Ngay cả mày cũng đánh
← Ch.155 | Ch.157 → |
Ông chú?
La Thuần lắc đầu, Lý Tử Thân bị dọa đến nỗi đổ mồ hôi đầy đầu, nói với đám thanh niên này: "Tao khuyên bọn mày một câu cuối cùng, hôm này tao có khách quý, bất luận có chuyện gì thì để hôm khác tính sau."
"Khách quý? Là hắn?" Người đẹp kia chỉ vào La Thuần, ôm bụng cười và nói: "Thật là buồn cười chết mất, hội võ thuật Tinh Hà các anh còn tự xưng là thế lực võ đạo lớn nhất Hoa Hạ, vậy mà một tên nhà quê như thế này cũng có thể trở thành khách quý, thật là không đủ đẳng cấp."
"Láo xược!"
Lộ Tinh phẫn nộ hét một tiếng, đột nhiên cơ thể cô ta khẽ lay một cái đã xuất hiện ở trước mặt người đẹp kia, vung một cái tát.
Cái tát này của cô ta chỉ dùng có một nửa phần sức mạnh, nhưng đã khiến một bên mặt của người đẹp kia sưng húp lên, ngay cả khóe miệng cũng bị chảy máu.
"Hiểu Lệ!" Tên thanh niên xăm trổ kêu to một tiếng, lên trước đỡ người đẹp đó dậy, giận dữ hét lên: "Bọn mày dám đánh bạn gái của tao!"
"Ngay cả mày cũng đánh!"
Lộ Tinh túm chặt lấy tóc của đối phương, đập mạnh xuống đất, rồi lại nhấc chân lên, giẫm đạp liên tục vào phần dưới của đối phương
Tất cả cánh đàn ông ở đấy nhìn thấy thì đũng quần ớn lạnh, vô thức lùi hết lại phía sau.
Người đẹp có tên là Hiểu Lệ ôm lấy mặt, có vẻ thù hằn nói: "Anh Long, bọn chúng dám đánh em, anh gọi người tới đi, hôm nay phải san bằng chỗ này thì em mới can tâm!"
"Bọn mày cứ đợi đó cho tao, bây giờ tao sẽ gọi người đến! Lý Tử Thân mày xong đời rồi!" Tên thanh niên này rút điện thoại ra bắt đầu gọi người đến.
Lý Tử Thân lạnh lùng cười và nói: "Thế thì tốt nhất là mày gọi nhiều người một chút."
Sự việc hỗn loạn đến bước này, đám người này xung đột với hội trưởng của hội võ thuật Tinh Hà, chửi rủa hội võ thuật Tinh Hà, đã không còn là ân oán cá nhân nữa rồi. La Thuần cũng đã ra tay, dĩ nhiên anh ta không thể kinh sợ.
Lộ tinh quay về lại chỗ ngồi và cùng ăn với La Thuần, vừa ăn vừa hỏi: "Mấy tên này có lai lịch gì vậy? Tại sao dám hống hách thế chứ?"
Lý Tử Thân cung kính đáp: "Tên thanh niên xăm trổ dẫn dầu kia là Trịnh Long, nhà hắn ta có xí nghiệp nổi tiếng từ thời Cát Liêu, gia đình có chút thế lực, người con gái bên cạnh là bạn gái hắn ta, tên Trương Hiểu Lệ, hình như cũng là con gái của một phú thương trong vùng này, đám người phía sau đều là đàn em của hắn ta, bọn chúng không có gia thế gì quá lớn."
"Ừ......" Lộ Tinh đã hiểu ra, lạnh lùng nhìn người con gái tên Trương Hiểu Lệ kia một cái và nói: "Xem ra cô ta muốn mượn dao giết người, nhưng tiếc là chọc nhầm người rồi, thông minh lại bị thông minh hại."
Sắc mặt Trương Hiểu Lệ thay đổi rõ rệt, nhưng nhìn thấy Trịnh Long không phát hiện thì cũng không lên tiếng, cô ta cúi đầu xuống không biết là đang nghĩ gì.
Không lâu sau, tiếng bước chân 'rầm rầm' từ bên ngoài truyền đến, một người trung niên ăn mặc chỉnh tề bước vào, thấy Trịnh Long ngã nhào dưới đất, vội vàng lên trước đỡ hắn ta dậy và nói: "Long thiếu gia, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao lại gây sự với lão Lý thế?"
Trịnh Long giọng căm hận nói: "Cái tên Lý Tử Thân chó má cho người trêu ghẹo Hiểu Lệ, tôi đương nhiên phải đến nói lý lẽ rồi."
Người trung niên kia vỗ trán, cười với Lý Tử Thân và nói: "Xin lỗi nhé lão Lý, trẻ con không hiểu chuyện, xúc phạm đến cậu rồi, tôi đưa nó về dạy dỗ cẩn thận, những đồ đạc ở đây bị đập hỏng thì tôi sẽ cho người đến đền bù, xin phép cáo lui trước nhé."
"Đợi đã!"
Lý Tử Thân lạnh lùng nói: "Cậu thiếu gia này của nhà ông lúc nãy đã xúc phạm đến hội trưởng của chúng tôi, chửi rủa hội võ thuật Tinh Hà, chuyện này vẫn chưa xong được."
"Hội trưởng? Hội trưởng gì?" Sắc mặt người trung niên nghi hoặc, nhìn La Thuần một cái, trong nháy mắt đã hiểu ra, trêи gương mặt lập tức nở nụ cười: "Hóa ra là hội trưởng La của hội võ thuật Tinh Hà đích thân đến thăm, thất kính thất kính, nếu như Trịnh tiên sinh nhà tôi biết cậu đến thì nhất định sẽ mời cậu đến nhà uống vài chén."
La Thuần không hề để ý đến ông ta, vẫn ngồi uống trà.
Vẻ mặt người trung niên ngượng ngùng, cười ha ha và nói: "Xem ra hội trưởng La là người có tính nóng nảy nhỉ, được rồi, tôi xin thay mặt Trịnh tiên sinh nhà tôi xin lỗi cậu, thanh niên hay nóng nảy, mong cậu đừng để ý, được rồi chứ?"
Dứt lời, ông ta quay người lại xua tay với Trịnh Long và nói: "Đi đi đi, cả ngày chỉ biết gây chuyện!"
Mấy người bọn họ còn chưa đi được mấy bước, vệ sĩ của Lý Tử Thân ở hai bên liền đưa tay ra chặn bọn họ lại.
Người trung niên này quay đầu lại nói: "Lý Tử Thân, tôi đã xin lỗi rồi, đừng có được nước làm càn chứ, nhớ cho rõ đây là địa bàn của ai, hội võ thuật Tinh Hà các người là xí nghiệp ở ngoài đến, lẽ nào muốn đối đầu với Trịnh tiên sinh nhà chúng tôi hay sao?"
Lý Tử Thân chế nhạo nói: "Trịnh Ngọc Văn là cái thá gì, vừa nãy Trịnh Long chửi rủa La tiên sinh của chúng tôi, hắn ta bắt buộc phải đến xin lỗi, nếu không nhà họ Trịnh các ông không cần làm ăn ở Cát Liêu nữa đâu."
"Ai chà, khẩu khí lớn quá đấy, mày tưởng hội võ thuật Tinh Hà là cái thá gì chứ!" Trong lòng Trịnh Long căm hận, hắn ta lớn tiếng chửi bới, người trung niên này muốn ngăn cản nhưng đã không kịp nữa.
Lộ Tinh lại ra tay lần nữa, trực tiếp bước lên trước giáng hai cái tát đánh nát xương gò má của Trịnh Long, cô ta thản nhiên nói: "Tao khuyên mày tốt nhất là đừng nói năng bừa bữa nữa, hội võ thuật Tinh Hà không phải là nơi mà mày có thể tùy tiện xỉ nhục, quỳ xuống, xin lỗi."
Miệng Trịnh Long chảy máu, hắn ta trừng to hai mắt, đã không nói ra lời được nữa.
Người trung niên kia giận dữ nói: "Cô dám đánh bị thương Trịnh thiếu gia nhà chúng tôi, đợi đó, bây giờ tôi sẽ thông báo cho luật sư, tôi phải khởi tố các người! Hừ, nhân viên chấp hành cấp cao nhất của hội võ thuật Tinh Hà các người đều bị bắt hết rồi, tổng thống Mỹ cũng muốn đối phó với các người, các người không hống hách được bao lâu nữa đâu."
Lộ Tinh cười và nói: "Thế thì cũng phải loại bỏ nhà họ Trịnh các ông đã rồi nói!" Cô ta ngoái đầu lại nhìn Lý Tử Thân nói: "Thông báo bên thương nghiệp, toàn lực đánh úp xí nghiệp của nhà họ Trịnh, tôi muốn khiến bọn họ khuynh gia bại sản."
Sắc mặt người trung niên kia thay đổi, ông ta nói: "Các người điên rồi, làm như thế này thì nguyên khí của các người sẽ bị tổn thương lớn, nhất định sẽ bị xí nghiệp của Châu Mỹ thôn tính!"
"Ông yên tâm, nhân viên chấp hành cấp cao nhất của chúng tôi chắc chắn sẽ bình yên vô sự, phía chính phủ Mỹ cũng không nhảy nhót được bao lâu nữa đâu."
Lộ Tinh xua tay nói: "Đuổi bọn chúng ra ngoài, ngoài ra, người con gái tên Trương Hiểu Lệ này, nhà họ Trương các cô cũng không cần xuất hiện ở Cát Liêu nữa đâu."
Trương Hiểu Lệ hừ nói: "Nhà họ Trương chúng tôi đi đâu thì các người cũng không quản được, chúng ta chờ rồi xem!"
Lý Tử Thân trực tiếp phái người đánh đuổi đám người này ra ngoài, muốn luận về vũlực thì hội võ thuật Tinh Hà bây giờ vẫn chưa từng sợ một ai.
Sau khi đuổi đám người này đi, Lý Tử Thân vội vàng cúi người nói: "Quấy nhiễu hội trưởng La rồi, thật là đáng chết."
"Không quan trọng." La Thuần xua tay và nói: "Ăn no rồi, tôi đi nghỉ ngơi trước đây, cậu chuẩn bị sẵn xe đi, ngày mai chúng ta phải xuất phát."
"Không thành vấn đề, tôi đưa anh về phòng."
Lý Tử Thân đưa hai người về phòng, lúc này mới lau mồ hôi trêи trán, vội vã rời đi.
Sau khi vào đến phòng, La Thuần bật tivi lên xem, muốn tìm hiều tình hình trước mắt của Đường Nhã Hân một chút, dù sao thì hội võ thuật Tinh Hà cũng cần nguồn kinh tế lớn để chống đỡ, Đường Nhã Hân có tố chất kinh doanh thiên bẩm, cũng là trụ cột của xí nghiệp Tinh Hà, nếu cô ta xảy ra chuyện gì, e là con đường tiền tài cũng sẽ đứt mất.
Tin thời sự cho biết trước mắt Đường Nhã Hân vẫn đang bị bắt giam, không có tin tức gì mới nhất. Tin tức Lý Thanh Lôi gửi đến nói rằng đã đến chính phủ của Canada, chuẩn bị trong hai ngày này sẽ ra tay.
Đặt điện thoại xuống, anh dựa vào ghế sofa, nhắm mắt lại thư giãn, bây giờ những chuyện vụn vặt này anh đều không muốn bận tâm nhiều nữa, chỉ muốn chuyên tâm tu luyện, ứng phó với nguy cơ sắp tới.
Không lâu sau, Lộ Tinh từ phòng tắm bước ra, La Thuần nhìn thấy thì trong lòng khẽ rung động, mặc dù trêи người cô ta đã quấn một cái khăn tắm, nhưng vẫn có thể nhìn thấy cái yếm màu trắng mà cô ta từng mặc ở bên trong.
← Ch. 155 | Ch. 157 → |