C136: Bây giờ xin lỗi muộn rồi
← Ch.135 | Ch.137 → |
Đối mặt với lời chất vấn của vị Thống lĩnh, sắc mặt của Trần Xuân Độ rất hờ hững, không có một chút gì là bị vị Thống lĩnh dọa cả.
"Tôi diễn cái con mẹ ông à." Câu đầu tiên của Trần Xuân Độ đã khiến toàn thân như rơi vào chết lặng, khiến rất nhiều biếu cảm trên mặt của rất nhiều nhân viên của Lê Thị đều trở nên đặc sắc.
Cơ thể mảnh mai của Lê Kim Huyên run rấy, trong đôi mắt đẹp lộ ra tia bàng hoàng, lá gan của Trần Xuân Độ quá lớn rồi, tự phụ liều lĩnh vô cùng!
Sắc mặt của vị Thống lĩnh cứng lại...!ông ta không ngờ, ông ta có một ngày, vậy mà sẽ bị một tên phế vật của nhà họ Lý mắng.
Ông ta đứng ở vị trí cao nhiều năm, trước nay chỉ có người ta tới a dua nịnh nọt, loại người giống như anh, ông ta gần như rất ít khi nghe thấy.
Vị Thống lĩnh lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, đôi mắt lãnh khốc bỗng b ắn ra một tia lạnh lẽo!
Đó là tia lạnh ấn chứa sát khí! ông ta đối với Trần Xuân Độ, đã động sát tâm!
Sự lạnh lẽo u tối đó bao trùm nơi này, nhiệt độ của không khí đều đã hạ xuống vài độ, tản mạn sát khí!
"Cậu có biết tôi là ai không?!" Vị Thống lĩnh từ từ hỏi, vẻ mặt thâm trầm, cơ thế hơi run rấy, đó là biểu hiện của việc cưỡng chế lửa giận.
"Tôi quản ông là ai, bắt nạt vợ của tôi chính là không được." Trần Xuân Độ mở miệng, khiến gương mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên cứng nhắc.
Trong lòng Lê Kim Huyên điên cuồng mắng chửi...!cái tên đáng chết này, bây giờ còn diễn cái shit gì chứ, mạnh đều không cần rồi!
Vị Thống lĩnh nheo mắt nhìn Trần Xuân Độ, thấy anh trả lời như vậy, trong lòng đã yên tâm một chút.
Trần Xuân Độ của lúc này, khí chất thể hiện ra, hoàn toàn tương phản với người bạn cũ trước kia...!Người đó phong hoa tuyết thế, nhìn nước c bằng nửa con mắt, mà người này...!lại giống với tên lưu manh ngu si, ngập tràn khí tức chợ búa...
Anh chẳng qua chỉ là một tên phế vật của nhà họ Lê, một kẻ ăn bám, sao có thể là người đó chứ?
Vị Thống lĩnh lộ ra vẻ khinh thường, khinh khỉnh liếc nhìn Lê Kim Huyền và Trần Xuân Độ, cười lạnh một tiếng: "Thành phố T, rất lâu không có ai dám chọc giận tôi rồi..."
"ông muốn như nào?" Lê Kim Huyên từ tốn hỏi.
"Hai người mỗi người dập đầu một cái, chuyện này coi như bỏ qua." Vị Thống lĩnh thản nhiên nói.
"Mỗi người dập đầu một cái? Vậy ông trước đó bắt nạt vợ tôi, chuyện này tính như nào? Nếu không thì ông cũng dập đầu một cái với vợ tôi đi." Trần Xuân Độ lạnh lùng mở miệng.
"Cậu biết cậu đang nói chuyện với ai không?" Vị Thống lĩnh hừ lạnh một tiếng, từ từ hỏi.
"Tôi thèm quan tâm ông là ai chắc, xin lỗi." Trần Xuân Độ nhàn nhạt mở miệng, lần này, trong giọng điệu đã nhiều thêm ý lạnh.
Toàn trường đã hoàn toàn ngây dại rồi, tất cả mọi người nhìn Trần Xuân Độ, ép Thống lĩnh xin lỗi, ai cũng không ngờ, Trần Xuân Độ lại có lá gan lớn như này!
"Tôi thấy cậu là chán sống rồi, một kẻ ở rể của nhà họ Lệ, vậy mà dám ra lệnh với tôi." Mặt mày của vị Thống lĩnh nếu phủ băng sương, cho dù Trần Xuân Độ giống với người đó, nhưng cách biệt giữa tên này với người đó cũng quá lớn rồi, anh chỉ là một con kiến phế vật tham sống sợ chết...!có quá người có thể giẫm đạp dưới chân.
Bây giờ, vậy mà dám ngang nhiên đối đầu với ông ta?!
"Tìm chết!" Vị Thống lĩnh vung một cái tát nhanh như điện xẹt về phía Trần Xuân Độ!
"Bốp!"
Cái tát đó của vị Thống lĩnh nhanh như điện xẹt, Trần Xuân Độ không có tránh né, để mặc cái tát đó đánh vào mặt!
Âm thanh giòn giã như sấm sét đánh giữa ngày xuân, vang vọng ở trên quảng trường này!
Vốn trên quãng trường đã yên lặng như tờ, những nhân viên của Lê Thị xem náo nhiệt đó, trên mặt đều treo một ý cười.
Nhìn thấy Trần Xuân Độ chịu thiệt, đã khiến những nhân viên nam trước kia ái mộ Lê Kim Huyên thoải mái trong lòng.
Cho dù anh có giỏi nữa, Thống lĩnh ra tay, anh còn dám đánh trả sao?
Đó là nhân vật lớn đỉnh cấp của thành phố T, kẻ ở rể sống trong đáy xã hội này nếu như phản kháng, tuyệt đối kéo Lê Duy Dương chôn cùng!
Lê Kim Huyên cắn chặt hàm răng trắng, cô thấy Trần Xuân Độ bị đánh, dáng vẻ ngang ngược phách lối của vị Thống lĩnh, hận tới nghiến răng nghiến lợi.
Cô rất muốn phản kháng, nhưng lý trí của cô ta nói cho cô biết, chỉ có thể giương mắt nhìn một màn này.
Tô Hiểu
Advertisement
Ván cách đó không xa nhìn thấy tất cả, ánh mắt nhìn sang vị Thống lĩnh càng lạnh lẽo, vị Thống lĩnh này, đang vả mặt cả tập đoàn Lê Thị!
Trằn Xuân Độ đứng tại chỗ, đưa tay, chạm nhẹ vào gò má hơi đỏ do bị đánh, sắc mặt bình tĩnh, giống như cái gì cũng không có xảy ra.
"Quả nhiên, anh ta ngay cả rắm cũng không dám đánh một cái!"
"Tôi còn tưởng anh ta là đàn ông huyết khí hừng hực gì đó sẽ động thủ chứ, thì ra cũng chỉ có vậy."
Tiếng rì fâm nói chuyện vang lên trong quảng trường, vị Thống lĩnh nhìn Trần Xuân Bắc, thần sắc châm chọc.
"Tôi khuyên anh, vẫn là mau chóng xin lỗi thì tốt hơn." Trần Xuân Độ mở miệng, giọng điệu càng lạnh lùng.
Hộ khấu của vị Thống lĩnh tê dại, trong lòng có hơi kinh ngạc, ông ta không ngờ, một tát vừa rồi đánh ra, vậy mà khiến ông ta cảm thấy mình giống như đánh vào bia sắt, khiến tay của ông ta đều tê rồi.
Da mặt của Trần Xuân Độ còn dày hơn tường thành, ông ta có hơi bất ngờ, một kẻ ở rể của nhà họ Lê, sao lại có da mặt dày như vậy?
"Đây chính là người đàn ông của cô, vịt chết còn cứng miệng." Vị Thống lĩnh quay đầu nhìn sang Lê Kim Huyên, bật cười.
Hàm răng trắng của Lê Kim Huyên cắn môi đôi đỏ, gương mặt xinh đẹp hơi đỏ, đây là đang sỉ nhục!
"Còn không xin lỗi nữa thì muộn rồi." Trần Xuân Độ nói.
"Tôi chính là không xin lỗi, cậu có thế làm gì được tôi?" VỊ Thống lĩnh cười lạnh.
Vừa dứt lời, một vị tướng sĩ từ trong xe chui ra, đưa một chiếc điện thoại vệ tinh, thần sắc trịnh trọng: "Thống lĩnh, điện thoại của lãnh đạo cấp cao!"
"Lãnh đạo cấp cao?" Thần sắc của vị Thống lĩnh lập tức thay đối, có thể ở nước c, được gọi là lãnh đạo cao cấp, không có mấy người, tuy Thống lĩnh xưng bá ở khu phòng ngự thành phố T, nhưng còn xa mới có tư cách quen biết lãnh đạo cấp cao."
Mà bây giờ, lãnh đạo cấp cao vậy mà gọi điện tới, chỉ đích danh muốn liên lạc với ông ta!.
ngôn tình ngược
Vị Thống lĩnh ngạc nhiên trong lòng, lần trước, vẫn là kêu ông ta tới cục cảnh sát bảo lãnh Lê Kim Huyên!
Vị Thống lĩnh vừa cầm lấy điện thoại vệ tinh, đầu dây bên kia, liền vang lên giọng nói lạnh lùng: "Tìm chết! Cậu có biết cậu đang làm cái gì không hả!"
Sắc mặt của vị Thống lĩnh đơ ra, lãnh đạo cấp cao tức giận mắng ở đầu dây bên kia: "Lập tức cút về cho tôi, nếu không tôi lấy ông ra hỏi tội!"
"Rõ!" Tâm thần của vị thủ lĩnh run rấy, ông ta đầu óc mờ mịt, ông ta đều không biết tại sao, lãnh đạo cấp cao vậy mà biết chuyện này.
Ông ta càng không hiếu...!tại sao một chuyện nhỏ không thấm vào đâu như này, vậy mà chọc lãnh đạo cấp cao gọi điện tới mắng ông ta một trận!
Đột nhiên, vị Thống lĩnh bổng phản ứng lại, ông ta ngoảnh đầu, nhìn sang Trần Xuân Độ.
Trong nháy mắt, cơ thể của vị Thống lĩnh run bắn lên, thấp thoáng hiểu được cái gì đó.
Sau đó, chuyện khiến toàn trường bất ngờ đã xảy ra rồi.
Chỉ thấy vị Thống lĩnh kia không chút do dự cất bước, thần sắc trịnh trọng nhìn sang Trần Xuân Độ.
Trong lòng Lê Kim Huyên run rẩy, cô lo lắng lại có chuyện khác thường xảy ra.
Đột nhiên, vị thống linh gập eo, cúi người nói: "Xin lỗi!"
Xẹt!
Toàn trường bỗng trở nên sôi sục! Những nhân viên của Lê Thị đang ở cửa tòa cao tốc của Lê Thị đứng xem từ xa kia, vẻ mặt sững sờ, gần như hóa đá!
Ai cũng không ngờ, sự việc sẽ thành ra như này, chỉ một cuộc gọi điện!
Ngay cả Lê Kim Huyền cũng ngốc rồi, ánh mắt sửng sốt, không kịp phản ứng.
"Bây giờ xin lỗi, muộn rồi." Trần Xuân Độ liếc nhìn, hờ hữnq nói..
← Ch. 135 | Ch. 137 → |