C153: Trong bảng sát thủ
← Ch.152 | Ch.154 → |
"Choang!"
Tiếng vỡ giòn tan vang lên, ly rượu vỡ thành nhiều mảnh khiến Lê Kim Huyên dừng chân.
Lê Kim Huyên nghiêng đầu, đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía Lê Thần Yên.
Lê Thần Yên khẽ cười, nụ cười trở nên sâu xa ẩn ý: "Thật ngại quá, tôi tuột tay."
Lê Kim Huyên hơi híp mắt lại, quét mắt về phía anh ta, hình như cảnh này đã từng xảy ra.
Khi xưa ở bữa tiệc đón gió tấy trần, Lê Thần Vũ cũng tuột tay đánh vỡ ly rượu.
Sao có thể trùng hợp như vậy được?
Lê Thần Yên là anh cả của Lê Thần Vũ, dù sao thì hai người vẫn có điểm giống nhau.
Trong một căn phòng khác trên hành lang, những cô gái đẹp mời rượu cho Trần Xuân Độ ngày một ít, mà anh mới chỉ say chếnh choáng, ánh mắt nóng bỏng nhìn những cô gái đẹp này.
Thỉnh thoảng anh lại lơ đãng liếc mắt nhìn về phía cửa phòng, ý cười bên miệng càng thêm sâu.
"Cậu cả, Kim Huyên ăn no rồi, xin phép về trước." Lê Kim Huyên lên tiếng nói.
Thực tế thì từ đầu đến cuối cô không hề đụng đũa, thái độ của cô đã đủ nói rõ tất cả.
Cô vốn không tin Lê Thần Yên có thể đưa ra một mối giao dịch có lợi không hại với cô.
"Kim Huyên, về gấp như vậy làm gì? Ăn no rồi, sau bữa cơm còn có đồ ngọt đấy." Lê Thần Yên khẽ cười, sự tối tăm chợt lóe qua hai mắt rồi lại biến mất ngay.
Lòng Lê Kim Huyên trở nên nặng nề, Lê Thần Yên nhất định phải giữ cô ở lại đây làm gì?
"Cũng được." Cô không có lý do từ chối anh ta, chỉ đành xoay người về chỗ cũ ngồi.
Cô vốn không biết rằng, mục đích của Lê Thần Yên là giết người bịt miệng, thay thế địa vị!
Lúc này, bên ngoài nhà hàng ba sao Michelin, có mấy bóng đen đang ép sát người vào bụi cỏ, cấn thận từng tí một bò lổm ngốm về phía trước.
Nhờ có bóng đêm che chắn, bọn họ không ngừng tiến đến gần phòng ăn.
Một người đội mũ rộng vành màu đen trong đám người ngẩng đầu lên, nhìn bao quát toàn bộ tình hình trong phòng qua lớp kính thủy tinh, vẻ mặt tràn ngập sự giết chóc lạnh lẽo.
Đó là một khuôn mặt phương tây, con ngươi xanh biếc, sống mũi cao thẳng, bò lổm ngổm bên bụi cỏ, vẻ mặt vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo.
"Adams, có cần phải vậy không? Chỉ là ám sát một doanh nhân nước c mà thôi." Đồng bọn bên cạnh anh ta nhỏ giọng oán trách.
"Người thuê quen ông chủ, nhờ chúng ta làm chuyện này vì muốn chúng ta giải quyết gọn đẹp, không để lại dấu vết!" Adams mím môi: "Đúng là ám sát không khó, nhưng chúng ta phải tỏ ra chuyện này không hề liên quan đến người thuê...thậm chí người thuê cũng được coi là một trong số người cần ám sát!"
"Òi!"
Tiếng hít khí lạnh không ngừng vang lên, rất nhiều ánh mắt đều nhìn về phía Adams với vẻ vô cùng ngạc nhiên!
Bọn họ chưa từng thấy người thuê nào đặt luôn bản thân vào danh sách bị ám sát!
Chuyện này chẳng khác nào đặt bản thân vào hoàn cảnh nguy hiếm, khả năng gặp nguy hiểm của người thuê chẳng thấp mấy so với mục tiêu!
Phải dũng cảm đến đâu mới dám nói vậy!
"Thế nên mới cần chúng ta ra tay!" Adams ngấng đầu, khuôn mặt lạnh băng lộ ra vẻ kiêu ngạo!
Những người khác gật đầu, mỗi người bọn họ đều là sát thủ đỉnh cấp được mời từ nước ngoài xa xôi về đây, thuộc về tổ chức sát thủ hạng
1 cấp quốc tế.
Mà Adams lại là kẻ đứng trong top 100 sát thủ nước ngoài!
Bảng sát thủ.... là vinh dự của sát thủ! Kẻ có thể đứng tên trong bảng này đều là kẻ có thực lực kh ủng bố! Trọn đời đều cảm thấy vinh dự tự hào!
Bảng sát thủ nước ngoài có nguồn gổc rất lớn, nghe đồn là do vua sát thủ lập ra.
Vua sát thủ...đó là một kẻ vô cùng tài giỏi, thực lực mạnh mẽ khó lường, nghe nói còn từng đánh với Long vương...từ đó nổi tiếng khắp nước ngoài.
Mỗi một tên sát thủ ở đây đều vô cùng cung kính Adams.... có thể đứng tên trong bảng sát thủ, đương nhiên xứng đáng nhận được sự tôn trọng của bọn họ.
"Choang!"
Đột nhiên, tiếng thủy tinh vỡ vang lên từ trong phòng khiến đám người bọn họ thoáng giật mình, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén, sát ý tràn ra ngoài giống như một thanh kiếm sắc ra khỏi vỏ!
"Ra tay!" Adams quát chói tai.
Đám người chia làm hai đường, một nhóm đông sát thủ dồn dập xông về phía phòng ăn của Trần Xuân Độ.
Mục tiêu của một nhóm nhỏ khác là phòng ăn của Lê Kim Huyên!
Từng bóng người lao đi nhanh như tia chớp, dưới màn đêm, bọn họ giống như những con dơi đang lao về phía con mồi!
"Ầm 'âm ầm!"
Trong phòng, Trần Xuân Độ đang uổng rượu, trái ôm phải ấp rất vui vẻ.
Men say ngấm vào người, cả người anh dính đầy mùi rượu, say không biết trời đất.
Những cô gái đẹp này không ngừng mời rượu anh, mong rằng anh có thế uống cạn cốc, chuốc anh say bí tỉ.
Nhưng các cô nào nhận ra, sâu trong mắt anh lại bình tĩnh đến lạ.
Anh giống như một con hổ dữ, vẫn luôn chờ đợi điều gì đó.
Đúng lúc này, kính thủy tinh trong phòng đột nhiên vỡ toang, từng bóng người nhảy vào từ ngoài cửa sổ!
Khóe miệng Trần Xuân Độ cong lên thành một nụ cười khó đoán, thời cơ tới rồi.
"A!"
Mấy cô gái đẹp ai đó đều sợ trắng bệch mặt, rất nhiều người trong sổ họ mặc bikini, thậm chí có người còn không mặc gì!
Mà đám người bịt mặt đội mũ rộng vành đột nhiên xông vào này khiến bọn họ luống cuống và sợ hãi không thôi.
"Xoẹt xoẹt xoẹt!"
Ánh kiếm trắng xóa liên tục lóe lên trong phòng, dưới đất chảy đầu máu tươi, những cơ thế mềm mại quyến rũ lần lượt ngã xuống.
Vách tường bị máu bắn lên nhuộm thành một bức tranh máu.
"Mục tiêu ở đâu?!"
Adams dẫn đầu đám sát thủ quét mắt khắp phòng, phát hiện chỉ có đàn bà trong phòng, không thấy mục tiêu ám sát đâu.
"Ngay cả mục tiêu còn không tìm ra mà cũng đòi giết tao?"
Giọng nói bình tĩnh vang lên từ góc phòng khiến Adams tê cả da đầu, sống lưng đột nhiên lạnh buốt.
Mục tiêu nấp ở góc phòng mà bọn họ không hề phát hiện ra?!
Adams xoay người lại, thấy Trần Xuân Độ đang đùa nghịch bật lửa màu vàng kim trong tay, miệng còn ngậm thuốc.
Anh vô cùng bình tĩnh và thản nhiên nhìn đám sát thủ này.
"Chết đi!" Adams quát lên, đâm kiếm dài về phía anh, thanh kiếm xé không khí, tràn ngập sức mạnh.
Trần Xuân Độ vẩn đứng im tại chỗ.
Khi đầu kiếm của Adams sắp đâm vào người anh thì anh lập tức nghiêng người một cách kỳ lạ, tránh được nhát kiếm này.
"Quá chậm." Trần Xuân Độ nhàn nhạt nói, khóe miệng nhếch lên, vẻ mặt khinh thường.
Cả hiện
Advertisement trường yên ắng không tiếng động, đám sát thủ kia ai nấy đều rất ngạc nhiên.
Trần Xuân Độ có thể dễ dàng tránh đòn của Adams, lại còn giễu cợt anh ta?!
Anh ta là kẻ đứng trong top 100 sát thủ đứng đầu, tốc độ này mà còn chậm!?
"Lên hết cho tao!" Adams lạnh lùng gào lên, trên trán hiện cả gân xanh.
Vụt! Tiếng kiếm đâm liên tục vang lên, vây chặn bốn phía của Trần Xuân Độ.
"Ha ha ha..." Trần Xuân Độ nhếch môi, nhả ra một ngụm khói, nụ cười vẫn tràn ngập khinh thường.
"Kiếm, không dùng như vậy." Trần Xuân Độ ung dung nói.
Sau đó anh đột nhiên ra tay nhanh như chớp, đấm một phát vào ngực của một tên sát thủ khiến gã bay ngược ra sau!
Giây tiếp theo anh đã cầm kiếm trong tay, bóng người bỗng chốc biến mất khỏi chồ.
Trong nháy mắt, Adams thay đổi vẻ mặt, tất cả sát thủ đều cảm thấy tê cả da đầu, ranh giới sổng chết cận kề ngay trước mắt!
"Rút lui!" Adams quát chói tai nhưng đã muộn màng.
Không khí giết chóc lạnh lẽo tràn ngập trong phòng, mấy tiếng vụt vụt vang lên, trong phòng yên tĩnh như không có sự sống.
Adams quay đầu lại, hai mắt mở to, sợ hãi tột độ.
Trong căn phòng này chỉ còn một sát thủ là anh ta còn sống.
Mà Trần Xuân Độ bình tĩnh đứng đối diện anh ta.
Nếu không phải kiếm dài trong tay anh còn đang nhỏ máu tươi, chẳng ai nghi ngờ tất cả đều do anh làm.
"Mày...là ai!?" Adams thay đổi vẻ mặt, run giọng hỏi.
"Mày không có tư cách biết." Ánh mắt Trần Xuân Độ thay đối trong nháy mắt, lộ ra vẻ giết chóc lạnh lùng "Dẩn người của mày cút khỏi đây!"
Trần Xuân Độ lạnh giọng nói, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể khiến Adams chết không nhắm mắt.
Adams run rấy gật đầu, anh ta mạnh nên sau khi có tên trong bảng sát thủ, gần như chưa từng nhìn thẳng vào người khác...!Anh ta vốn tưởng rằng nhiệm vụ lần này sẽ dễ như trở bàn tay, chỉ là một cuộc huấn luyện dành cho những sát thủ khác.
Nhưng ai ngờ mục tiêu lại mạnh kh ủng bố như vậy.... !Đây là lần đầu Adams thấy kẻ mạnh bậc này!
Kẻ mạnh thế này...nếu là ở nước ngoài, ít cũng xếp trong top 10 bảng sát thủ!
Adams khó hiểu, một trong top 10 sát thủ nổi tiếng lại xuất hiện ở nước c, xuất hiện ở nơi khắp nơi toàn đám yếu đuối vô dụng này!
Trong phòng, mấy tên sát thủ nhảy vào từ ngoài cửa sổ, vung kiếm dài lên, Lê Thần Yên đang đứng dựa cửa sổ không tránh kịp bị sượt qua cánh tay, rớt một miếng thịt.
Lê Thần Yên hét thảm, vẻ mặt tái nhợt.
Lê Kim Huyên thì đứng bật dậy, khuôn mặt xinh đẹp cũng biến sắc!
Mấy tên sát thủ xông về phía Lê Kim Huyên, cô là mục tiêu của bọn họ!
Đúng lúc này, bàn cơm bị lật nghiêng, Tô Loan Loan kịp thời ra tay, bóng người xinh đẹp lập tức xuất hiện trước mặt đám sát thủ, đánh cận chiến!
Lê Kim Huyên chớp mắt, thầm nắm chặt tay, hét lên: "Tô Loan Loan, cố lên, đánh bại bọn họ!"
Lê Thần Yên biến sắc, khóe miệng co rút, anh ta tính sót rồi! Anh ta không ngờ rằng ả đàn bà bên cạnh Lê Kim Huyên lại là một kẻ biết võ, hơn nữa còn không yếu!
Đám sát thủ anh ta mời tới đồng thời đánh về phía Tô Loan Loan mà lại không làm gì được cô ta!
Ánh mắt Tô Loan Loan lóe lên, đúng lúc này, Lê Thần Yên nói: "Mau giết hết bọn họ!"
Không biết Lê Thần Yên nói lời này với ai.
Ánh mắt của đám sát thủ cũng trở nên sắc bén hơn, nhìn về phía Lê Kim Huyên, lộ ra sát ý lạnh kinh người!
Lê Kim Huyên lùi lại đằng sau mấy bước, trong lòng trào dâng cảm giác không ổn.
Đám sát thủ đó nắm chặt kiếm dài, đang định ra tay thì đột nhiên thay đổi vẻ mặt!
"Rút lui, nhiệm vụ kết thúc, tất cả rút lui!!"
Mệnh lệnh của Adams truyền qua mic tới tai bọn họ, giọng nói gấp gáp nóng nảy, không thể nghi ngờ!
Bọn họ liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt nghi ngờ nhưng cũng không dám trái lệnh, lập tức xoay người nhảy ra ngoài cửa số.
"Xảy ra chuyện gì?" Lê Kim Huyên ngơ ngác, thấy mấy tên sát thủ tự nhiên rút lui, không hiếu chuyện gì đang xảy ra.
Lê Thần Yên mới là kẻ khó hiểu nhất.
Những sát thủ này đều do anh ta dùng số tiền lớn, cộng thêm việc nợ ơn của một người bạn cũ mới mời được về.
Ai ngờ còn chưa gi ết chết Lê Kim Huyên đã bỏ chạy!?
Vẻ mặt Lê Thần Yên vẩn lạnh nhạt như cũ nhưng nội tâm anh ta đã dâng lên ngọn lửa giận cao ngút trời!
Anh ta che cánh tay lại, nhìn qua giống như đang bịt lại miệng vết thương.
Cơ thế không ngừng run rấy, bị tức đến mức mắt mũi tai miệng sắp bốc khói!
Nhưng mà không láu sau đó anh ta bình tĩnh lại, tự an ủi bản thân.
Tuy rằng không giết được Lê Kim Huyên nhưng hẳn là đã giết được tên Trằn Xuân Độ coi trời bằng vung kia rồi,
Phần lớn sát thủ đều tới giết anh, chỉ có vài kẻ tới giết Lê Kim Huyên.
Giết được tên Trần Xuân Độ thần bí đó cũng không tính là quá thiệt.
Đúng lúc này cửa phòng mở ra, một người bước vào..
← Ch. 152 | Ch. 154 → |