Vay nóng Tima

Truyện:Long Vệ Siêu Đẳng - Chương 073

Long Vệ Siêu Đẳng
Trọn bộ 173 chương
Chương 073
Năm mươi tỉ
0.00
(0 votes)


Chương (1-173)

Siêu sale Shopee


Lý Hương Châu trốn trong góc phòng trợn mắt há hốc mồm từ lâu, trong lòng sợ muốn chết. Cô ấy không ngờ La Thuần lại dám giết người một cách quang minh chính đại như thế, hơn nữa anh còn giết rất nhiều nhân vật nòng cốt của nhà họ Đường.

Bốn đại gia tộc gây dựng gia nghiệp bằng võ thuật, võ giả mất mạng chẳng khác nào cọp bị nhổ mất răng.

"Nhà họ Đường còn ai khá hơn không?"

La Thuần liếc nhìn những người hoảng hốt lo sợ trong phòng, sau đó chú ý tới một cô gái trẻ đang khóc nức nở.

"Đường Mộng Quân!"

Đường Mộng Quân bị gọi tên thì run rẩy, sợ hãi nhìn La Thuần.

La Thuần hờ hững nói: "Trước tiên, nhà họ Đường suýt nữa hại chết tôi, giờ lại làm nhục bạn tôi trước mặt bao người. Nhà các cô phải bồi thường cho tôi, nếu nhà họ Đường đã tự xưng là giàu có quyền lực thì hãy bồi thường cho tôi năm mươi tỉ, tôi cho nhà cô nửa tiếng."

"Năm mươi tỉ!"

Ai nấy đều kinh ngạc, năm mươi tỉ không phải con số nhỏ, dù không ảnh hưởng đến gốc rễ, nhưng cũng đủ để bọn họ phải tổn thất lớn.

La Thuần nhướng mày: "Khó quá à? Có muốn tôi tăng gấp đôi không?"

Đường Mộng Quân tức đến mức thở hổn hển, luống cuống nói: "Anh giết nhiều người của chúng tôi như vậy vẫn chưa đủ sao?"

"Cô bàn điều kiện với tôi ư?" Trêи tay La Thuần xuất hiện một cây phi đao sáng loáng, ánh điện lượn lờ, đang áp súc chờ bạo phát.

Sắc mặt Đường Mộng Quân tái nhợt, cảm thấy tuyệt vọng, cô ta không ngờ tên nhà quê lúc đầu mình coi thường lại có thể giẫm đạp nhà họ Đường đến mức này. Trong lòng cô ta khó tránh khỏi xót xa, cô ta đáp: "Chúng tôi chuẩn bị ngay."

Cô ta bàn bạc với những người còn lại vài phút rồi lập tức gọi điện xoay tiền. Không lâu sau điện thoại của La Thuần liên tục vang lên tiếng thông báo được chuyển khoản, sau nửa tiếng tài khoản đã nhận được đủ năm mươi tỉ.

"Rất tốt." La Thuần đứng dậy nói: "Ân oán của tôi và nhà họ Đường các cô đến đây là hết, ai muốn báo thù cứ tới, nhưng khuyên các người tốt nhất là giết chết tôi, nếu không tôi sẽ giết hết già trẻ lớn bé nhà họ Đường, ngay cả gà chó tôi cũng không tha đâu!"

Một luồng sát khí đầy lạnh lẽo tản ra, tất cả những người có mặt đều sợ hãi đến mức lạnh run. Chẳng ai còn dám có suy nghĩ báo thù, chỉ mong tên sát thần này mau chóng rời đi.

"Chúng ta đi!"

La Thuần nhặt phi đao màu đen của mình lên, sau đó dẫn Lộ Tinh và Lý Hương Châu đi khỏi. Sau khi rời biệt thự của nhà họ Đường, bầu không khí căng thẳng lập tức giảm bớt không ít, Lý Hương Châu run rẩy nói: "Anh... Anh cứ đi như thế, không sợ bọn họ báo cảnh sát à?"

"Báo cảnh sát?" La Thuần cười khinh bỉ: "Trước khi cảnh sát bắt tôi, tôi sẽ giết sạch nhà họ Đường, cô nói xem bọn họ có dám báo cảnh sát không?"

Những lời này cũng có ý cảnh cáo Lý Hương Châu, Lý Hương Châu chưa bao giờ tiếp xúc với võ giả, cô ấy có cảm giác thế giới quan của mình sụp đổ. Lý Hương Châu không dám dừng lại lâu mà vội vàng tạm biệt hai người rồi lái xe đi.

Lộ Tinh đi theo La Thuần trêи con đường rợp bóng cây, hai bên đường đều có hương hoa, tiếng chim hót, quả thực khác một trời một vực với cảnh tượng địa ngục khi nãy. Cô ta thở dài nói: "Vận mệnh khó đoán, sức mạnh của con người thực sự quá nhỏ bé."

La Thuần khẽ mỉm cười đáp: "Cô cảm thấy sức mạnh của tôi có nhỏ bé không?"

Đôi mắt xinh đẹp của Lộ Tinh bừng sáng, cô ta dừng bước rồi hỏi: "Anh có thể dạy em không? Dạy em được mạnh mẽ như anh ấy."

"Đương nhiên là được." La Thuần vui vẻ nói: "Tôi có ba đệ tử, nếu cô bằng lòng thì có thể bái tôi làm sư phụ, ha ha."

Anh vốn chỉ nói đùa, nghĩ rằng Lộ Tinh sẽ không chịu làm đồ đệ của người khác, nhưng không ngờ Lộ Tinh lại dứt khoát đồng ý, cô ta giơ ngón út trắng nõn ra: "Chúng ta ngoéo tay đi!"

La Thuần bật cười: "Làm đồ đệ của tôi sẽ có yêu cầu rất nghiêm khắc, không chỉ phải tuân thủ phép tắc của sư môn mà còn gặp rất nhiều nguy hiểm, phải tự chịu trách nhiệm về sự sống chết của mình. Cô có thể chấp nhận không?"

Lộ Tinh nghiêm mặt đáp: "Em có thể chấp nhận tất cả điều kiện anh đưa ra."

Nụ cười trêи mặt La Thuần dần dần biến mất, anh có thể cảm nhận được cảm xúc của Lộ Tinh từ trong mắt cô ta, đó là sự tin tưởng tuyệt đối. Anh bỗng do dự, lắc đầu nói: "Tôi sẽ làm cô bị liên lụy."

"Vậy còn Diệp Băng Dung thì sao, anh cảm thấy mình sẽ làm liên lụy đến cô ấy ư?" Lộ Tinh mím chặt môi, đỏ mắt nói: "Em còn chẳng có tư cách để bị anh làm liên lụy, đúng không?"

La Thuần khó xử, anh nhất định sẽ bảo vệ Lộ Tinh như người thân, nhưng anh lo nếu nhận cô ấy làm đồ đệ thì Diệp Băng Dung sẽ nghĩ ngợi nhiều.

Dường như hiểu được nỗi khó xử của anh, Lộ Tinh giơ tay thề: "Lộ Tinh em thề với trời, sẽ hết lòng tuân thủ quy tắc của một người đồ đệ, tuyệt đối không thay lòng đổi dạ."

"Cô..." La Thuần xúc động, không nói nên lời, hồi lâu sau mới lên tiếng: "Được, tôi sẽ nhận cô làm đồ đệ."

"Sư phụ!" Lộ Tinh cười hì hì gọi, nhưng lại không thể che giấu sự đau đớn, thất vọng trong mắt.

"Ừ." La Thuần cười gượng, xoay người đi về phía trước, trong lòng cảm thấy phức tạp. Ngay cả bản thân anh cũng không rõ cảm xúc hiện tại của mình là gì.

Điện thoại bỗng vang lên, Lý Thanh Lôi gọi tới. Sau khi nhận điện thoại, anh nghe thấy giọng nói mừng rỡ của anh ta: "Sư phụ, cuối cùng cũng gọi điện được cho anh, anh không sao là tốt, sư nương có ở cùng anh không?"

"Không." Trong lòng La Thuần có dự cảm chẳng lành, anh hỏi: "Họ cũng tới thủ đô rồi ư?"

Lý Thanh Lôi trả lời: "Mấy ngày trước có người báo tin sư phụ bị thương, sư nương lo lắng cho anh nên dẫn theo tất cả người nhà đến thủ đô, nhưng từ tối qua điện thoại của họ luôn tắt máy, tôi đã bao trọn một chiếc trực thăng, giờ tôi và những người có năng lực ở võ quán sẽ đến thủ đô."

La Thuần suy nghĩ một lúc rồi nói: "Đến thẳng nhà họ Diệp đi."

Sau khi cúp điện thoại, La Thuần bắt taxi đến nhà họ Diệp cùng Lộ Tinh.

Kẻ thù duy nhất ở thủ đô của Diệp Băng Dung chính là nhà họ Diệp, ngoài bọn họ, không ai dám động vào người nhà của anh, chỉ riêng "Dạ Sát" là có khả năng động vào họ. Nhưng nếu bọn họ muốn ra tay thì chắc chắn sẽ chọn Tề Châu, còn thủ đô dưới chân thiên tử, sẽ nguy hiểm hơn rất nhiều.

Trêи xe, La Thuần vẫn không yên tâm. Anh gọi điện cho lão Đàm, nhờ ông ấy hỗ trợ điều tra.

Chưa tới 10 phút, lão Đàm đã gửi một bức ảnh tới. Đó là ảnh chụp từ camera giám sát, người nhà Diệp Thái đang bị mười mấy kẻ mặc đồ đen nhét vào một chiếc xe Land Rover.

Ngay sau đó lão Đàm lại nhắn tin: "Đây là xe của nhà họ Diệp, hành động kín đáo một chút, chuyện nhà họ Đường cậu xử lý không tệ."

La Thuần cất điện thoại, đôi mắt lạnh đi, nếu nhà họ Diệp dám động vào Diệp Băng Dung, kết cục của bọn họ sẽ thảm hơn nhà họ Đường.

Lộ Tinh im lặng ngồi ở bên cạnh, như thật sự muốn làm một đồ đệ ngoan ngoãn nghe lời.

Hơn mười phút sau, taxi lăn bánh tới cửa biệt thự nhà họ Diệp. Hai bảo vệ canh giữ ở trạm an ninh lập tức tiến lên: "Mau tránh ra, nơi này là khu tư nhân, taxi không thể đỗ ở đây!"

La Thuần xuống xe, đi thẳng tới cửa chính. Hai bảo vệ quát lên: "Đứng lại cho tôi!"

Ngay sau đó, bọn họ rút côn đập về phía La Thuần, nhưng không ngờ sau khi đập vào lưng đối phương, cây côn bị bắn ngược lại, tự đập mình hôn mê.

Lộ Tinh vội vàng chạy theo, dọc đường La Thuần không ngừng khua tay, cả đám bảo vệ đều bay ra ngoài như túi vải rách. Thoáng chốc họ đã tới trước ngôi biệt thự sang trọng.

"Có kẻ địch!" Toàn bộ nhà họ Diệp inh ỏi tiếng còi báo động, vô số người xông tới, vây quanh La Thuần và Lộ Tinh.

Diệp Lập Hồng xuất hiện trêи bậc thang trước cửa, cười ha ha: "Quả nhiên lão gia nói không sai, bắt được người nhà của mày thì mày sẽ tự mò tới."


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-173)