Truyện:Long Phượng Tình Trường - Chương 047

Long Phượng Tình Trường
Trọn bộ 116 chương
Chương 047
Hiểu sắc vân khai
0.00
(0 votes)


Chương (1-116)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Ta đã đạt thành nguyện ước, được Nhạc Kha nhận lời, nhất thời trong lòng vô cùng ngọt ngào hoan hỉ, lúc ta và hắn đang nhìn nhau, lòng tràn đầy vui sướng thì nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào, có người dịu dàng nói: "Xin hỏi Thanh Loan cô nương có ở trong phòng không?"

Một giọng khác vui vẻ nói: "Tỷ tỷ, là đệ."

Chính là Cửu Ly, nghe thấy giọng nói này cũng sắp đến cửa.

"Cửu Ly, tỷ tỷ ở đây."

Ta vội đẩy Nhạc Kha, hắn lập tức ẩn thân trốn sau bức màn, cửa phòng mở ra, có người đẩy cửa bước vào, một mùi hương nhàn nhạt lập tức bay vào trong phòng, mùi hương này cực kỳ dễ chịu. Cửu Ly vẻ mặt mừng rỡ nhanh chóng bước đến, theo sát phía sau là một vị nữ tử yểu điệu thướt tha.

Ta sửng sốt, đứng dậy rời khỏi giường, Cửu Ly đã đến trước giường ta, một tay ấn ta ngồi xuống giường, lo lắng nói: "Tỷ tỷ, đệ nghe Nguyệt Lão nói hai ngày gần đây Dược Quân luôn canh giữ trong Tín Phương Viện của tỷ, hôm nay mới đến, tỷ bị bệnh nặng sao?"

Cửu Ly bị người ta đẩy ra, nữ tử phía sau nó nhíu mày nói: "Tiểu Ly con nói bừa gì vậy? Để bổn vương nhìn xem, nét mặt của Thanh Loan cô nương tươi sáng hòa nhã như thế, sao lại bệnh nặng được chứ? Con đứa trẻ này!"

Nói xong, nàng tiến đến nắm lấy tay ta, đánh giá ta từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài.

Bình thường ta hiếm khi thân cận với nữ tử. Người thân thiết nhất cũng chỉ có Bích Dao, cũng bởi vì nàng ngọc tuyết đáng yêu, không hề xảo trá, khiến ta đây tương đối không cảnh giác với nàng. Nhưng nữ tử trước mặt này mày dài mắt sáng, hết sức xinh đẹp, nhưng nếu tự xưng là bổn vương, lại thân thiết với Tiểu Ly, chẳng lẽ nàng chính là thủ lĩnh của Cửu Vĩ Hồ Tộc?

Ta thử rút tay ra khỏi tay nàng, nhưng bị nàng nắm rất chặt, cực kỳ cảm kích nói: "Năm đó đại ca đại tẩu và đứa cháu lớn của ta chết trong biển lửa, chỉ còn đứa nhỏ này cũng chẳng thấy bóng dáng đâu, mấy trăm năm nay bổn vương đều nghĩ đứa nhỏ này sớm đã theo đại ca đại tẩu, rơi vào đường cùng phải tự mình làm quốc chủ của Thanh Khâu quốc, nào ngờ hôm nay lúc tham dự yến tiệc, nếu không phải gặp được Nguyệt Lão, biết Thanh Loan cô nương thu dưỡng một con Cửu Vĩ Bạch Hồ thì sao có thể tìm được đứa nhỏ này?"

Cửu Ly thấy vẻ mặt ta lúng túng liền tiến tới kéo tay nàng ra, nói: "Tứ cô, tỷ tỷ không thích quá thân thiết với người khác."

Lại quay đầu sang, nét mặt có vài phần xin lỗi nói với ta: "Tỷ tỷ, năm đó phụ vương có sáu muội muội, sau trận hỏa hoạn đó, Tứ cô bị mấy vị cô cô đẩy lên vị trí quốc chủ trị vì Thanh Khâu."

Ta cười khổ, có chút không chịu nổi sự nhiệt tình của thủ lĩnh Cửu Vĩ Hồ Tộc Thanh Khâu, khách khí nói: "Quốc chủ mời ngồi."

Thử cử động thân người để rót cho nàng một chung trà.

Nàng lập tức tiến lên ấn ta ngồi yên, nói: "Nghe nói Thanh Loan cô nương bị bệnh, vẫn nên nằm dưỡng bệnh quan trọng hơn."

Nói xong tự đi đến cái bàn nhỏ bên cạnh, lấy chiếc ghế tròn chạm trổ hoa văn mang đến đặt cạnh giường ta rồi ngồi xuống.

Ta thấy nàng chăm chú nhìn ta, trong mắt tràn đầy thâm ý sâu sắc, cũng không biết nàng đang âm mưa tính toán gì, vội vàng kêu: "Cửu Ly, rót chung trà cho quốc chủ uống đi."

Cửu Ly lên tiếng trả lời rồi đi đến bên bàn, nhấc ấm rót một chung trà đưa đến cho quốc chủ, lại rót một chung trà cho ta, vừa vặn lại là chung trà mà ban nãy ta và Nhạc Kha đương lúc tranh luận có chút khát, liền tiện tay rót cho hắn, hắn vừa mới uống một nửa đã đặt xuống.

Bà cô này của nó nhìn chằm chằm ta một hồi, thở dài nói: "Trước kia ta nghĩ cô nương thu dưỡng Tiểu Ly, bất quá chỉ xem nó là một con thú nhỏ mà thôi, nay nhìn thấy tình tỷ đệ của hai người, ca ca tẩu tẩu linh thiêng biết được cũng mỉm cười yên lòng nhắm mắt."

Mấy trăm năm qua Cửu Ly đều ngủ cùng ta trên một chiếc giường lớn, tuy rằng lúc đó vẫn là một người một thú, nhưng tình cảm tương thân tương ái không hề giảm. Ta kéo tay nó vỗ vỗ, cười nói: "Quốc chủ nói không sai, ta và Cửu Ly làm bạn mấy trăm năm, mặc dù không có phúc phận cùng chung huyết thống, nhưng tình cảm không hề kém tỷ đệ ruột thịt."

Cửu Ly ngồi ở bên cạnh ta, nhích nửa người lại gần, ảm đạm nói: "Tỷ tỷ, Tứ cô muốn đệ trở về Thanh Khâu làm quốc chủ, qua mấy ngày sau sẽ khởi hành. Cửu Ly không muốn rời xa tỷ tỷ, đặc biệt đến thương lượng với tỷ tỷ."

Mặc dù trong lòng ta lưu luyến không rời, nhưng nghe thấy nó có thể trở về Thanh Khâu, cũng vô cùng vui mừng cho nó. Từ nhỏ ta đã rời khỏi Thành Tu La, hơn vạn năm chưa từng quay lại, thiết nghĩ còn xa mới có một ngày trở lại Thành Tu La. Từ nhỏ nó đã lớn lên ở Thanh Khâu, khó mà xa rời quê hương, nỗi nhớ mong trong đó có lẽ còn sâu đậm hơn ta.

"Đây là chuyện tốt nha. Tiểu Ly, đệ rời khỏi Thanh Khâu cũng đã mấy trăm năm, đệ cứ theo Tứ cô về Thanh Khâu đi, nếu tỷ tỷ rỗi rãi có thời gian, tất nhiên sẽ đi Thanh Khâu thăm đệ. Đến lúc đó đệ làm quốc chủ, tỷ tỷ ở Thanh Khâu cũng có thể học theo con cua của Thuỷ tộc."

"Hả?"

Nó nghi hoặc nói.

Ta cười đáp: "Con cua Thủy tộc từ trước đến nay oai phong lẫm liệt, đi lại ngang ngược, ỷ thế làm bậy. Mấy năm nay tỷ tỷ ra vào trong vùng thuỷ vực, cực kỳ hâm mộ."

Trong lòng Cửu Ly vốn chứa đầy nỗi buồn ly biệt, bị lời này của ta làm nhịn không được liên tục gật đầu, trong mắt tràn ngập ý cười: "Đệ thấy tỷ tỷ ở núi Đan Huyệt Sơn bị người ta xa lánh, sau khi đến Thanh Khâu của đệ, nếu có kẻ dám bất kính với tỷ tỷ, đệ lập tức khiến cho kẻ đó hồn phi phách tán."

Trong cuộc đời ta hiếm khi được người ta cổ vũ hoành hành, lại có hậu thuẫn vững chắc, nhất thời sinh ra chủ ý muốn thân cận với Thanh Khâu, chỉ nắm tay Cửu Ly, trong mắt đã bắt đầu ướt lệ, nhưng ý cười không giảm, ta nhìn rồi lại nhìn nó.

Tiểu thú nhỏ năm đó ta mang về nay đã thành một thiếu niên hào hoa phong nhã, phong thái kinh người, có một ngày nó sẽ trấn thủ một phương, được vạn thú Thanh Khâu kính ngưỡng. Tình cảm kích động trong lòng ta khó mà kiềm chế, vươn tay yêu thương vuốt vuốt tóc nó, tựa như nó vẫn còn là một con thú nhỏ, mỗi ngày ta luôn ôm nó vào lòng, vuốt lông nó, hấp thu chút ấm áp này.

Tứ cô của Cửu Ly yên lặng uống xong chung trà, nói: "Hôm nay bổn vương đến, nhìn thấy cô nương bên này không có cung nga hầu hạ, bị thương cũng không người trông nom. Cô nương thay ca ca tẩu tẩu dạy dỗ dưỡng dục Tiểu Ly, trong số thị nữ tùy thân của bổn vương có một thị nữ cực kỳ thân thiết tên là Nhã Nhĩ, chi bằng hôm nay bổn vương đem nàng tặng cho cô nương làm thị tỳ bên người?"

Không đợi ta đồng ý, nàng đã vỗ tay nói: "Nhã Nhĩ, ngươi vào đây."

Ngoài cửa vang lên giọng nữ mềm mại: "Vâng, quốc chủ."

Giọng nói dịu dàng mê hoặc, nếu ta là nam tử, tất nhiên sẽ vội vã muốn nhìn thấy khuôn mặt của cô gái này.

Cửa phòng khẽ vang lên một tiếng, một nữ tử mặc váy màu ngọc bích nhạt nhẹ nhàng đứng ở trong phòng, trước mắt ta rực sáng, cô gái trước mặt có đôi mắt sáng ngời trong suốt, mũi ngọc cao thẳng, đôi môi hồng nhuận, dáng người cao gầy kiện mỹ. Nàng không chút hoang mang đứng yên, ánh mắt mang theo vài phần tia sáng khó hiểu đánh giá ta một lúc, rồi cúi người thật thấp, thế nhưng lại hành một đại lễ.

Mặc dù ta và Cửu Ly rất thân thiết, nhưng người này là người hầu thân cận bên cạnh Tứ cô của nó, ta sao có thể nhận đại lễ như vậy? Vội vàng nghiêng người đẩy Cửu Ly một cái, rồi nói: "Nhanh giúp tỷ tỷ nâng Nhã Nhĩ cô nương đứng dậy. Tỷ tỷ vô công bất thụ lộc, sao dám nhận đại lễ của Nhã Nhĩ cô nương chứ?"

Quốc chủ Thanh Khâu đầy thâm ý nói: "Thanh Loan cô nương nhận được, đừng khách khí. Sau này cứ giữ nàng ấy ở bên cạnh để sai bảo. Hôm nay bổn vương cũng mệt rồi, yến hội còn chưa kết thúc, Cửu Ly, theo cô cô về đi, ngày mai lại đến thăm tỷ tỷ con."

Cửu Ly vốn còn muốn ở lại, sau khi bị quốc chủ Thanh Khâu khuyên bảo một hồi đành ngoan ngoãn đi theo nàng.

Bổn tiên sống trên đời này hơn một vạn tuổi, còn chưa từng nếm thử cảm giác được người ta hầu hạ, cũng chưa từng có thói quen vênh mặt hất hàm sai khiến người khác. Chối từ không có kết quả, trơ mắt nhìn Cửu Ly và Tứ cô nó nghênh ngang rời đi, Nhã Nhĩ cô nương kia lẳng lặng đứng đấy, lớn mật nhìn ta, nếu người không hiểu chuyện nhìn thấy tình cảnh như vậy, tất nhiên sẽ cảm thấy ngược lại là bổn tiên đến hầu hạ Nhã Nhĩ cô nương.

Ta và nàng nhìn nhau một hồi, đau đầu nói: "Phòng ốc trong Tín Phương Viện này không ít, cô nương chắc cũng đã mệt, tự mình tìm một phòng rồi nghỉ ngơi đi, ở đây Tiểu Tiên không cần người hầu hạ."

Quốc chủ Thanh Khâu này vốn chẳng thân thiết gì với ta lại đem người hầu thân cận bên mình tặng cho ta, nói không chừng có tư tâm gì đó, làm sao ta còn dám để cho vị Nhã Nhĩ cô nương này hầu hạ? Cùng lắm là trước hết để nàng ta ở lại chỗ này mà thôi.

Nào ngờ khi Nhã Nhĩ nghe vậy, thế nhưng 'bụp' một tiếng quỳ mạnh xuống đất, lồng ngực ta đau nhức, vốn không muốn đứng dậy, nhưng nhìn nàng quỳ trên mặt đất không chịu đứng lên, đành phải ôm ngực vén chăn bước xuống giường, kiên quyết đỡ nàng đứng dậy. Tay còn chưa đặt lên vai nàng, nàng đã dập đầu, trịnh trọng nói: "Thuộc hạ Bà Nhã Nhĩ tham kiến công chúa điện hạ, công chúa điện hạ vạn an!"

Không biết là ta bị dì đánh làm cho bị thương nặng, hay là do hai ngày nay ói máu hơi nhiều, lúc này nghe nàng xưng hô như vậy, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, suy nghĩ cũng chậm hơn một khắc, mới nghiêm mặt thấp giọng quát: "Yêu nữ lớn mật, Tiểu Tiên bất quá chỉ là một chưởng lại nho nhỏ, há có thể bị ngươi tùy ý gọi là công chúa điện hạ?Danh xưng công chúa điện hạ cũng có thể gọi loạn sao?"

Nàng tự mình đứng dậy, kiêu ngạo nói: "Mặc dù Vương thượng hết mực khen ngợi công chúa, nhưng không thể ngờ công chúa thế nhưng lại nhát gan như vậy, cùng lắm chỉ là một cách xưng hô cũng bị dọa đến khiếp đảm. Yếu đuối như thế, sao làm được công chúa của dân chúng Tu La ta?"

Trái tim ta đập loạn nhịp, hai vị chua xót ngọt ngào cùng dâng tràn một lúc, tuy rằng biết đây là lúc vô cùng không thích hợp, nhưng vẫn là nhịn không được muốn hô to một tiếng: Thì ra Tu La Vương phụ thân người chưa từng quên ta!

Nhưng theo lời dì nói trước đây, sợ là chiến tranh giữa Thiên Giới cùng Bộ Tộc Tu La hết sức căng thẳng, nếu Bà Nhã Nhĩ này là gian tế do Thiên Giới phái tới, chẳng những tính kế ta, tương lai ngay cả Tu La vương phụ thân cũng bị tính kế, chẳng phải là sai lầm của ta sao?

Ta tỏ vẻ nghiêm khắc, nổi giận nói: "Yêu nữ lớn mật, không sợ ta báo Thái tử điện hạ lôi ngươi đến Tru Tiên Đài?"

Nàng mỉm cười, nét mặt sinh động, vừa lòng gật gật đầu: "Vương thượng quả nhiên cũng không nói sai, công chúa điện hạ dũng trí cẩn thận, nhất quyết sẽ không dễ dàng tin tưởng một người xa lạ. May mà Vương thượng sớm đã có chuẩn bị."

Nói xong từ trong lòng lấy ra một chiếc khăn, nàng mở khăn ra, bên trong là hai quả trái cây hương thơm ngào ngạt, một đỏ một xanh, đúng là loại trái cây mà lúc trước người thường cho ta ăn. Ta ở Thiên Giới cũng được hai trăm năm, chưa từng thấy Thái tử điện hạ dùng loại trái cây này. Lập tức vô cùng vui mừng mà khóc, ôm chặt hai quả trái cây đó vào trong lòng, lại đưa tay ra kéo lấy tay nàng, liên tục truy hỏi: "Người...... Tu La Vương phụ thân, người còn nói gì?"

Crypto.com Exchange

Chương (1-116)