Hỗn láo
← Ch.065 | Ch.067 → |
Tiệc sinh nhật lần trước có thể nói là sự sỉ nhục đối với người nhà họ Lộ, trước mặt bao nhiêu người như vậy mà họ lại bị một thằng ranh con lừa cho một vố. Mỗi lần nhắc đến chuyện này, Lộ Chiến Phong đều cảm thấy khó chịu, ông ta hừ một tiếng: "Một thằng nhãi xấc láo mà thôi, còn không biết xấu hổ mà muốn ngăn cản chuyện hôn nhân giữa Tiểu Tinh và nhà họ Đường, nó nghĩ mình là ai chứ."
Hoàng Ngọc Anh an ủi: "Tiểu Tinh, con gả đến nhà họ Đường thì sau này con sẽ nở mày nở mặt. Loại nghèo hèn như thằng nhóc đó chẳng có gì tốt lành, ngay cả đời sống vật chất cũng không thể đảm bảo, dù con thích nó thì có tác dụng gì? Con phải trưởng thành lên, phải suy nghĩ thiết thực cho cuộc sống của mình sau này, còn phải suy xét cho gia tộc nữa. Mẹ là người từng trải, biết con gái luôn hướng đến tình yêu mà mình mong muốn, nhưng hiện thực rất tàn nhẫn, con không có điều kiện vật chất nhất định sẽ không được vui vẻ, tin mẹ đi!"
Lộ Tinh gật đầu, không muốn giải thích gì. Có lẽ những người con gái khác sẽ nghĩ như vậy, nhưng mỗi lần nghĩ đến La Thuần anh dũng khí khái, coi trời bằng vung là cô ta cảm thấy dù có theo anh lưu lạc cùng trời cuối đất cũng vui vẻ. Cho dù hai người chưa xác định bất cứ quan hệ gì, chỉ ngồi bên nhau thôi cũng đủ hạnh phúc.
Cô ta không muốn nghe theo sự sắp đặt, càng không muốn sống cả đời cùng người mình không thích, cô ta chỉ muốn nắm giữ vận mệnh của chính mình.
Lộ Chiến Phong đột nhiên nói: "Sáng nay ông của con trò chuyện riêng với con, đã nói những gì rồi?"
"Cũng không có gì ạ." Lộ Tinh cười đáp: "Ông nói một bí mật cho con biết, một bí mật có thể làm cho con vui vẻ."
Xe chạy đến trước cửa khách sạn, chiếc thảm đỏ trải dài từ hông xe đến sảnh khách sạn, ở hai bên biển người đông nghịt, tranh nhau nhìn xem dáng vẻ của cô dâu đẹp nhất thủ đô. Hơn một trăm người bảo vệ mặc áo đen duy trì trật tự ở hiện trường. Lộ Tinh xuống xe rồi lại càng bị bao vây chặt hơn, cô nhanh chóng bước vào trong khách sạn dưới vô số pháo hoa vàng rơi vãi khắp nơi.
Khách khứa đã lấp đầy khách sạn, Lộ Tinh liên tục chào hỏi từng người có vai vế lớn, tiếp đó vào hậu trường dặm lại lớp trang điểm, sau đó bị người ta vội vàng đẩy lên sân khấu. Đường Hoán Long đã mặc lễ phục đợi sẵn ở đó, cười híp mắt nhìn Lộ Tinh. Có thể cưới được mỹ nữ đẹp nhất thủ đô, ai mà không mừng chứ!
Người dẫn chương trình nói một tràng đầy nhiệt tình, cuối cùng đặt câu hỏi: "Chú rể, anh có đồng ý lấy người con gái đẹp nhất thủ đô chúng ta làm vợ hay không?"
"Tôi đồng ý!" Đường Hoán Long tươi cười trả lời.
Người chủ trì buổi lễ lại tiếp tục cười hỏi: "Cô dâu, cô có đồng ý lấy người đàn ông đẹp trai nhất thủ đô chúng ta làm chồng hay không?"
Lộ Tinh im lặng, cô ta ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về phía cửa, dường như đang chờ điều gì đó.
Hiện trường rơi vào không khí gượng gạo, người bên dưới xôn xao bàn tán không ngừng. Người nhà họ Đường hiển nhiên có chút bất mãn, gia chủ Đường Văn Cử tỏ vẻ không vui nói: "Chiến Phong, nghe nói con gái anh ở bên ngoài có quen với thằng nhóc nào đó, còn nói muốn ngăn cản việc hôn nhân giữa hai nhà chúng ta, có thật vậy không?"
Lộ Chiến Phong hừ một tiếng: "Chẳng qua là trò đùa giữa mấy đứa trẻ với nhau mà thôi! Hai nhà chúng ta kết thông gia là chuyện chắc chắn như đinh đóng cột, hôm nay còn có hai nhà khác làm chứng, ai dám đến gây chuyện chứ?"
Nhưng tiếng bàn tán xung quanh vẫn vang lên bên tai không dứt. Chuyện tiệc sinh nhật của Lộ Tinh hôm ấy đã sớm truyền khắp thủ đô, có người nói: "Nghe nói cô dâu còn đang đợi người trong lòng đến cướp dâu, tôi thấy không cần chờ nữa đâu, cậu cả nhà họ Đường là người tốt thế kia mà!"
"Thật sự có chuyện đó sao? Đợi người cưỡi mây bảy màu đến cướp dâu à? Ha ha, không ngờ mỹ nữ đẹp nhất thủ đô chúng ta lại có một mặt ngây thơ như vậy, nhưng trong hôn lễ mà gây ra chuyện như thế thì cũng thật không hiểu chuyện!"
"Đúng là quá ngây thơ! Đàn ông chẳng được mấy người tốt, vậy mà cô ấy lại vì một câu nói mà đợi người đến cướp dâu, thế có ngốc không chứ!"
Lộ Chiến Phong đứng dậy quát lên: "Tiểu Tinh, con ngây ra đó làm gì! Còn không mau trao nhẫn!"
Lộ Tinh cũng có chút thất vọng, chậm rãi lấy chiếc nhẫn kim cương ra, chiếc nhẫn lóe lên ánh sáng giễu cợt dưới ánh đèn. Trong lòng cô khẽ run rẩy, thầm nghĩ lẽ nào mình tin lầm người rồi? Không đâu, nếu anh ta thật sự là người như vậy, mình cũng không cần phải đợi anh ta nữa!
Đường Hoán Long đắc ý đưa tay ra, đợi Lộ Tinh đeo nhẫn vào tay mình.
Lộ Tinh siết lấy chiếc nhẫn, run rẩy đưa đến gần ngón tay của Đường Hoán Long.
Người bên dưới cười nói: "Thế mới đúng chứ! Dứt bỏ những mộng tưởng không thực tế kia đi, người trong lòng cô sẽ không đến đâu. Bốn đại gia tộc chúng ta đều ở đây, hắn ta sớm bị dọa cho sợ vỡ mật rồi! E là bây giờ đang rúc trong nhà mình mà run rẩy ấy chứ!"
Người đó vừa dứt lời, cửa đại sảnh đột ngột rầm một tiếng bị người ta đạp vỡ thành từng mảnh, một bóng người khôi ngô chậm rãi tiến vào. Tiếp sau đó, ba người Lộ Đông Lâm cũng vào theo, trốn trong bóng tối mà run lập cập.
Mấy trăm người trong đại sảnh nhốn nháo quay đầu nhìn, mười mấy người bảo vệ lập tức tiến lên quát lớn: "Anh là ai, mau đi ra ngoài!"
La Thuần thuận tiện vung quyền, ra tay cứ như đập ruồi, cả mười mấy người đều hộc máu bay ngược ra ngoài, đụng hỏng bảy, tám cái bàn.
Anh đứng từ xa nhìn Đường Hoán Long nói: "Tôi đã khuyên anh hủy bỏ hôn ước với Lộ Tinh từ sớm, xem ra anh không hề để tâm đến nhỉ?"
Trong lòng Lộ Tinh chấn động, cô ta vui mừng phát khóc, chiếc nhẫn trong tay không biết đã rơi đi đâu mất rồi. Cô ta đưa tay xé rách bộ áo cưới trêи người, lộ ra bộ đồ thường ngày màu đen ở bên trong. Người bên dưới nhìn đến há hốc miệng, cô dâu này đã quyết tâm không làm cái đám cưới này từ trước rồi!
Sắc mặt Đường Hoán Long xanh mét, phẫn nộ quát lên: "Đừng có ngông cuồng với tao! Mày hãy nhìn cho rõ đây là nơi nào!"
"Nghe nói anh thích hái hoa ngắt cỏ ở bên ngoài, còn chà đạp không ít con gái nhà lành, có một số thứ, anh không xứng có nó đâu!" La Thuần vung tay phóng ra một thanh phi đao, ánh bạc lóe lên, phần dưới háng của Đường Hoán Long máu chảy đầm đìa. Anh ta hét thảm một tiếng, ôm lấy thân dưới, lăn lộn trêи mặt đất.
La Thuần bỗng nói: "Hôm nay, tôi sẽ nói rõ ngay tại đây, Lộ Tinh muốn gả cho ai, đó là tự do của cô ấy, ai muốn cưới cô ấy thì cắt của quý của mình trước rồi hãy nói!"
"Hỗn láo!"
"To gan!"
Hai vị Tông Sư Thiên Cảnh của nhà họ Đường bay ào tới, trong nháy mắt, họ đã đến trước mặt La Thuần. Hai nắm đấm của La Thuần đồng thời đánh ra, hai người nọ hộc máu, bay ngược trở về với tốc độ còn nhanh hơn, nằm trêи mặt đất bất tỉnh.
Những người hiểu biết về võ công trong đại sảnh đều hít sâu một hơi, kinh ngạc nói: "Hai người này đều là Tông Sư Thiên Cảnh của nhà họ Đường, sao họ lại không chịu nổi một đòn trước mặt của người này thế? Rốt cuộc anh ta là ai?!"
Thiên Lãng nấp trong bóng tối nói với giọng run run: "Anh ta chính là Lôi Thần La Thuần ở Hà Đông!"
"Lôi Thần La Thuần?"
"Lôi Thần La Thuần!"
Bốn từ này nhanh chóng lan khắp đại sảnh, Lộ Chiến Phong hừ giọng: "Lôi Thần chó má gì, mau gọi điện thoại cho anh hai ngay đi! Tôi không tin cậu ta dám đối nghịch với cả quốc gia!"
Dù gì nơi đây cũng là chỗ công cộng, công khai đánh chết người cũng sẽ tạo thành ảnh hưởng dư luận rất lớn.
Không bao lâu sau, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân rầm rập. Một đội binh lính xông vào trong, quan quân dẫn đầu nói: "Tôi nghi ngờ ở đây có phần tử phạm pháp cực kì nguy hiểm, tất cả ngồi yên tại chỗ đừng động đậy."
Rất nhiều người trong sảnh thở phào nhẹ nhõm: "Nhà họ Lộ đúng là nhà họ Lộ! Chỉ gọi một cú điện thoại đã giải quyết được vấn đề."
Những người khác cùng gật đầu tán thành, dù là ai cũng không dám ra tay trước mặt quân nhân.
Lộ Chiến Phong gật đầu với trưởng quan, chỉ vào La Thuần. Quan quân kia lập tức đi đến trước mặt La Thuần nói: "Chúng tôi nghi ngờ anh mang theo vũ khí nguy hiểm có tính sát thương, mời anh đi theo chúng tôi một chuyến."
← Ch. 065 | Ch. 067 → |