Đèn đơn ổ biếc
← Ch.028 | Ch.030 → |
Trong Tín Phương Viện quanh năm chỉ có hai bà lão quét dọn ở phòng tạp vụ. Trong viện dây leo um tùm xanh biếc, leo bám khắp nơi, trông giống như một cái ổ màu xanh lục. Mặc dù chỗ nằm được bố trí cực kỳ thoải mái, nhưng với ta lại không quen chút nào, suốt hai trăm năm cũng chỉ mới lần thứ ba qua đêm ở đây.
Trước đó ta bị Thái Tử điện hạ dọa phát hoảng, sau lại bị sự việc ở Ngự Hoa Viên dọa đến độ hồn vía lên mây, lúc này tay chân vô lực, vừa ngã xuống giường mây, trong đầu thầm nghĩ: cho dù đêm nay Đồng Sa Điện hạ có đến, đáng xuống căn phòng này tám mươi mốt đạo Hồng Thiên Huyền Lôi, cũng đừng hòng lôi ta khỏi giường cao gối êm này.
Một giấc mộng đêm ngọt ngào. Khi tỉnh lại, chỉ cảm thấy toàn thân yếu ớt, đầu óc nặng nề choáng váng, thử mấy lần nhưng vẫn không bò dậy nổi. Ngoài cửa sổ gió nhẹ khe khẽ, tiếng tranh cãi không ngừng, chắc là hai bà lão quét dọn không biết ta ở đây, xung quanh yên tĩnh vắng vẻ, mới có đôi lời tranh luận.
Một người nói: "Tiên giới lưu truyền hơn vạn năm, nói là vị Thái tử phi nương nương Ngôn Mạo Công Đức, bất luận điểm nào cũng đều là hi hữu hiếm có, hôm qua ta nhìn từ xa xa, cùng Thái tử sóng bước, còn không bằng một vị trong viện chúng ta."
Người kia nói: "Ta thấy Thái tử phi nương nương thật sự được lắm. Chung quy vẫn là công chúa của Điểu tộc. Vị kia dù gì cũng chỉ là một tiên nga quét dọn, ngay đến đầu tóc gọn gàng cũng không biết chải, có điểm quá mức phi thường rồi."
Ở trên giường, ta âm thầm phì cười. Lời này vào tai ta cũng thôi đi, sẽ chẳng nảy sinh sóng gió gì, nếu như vào tai Đan Chu, tương lai nàng ta qua cửa làm chủ Hoa Thanh Cung, hai bà lão này nhất định chết chắc.
Lại nghe thấy người đầu tiên nói: "Ta cũng sống đến cái tuổi này rồi, loại sự tình thế này lại nhìn không ra? Dung mạo chẳng qua là phù du, tính tình mới là điều tối trọng khiến người ta yêu thương. Vị trong viện chúng ta tính cách vui vẻ, lại thêm Tín Phương Viện này cũng chính là nơi cư ngụ năm đó của Thiên hậu nương nương khi là Trắc phi, Thái tử điện hạ có thể cho nàng sống ở đây, bà vẫn chưa nhìn rõ sao?"
Người kia kinh ngạc nói: "Điều bà nói lẽ nào là thật?"
Sự việc đêm qua vẫn còn lưu lại một bóng ma trong đầu ta, nghe thấy lời này, nếu như không phải tay chân vô lực, ta sớm đã sợ đến độ từ trên giường mây mà lăn xuống. Nghe thấy trong viện có người bỗng quát: "Là chê đầu lưỡi dài quá rồi sao?"
Đánh "Oành" một tiếng, ta đã từ trên giường mây rớt xuống, mặt đất được lót kim chuyên *, ta té đau đến độ xương cốt đều đau, nhịn không được rên rỉ ai ôi một tiếng, đã có nam tử nhanh chóng bước tới, một tay liền xách ta dậy, ném lên giường mây.
*Kim chuyên:một loại gạch đá chất lượng tốt được sử dụng chủ yếu trong kiến trúc của nội cung thời cổ. Vì đặc tính kiên cố, nếu dùng kim khí gõ xuống phát ra âm thanh rào rào, nên có tên cổ là kim chuyên.
Ta chỉ cảm thấy tim như ngừng đập, trên trán đã có từng giọt từng giọt mồ hôi lạnh túa ra, nửa ngày ngay đến ngón tay cũng không nhúc nhích được, bên tai vẳng đến thanh âm giễu cợt: "Trông có vẻ là một dã nha đầu khỏe mạnh như trâu, giờ phút này sao lại giả bệnh thế này? Chẳng phải là Thái tử phi nương nương đến, trong lòng ganh ghét, lúc này làm bộ dây dưa, những mong Thái tử điện hạ quay đầu lại nhìn?"
Chính là Đồng Sa điện hạ.
Hắn trước giờ vẫn không vừa mắt với ta, nếu là ngày thường ta sớm đã cầm chổi đánh trả lại, chỉ là hôm nay toàn thân yếu ớt, ngay cả sức lực đánh trả cũng không có.
Thấy ta không lên tiếng, hắn lại nói: "Chẳng qua là một cung nga quét dọn thô kệch, cũng muốn leo vào trong cung? Đừng tưởng là chiếm được Tín Phương Viện to lớn này là đã thật sự trở thành Trắc Phi Nương Nương rồi."
Ta nhắm mắt lại, hai tai ù ù léo nhéo, giống như khi nhỏ bị một đám tiểu đồng công kích, từng câu từng câu đều đâm vào trong lòng. Thế nhưng ta sớm đã không còn dáng vẻ trẻ thơ, cũng sớm học được cách trầm mặc im lặng chứ không phải là tranh cãi lớn tiếng. Có nhiều khi, tranh cãi bất quá lại càng tăng thêm vết thương, hoàn toàn không có tác dụng, còn không bằng trầm mặc im lặng lại hay hơn.
Những mong người khác hiểu được mình, thật khó.
Ta rõ ràng hoàn toàn không có ý đó, nhưng trong mắt Đồng Sa điện hạ, liền thành ra giả vờ giả vịt, hoặc giả, hắn từ miệng Lưu Niên nghe được tin tức gì đó, cho nên mới tiến đến mắng ta? Bình thường ta cùng hắn đối đầu gay gắt, đấy là do ta biết rõ đó chẳng qua là chút náo loạn ầm ĩ nho nhỏ, cũng chẳng gây ra tổn hại gì, cho nên mới có gan miệng mồm nanh nọc. Nhưng sự việc hôm nay can hệ trọng đại, nếu nảy sinh chuyện gì sẽ dễ dàng gán cho ta một cái tội danh, cho dù ta có kêu gào đến rách cuống họng, e là cũng chẳng có ai bảo bọc che chở.
Hắn huyên thuyên suốt nửa ngày vẫn không thấy ta đáp trả, cũng cảm thấy kỳ quái, tiến lên một bước kéo cánh tay trái của ta, có ý muốn kéo ta qua, nhưng lại bất ngờ buông tay, "A" lên một tiếng, lại nhanh chóng duỗi tay ra, trời đất chứng giám, chính là ta bị quăng nằm sấp trên giường mây, mũi miệng đang bị ngộp trong lớp chăn mây, lúc suýt chút nữa thì thở không được, cuối cùng hắn đã lật người ta lại.
Ta cố hết sức mở mắt, người trước mặt trông không nghiêm khắc lắm, vẻ mặt giống như khó mà tin được, cánh tay lạnh lẽo sờ sờ trán ta, do có được cảm giác mát lạnh thoải mái không ngờ tới được, ta nhịn nhìn theo bàn tay đang chạm trên trán ta, thoải mái thở ra.
Hắn hung hăng trừng mắt nhìn ta, rụt tay quay đầu đi ra. Bất quá nửa canh giờ sao, Dược Quân bị hắn túm áo kéo tới. Vị Đồng Sa điện hạ này trước giờ ương ngạnh, đến giờ chưa từng biết tôn trọng, ngoại trừ y phục của Thiên Đế Thiên Hậu cùng Thái tử điện hạ hắn không có gan kéo lấy thì văn quan võ thần trên Cửu Trùng Thiên, bảy tám phần mười đều bị hắn túm áo. Ta thấy Dược Quân tránh tránh tay hắn, có chút không cam tâm tình nguyện mỉm cười ngại ngùng nhìn hắn. Thần tiên mặc dù không phải phàm nhân ăn ngũ cốc, nảy sinh trăm thứ bệnh. Nhưng một tiên thai như ta, nếu như nguyên thân sinh bệnh, cũng là chuyện lớn, khó có khả năng xảy ra.
Dược Quân nhìn ta nửa ngày, chỉ đưa ra một kết luận: Kinh hoảng quá độ.
–Y thuật ông ta cũng có chút bài bản.
Đồng Sa điện hạ cho là việc y chỉ trích lúc tiến vào đã dọa ta sợ, thấp giọng lầu bầu: "Ngày thường thấy lá gan lớn lắm, chỉ có một vạn năm tu vi mà dám liều mạng cùng ác thú Áp Dữ, cũng chẳng đem bổn điện hạ đặt vào trong mắt, lại có thể bị mấy câu nói dọa đến sinh bệnh, khó tin a?"
Cũng không biết Dược Quân từ khi sinh ra đã là một lão già cố chấp hay bị Đồng Sa điện hạ nắm áo, trong lòng oán giận, nghe thấy mấy lời này của hắn vẫn kiên quyết không mở miệng, lời lẽ chuẩn xác, nói ta là bị kinh hãi mà sinh bệnh. Lại lấy ra mấy viên Định Thần tán nồng mùi đan được, đặt ở đầu giường.
Đồng Sa điện hạ tiễn Dược Quân rời đi, quay trở lại quan sát ta một lúc, mở miệng liền nói: "Ngươi đừng cho rằng không muốn quét dọn nằm ỳ trên giường liền có thể lười biếng..."Lại dường như bỗng dưng nhớ ra gì đó, cuối cùng ngậm miệng, không còn lải nhải. Giúp ta ngồi dậy, dùng nước ấm uống thuốc, rồi đỡ ta nằm xuống, bất quá nửa khắc, ta đã mơ mơ màng màng ngủ.
Trong lúc mê man, chỉ nghe được Thái tử điện hạ nói: "Dược Quân nói bị kinh hãi?"
Đồng Sa điện hạ dường như cực kỳ hối hận nói: "Ca ca, đều là đệ lắm chuyện, dọa nha đầu này mấy câu, đệ đâu có biết nàng ta ngày thường giương nanh múa vuốt, thế nhưng lại bị dọa sợ?"
Thái tử điện hạ thở dài một tiếng, trên trán ta liền có một bàn tay lạnh lẽo áp vào, cực kỳ thoải mái, ta ở trong mơ cũng không nhịn được rụt người một chút, biết rõ bàn tay này là của Thái tử điện hạ, ta cần phải gắng sức né tránh mới là điều đúng đắn. Nhưng trán nóng hầm hập, nhất thời nhận được sự vỗ về mát lạnh, như thể uống rượu độc giải khát, hiểu rõ tạm thời chỉ là tạm thời mà thôi. Thêm nữa trong lúc mơ màng, trong lòng ta lo sợ, mấy lần gắng sức muốn mở to mắt nhưng đều không được, càng khẳng định đây là trong mơ, bởi vậy thả lòng tinh thần mặc kệ hắn.
Bên tai chỉ nghe thấy thanh âm tự giễu trầm thấp của Thái tử điện hạ: "Ta cũng không biết nha đầu này lại bị dọa sợ. Mọi khi nhìn thấy, nàng giống như một con khỉ hoang dã."
Đồng Sa điện hạ kinh ngạc: "Ca ca, lẽ nào bệnh của nha đầu này là huynh dọa phát sợ?"
Ta chỉ nghe được tiếng cười trầm thấp, từ từ càng lúc càng xa, trong đầu chỉ có một tia khinh thường rõ rệt: sớm nghe nói Thiên đế hiện giờ khi còn là Thái tử cực kỳ phong lưu, tính cách sẽ di truyền, thượng đã không chính, lẽ nào vẫn hi vọng hạ không bại hoại? Chẳng qua là nhất thời nổi ý trêu ghẹo, há có thể dọa ta phát bệnh?
Ngày dài nặng nề.
Qua hai ngày, ta dần dần khỏe lại, nghe mấy bà lão quét dọn trong viện nói, Thái tử điện hạ hai ngày nay cực kỳ bận rộn, cả ngày đều bồi Đan Chu Thái tử phi nương nương đi dạo khắp nơi, cơ hồ đem Cửu Trùng Thiên dạo hết một lần. Chúng tiên tử tiên nga trên Cửu Trùng Thiên thừa dịp chạy đến nội điện Thái tử phi nương nương cư ngụ tạm thời, biến nơi này chật chội đến độ giọt nước cũng không lọt, người người như nêm, thiếu điều làm cho Thái tử phi nương nương mệt đến sinh bệnh, hôm nay vừa vặn đóng cửa từ chối tiếp khách.
Trong lòng ta cười trộm, lời của Chu Tước Thần Quân một chút cũng không sai, nếu không phải hiện tại dì và biểu tỷ Đan Chu đang ở đây, ta thật muốn cố gắng tránh đi, nhất định sẽ đi Chu La Điện lén lút tìm hai vò rượu cho người uống.
Tâm tình này nghĩ đến khoái trá, chỉnh sửa y phục cột lại đầu tóc bước ra cửa phòng, xách cây chổi trong góc thành thành thực thực đi quét dọn.
Ngoài cửa hai bà lão quét dọn đang đứng, hai ngày này phục mệnh chiếu cố ta, đã cực kỳ thân thiết với ta, thấy ta xách chổi, cuống quýt chạy đến giằng lấy: "Cô nương vẫn chưa khỏe, cũng cần phải nghỉ ngơi hai ngày mới có thể ngồi dậy, cầm chổi làm gì?"
Ta giữ chổi không buông, cười nói: "Bà bà nói vậy là thế nào? Tiểu tiên chẳng qua là một tiên nga quét dọn, làm việc này chính là đúng với bổn phận, bà bà ngược lại nhất kinh nhất động là sao? Bê trễ công việc hai ngày, cũng không biết vị tỷ tỷ nào giúp ta quét dọn, Thanh Loan thật phải đến lúc đảm nhận lại công việc rồi."
Hai người mắt thấy khó lòng khuyên giải, cũng đành để ta đi.
Ta thấy trên đỉnh đầu thái dương rực rỡ, lúc này đi quét dọn tiền điện, quả thật không khôn ngoan, đành phải đi về hướng hậu viện. Hoa Thanh Cung mặc dù không hoa lệ như hậu hoa viên của Thiên đế, nhưng vẫn được coi là có nét chấm phá riêng, trăm hoa đua nở, cây cây cỏ cỏ ngát hương, hai ngày không quét dọn, hẳn đã hoa rơi đầy sân.
Ta quét dọn đến độ đầu đầy mồ hôi, vừa vặn đến bên dưới chạc cây ngày trước nghỉ ngơi, chỉ nghe thấy mấy tiếng phịch phịch, rất có tiết tấu, trên đất đã rơi đầy vỏ quả thông, trong viện trước giờ chỉ có chim tước cùng ta bầu bạn, chưa từng xuất hiện động vật nhỏ ăn quả thông? Ta chống cây chổi ngước đầu lên, lại thấy Đồng Sa điện hạ đang nghiêng người tựa vào thân cây, nhãn thần trong suốt long lanh, trên gương mặt ngọc mài, tất thảy đều là ý cười xấu xa, trên đất rơi dày đặc một lớp vỏ quả thông.
Mấy ngày nay đầu óc ta rất mệt mỏi, chỉ muốn hoàn thành công việc cho xong, lại sợ nhất thời dọa hắn không được, cúi người hành lễ cực kỳ đúng chuẩn cung quy, giọng điệu khiêm tốn nói: "Tiểu tiên Thanh Loan bái kiến nhị điện hạ. Nhị điện hạ có nhã hứng, Thanh Loan không biết, đã quét đi nhã hứng của Nhị điện hạ, thỉnh Nhị điện hạ trách phạt!"
Hắn trước giờ phiền nhất ba thứ lễ tắc này, phất phất tay theo thói quen, nói: "Lui đi lui đi!"
Ta xách chổi từng bước từng bước lủi mất, nghe thấy phía sau gấp rút nói: "Quay lại quay lại."
Nếu có thể quay lại mới lạ.
Chỉ coi như gió nhẹ thổi qua tai, ta một mực chạy về phía trước, sau lưng âm thanh bước chân bịch bịch, tên hoàng tử không có mặt mũi thể diện này thế nhưng lại đuổi theo. Bụi hoa trước mặt rậm rạp, ta vừa chui vào, đập vào mắt chính là một kiện Ngũ thải vũ y lộng lẫy vô cùng, cùng với cổ tay áo tầng tầng lớp lớp chính là một kiện ngọc sắc cẩm sam*, trong lòng ta cực kỳ hối hận, đụng phải hai người này chi bằng rơi vào tay Đồng Sa điện hạ còn hơn, hắn cũng chẳng thể làm gì được ta, cùng lắm là mắng vài câu rồi thôi.
*áo choàng gấm màu lam nhạt
Trong khoảnh khắc ngây người, sau lưng bị một người nặng nề đụng trúng, ta nhất thời bổ về phía trước, thẳng tắp ngã vào trong ngực Lăng Xương thái tử, người khoác Ngũ thải vũ y bên cạnh chính là Thái tử phi nương nương tương lai, Điểu tộc Đan Chu công chúa.
Kẻ gây chuyện Đồng Sa điện hạ vẫn khăng khăng la lối gào lên: "Tiểu ngốc điểu, ngươi còn chạy đi đâu? Cuối cùng bị ta bắt được rồi a?" Một tay kéo ta từ trong ngực Thái tử điện hạ ra, lúc này mới nhìn rõ người trước mắt, sắc mặt hắn có chút lúng túng, nhưng lại không thể tự trách mắng mình, đành túm lấy cổ áo ta oán giận nói: "Muốn ngươi đừng chạy đừng chạy, nhất định không nghe. Nhìn đi nhìn đi, đụng hư chuyện tốt của ca ca rồi a?"
Ta bị hắn túm chặt đến độ có chút thở không nổi, nhưng vẫn nhịn không được cười "khì khì" một tiếng. Lời này của hắn, như thể Thái tử điện hạ với Đan Chu đang ở đây yêu đương vụng trộm vậy.
Đan Chu trước giờ vẫn mục vô hạ trần, việc này có lẽ đã khiến ngọc dung hàm giận, đem ta trên dưới đánh giá, mỉa mai nói: "Ta tưởng là ai chứ? "
Đồng Sa điện hạ nghe thấy ta cười, oán giận nói: "Tiểu ngốc điểu, còn chưa biết sai sao?" Tay túm cổ áo ta thế nhưng đã nới lỏng.
Ta sửa sang lại y phục mặt mày, cúi người thật sâu hành lễ: "Cung nga quét dọn Hoa Thanh Cung Thanh Loan bái kiến công chúa điện hạ."
Nàng ta "Chậc chậc" thở dài hai tiếng, cũng không kêu ta đứng dậy, mỉa mai nói: "Từ nhỏ ta đã nói, tương lai ngươi bất quá là một nha đầu quét dọn. Nhưng ngươi khăng khăng không chịu an phận, ở núi đan huyệt làm a đầu quét dọn, lỗ mãng không chút quy củ mà đi, nhất định muốn đến Cửu Trùng Thiên này làm a đầu quét dọn. Nha đầu quét dọn này đến nơi nào thì cũng là nha đầu quét dọn, không phải sao? Nếu như để mẫu thân trông thấy, cũng không biết chừng sẽ tức giận đến sinh bệnh."
Nàng ta không nhắc đến dì thì thôi, nhắc tới dì ta liền áy náy trong lòng. Bốn trăm năm không gặp, ta sớm đã không phải là kẻ một bước cũng không nhường như trước kia, nắm đấm cùng tranh luận ẩu đả cũng chưa từng đem đến cho ta lợi lộc ưu thế gì, thêm nữa trên Cửu Trùng Thiên cũng không phải là núi Đan Huyệt tùy ý ta ngang ngược.
Thái tử điện hạ ở cạnh bên, ta cũng không gấp đứng dậy, chỉ ổn trọng ngồi xổm, thản nhiên nói: "Thanh Loan đã lâu không gặp dì, nhưng hiện tại ở trong cung Thái tử Điện hạ công việc luân phiên, nhất thời không có thời gian rảnh rỗi, không rời đi được, thỉnh công chúa thay ta gửi lời thăm hỏi dì một tiếng."
Đồng Sa điện hạ ở sau lưng ta nói: "Ngươi a đầu này, ngày thường bướng bỉnh giống như một con khỉ, cũng có lúc quy củ thế này, cũng thật có thể dọa người. Tẩu tẩu đừng bị a đầu này lừa. Đi đi, để Thái tử ca ca cùng tẩu tẩu tâm sự, chúng ta đi nơi khác chơi đi." Nói rồi tiến lên kéo tay ta, muốn đem ta kéo ra khỏi bụi hoa.
Ta nhất định không chịu di chuyển nửa phần, quyết tâm muốn thử xem trong lòng Thái tử điện hạ Đan Chu nặng nhẹ ra sao.
Nếu như hắn đối với Đan Chu vô tình thì thôi, nếu như đối với Đan Chu thâm tình vô hối, trước lúc hai người này thành thân nếu như ta không thể rời khỏi nơi này, có lẽ ngay đến mất mạng thế nào cũng không biết.
← Ch. 028 | Ch. 030 → |