Người chưa đến đao đến trước
← Ch.039 | Ch.041 → |
Người nhà họ Diệp đồng loạt biến sắc, tất cả mọi người đều biết vào phòng chắn chắn không phải là đi bàn chuyện.
Diệp Băng Bồng không nhịn được, mỉa mai nói: "Cái gương mặt này của mày còn muốn bàn chuyện với tao, cẩn thận anh rể tao trở về đánh cho mày răng rụng đầy đất đó!"
Tống Đinh Sơn gật đầu nói: "Cô cũng không tệ, chơi chả hai chị em càng thích."
"Vô liêm sỉ!" Đường Thiền chửi một câu, Tống Đinh Sơn cười híp mắt nói: "Vị đại mỹ nữ này vẫn còn dáng vẻ thướt tha, mẹ con cùng ra trận, càng tốt!"
Lại nhìn nhìn Đường Nhã Hân bên cạnh sô pha vui vẻ nói: "Nếu cô đã là người phụ nữ của
Lý Thanh Lôi, tôi cũng không thể bỏ qua, dẫn hết đi, tôi muốn từ từ thưởng thức."
Hơn mười người phía sau cùng bước ra, muốn dẫn mấy người phụ nữ của nhà họ Diệp đi,
Diệp Thái liền chặn ngay trước mặt, quát to: "Muốn dẫn người đi, trước tiên bước qua xác tao đã!"
Tâm tình Lý Thanh Lôi bị lây nhiễm, giãy dụa đứng lên, đứng bên người Diệp Thái, hiên ngang nói: "Giết bọn tao rồi, sư phụ đương nhiên sẽ diệt sạch võ quán Huyền Vũ chúng mày!"
Tống Đinh Sơn cười ha ha nói: "Đáng thương, mày vẫn còn chờ gã sư phụ vô dụng kia của mày trở về? Mày nhìn xem lâu thế rồi hắn ta vẫn chưa xuất hiện, khẳng định là làm con rùa rụt cổ rồi, thôi được, tao liền từ từ chờ ở đây, trước tiên trừng trị hai kẻ không có mắt này đi, hôm nay thiếu gia cho bốn người các ngươi biểu diễn trực tiếp!"
Nói xong trực tiếp bổ nhào đến Diệp Băng Dung, ấn cô ngã xuống sô pha, ba người phụ nữa khác đều tiến lên trợ giúp, lại bị Tống Đinh sơn nhanh chóng chế ngự, dùng dây thừng trói cổ tay lại.
Mắt Diệp Thái sắp nứt ra, muốn xông đến, lại bị bảy tám tên vạm vỡ chặn lại.
Uông Quyền cười gằn một tiếng, một quyền nện hướng đến đầu Lý Thanh Lôi, "Thằng nhãi, đi chết cho tao!"
Lý Thanh Lôi gắng gượng giơ cánh tay lên chắn ở bên tai, đã chuẩn bị xong dự tính bị đánh gãy cánh tay, ngay lúc này, nơi xa bỗng nhiên truyền đến tiếng tít bén nhọn, giống như có người đang dùng sức huýt còi, cực kỳ chói tai.
Uông Quyền quay đầu nhìn ra cửa, ánh sáng bạc lóe lên trước mắt, trên đầu có thêm một thanh phi đao, cắm thẳng đến tận chuôi.
Trong lòng Uông Quyền không cam lòng, ngã xuống đất bịch một tiếng, tắt thở ngay tại chỗ.
Lý Thanh Lôi kích động nói: "Sư phụ về rồi, sư phụ về rồi!"
Người trong phòng bắt đầu luống cuống, cho dù ai cũng khó mà chống lại được kẻ địch không nhìn thấy, thanh phi đao này có thể giết chết Uông Quyền có nội kình đứng đầu, những người khác làm sao có thể chống lại, đều nảy sinh ý định lùi bước.
Tống Đinh Sơn cũng dừng lại, kêu lên: "Chú Lưu, chú Lưu, mau giúp cháu chặn hắn lại!"
Người đàn ông vẫn đứng trong đám người phía sau đi ra, đứng bên cạnh người Tống Đinh
Sơn nói: "Yên tâm đi, phi đao của hắn không có lực đạo gì cả, giết không chết cháu được."
Tống Đinh Sơn yên tâm lại, chú Lưu bên người này là cao thủ của võ quán đúng chuẩn
Thiên cảnh, võ công chỉ đứng sau bố. Lần này đến vốn muốn để cho ông ta bắt lấy La
Thuần, cho rằng một tông sư còn trẻ tuổi mới bước vào Thiên Cảnh cũng chẳng có kinh nghiệm gì.
Ngoài phòng lại truyền đến tiếng rít chói tai, chú Lưu vẻ mặt chuyên chú, ngay lúc luồng ánh sáng bạc đó bay vào liền giơ nhón tay lên kẹp lấy, không ngờ thế tới của phi đao cực lớn.
Trực tiếp gọt đứt hai ngón tay của ông ta, cắm xuống đất đinh một tiếng.
"Sao lại thế!"
Chú Lưu khó có thể tin, chiếc phi đao vừa rồi còn đầy đủ lực đạo hơn cái trước đó, nói như vậy người này chỉ dùng một phần lực đạo để giết chết Uông Quyền?
Quá đáng sợ rồi, đây đâu phải là mới tiến vào Thiên Cảnh, quả thật chính là cao thủ của đỉnh
Thiên cảnh rồi!
Tiếng rít bén nhọn ở ngoài phòng liên tiếp vang lên, chú Lưu biến sắc, hô to: "Mau trốn đi!"
Ông ta vươn tay đẩy Tống Đinh Sơn ra, nhưng đã chậm mất rồi, một thanh phi đao xẹt qua phần dưới của Tống Đinh Sơn, một thanh phi đao khác chém rụng một cánh tay của hắn.
Tống Đinh Sơn kêu thảm một tiếng, ôm lấy phần dưới lăn lộn dưới đất.
Chú Lưu sắc mặt tái nhợt, ôm lấy tay bị đứt, máu tươi không ngừng chảy ra, trong lòng một mảnh u ám.
Trong sân truyền đến tiếng bước chân lộp cộp lộp cộp, tất cả mọi người đều ngoảnh đầu nhìn sang, nhìn thấy một thanh niên thân thể cường tráng đi chầm chậm đến dưới ánh trắng, thưởng thức một thanh đao lấp lánh ánh sáng bạc trong tay.
"Sư phụ!" Lý Thanh Lôi toàn thân vô lực, kích đông ngã ngồi xuống đất.
Toàn bộ người ở cửa bị dọa chạy tán loạn bốn phía, chỉ sợ thanh phi đao trong tay anh cắm lên người chính mình.
Trong phòng yên tĩnh lạ thường, chỉ có tiếng máu chảy tí tách rơi xuống đất chỗ cánh tay cụt của chú Lưu.
"Cậu... cậu là ai?" Chú Lưu sắc mặt tái mét hỏi, trước sau ông ta vẫn không tin con rể của nhà họ Diệp lại lợi hại đến bước này.
"Tôi, tên La Thuần!"
La Thuần dùng phi đao chỉ chỉ Tống Đinh Sơn nói: "Người này sỉ nhục cả nhà của vợ tôi, tôi cho hắn thời gian ba ngày về chuẩn bị hậu sự, ông là đồng lõa, cắt một cánh tay ông, dẫn người của ông về báo tin, ba ngày sau, tôi sẽ đến san bằng võ quán Huyền Vũ! Nghe rõ chưa?"
Chú Lưu cố nén đau nói: "Tôi khuyên cậu tốt nhất nên thu tay lại, sức mạnh của quán chủ của chúng tôi không phải cậu có thể tưởng tượng được đâu!"
Ánh mắt của La Thuần đông lại, chú Lưu lập tức cúi đầu, xua tay nói: "Đỡ Tống thiếu gia, chúng ta đi!"
Bên cạnh lập tức có người nhấc Tống Đinh Sơn dậy đi ra ngoài, La Thuần chậm rãi nói:
"Người của ba gia tộc lớn ở lại!"
Đám người Lâm Nhất Phong run rẩy trong lòng, cùng với người của hai nhà khác dừng bước.
"Anh La..." Khuôn mặt Lâm Nhất Phong đau khổ nói: "Chúng tôi, chúng tôi cũng bị võ quán
Huyền Vũ xúi giục, chuyện này... quả thật là chúng tôi bị ép quá, chúng tôi cũng không còn cách nào khác!"
Những lời nói đùn đẩy trách nhiệm này ai cũng nói được, La Thuần khoanh tay nói: "Lúc trước cho các người một cơ hội, các người không quý trọng, cứ muốn náo loạn đến bước này, cũng coi như các người tự chuốc vạ vào thân đi. Bắt đầu từ hôm nay, tất cả tài sản của ba ba gia tộc chuyển hết sang dưới tên nhà họ Diệp, tự mình cút hỏi Hà Đông, một đồng cũng không được mang đi, nếu như một ngày nào đó để tôi gặp được bất kỳ một người nào trong các ngươi quay lại, thì đừng mơ đi nữa."
"Anh La, xin anh cho chúng tôi một cơ hội!"
Lâm Nhất Phong còn muốn cầu xin, thấy La Thuần để lộ phi đao trên tay, lập tức câm miệng, liên thanh nói vâng, khuôn mặt khổ sở cùng người của hai nhà khác ký tên lên hợp đồng ngay tại chỗ, bận bịu đến tận đêm khuya mới giải tán.
Trước khi đi La Thuần cảnh cáo: "Cho các người thời gian hai ngày, rút thật sạch sẽ cho tôi, bằng không phi đao của tôi không có mắt đâu."
Người của ba gia tộc lớn cung kính thưa vâng, lúc rời đi sắc mặt người nào người nấy trắng bệch, lòng đau như cắt, trăm năm cơ nghiệp của ba gia tộc lớn, liền bị bọn họ như vậy cắt đứt!
Lý Thanh Lôi nằm trên sô pha xem mà máu nóng sục sôi, trong lòng nghĩ đây chính là sức mạnh của kẻ mạnh, ai dám xúc phạm liền khiến bọn họ mãi mãi không được xoay người,
La Thần thấy tình trạng bết thương của anh ta khá nghiêm trọng, vỗ vỗ hồ lô, trước tiên lấy thuốc cao từ bên trong ra thoa trên người anh ta, miệng vết thương lập tức khép lại với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được.
Sau đó La Thuần lại lấy ra một viên thuốc màu xanh cho anh ta uống, Lý Thanh Lôi liền cảm thấy toàn thân từ từ nóng lên, đau xót giống như lập tức tan biến, không khỏi âm thầm lấy làm kỳ lạ, càng thêm khâm phục La Thuần.
Đêm đó từng người trong đám người đi ngủ, sáng sớm La Thuần dậy sớm, đến sân thượng nhìn thấy Lý Thanh Lôi đang ngồi xếp bằng ở đó, ánh mắt nhìn chằm chắm về bầu trời xa suy nghĩ xuất thần, nghĩ đến vết thương đã khỏi rồi.
"Sư phụ!"
Thấy La Thuần đi lên, Lý Thanh Lôi lập tức đứng dậy, buồn rầu nói: "Gần đây tôi vẫn đang luyện công, nhưng chẳng có một chút cảm giác nào."
La Thuần thấy cơ bắp của anh ta ùn ùn, khung xương to lớn, vươn tay nhéo nhéo: "Hoặc là, anh thích hợp luyện một môn công pháp khác!"
← Ch. 039 | Ch. 041 → |