Ám Thị Đặc Biệt!!
← Ch.180 | Ch.182 → |
Sau khi chàng thanh niên nhìn thấy Lê Thần Yên, vẻ mặt đột nhiên trở nên lạnh lùng, ánh mắt nhìn về phía Lê Thần Yên, sát khí hiện lên một cách trần trụi không hề được che giấu.
Mà Lê Thần Yên, lại nở một nụ cười thâm thúy, nói: "Đi thôi.
Bước chân chàng thanh niên chậm lại, nhìn về phía chiếc xe đang lao nhanh để rời đi, anh ta nhìn chiếc xe rất lâu, đến khi biến mất trong tầm nhìn, anh ta mới lấy điện thoại ra, thấp giọng nói: "Anh ta hành động rồi.
Lúc này, trong nhà cũ nhà họ Lê, Trần Xuân Độ đeo yếm, đang chăm chỉ làm việc nhà, hầu hạ hai vị nữ thần.
Sau khi anh để điện thoại xuống, nhìn bầu trời đêm thăm thẳm bên ngoài, khuôn mặt lạnh lùng lóe lên một tia sáng, sau đó nhanh chóng khôi phục lại bình thường?
"Gọi điện thoại cho ai đó?"
Lúc này, một giọng nói từ phía sau Trần Xuân Độ truyền đến, cả người Trần Xuân Độ run cầm cập, quay đầu lại, đôi mắt xinh đẹp của Lê Kim Huyên đang nhìn chằm chằm vào anh, giọng điệu tràn đầy sự nghi hoặc.
Trần Xuân Độ nở một nụ cười xán lạn, nịnh hót nói: "Điện thoại lừa đảo thôi, Lê tổng, chị Tô, tôi đi gọt hoa quả cho hai người.
Trần Xuân Độ vừa nói xong, không đợi Lê Kim Huyên nói nhiều, đã đi vào trong phòng bếp.
Không lâu sau, Trần Xuân Độ bưng một đĩa hoa quả từ trong phòng bếp đi ra.
Lê Kim Huyên liếc nhìn đĩa hoa quả, đĩa hoa quả được đặt rất tinh xảo, hoa quả trải qua quá trình dày công chạm khäc, được Trần Xuân Độ làm thành nhiều hình thù khác nhau.
Tô Hiểu Vân nhìn thấy đĩa hoa quả trong tay của Trần Xuân Độ, vẻ mặt hiện lên sự kinh ngạc: "Đây thật sự là anh vừa mới cắt sao?"
Trần Xuân Độ gật đầu, Tô Hiểu Vân kinh ngạc hét lên: "Chưa đến 5 phút, kiểu đĩa hoa quả này ở trong một số nhà hàng, ít nhất cũng cần phải nửa tiếng, sao anh có thể làm được?"
Tô Hiểu Vân ngạc nhiên nhìn Trần Xuân Độ, trong ánh mắt của Lê Kim Huyên cũng lộ ra sự nghỉ hoặc, nghiêng đầu nhìn Trần Xuân Độ.
Trần Xuân Độ khẽ kho khan một tiếng, giải thích: "Kỹ năng cắt thái của tôi khá tốt, trước đây lúc làm phụ bếp trong một số nhà hàng ở Châu Âu đã bắt đầu học những thứ này.
"Kỹ năng cắt thái này của cậu, mức độ tỉnh xảo của hoa quả, đúng lúc đầu bếp của khách sạn năm sao cũng không so sánh được.
* Tô Hiểu Vân cười, trêu chọc nói: "Với kỹ năng cắt thái này, anh có thể tìm được một công việc tốt, lại cứ phải sống dưới nanh vuốt của người phụ nữ này.
"Tô Hiểu Vân!" Đôi mắt xinh đẹo của Lê Kim Huyên trừng lên, vẻ mặt bất mãn.
"Sao, tớ nói sai?" Tô Hiểu Vân cười nói."Không nói nhiều với cậu nữa.
" Lê Kim Huyên lạnh lùng hừ một tiếng, lười đấu võ mồm với Tô Hiểu Vân, đứng dậy, đi trên đôi giày cao gót, đi lên trên tâng.
"Qua đây." Tô Hiểu Vân nhìn Trần Xuân Độ, dịu dàng lên tiếng.
Trần Xuân Độ ngồi xuống bên cạnh Tô Hiểu Vân, Trần Xuân Độ hỏi: "Chị Tô, ban ngày nói muốn thưởng cho tôi?"
Tô Hiểu Vân nở một nụ cười quyến rũ: "Anh muốn phần thưởng như. vậy?"
"Tò mò mà." Nụ cười của Trần Xuân Độ trở nên cứng ngäc, Tô Hiểu Vân đang ngồi bên cạnh mình, lúc này ở trong biệt thự Tô Hiểu Vân rất thoải mái, chiếc váy được xẻ ngực sâu.
Một mùi hương nhàn nhạt mê người tỏa ra từ cơ thể của Tô Hiểu Vân, chui vào mũi của Trần Xuân Độ, khiến dòng máu quái thú của Trần Xuân Độ dâng lên, đây là sự cám dỗ chết người nhất!.
Kiếm Hiệp Hay
"Tò mò cái gì?" Tô Hiểu Vân từ từ đến gần Trần Xuân Độ, cơ thể duyên dáng sắp dán chặt vào người của Trần Xuân Độ... thậm chí Trần Xuân Độ còn có thể cảm thận được hơi thở tỉnh tế của Tô Hiểu Vân.
Trần Xuân Độ ngồi vững như một tảng đá, mà giọng nói mê hoặc của Tô
Hiểu Vân truyền vào tai của Trần Xuân Độ: "Tôi sợ anh không chịu đựng được phần thưởng này.
Trần Xuân Độ thở dốc... đây là phóng khách! Tô Hiểu Vân không muốn đi lên phòng ngủ sao?
Đột nhiên, Trần Xuân Độ lật người, đem Tô Hiểu Vân đè dưới thân, giống như một con dã thú ra trận, đôi mắt nóng rực!
Cũng đúng lúc này, Lê Kim Huyên lật tìm mấy lần ở trong phòng ngủ mà không tìm thấy điện thoại của mình, cô đột nhiên nhớ ra là rơi ở phòng khách, vội vàng đứng dậy, đi xuống tầng.
Một loạt tiếng giày cao gót từ trên tầng hai vang lên, đang đến gần tầng một!
Trần Xuân Độ và Tô Hiểu Vân lúc này đang ở trên sofa, đôi mắt hai người nóng rực... thậm chí dép đi trong nhà của Tô Hiểu Vân cũng bị quăng sang một bên...
Đột nhiên, khuôn mặt của Trần Xuân Độ cứng lại, thính giác nhạy bén khiến anh đột nhiên phản ứng lại, từ trên sofa lảo đảo bò dậy.
"Sao vậy?" Tô Hiểu Vân sững sờ, từ trên sofa ngồi dậy."Cô ấy đang đi từ tầng hai xuống.
" Trần Xuân Độ thấp giọng nói.
"Hả?" Khuôn mặt của Tô Hiểu Vân hiện lên sự kinh ngạc, mà lúc này, tiếng giày cao gót của Lê Kim Huyên đã vô cùng rõ ràng!
Tô Hiểu Vân vội vàng chỉnh lại mái tóc rối bù của mình, chiếc váy xẻ với rất nhiều nếp nhăn.
"Hai người có nhìn thấy điện thoại của tôi không?" Giọng nói lạnh lùng, từ tính của Lê Kim Huyên từ tầng hai truyền đến, một dáng người xinh đẹp. đi xuống từ chiếc cầu thang xoắn ốc trên tầng hai.
"Hả... không thấy.
" Tô Hiểu Vân khôi phục lại hơi thở gấp gáp của mình nói.
Lê Kim Huyên đi xuống tầng, nhìn thấy Trần Xuân Độ đang đứng bên cạnh sofa và Tô Hiểu Vân đang ngồi nghiêm chỉnh trên chiếc sofa bằng da thật, không có một chút dáng vẻ tùy ý, lười biếng ngày thường.
"Hai người sao vậy?" Vẻ mặt Lê Kim Huyên hiện lên sự kỳ lạ, không hiểu chuyện gì.
← Ch. 180 | Ch. 182 → |