Chết thảm
← Ch.007 | Ch.009 → |
Trêи đường đi, anh luôn chọn các con đường nhỏ, nên tránh được hết tất cả mọi camera giám sát. Anh băng qua con sông ở ngoại thành, đi vào rừng, rảo một vòng lớn, sau đó dừng lại tại một khoảng đất trống trêи đỉnh núi.
Từ nơi này có thể quan sát được một nửa thành phố, cách chân núi không xa là một tòa biệt thự sang trọng, đây chính là nhà của Hàn Khắc. Bên trong biệt thự có đầy đủ mọi thứ như hồ bơi và sân golf, còn có hồ bơi nhân tạo vây quanh. Quanh tòa biệt thự có bảo vệ đi tuần tra thường xuyên, có thể nói là bảo vệ nghiêm ngặt.
La Thuần dọn sạch đám cỏ dại dưới chân, sau đó mở chiếc hộp màu đen đó ra, một mùi dầu súng sộc vào mũi anh.
Thứ nằm bên trong chiếc hộp là một khẩu súng bắn tỉa M200!
Loại súng này đã ngưng sản xuất từ lâu, hơn nữa giá thành lại cực kỳ cao, các nhà giàu có ở Trung Đông thường mua về để làm vật trưng bày. Có lẽ sau khi tịch thu được khẩu súng này, Lý Bình không nỡ giao nộp lên trêи, nên đã tìm người lén chuyển nó về nước. Hoặc cậu ta chỉ muốn giấu ở hậu viện để sưu tầm, nào ngờ nó lại có ngày được dùng đến như hôm nay.
Ánh mắt La Thuần lạnh lùng, anh thuần thục lắp ráp khẩu súng. Sau khi điều chỉnh, anh nằm bò xuống đất, ngắm thẳng vào cổng biệt thự của nhà họ Hàn.
Vị trí này của anh cách biệt thự hơn hai kilomet, nhưng độ chính xác của M200 có thể nói là có một không hai trêи toàn thế giới. Thêm nữa là La Thuần có thị lực hơn người, dù có xa đến mấy, anh cũng có thể bắn trúng được.
Ban đêm trong núi rất lạnh, nhưng La Thuần không hề cảm thấy gì, anh đã nằm bò bất động dưới mặt đất được năm tiếng đồng hồ.
Vào lúc ba giờ sáng, một chiếc xe thể thao tiến vào biệt thự nhà họ Hàn. Hàn Khắc ôm hai cô gái bước xuống xe, lảo đảo đi vào trong nhà.
La Thuần vốn có thể nhìn thấy rõ mọi vật cách anh một kilomet, thêm nữa lại có kính ngắm của súng bắn tỉa, nên đến lông mày của Hàn Khắc anh cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Lúc này, Hàn Khắc đang sờ mó lên người của hai cô gái, hắn bật cười ha hả không ngừng, trông có vẻ rất phấn khởi.
Trong đầu La Thuần hiện lên cảnh tưởng chết thê thảm của vợ chồng Lý Bình, anh nghĩ để Hàn Khắc chết thế này thì quả là quá dễ dàng cho hắn. Anh hướng kính ngắm về phía chiếc cột điện bên cạnh, đó chính là đường dây cao thế nối vào trong biệt thự nhà họ Hàn.
Trong đêm tối rất khó có thể nhìn thấy rõ sợi dây điện, nhưng đối với La Thuần thì không thành vấn đề. Anh nổ ba phát súng liên tiếp, ba sợi dây điện cao thế đều bị bắn đứt, biệt thự nhà họ Hàn lập tức tối đen.
Anh nhanh chóng đứng dậy chạy xuống núi, trải qua quá trình thay đổi luồng khí thần bí ở bụng dưới, tốc độ của La Thuần đã nhanh gấp đôi khi trước. Thoáng cái, anh đã chạy tới phía sau biệt thự, sau đó lần theo đường ống nước ở phía sau leo đên nóc nhà.
Hàn Khắc ôm hai cô gái đi vào phòng mình, cười he he nói: "Vừa hay hôm nay mất điện, chúng ta chơi trò gì kϊƈɦ thích đi."
"Đáng ghét!" Hai cô gái ỡm ờ một tiếng, sau đó cùng bò lên giường.
Hàn Khắc đang định cởi dây lưng, khóe mắt hắn đột nhiên liếc thấy một bóng đen đứng ở góc tường. Hắn kinh hãi, hô lên: "Ai!"
Chữ này vừa nói ra được một nửa, cổ hắn đã bị một bàn tay như gọng kìm sắt bóp mạnh.
Hai cô gái vừa định ngoảnh lại nhìn, đã có một bóng đen lướt qua trước mặt, sau đó cả hai đều bị đánh ngất.
"Mày... là... ai..." Cổ họng của Hàn Khắc bị bóp nghẹt, hắn chỉ có thể phát ra giọng nói trầm khàn.
La Thuần bước tới trước mặt hắn, giọng nói lạnh băng cất lên: "Quà mày tặng, tao đã nhận được rồi, chúng ta có qua có lại, mày cũng nhận một phần quà của tao đi chứ?"
"Là mày!"
Hàn Khắc đã nhận ra giọng nói, hắn sợ tới mức hồn bay phách tán, gắt gao nắm chặt lấy bàn tay của La Thuần nói: "Xin anh tha cho tôi, anh muốn bao nhiêu tiền tôi cũng cho anh!"
"Bao nhiêu tiền cũng không chuộc lại được mạng của hai vợ chồng người anh em của tao, cái loại súc sinh như mày không đáng sống trêи cõi đời này." La Thuần đánh một cú vào bụng Hàn Khắc, hắn ngã ra đất, chỉ thấy lục phủ ngũ tạng đều vỡ nát, đau đến mức không nói nên lời.
"Mày... mày không thể giết tao, bố tao sẽ không tha cho mày đâu!" Hàn Khắc muốn hét to lên, nhưng chỉ thấy đau tới mức ọe ra mật xanh mật vàng, sau đó hắn không ngừng lùi lại về phía góc tường.
"Tốt nhất mày nên cầu xin được chết nhanh một chút, bởi tiếp theo đây mày sẽ sống không bằng chết!" Gương mặt La Thuần lộ ra nụ cười tàn khốc, anh nhặt chiếc tất ở một bên lên nhét vào miệng Hàn Khắc.
Chân trời ánh lên tia sáng nhạt, cả thành phố sắp bắt đầu một ngày mới. La Thuần xách va li, lặng lẽ quay lại sân thượng của biệt thự, nhưng đã thấy Diệp Băng Dung đứng ở đó từ lúc nào.
Trêи người La Thuần đều là vệt máu, Diệp Băng Dung rùng mình, tái mặt hỏi: "Anh đã làm gì vậy?"
Thấy La Thuần lặng im không đáp, Diệp Băng Dung run rẩy nói: "Anh, anh giết người rồi à?"
La Thuần vẫn không nói gì, coi như là ngầm thừa nhận.
Diệp Băng Dung mím chặt môi, gương mặt lưu lại giọt nước mắt tuyệt vọng, hồi lâu cô mới nói: "Chúng ta ly hôn đi, tôi không dám sống với một người mang tội danh giết người. Bây giờ chúng ta lập tức đi làm thủ tục."
Dứt lời, cô quay người đi xuống dưới tầng.
La Thuần hít sâu một hơi, ngắm nhìn áng mây sáng sớm nơi chân trời, trong lòng anh lại bình tĩnh một cách lạ kỳ, ly hôn sớm cũng tốt.
Hai người đều mang theo chứng minh nhân dân của mình, lúc đi ra ngoài, người trong nhà còn chưa dậy. Diệp Băng Dung đưa một chiếc thẻ ngân hàng qua nói: "Bên trong có hai triệu, anh cầm tiền rồi xuất ngoại đi, đừng bao giờ trở về nữa."
"Không cần, tôi không định đi đâu cả." La Thuần quay người lên xe, bỏ túi đồ quân dụng ra ghế sau, Diệp Băng Dung nói: "Anh đừng quên lời trăn trối của mẹ anh trước khi mất, anh là cháu trai duy nhất của nhà họ La, anh bị bắn chết rồi thì ai nối dõi tông đường cho nhà họ La đây?"
Khóe miệng La Thuần nhếch lên một nụ cười khinh miệt: "Trêи đời này có mấy người có thể bắt được tôi, lên xe đi."
Diệp Băng Dung tức đến mức giậm chân: "Tôi thấy đám người các anh đúng là lũ điên, tưởng mình là thần thánh sao?" Cô bước lên xe, sau đó đóng mạnh cửa lại, tức giận đến mức mặt mày đỏ ửng.
La Thuần bật radio lên, bên trong đang phát tin tức của thành phố: "Tin nóng, vào lúc sáu giờ sáng ngày hôm nay, con trai độc nhất Hàn Khắc của Hàn Kim Tuyền tại thành phố của chúng ta đã tử vong trong tình trạng rất thảm tại nhà riêng, nhận định ban đầu là anh ta đã giết..."
Diệp Băng Dung biến sắc mặt, vội lấy điện thoại ra tra tin tức, nhưng cô lại thấy tin nhắn mà quản lý công ty gửi đến: "Diệp tổng, Hàn Khắc chết rồi, chết rất thảm, tôi lấy ảnh từ trong nội bộ cho cô xem."
Cô mở bức ảnh ra, suýt nữa nôn ọe. Chỉ thấy trong bức ảnh, Hàn Khắc bị treo trêи hàng rào sắt ở tường rào nhà mình, toàn thân hắn đã bị đánh tơi tả, không một chỗ nguyên vẹn. Dù hắn đã chết, nhưng vẫn có thể nhìn ra được vẻ đau thương trêи mặt hắn.
"Đây là anh làm ư?" Diệp Băng Dung cố nhịn cơn buồn nôn, đưa bức ảnh đến trước mặt La Thuần. La Thuần đang lái xe, nên chỉ liếc mắt nhìn chứ không nói gì. Diệp Băng Dung khó có thể tin, hoảng sợ nói: "Sao anh lại thành ra thế này, anh đúng là một tên sát nhân điên cuồng, biến thái!"
← Ch. 007 | Ch. 009 → |