Có chút bản lĩnh
← Ch.037 | Ch.039 → |
Bước chân Đường Hoán Long lập tức dừng lại, sau đó liền tiến lên chào đón, cười đáp:
"Chú Lộ, cô Hoàng, mọi người đến rồi."
"Hoán Long cũng đến rồi!"
Hai vợ chồng mặt mày rạng rỡ, không ngừng cười nói với Đường Hoán Long, khách mời đều nhường đường cho bọn họ bước qua.
La Thuần nghe được người bên cạnh thấp giọng thì thầm với nhau: "Không ngờ hôm nay lại có thể gặp được Lộ Chiến Phong, ông ta bây giờ đang là nhân vật cầm quyền của Lộ gia, những đại lão của thủ đô chúng ta thấy ông ấy đều phải cung kính, thật là bá đạo."
"Bên cạnh là vợ của ông ấy, hình như tên là Hoàng Ngọc Anh, không có danh tiếng gì, nhưng từ khi gả cho Lộ Chiến Phong, nhà họ Hoàng thật sự là một bước lên trời!"
"Nhà họ Lộ bây giờ lại gần gũi với nhà họ Đường, sau này còn ai có thể chọc đến đây?"
Vợ chồng Lộ Thị cùng Đường Hoán Long vừa nói vừa cười đi tới, Lộ Chiến Phong nhìn thấy đống bừa bộn dưới đất, sắc mặt thoáng thay đổi: "Tôi nghe nói ở đây có người đang gây sự, là ai?"
Đường Hoán Long ngày lập tức nhìn về hướng La Thuần nói: "Là một tên man rợ nhàn hạ, có thể múa may đôi ba chiêu công phu liền đánh vệ sĩ của cháu chạy mất rồi, chú Lộ không cần chấp nhặt với hắn."
"Đôi ba chiêu?" Lộ Chiến Phong bực bội nói: "Đôi ba chiêu lại dám giở thói ngang ngược tại yến hội của Lộ gia ta? Lão Hằng, ông đi tìm xem, xem hắn rốt cuộc có bản lĩnh thế nào? Lộ gia chúng ta không phải quả hồng mềm mặc người ta tùy ý bóp."
Người đàn ông trung niên vẫn luôn theo sau cặp vợ chồng lặng lẽ đứng dậy, ông ta thần bí nhưng không biết so với tên xấu xí vừa rồi mạnh hơn không biết bao nhiêu lần, so với hai người ngày đó đánh La Thuần bị thương cũng không yếu hơn là bao.
Nhưng La Thuần sớm khác xưa, mức độ tu hành của anh chỉ có thể dùng "một ngày ngàn dặm" dặm bốn chữ này để hình dung, kể từ khi tiến vào cảnh giới Khí Luân, anh đã có tự tin cùng hai người kia phân cao thấp một phen.
Lão Hằng trước mắt mặc dù lợi hại, nhưng thực sự muốn liều mạng, La Thuần nắm chắc trong vòng mười chiêu sẽ giết được ông ta.
Lộ Tinh vội vàng đứng bên cạnh La Thuần, gấp rút nói: "Bố, đây là bạn của con, mọi người muốn làm gì?"
Ánh mắt Lộ Chiến Phong không rời khỏi người La Thuần, La Thuần đứng đó phảng phất giống như một hòn đá ngang bướng, dù cho gió thổi mưa bay, tự mình vẫn sừng sững bất động.
Qua một hồi lâu, Lộ Chiến Phong gật đầu lên tiếng: "Nếu cậu đã là bạn của con gái tôi, hôm nay liền tha cho cậu, nhanh chóng rời đi, nhà họ Lộ chúng tôi không hoan nghênh cậu."
Lộ Tinh đáp: "Đây là bạn của con, ai có thể đến dự tiệc đều là do con quyết định."
Hoàng Ngọc Anh khuyên nhủ: "Tiểu Tinh, nghe lời nào, con xem con đều kết bạn với loại người gì rồi, ăn mặc giản dị như vậy, vừa nhìn liền biết là một người không có gia giáo, còn tùy ý đánh người, nhanh chóng để cậu ta rời đi, đừng làm bị thương những người khác,
Hoán Long vẫn còn đang ở đây."
Bà ta dùng ánh mắt, ý là phải chăm sóc tốt cho thể diện của vị hôn phu
Lộ Tinh vẫn cố chấp kéo La Thuần đến trước mặt nói: "Con không, cùng lắm thì buổi sinh nhật hôm nay không cần nữa."
Hoàng Ngọc Anh dậm chân nói: "Đứa trẻ này, sao lại biến thành không nghe lời như vậy!"
Vẻ mặt Lộ Chiến Phong càng thêm âm trầm, thấp giọng nói: "Đừng quên con là người của nhà họ Lộ chúng ta, đã đính hôn rồi, suốt ngày ở cùng với người đàn ông khác làm gì? Con không cần mặt mũi, nhưng bố cần! Con còn tiếp tục gây chuyện nữa, bố sẽ làm cho con vĩnh viễn cũng không gặp được cậu ta nữa."
Vẻ mặt Lộ Tinh trắng bệch, cắn chặt môi, nước mắt long lanh trong mắt, rõ ràng muốn chống đối đến cùng.
La Thuần không muốn cô ấy khó xử nhẹ nhàng vỗ nhẹ vai, bước hai bước về phía trước nói:
"Nếu hai người thật sự suy nghĩ cho Lộ Tinh, thì sẽ không lấy danh nghĩa vì tốt cho cô ấy để thỏa mãn ham muốn cá nhân của mình, vui vẻ của mình được xây dựng trên đau khổ của con gái, các người cũng thật là bố mẹ tốt."
Lộ Chiến Phong cười ha ha, nhưng trên mặt không có một ý cười nào, âm thanh lạnh lùng nói: "Lộ Chiến Phong tôi làm việc như thế nào cũng không đến lượt cậu dạy!"
Hoàng Nguyệt Anh càng là bị chọc vào nỗi đau, tức giận mắng: "Đúng là ngu xuẩn, bản thân cũng chỉ là một đứa trẻ ranh còn dạy người khác làm phải bố mẹ như thế nào, thật là buồn cười! Tôi khuyên cậu tốt nhất đừng có hi vọng gì với Tiểu Tinh nhà chúng tôi, nó không phải là người mà cậu có thể với tới."
La Thuần cười hờ hững, cũng không giải thích gì, nhìn Đường Hoán Long nói: "Tôi khuyên anh tốt nhất nên hủy bỏ hôn ước với nhà họ Lộ đi, không thì anh sẽ phải hối hận!"
Trong đại sảnh truyền tới không ít tiếng cười chế nhạo, đều cảm thấy La Thuần là một người điên, đến Đường Hoán Long cũng không nhịn được mà bật cười, lắc đầu nói: "Anh ở trước mặt chúng tôi chẳng qua chỉ giống một con kiến, có tư cách gì chỉ chỉ trỏ trỏ? Đừng tưởng rằng mình có chút bản lĩnh thì đã là thiên hạ vô địch, thế giới này rất lớn, anh cũng chỉ bé nhỏ không đáng kể mà thôi!"
"Đúng vậy! Thế giới này rất lớn!" La Thuần cảm thán một câu, đi về hướng cửa ra ngoài.
Hoàng Ngọc Anh vội vàng kéo con gái lại nói: "Con nhìn lại mình xem suốt ngày kết bạn với những người gì, về sau đừng qua lại với loại người này nữa, làm mất mặt nhà họ Lộ chúng ta, con biết chưa?"
Lão Hằng đột nhiên nói: "Cậu quên đồ này!" Lấy món quà trên bàn ném về phía La Thuần.
Đây là món quà nhỏ phát cho mỗi vị khách đến tham dự, sau khi bị lão Hằng ném mạnh về phía La Thuần, tốc độ cực nhanh, kêu lên trên không trung, hiển nhiên muốn ném La Thuần đến thảm bại.
La Thuần tiện tay với lấy con dao ăn trên bàn, nhìn cũng không nhìn, vung tay ném đi, dao ăn liền làm cho hộp quà nhỏ vỡ vụn, không thừa chút nào, bay sượt qua đầu lão Hằng, xẹt một tiếng cắm sập vào tường.
Lão Hằng sờ sờ đầu, mấy chục cộng tóc từ từ rơi xuống, không ngừng được mà toát một thân mồ hôi lạnh, tự nghĩ nếu con dao đó vừa nãy cắm trúng cổ họng, các mạng già này chắc gì đã còn?
Ánh mắt ông ta nhìn La Thuần thêm vài phần ngạc nhiên, rất khen ngợi nói: "Cậu rất mạnh, nhưng so với đại gia tộc hùng mạnh thâm hậu, thì vẫn không đáng kể gì, nhanh chóng rời đi, đừng chuốc vạ vào thân nữa!"
La Thuần chê cười một tiếng, quay người rời đi.
Anh không biết con người trên trái đất này mạnh cỡ nào, nhưng dường như còn kém rất nhiều so với Hải Lão Thanh, anh có tự tin trong thời gian ngắn có thể đạt được thực lực như
Hải Lão Thanh, đến lúc ấy chỉ cần không ăn vỏ đạn, thiên hạ đệ nhất, còn phải sợ Lộ Gia sao?
Buổi tối anh không muốn đi làm phiền Lão Đàm nữa, nên thuê một phòng ở khách sạn đối diện, bắt đầu nghiên cứu hồ lô của mình.
Trong đầu anh tái hiện lại cảnh Hải Lão Thanh giẫm lên hồ lô bay lượn hôm đó, trong lòng nghĩ nếu bản thân cũng bay được như vậy, vậy thì chẳng phải đến máy bay cũng không cần ngồi nữa sao.
Từ bé La Thuần đã có một giấc mơ được bay lên bầu trời, anh thường xuyên tưởng tượng mình có thể bay, có thể nhìn trái đất và những ngọn núi, muốn đi đâu cũng được, cuối cùng cũng có cơ hội thực hiện rồi.
Anh dựa theo cách mà Hải Lão Thanh khởi động hồ lô, chỉ thấy ngay tức khắc hồ lô biến to hơn gấp nhiều lần, nhưng cực kì hao tổn chân khí..
Vả lại hồ lô dường như có ý thức của riêng mình, không chịu sự điều khiển của anh, toàn là gây rắc rối lộn xộn, một lát lại nhả ra thứ này thứ kia, một lát lại hút ti vi vào.
Lộn xộn cả nửa ngày, cả căn phòng trở lên cực kì hỗn loạn, La Thuần chân khí tổn hao, chỉ có thể thu lại trước, chuẩn bị đi lên sân thượng khách sạn tu luyện.
Lúc này cửa phòng bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa, La Thuần mở cửa ra thì thấy Lộ Tinh cười hì hì đứng trước cửa, trên người vẫn mặc bộ lễ màu đỏ nhạt nhưng khắp người đều là mùi rượu, cô say lắm rồi.
La Thuần ngạc nhiên hỏi: "Cô làm sao tìm được đến đây?"
"Ha ha, em nhìn thấy anh đi vào khách sạn qua cửa sổ, đến hỏi lễ tân một chút không phải liền biết sao."
Cô ấy bước vào, dẵm lên váy suýt chút bị ngã, La Thuần vội vã đỡ cô ấy lên, kết quả quá dùng sức, dẵm lên váy làm váy bị tụt xuống.
← Ch. 037 | Ch. 039 → |