Dạ Sát
← Ch.030 | Ch.032 → |
Trong chốc lát La Thuần liền nghe ra giọng của Lộ
Tinh, đối với người phụ nữ này anh vẫn có chút thiện cảm, tại bữa tiệc lúc đó, khi bị tất cả mọi người xem thường, chỉ có cô sẵn lòng đến trò chuyện với mình.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Giọng La Thuần rất trầm, nhưng vẫn đánh thức Diệp Băng Dung.
Trong điện thoại hình như Lộ Tỉnh còn đang khóc nức nở, nén thấp giọng nói: "Có người muốn bắt tôi, làm sao đây, tôi sợ lắm!"
"Đừng hoảng loạn, nói cho tôi vị trí của cô."
Giọng La Thuần rất bình tĩnh, Lộ Tinh ở đầu kia điện thoại dường như cũng được cảm hóa, thì thầm: "Tôi trốn ở trong nhà vệ sinh của tầng làm việc, làm sao đây, tôi nghe thấy tiếng bước chân rồi, bọn chúng sắp đến rồi." "Tôi đến ngay!"
La Thuần tắt điện thoại đi, cảm thấy Diệp Băng Dung ở phía sau ôm cứng lấy mình, không biết nên giải thích như thế nào, nếu như không đi cứu Lộ Tinh, những ngày tháng sau này của anh chắc chắn sẽ cần rứt lương tâm.
Diệp Băng Dung nói: "Em nghe thấy cả rồi, anh mau đi đi, chú ý an toàn."
Trong lòng La Thuần cảm động, hôn lên môi của cô và nói: "Đợi anh, sẽ về nhanh thôi!"
Diệp Băng Dung thả tay để anh đi, cô bắt buộc phải đứng ở góc độ của người đàn ông để suy nghĩ vấn đề, nếu không rất có khả năng sẽ làm tổn thương người đàn ông mà mình yêu, thậm trí mất đi anh ấy.
Sau khi La Thuần ra khỏi cửa, lái chiếc xe của Diệp
Băng Dung, lao thẳng đến cao ốc của Lộ Tinh, anh từng đến đó bàn chuyện làm ăn, thế nên biết địa điểm.
Ban đêm xe cộ cực ít, La Thuần trực tiếp đạp hết ga,
Ban đêm xe cộ cực ít, La Thuần trực tiếp đạp hết ga, trong chốc lát tốc độ tăng lên như bão tố, thậm trí anh cảm giác như xe sắp bay lên rồi.
May mà thị lực của anh cực tốt, có thể nhìn mọi sự thay đổi của cảnh vật bên cạnh một cách rõ ràng, kịp thời né tránh được xe qua lại.
Đèn camera của ngã tư vẫn còn chưa kịp quét, xe đã phóng vụt qua rồi.
Lúc này Lộ Tỉnh chốn ở nhà vệ sinh đã sắp tuyệt vọng, cô chưa từng trải qua chuyện đáng sợ như vậy, khi cô họp cuộc họp khẩn cấp xong, lúc đi vệ sinh, bước ra cửa thì bắt gặp một người lao công bị người mặc áo đen giết chết.
Cô cởi giày ra vừa lăn vừa bò chạy đến nhà vệ sinh tầng trên báo cảnh sát, nhưng nhân viên cảnh sát trực ban bộ dạng uể oải nói với cô phải ít nhất mười lăm phút nữa mới có thể đến nơi được.
Mười lãm phút! Đợi bọn họ đến thì xác mình đã lạnh rồi! Trong đầu Lộ Tình không kìm được tự chủ liền hiện ra bóng dáng cao lớn của La Thuần, có lẽ chỉ có anh ấy mới có thể cứu được mình thôi.
Bên ngoài truyên đến tiếng bước chân lộp cộp, lộp cộp, cô nép vào bên cạnh thùng rác run lấy bẩy, nhưng lúc này cấp dưới lại gọi điện thoại đến, điện thoại phát ra tiếng rung ù ù, cô vội vàng tắt đi, nhưng âm thanh dường như vẫn bị nghe thấy.
Tiếng bước chân ở bên ngoài dừng lại, lập tức bước về phía nhà vệ sinh, cửa bị đẩy ra, tiếng bước chân càng ngày càng gần, bắt đầu kiểm tra từng phòng từng phòng một.
Lộ Tinh cắn chặt môi, lấy từ trong túi ra một chai xịt chống kẻ xấu, đây là công cụ phòng thân duy nhất của cô rồi.
Tiếng bước chân dừng lại ở ngoài cửa phòng bên cạnh, đột nhiên một tiếng rắc rắc vang lên, các tấm ngăn của cả nhà vệ sinh đều bị dỡ bỏ, dưới ánh đèn lờ mờ xuất hiện một tên áo đen bịt mặt, đôi mắt lộ ra sự sắc lạnh, hình như còn kèm theo cả điệu cười hàm ý.
Lộ Tinh đột nhiên đưa tay ra chuẩn bị ấn vòi xịt, tốc độ của tên đó còn nhanh hơn, trước tiên nằm chắc cổ tay cô, đưa tay ra kéo cô vào trong lòng, hít một hơi sâu trên cổ cô, giọng khàn khàn nói: "Thơm thật đấy, đại mỹ nữ!"
"Thả tôi ra!" Lộ Tinh liều mạng giãy giụa, nhưng cảm thấy toàn thân không có lực, sau đó là phần thân trên lạnh lạnh, lại bị cái tên đó xé rách áo khoác.
"Ngoan ngoãn nghe lời, tôi sẽ không xé rách áo của cô." Tên áo đen cười và nói bên tai cô.
Lộ Tinh quả nhiên không giãy giụa thêm nữa, nhưng phát hiện tên đó lại đưa tay, từng khuy từng khuy mở khuy áo sơ mi của cô.
"Anh làm gì vậy!" Lộ Tinh hoảng hốt, đưa chân ra giẫm lên mu bàn chân đối phương.
Đôi giày cao gót nhọn bằng thép thanh mảnh giống như một con đao nhọn đâm xuống, tên áo đen khó chịu hừm một tiếng, mắt hưng dữ trợn tròn lên, mảng chửi: "Con đàn bà thối tha, bây giờ ông mày sẽ phục vụ mày thật tốt!" Đưa tay xé một cái, chiếc áo liên biến thành trăm mảnh vụn bay trên không trung.
Lộ Tinh bị đánh trúng huyệt vị ở eo, liền cảm thấy toàn thân mỏi nhữ, trong lòng vô cùng tuyệt vọng.
"Làm chuyện này trong nhà vệ sinh mất hứng thêm, tôi đưa cô đến chỗ tốt hơn!" Tên áo đen cười khà khà, ôm lấy cô đi ra khỏi nhà vệ sinh.
Bóng đèn ở hành lang sáng lên, tên áo đen bỗng có cảm giác, đột nhiên quay đầu lại nhìn, nhìn thấy phía sau không xa một người thanh niên thân hình cao lớn đứng đó.
Người thanh niên này, hiển nhiên là La Thuần đuổi kịp đến rồi.
"Tao khuyên mày tốt nhất là thả cô ấy xuống, có lẽ còn có thể tha chết cho mày." La Thuần không biết Lộ Tinh có bị làm nhục không, chỉ thấy trong mắt cô không ngừng rơi lệ, trong lòng áy náy ray rứt, đã hạ quyết tâm giết tên áo đen.
"Dựa vào mày?"
Tên áo đen chế nhạo một tiếng, bất thình lình cơ thể nhoáng một cái, thì đã biến mất tại chỗ, ngay sau đó lại đột nhiên xuất hiện ở bên hông La Thuần, trong tay cầm con dao găm nhỏ dài đâm vào cổ của anh.
La Thuần vung nấm đấm ra, tên đó lại biến mất một lần nữa, dường như hóa thành một làn khói xanh.
"Ra đây đi!" La Thuần hét to một tiếng, quay người đấm một đấm vào khoảng không, cả một bên vai phải của tên áo đen đó đều bị đấm vỡ, phụt máu lùi lại phía sau.
La Thuần đưa tay ra đỡ chắc lấy Lộ Tình, cởi áo ra che lên người cô.
"Mày, rốt cuộc là ai!" Tên áo đen bò dậy một cách khó khăn, đột nhiên hét to: "Đi chết đi!"
Một lần nữa tên áo đen lại biến mất tại chỗ, La Thuần vốn cho rằng hắn ta muốn liều chết một phen, nhưng lại phát hiện trong chớp mắt tên đó đã xuất hiện ở cuối hành lang, ra là muốn chạy trốn.
"Muốn chạy?"
La Thuần vung tay phóng ra một con dao găm.
Trong cự li ngắn vỏn vẹn hai mươi mét, gần như trong chớp mắt dao găm đã đâm lên mắt cá chân của tên áo đen, lực lớn đến nỗi đâm xuyên xương mắt cá chân, tên áo đen liền ngã nhào xuống đất.
La Thuần ôm lấy Lộ Tinh, từ từ đi đến, lật miếng vải đen trên mặt của hẳn ta ra, lộ ra một khuôn mặt vàng khè.
"Ai phái mày đến đây?"
Vẻ mặt tên áo đen lộ ra sự khinh bỉ, mặt đầy giêu cợt.
La Thuần đưa tay ra ấn vào ngực của hẳn nói: "Tao ghét nhất là loại người vòng vo như bọn mày."
Chân khí nhập vào xuất ra, trong chớp mắt đã phá hủy kinh mạch khắp cơ thể của đối phương.
Tên đó toàn thân run rẩy, sắc mặt đau khổ, vội vàng nói: "Tôi nói, tôi là người của tổ chức Dạ Sát phái đến, nghe nói nhà họ Lộ có tin tức của bản đồ kho báu, tổ chức sai tôi bắt giữ cô để uy hiếp, ép hỏi ra vị trí của bản đồ kho báu của nhà họ Lộ"
La Thuần thấy có hứng thú lại hỏi thêm: "Bản đồ kho báu mà các người khổ sở tìm kiếm, rốt cuộc ẩn giấu bí mật gì?"
"Tôi cũng không biết, chỉ nghe nói tìm thấy bản đồ kho báu, thì có thể nhận được ba nghìn bộ quân áo giáp vàng"
Lộ Tinh lại hỏi: "Làm sao mà các người biết được thân phận của tôi?"
"Tôi không biết, tôi chỉ phụ trách chấp hành nhiệm vụ!"
"Cái gì cũng không biết, mày cũng không còn tác dụng gì nữa rồi."
La Thuân đưa chân ra giẫm lên ngực hẳn, chuẩn bị kết thúc tính mạng của hẳn.
Tên đó đột nhiên lộ ra nụ cười âm u lạnh lẽo: "Diệp Sát bọn tao có thù ắt sẽ báo, dám cản trở nhiệm vụ của bọn tao, mày sẽ phải trả giá thôi!"
La Thuần không chút do dự, trực tiếp giẫm nát tim của hẳn, loại tổ chức gian ác như thế này, khi anh đi lính không biết đã xử lý bao nhiêu tên rồi, bây giờ lại càng không sợ, một tên đến giết một tên, hai tên đến giết cả đôi.
"Aiya, chỗ này của tôi đau quá!" Lộ Tinh đột nhiên cau mày lại, chỉ vào phần ngực của mình.
La Thuần nhìn thấy trên tay có vết máu, biết cô đã bị thương, vội vàng xé áo ra, nhưng không cẩn thận lại đem miếng vải cuối cùng trên người cô cũng kéo xuống luôn, nước da trằng ngần đu đưa không ngừng,
Lộ Tinh lập tức xấu hổ mặt đỏ đến tận cổ.
Chương 32: Ba nghìn bộ quân áo giáp vàng
Một vết thương xuất hiện ở phía dưới xương đòn của
Lộ Tinh, nhìn dấu vết là bị tên áo đen cào xước, La
Thuần lập tức đưa cô ta đến phòng làm việc, tìm hòm thuốc y tế, chưa đầy hai phút đã xử lý xong vết thương.
← Ch. 030 | Ch. 032 → |