..."
Ôn Tử Tân biểu tình uể oải không phấn chấn, hộc ra mấy chữ:
"Cho nên tôi sợ như vậy......"
Giống như một màn kịch câm, hình ảnh môi của người đàn ông lúc đóng lúc mở, lại không có tiếng động, trong mắt anh tràn đầy ẩn nhẫn, cùng với sợ hãi ẩn sâu ở trong đó.
Sợ hãi đến nỗi...... !Không dám ra tiếng hỏi cô.
"Ôn Tử Tân."
Đây là lần đầu tiên Vu Thanh gọi tên anh, câu chữ rõ ràng, cắn tự rõ ràng, phát âm từ nào cũng không có lỗi, rõ ràng Ôn Tử Tân chỉ nhắc đến tên anh một lần trước cô, thậm chí từ nào đều không nói cho cô.
Nhưng cái tên này dường như đã dung nhập vào cốt tủy cô từ lâu, khắc cốt minh tâm.
Nghĩ đến này, Vu Thanh đột nhiên nhớ...... !
Nghĩ đến đây, Vu Thanh đột nhiên nhớ tới, cô chưa bao giờ nói tên mình với Ôn Tử Tân vậy... !làm sao anh biết được?
Trên người Ôn Tử Tân có quá nhiều nghi vấn, quá nhiều thứ không giải thích rõ ràng.
Ngay cả bản thân Vu Thanh cũng biết rất rõ rằng những việc này, đều là anh cố tình giấu giếm.
Nhưng, vậy thì đã sao
Cô chỉ hy vọng ——
"Chúng ta vẫn luôn, vẫn luôn ở bên nhau."
Ôn Tử Tân mí mắt đột nhiên vừa nhấc, biểu tình có chút khó tin, cổ họng như thắt lại, trong phút chốc, nháy mắt trong đầu dâng lên thiên ngôn vạn ngữ, hóa thành một chữ.
"Được."
Vu Thanh lại nhấc chân bước ra khỏi thành điện ảnh, nước mắt đã bất tri bất giác không rơi, nhưng cả người vẫn áp lực, trái tim như bị người ta bóp chặt thật mạnh, nửa phần cũng không giảm sức lực, cô không thở được vì đau.
"Vu Thanh, "
Ôn Tử Tân nắm tay trái, đầu ngón tay dùng sức trở nên trắng:
"Em ở đâu? Tôi đón em được không?"
Nghe vậy, Vu Thanh miễn cưỡng kéo lên khóe miệng, nhẹ giọng nói:
"Không cần, anh ở nhà chờ tôi đi."
Ôn Tử Tân hơi hơi dừng lại, lực đạo đầu ngón tay càng nặng nề, thậm chí hơi hơi sung huyết:
"Được."
Vu Thanh khẽ thở dài, nhịn không được mở miệng nói: "Mang đồ ăn trở về cho anh."
Lực đạo đầu ngón tay sung huyết nháy mắt lỏng đi.
Anh cong cong mắt: "Không cần, chỉ cần đưa Vu Thanh trở về."
Ngay khi Ôn Tử Tân nói những lời này, tâm tình khẩn trương của Vu Thanh đều được thay thế bằng thẹn thùng, cô khẽ hừ một tiếng, ngạo kiều nói: "Không có gì khác, chỉ là cái này.
"
" Vậy thì đưa cái này cho tôi.
"
"...... !Không cho."
Ôn Tử Tân chớp chớp mắt, ủy khuất hỏi: " Tại sao? "
Vu Thanh đột nhiên có tâm trạng muốn trêu chọc anh, liền cười hì hì đúng lý hợp tình nói: "Bởi vì tôi có bạn trai."
Nghe vậy, Ôn Tử Tân cao hứng lắc lắc cái đuôi, vui rạo rực hộc ra hai chữ.
"Là tôi."
"......"
Vu Thanh trên đường về nhà cứ như vậy câu được câu không cùng trò chuyện thiên với Ôn Tử Tân, về đến nhà thì cúp máy.
Về đến nhà, Vu Thanh vừa vào cửa liền hô Ôn Tử Tân, người đàn ông đang ngồi trên sô pha nghe được động tĩnh lập tức đứng dậy đi về phía huyền quan.
Vu Thanh lúc này ngồi xổm trước cửa cởi giày, mới vừa đứng thẳng, đã bị người phía sau vây quanh.
Người đàn ông có mùi sữa tắm mà cô thường dùng.
Cảm giác ấm áp an toàn tức khắc che trời lấp đất.
Ngay sau đó, Vu Thanh dường như cảm thấy có chút không thoải mái, ở trong lòng ngực anh giãy giụa, muốn từ giữa tránh thoát ra, Ôn Tử Tân ngẩn người, mặt mày buông xuống, biểu tình có chút mất mát, nhưng anh không có phản ứng gì, chỉ là lực đạo trong tay dần dần thả lỏng.
Người phụ nữ trong lòng ngực xoay người, một lần nữa lại vùi vào trong lòng ngực Ôn Tử Tân, hai tay ôm eo rắn chắc, tham lam hít một hơi, rồi rơi vào hơi thở trên người anh phát ra.
Ôn Tử Tân ánh mắt bỗng nhiên trở nên thâm trầm, hàm dưới căng chặt, đôi tay một lần nữa ôm cô, không ngừng buộc chặt.
Cho đến cuối cùng, anh một cái dùng sức, ôm cô lên, ba bước hai bước đi tới sô pha, xoay người ngồi xuống, cả người Vu Thanh cũng tùy theo khóa ngồi trên người anh.
Vu Thanh choáng váng nhìn anh, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú đột nhiên phóng đại của anh, lập tức phản ứng lại, đỏ mặt muốn bò qua một bên ngồi xuống.
Ôn Tử Tân đặt một tay lên gáy cô, áp về phía anh, khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần, Vu Thanh có thể cảm nhận được hô hấp nóng bỏng của anh trong gang tấc, khiến cho hai má cô càng lúc càng đỏ bừng.
Hai người hai mắt đối diện, đôi mắt đen láy của anh giống như căn phòng tối đen đó trong đêm dài, đột nhiên không kịp phòng ngừa mà thắp một ngọn nến, hừng hực thiêu đốt, nhiệt liệt đến mức gần như thiêu đốt Vu Thanh, kéo cô vào biển lửa bên trong.
"Có thể hôn em chứ?"
Anh mở miệng gằn từng chữ một, cặp con ngươi đen nhánh tràn đầy khắc chế khát cầu, lại kiên nhẫn chờ đợi cô hồi đáp, một bước cũng không dám vượt qua.
========================
← Ch. 12 | Ch. 14 → |